Edit: Nhu Nhu

Beta: Cassie

Ân oán hào môn luôn là motip được yêu thích, độ hóng hớt của cư dân mạng đối với chuyện này không thua kém gì so với minh tinh, vừa thấy dưa là ăn nhiệt tình, còn chạy sang weibo chính thức của Túc thị dò hỏi: [Phải chủ tịch Túc đó không? Chủ tịch Thẩm bày tỏ với anh rồi hả?]

Túc Thiên Dục gõ máy rất nhanh, reply ở khu bình luận: [Là tôi. Đúng là chủ tịch Thẩm từng bày tỏ với tôi, chỉ có điều sau khi bị cự tuyệt thẹn quá hóa giận không nhắc đến nữa, vốn là tôi cũng không muốn nói ra đâu, ai có ngờ bọn họ lại ghi hận trong lòng cố ý công kích tôi.]

Cư dân mạng: [Vãi chưởng!!!]

Đây chắc chắn là dưa* bự luôn á! *có thể hiểu là drama, từ ngữ phổ biến trong giới showbiz Trung, ví von mấy chuyện tai tiếng, thị phi của minh tinh.

Toàn bộ cư dân mạng hăng máu lên cả rồi, tìm kiếm hình ảnh chủ tịch Thẩm xem xem vị đại thần này trông ra làm sao.

Nhưng mà không có so sánh thì không có đau thương. Tuy rằng so với những vị sếp khác, mặc dù chủ tịch Thẩm có chút bụng bia nhưng vẫn không tính là quá xấu, chỉ là không có cửa so với giá trị nhan sắc lưu manh của Túc Thiên Dục.

Hắn mặc tây trang đứng đó, dáng cao chân dài, đẹp trai tuấn tú, dù trang phục có đoan chính nghiêm cẩn cỡ nào cũng lơ đãng lộ ra chút lạnh lùng thờ ơ, vô cùng yêu nghiệt.

Vì sao Túc Thiên Dục lại nổi tiếng? Tại sao được xưng là kim chủ quốc dân? Chính là vì hắn không những có tiền mà còn có sắc nữa đó!

Hình ảnh của chủ tịch Thẩm đặt chung với hắn thì… Chỉ có thể dùng từ thê thảm mà hình dung.

Cư dân mạng sôi nổi bày tỏ: [E hèm hình như tui hiểu ra vì sao Túc daddy từ chối rồi.]

[Vãi! Mặt mũi có bấy nhiêu mà cũng bày đặt tỏ tình, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!]

[Hồi trước chỉ thấy chủ tịch Túc đẹp trai, bây giờ đặt lên so sánh, chủ tịch Túc lại càng đẹp trai hơn nữa!]

[Biết sao mà gọi hắn là kim chủ quốc dân không? Cực phẩm cỡ đó dù bao dưỡng không cho tiền người ta cũng nguyện ý á!]

Hướng gió khu bình luận thay đổi, tất cả đều đang cười ha ha hóng chuyện. Dân mạng còn xào hộ tập đoàn Túc thị hot search* “Tập đoàn Thẩm thị thẹn quá hóa giận”,”Thẩm tổng tỏ tình với kim chủ quốc dân”, thật sự có khí thế áp đảo ba hot search đứng đầu.

*xào hot search: ý là đẩy thông tin lên hot search

Weibo chính thức của Thẩm thị tức suýt chết, giải thích hết lần này đến lần khác: [Chủ tịch của chúng tôi không tỏ tình! Nhắc lại lần nữa là không tỏ tình!]

Túc Thiên Dục share lại: [Ừm, cậu nói không có thì xem như không có đi. *mỉm cười*]

Cư dân mạng ngầm hiểu, đồng loạt bình luận: [Cậu nói không có thì xem như không có đi.]

Weibo chính thức của Thẩm thị: […]

Rốt cuộc bọn họ nhảy ra làm cái gì chứ.

Hot search lần trước không làm cho tập đoàn Túc thị sây sát mảy may, lần này vì dẫn dắt dư luận mà dẫn lửa tự thiêu luôn.

Chủ tịch Thẩm tức đến mức phải uống liền mấy viên thuốc, gọi điện thoại chất vấn Quản gia: “Ông coi cái chủ ý của ông đưa ra kìa!”

Gia chủ Quản gia bình tĩnh nói: “Trước đừng vội. Viện nghiên cứu bên kia còn đưa ra một kết quả nữa, bây giờ mục tiêu chủ yếu của ngài chính là dây dưa kéo dài thời gian cố gắng dẫn dắt dư luận, đợi đến khi miếng bánh này bị cắt xuống thì không thiếu chỗ tốt của ngài đâu.”

Chủ tịch Thẩm hừ lạnh một tiếng: “Tốt nhất là vậy.”

Hai người kết thúc cuộc nói chuyện rất nhanh. Weibo chính thức của Thẩm thị cũng chỉ có thể tiếp tục bất chấp lên án, bày tỏ chủ tịch Túc đánh lừa dư luận, làm lạc hướng đại chúng.

Túc Thiên Dục rảnh rỗi không có việc gì tiếp tục đáp trả: [Đúng vậy, là tôi đánh lừa dư luận, là tôi lúc chưa có kết quả thì đã bắt đầu chỉ trích người khác, là tôi bị vạch trần còn tiếp tục cố chấp cãi lại chỉ vì giữ độ hot.]

Cư dân mạng lại ha ha ha: [Mọi chuyện đều là do anh sai, khiến em phải cô đơn rơi lệ.]*

*Đây là một câu hát bên Trung nhưng mình không tra được tên bài hát QAQ

Weibo chính thức của Thẩm thị: “…”

Trải qua cuộc chiến ngắn ngủi, hướng gió trên mạng về cơ bản đã ổn định, trước khi đưa ra kết quả rõ ràng thì tập đoàn Thẩm thị có làm gì cũng đều là phí công vô ích.

Túc Thiên Dục thành công hạ màn, bỏ điện thoại xuống: “Có cậu Đường ở đây, tôi phát biểu câu nào có người ủng hộ câu đó.”

Bằng không với cái thân xác đen đủi của hắn ra mặt cũng chỉ khiến cục diện chuyển biến theo hướng xấu hơn mà thôi.

Đường Thanh cũng đang lướt điện thoại theo dõi sự việc, đã quá quen với vận may của bản thân rồi, không có phản ứng gì hết.

Túc Thiên Dục nhìn điệu bộ bình tĩnh của mèo con, đột nhiên nói: “Cậu Đường chỉ ở bên cạnh thôi mà đã có hiệu quả như vậy rồi, nếu như thân mật hơn chút có phải hiệu quả càng cao hơn không?”

Đường Thanh: “???”

Lần này Đường Thanh có phản ứng rồi, ngẩng đầu năm phần khiếp sợ ba phần ngơ ngác hai phần ngỡ ngàng: “Hả?”

Túc Thiên Dục bất chợt cúi người, khuỷu tay chống trên mặt bàn, bỗng kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Trong lòng Đường Thanh căng thẳng, gần như theo bản năng duỗi vuốt đẩy ra.

Túc Thiên Dục bị đẩy nghiêng đầu sang một bên, lại quay đầu nhìn Đường Thanh xù lông, không nhịn được cười thành tiếng.

Trêu mèo thành công √

Túc Thiên Dục vui sướng ngồi lại vị trí: “Đùa chút thôi.”

Đường Thanh lại càng cảnh giác hơn: “Tôi không thích đùa kiểu đó.”

Túc Thiên Dục bị gợi lên hứng thú: “Hửm? Lẽ nào cậu cong?”

Đường Thanh nhanh chóng load não: “Đúng, cho nên sau này anh đừng có giỡn như vậy, cũng không được đứng gần tôi quá.”

Túc Thiên Dục cong môi: “Không sao, tôi cũng cong.”

Đường Thanh: “???”

Túc Thiên Dục: “Cậu xem đấy, hai ta đều cong, chi bằng…”

“Không!”

“Tại sao?”

Đường Thanh quật cường nói: “Tôi là 1.”

Hắn nhịn, nhịn một hồi nhịn không nổi nghiêng mặt cười ra tiếng.

Đường Thanh xù lông luôn: “Anh cười cái gì chứ!”

Túc Thiên Dục lập tức bớt bớt lại: “Không có gì.”

Đường Thanh không tin, cậu nghi ngờ đối phương đang cười nhạo mình nhưng không có chứng cứ, dứt khoát đứng dậy chọn một vị trí cách hắn xa nhất, từ bên bàn công tác đến trước cửa sổ sát đất, giả vờ ngắm cảnh.

Nhìn bóng lưng nhỏ đang hầm hừ, rõ ràng là tức giận rồi.

Quyền Lê thu hồi tầm mắt, liếc nhìn anh sếp biến thái thích trêu mèo nhà mình: “Cậu sao phải thế.”

Túc Thiên Dục hăm hở nói: “Dễ thương quá chịu không nổi.”

Quyền Lê cố nén ý muốn trợn mắt: “Chủ tịch Túc nghèo khổ đen đủi của tôi ơi, cậu có thể tự nhìn hiện trạng của bản thân trước được không? Chuyện trên mạng là quả bom nổ chậm, nếu cậu giải quyết không tốt dễ nổ banh xác lắm đó.”

“Ngoài ra còn có hai nhà Quản Đường luôn nhìn chằm chằm vào viện nghiên cứu. Bọn họ song kiếm hợp bích, kẻ thì khiến cậu chịu mắng chửi kéo dài vận xấu, kẻ thì đào quách cái viện nghiên cứu của cậu đi rồi trực tiếp cuỗm tiền của cậu luôn… Cậu nghĩ kĩ đi, viện nghiên cứu đó! Đó chính là cây rụng tiền đó, cậu đập bao nhiêu tiền vào gây dựng đó, cam lòng để người ta thẳng tay cướp mất sao?”

Một bên là mười năm số mệnh u ám nghèo khổ, một bên là cây rụng tiền được đổ tiền vào để nuôi dưỡng nên. Kiểu gì cũng là đối phương nắm chắc cái tính mê tiền lại còn bủn xỉn của hắn, một hai muốn làm khó hắn.

Nghĩ đến tên khốn khiếp nào đó, tâm trạng vui vẻ của Túc Thiên Dục tan thành mây khói, không kiên nhẫn bảo: “Vẫn chưa tìm được tên đó à?”

Quyền Lê liếc mắt nhìn mèo con, nói úp mở: “Tìm được thì sao chứ, cậu còn đang bị thương đấy, chán sống à?”

Túc Thiên Dục cười lạnh: “Vết thương của gã còn nặng hơn tôi.”

Quyền Lê: “Thôi đi, hai người kẻ tám lạng người nửa cân thì có.”

Túc Thiên Dục: “…”

Hắn ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Quyền Lê.

Quyền Lê đành chuyển sang chủ đề khác: “Tình huống bên viện nghiên cứu không ổn lắm, đối phương đã công tác ba năm nên muốn động tay động chân gì mà chẳng được, không loại trừ khả năng tự biên tự diễn, chúng ta nhất định phải tìm ra chứng cứ.”

Túc Thiên Dục thấy hơi bực, lạnh nhạt nói: “Quản lý mà tôi phải tốn bao nhiêu tiền để nuôi đi đâu rồi?”

Quyền Lê: “Đang tiếp nhận điều tra, lấy cớ báo cáo công việc gọi đến hai cuộc điện thoại, muốn xin khẩu lệnh hệ thống.”

Nơi bí mật, nghiêm cẩn, nguy hiểm mà lại còn tràn đầy nhân tố không xác định như viện nghiên cứu, phương thức quản lý vô cùng nghiêm ngặt chặt chẽ, điều hành tổng của hệ thống cũng áp dụng kĩ thuật tiên tiến nhất.

Quyền hạn đều tập trung về tay Túc Thiên Dục, người quản lý chỉ biết vài khẩu lệnh dùng bên ngoài thôi, gặp chuyện gì xin khẩu lệnh cũng là chuyện thường.

Nhưng lần này bởi vì có mấy tấm ảnh còn chưa tra rõ lại còn muốn xin khẩu lệnh… Không cần Túc Thiên Dục nói, Quyền Lê đã từ chối rồi, nhân tiện cho người điều tra tên quản lý đó luôn.

Mỗi lúc như vậy Quyền Lê lại thấy vui sướng khi người khác gặp họa, bình thường chủ tịch Túc hay đắc tội người ta, bây giờ có chuyện rồi thì bốn bề là địch.

Trước mắt có bé mèo con lai lịch không rõ đến giúp đỡ, ấy thế mà còn trêu chọc người ta.

Tính cách thật sự khắm không tả nổi.

Đúng á, tính cách thiệt là quá khắm luôn! Đường Thanh đang đứng bên cửa sổ cũng lặng lẽ lên án, cực kì hổng vui.

Bây giờ cậu bình tĩnh lại, Túc Thiên Dục chỉ là đang trêu cậu thôi, là tự cậu phản ứng mạnh quá.

Nhưng mà… Nhưng mà sao có thể dùng cách như vậy được chứ, hắn lại còn cười nhạo cậu nữa.

Đường Thanh vừa tức giận vừa cảnh giác lại vừa lo lắng, cả buổi chiều đều cách xa Túc Thiên Dục, ăn cơm xong là lủi thẳng về phòng nghỉ ngơi.

Quyền Lê liếc mắt nhìn sếp, tuy rằng không hé miệng nhưng lại cười tít mắt hồ ly.

Túc Thiên Dục cũng hơi không biết làm sao, chỉ có thể vào nhà kho lựa vài viên đá quý xinh đẹp, chuẩn bị ngày mai dỗ dành bé mèo con.

Cái cây nào đó nhận được ám chỉ, lợi dụng màn đêm duỗi cành cây ra, yên lặng không một tiếng động cuỗm mất đá quý đi.

Trạch viện khôi phục lại yên tĩnh rất nhanh, Đường Thanh lại bởi vì suy nghĩ linh ta linh tinh ban ngày mà ngủ không an giấc, mơ này nối liền mơ kia.

Nơi cậu và bố già sống gió lạnh từng cơn, đâu đâu cũng có đốm lửa ma trơi xanh lam, thi thoảng còn cuộn thành quả bóng thoắt ẩn thoắt hiện cố tình trêu cậu.

Bé mèo con bị hấp dẫn, vẫy đuôi đuổi theo nó.

Đốm ma trơi và mèo phi cực nhanh, chớp mắt cũng không biết đã đến nơi nao. Bé mèo con chớp lấy thời cơ, nhảy xuống khỏi bậc thang chộp lấy ma trơi, kêu meo meo.

Đốm ma trơi không chịu thua, nó mang cậu bay lên, muốn hất cậu xuống.

Cũng ngay lúc này đây, cậu nghe thấy giọng nói hàm chứa sự kinh ngạc của bố già: “Hồng loan tinh động*?”

*một hiện tượng ám chỉ tình yêu/ hôn nhân đến rồi.

Bởi vì khoảng cách quá xa, bé mèo còn phải dựa vào thính lực của mình để nhận biết, hình như lại nghe thấy thêm một giọng nói mơ hồ khác.

Người đó nói: “Chỉ là có khả năng thôi. Dự đoán của tôi là có nhân thì ắt có quả, đó là nhân quả, nếu như không kịp trả ân thì sẽ dây dưa rất nhiều, như vậy chỉ có quả mới có thể giải nhân, tác động hồng loan tạo nên giai thoại.”

Bố già lại càng kinh ngạc hơn: “Bảo sao tôi thắc mắc không biết mối nhân quả từ đâu xuất hiện, hóa ra là vậy.”

Bé mèo con nghiêng đầu lắng nghe, không biết họ nói đến ai cũng chẳng biết nhân quả cái gì, bèn ôm đốm ma trơi đi chơi tiếp.

Đoạn sau giấc mơ bắt đầu mờ nhạt, biến thành bé mèo con lưng đeo balo nhỏ xa nhà rèn luyện.

Bố già nhéo tai mèo của cậu căn dặn sâu xa: “Con ấy, con thiếu ân thì nhất định phải nỗ lực rèn luyện, nếu trả ân không nổi thì phải đền bằng thịt đó.”

Bé mèo con khi đó còn rất là hồn nhiên, tưởng rằng mình trả ân không nổi sẽ bị làm thành bánh mèo rồi bị ăn thịt, cho nên bé đã cố gắng hơn trăm năm, rất sợ bị đi đời nhà ma.

Sau này nữa, tới khi cậu nhập thế, vô tình xem được một bộ phim truyền hình.

Ánh mắt nữ chính trong đó nhìn nam chính đong đầy tình yêu, thẹn thùng nói: “Ơn cứu mạng của công tử không có gì để báo đáp, tiểu nữ chỉ có thể lấy thân báo đáp…”

Nam chính tuấn mĩ yêu nghiệt, nốt ruồi lệ bên đuôi mắt vì nụ cười nhẹ mà hơi thay đổi, dịu dàng bảo: “Thật xin lỗi tôi cong.”

Tiếp đó hắn túm lấy bé mèo con đang ôm đuôi ở ngoài màn ảnh, hớn hở nói: “Chi bằng em lấy thân báo đáp đi.”

Lấy thân báo đáp…

Báo đáp…

Đáp…

Đường Thanh bị hù giật mình tỉnh giấc.

—–
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện