Khi Hàn Đức Bình và Lâm thị trở về nhìn thấy món mì lạnh, đều rất ngạc nhiên.

Đối với việc Quang Quang tự ý cầm tiền đi mua đồ Lâm thị không để tâm lắm, nữ nhi do nàng sinh ra nên nàng biết, Quang Quang không phải đứa trẻ có tính tham ăn, sẽ không tiêu tiền bậy bạ.

"Cái này làm sao ăn được đây?" Lâm thị lo lắng nhìn món ăn mới mà con gái vừa tìm ra.

Quang Quang liền chạy tới vườn rau xanh sau nhà, lấy mấy quả ớt, lại hái được một trái dưa leo, nhổ một ít hành tây, đem về rửa sạch cắt ra từng cái, rồi đem mì lạnh từ bên trong nước lạnh cắt thành sợi, chia ra múc thành bốn chén, bỏ thêm dầu muối tương dấm trộn đều sau đó đặt lên bàn.

Những sợi mì trắng,mềm và hơi trong, ăn kèm với dưa leo bào sợi làm người ta thèm nhỏ dãi.

Hàn Đức Bình làm ruộng cả buổi sáng, vừa nóng vừa đói, cầm lên ăn trước, "Ngon lắm, ăn rất ngon.""

Sau đó mặc cho mấy mẹ con Lâm thị đang ngẩn ngơ ra, Hàn Đức Bình vèo một cái liền ăn xong rồi một bát mì lạnh, anh ta cầm chén tới trước mặt Quang Quang cười toe toét nói "Con gái, có thể cho cha thêm một chén nữa không?"

Quang Quang cười không thấy mặt trời "Được! Cha chờ chút."

Sau đó Lâm thị cùng Tiểu Miên cũng bắt đầu ăn mì lạnh, khi biết đây là làm từ bột đậu xanh Lâm thị rất ngạc nhiên "Ta sao không biết bột đậu xanh còn có thể ăn như thế này nhỉ ?"

Quang Quang tự hào nở nụ cười, điều đó là dĩ nhiên, đây chính là trí tuệ của người hiện đại "Nương, nương có cảm thấy mùa hè nóng bức ăn được một bát mì lạnh như thế trong lòng thoải mái không? Có thích không ạ?"

Lâm thị thật lòng gật đầu "Hừm, rất mát mẻ và sảng khoải."

Tiểu Miên thay đổi thần sắc "Quang nhi, không phải muội lại muốn bán mì lạnh chứ?" Thông qua mấy việc của tiểu muội gần đây hay làm, Tiểu Miên cảm giác nàng đoán tám chín phần mười là đúng rồi.

"A? Quang Nhi, con có chắc cái này có thể bán được không?"

Lâm thị chưa từng buôn bán, cũng chưa từng đi xa nhà, trước kia ngay cả cơ hội để lên thị trấn còn không có, vì vậy nàng ấy rất thiếu tự tin.

Quang Quang nhìn Tiểu Miên bằng ánh mắt tán thưởng "Nương, người nói xem, bột đậu xay bao nhiêu tiền một cân ạ? Một cân bột đậu có thể làm ba tấm mì lạnh, kết hợp với dưa leo, hành tây thái sợi, một tấm mì lạnh liền có thể trộn thành một bát rồi.



Một cân bột đậu thời điểm đắt nhất là sáu văn tiền một cân, lúc rẻ thì năm văn tiền một cân, một cân bột đậu có thể làm thành ba chén mì lạnh, chúng ta một bát bán năm văn tiền, tính cả chi phí dưa leo hành tây dầu muối tương dấm, chúng ta bán ba chén kiếm lời được một bát."

Hàn Đức Bình và Lâm thị đều bị Quang Quang làm cho hoa mắt, Tiểu Miên lại nói "Cha mẹ, ý của Quang Nhi là bán cái này vẫn có lợi nhuận."

Quang Quang lập tức khẳng định "Không sai, cái này mùa hè bán rất chạy. Chờ lúc thời tiết nóng bức là lúc chúng ta không bán trộn sẵn vẫn tốt lắm, bởi vì khi đó ít người đi chợ, hơn nữa việc người ta nguyện ý ngồi ở quán ven đường ăn lại càng ít, vậy chúng ta chỉ bán bán thành phẩm, đây không phải là càng bớt việc sao ạ?"

Hàn Đức Bình Lâm thị đều bị Quang Quang nói đến cảm động, người một nhà nói là làm liền, Quang Quang bảo Hàn Đức Bình còn bao nhiêu đậu xanh đều đem đi xay thành bột, tổng cộng cũng được mấy chục cân.

Mà Lâm thị thì là đi sang nhà bên cạnh tìm Hàn bá tổ phụ đặt làm hai cái bàn nhỏ, cùng mấy cái ghế dài, làm thêm cái mặt thớt dài, đây là dùng làm quầy sơ chế mì lạnh

Bởi vì hiện tại trong nhà không có tiền, Lâm thị liền nói với Hàn bá tổ phụ qua ít ngày sẽ trả, Hàn bá tổ phụ đương nhiên đáp ứng.

Đồng thời ông ấy còn cặn kẽ hỏi nhà bọn hắn dự định buôn bán như thế nào, còn đưa ra mấy kiến nghị, Hàn Đức Bình và Lâm thị đều rất biết ơn Hàn bá tổ phụ.

Đến buổi chiều, Lâm thị không ra đồng mà theo Quang Quang cùng Tiểu Miên bắt tay vào việc chế tác mì lạnh, làm hơn hai mươi cân, được gần bảy mươi, tám mươi tấm mì lạnh nhưng Lâm thị mệt muốn chết.

Việc này ban đầu còn rất mới mẻ, sau đó lặp đi lặp lại Lâm thị cảm thấy nó rất đơn điệu và nhàm chán.

Đến buổi chiều, Hiếu Diên khiêng bia cỏ mang theo Hiếu Chính bơ phờ về nhà, còn thừa lại mười mấy xiên kẹo hồ lô chưa có bán xong.

Hôm qua chạy trên núi rất lâu, hôm nay lại cùng ca ca đi hơn chục ngôi làng, Hiếu Chính dường như mệt lả.

Lâm thị thấy thế đau lòng, tranh thủ thời gian trộn mì lạnh đưa cho Hiếu Diên cùng Hiếu Chính ăn, cũng mở nước lạnh cho hai người lau mặt, nhiệt độ không khí bên ngoài cũng không thấp.

Ăn cơm xong, Hiếu Diên liền đem tiền móc ra, hôm nay bán hơn 100 xiên kẹo hồ lô, được khoảng bốn năm trăm văn tiền, mặc dù đi rất mệt mỏi nhưng Hiếu Diên rất vui.

"Còn lại một hai chục xiên chưa có bán xong, Hiếu Chính quá mệt mỏi, nếu không chúng ta có thể đi chỗ xa hơn."

Quang Quang cũng thấy xót hai thiếu niên này, dù sao Hàn Hiếu Diên chỉ mới mười bốn tuổi, ở kiếp trước thì chừng là học sinh cấp hai mà thôi, mà Hiếu Chính vẫn chỉ là đứa nhỏ chín tuổi.



Quang Quang liền nói với hai người : "Nhị ca, tam ca, muội không có ý định cho nhà ta làm tiếp kẹo hồ lô bán, để mình nhà đại bá nương làm thôi, mì lạnh hai người đã thử qua rồi, muội dự định sau này nhà chúng ta sẽ bán cái này."

Hiếu Diên không đồng ý "Muội và nương đi bán mì lạnh, ca có thể tự mình đi bán kẹo hồ lô."

Thiếu niên lần đầu nếm quả ngọt, quả nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ cơ hội kiếm tiền.

Quang Quang thở dài, đây đều là bị ép buộc, do anh ấy sợ nghèo "Nhị ca, muội không muốn thấy hai người mỗi ngày khổ cực như vậy, không nói việc phải đi bán khắp hang cùng ngõ hẻm, một ngày vừa đi vừa về mấy chục dặm cũng có thể, nhưng hái quả thì phải vượt qua một ngọn núi để đến nơi, có chút thời gian cùng thể lực chúng ta có thể làm càng nhiều việc khác có ý nghĩa hơn, kiếm nhiều tiền hơn."

Quang Quang dùng mấy lời tốt đẹp mới thuyết phục được Hiếu Diên, thừa dịp trời tối Quang Quang ra vườn phía sau hái được tận mấy trái dưa leo, lại nhổ không ít hành cùng quả ớt, nếu cứ tiếp tục như thế Trần thị nhất định sẽ phát hiện, Quang Quang thầm nghĩ.

Về đến nhà, vẫn chưa biết vấn đề bát đũa định thu xếp như thế nào, nhà bọn họ cũng chỉ có sáu cái bát, Quang Quang bảo ngày mai buổi sáng đi trên đường tiện thể mua là được rồi.

Còn có một vấn đề khác là việc rửa chén đũa giải quyết ra sao, Quang Quang liền nói trước tiên mang nửa thùng nước từ trong nhà đi, đến trên trấn nhìn xem có thể mua nước nhà người khác không.

Người một nhà cùng nhau thương lượng sáng sớm ngày mai công việc cụ thể như thế nào rồi rửa mặt đi ngủ.

Vừa rạng sáng mai cả nhà đều đã thức dậy, ăn điểm tâm đơn giản xong, Hàn Đức Bình dựng xe, đem bàn, băng ghế đều bỏ vào trên xe.

Lâm thị đặt mì lạnh vào một chậu gỗ lớn rồi bỏ lên xe, lại dùng chén lớn đựng dưa leo, hành thái sợi đặt ở trong chậu, bên trên cái chậu dùng một khăn dầu lớn đắp lên cho chặt chẽ.

Bát đũa và cái khác thì bỏ vào trong giỏ, nàng dùng tay xách lấy, Hiếu Diên giúp đỡ vịn thùng gỗ trên xe , bên trong có non nửa thùng nước.

Hiếu Chính hai ngày trước mệt muốn chết, chân đau nên hôm nay ở nhà nghỉ ngơi, Tiểu Miên lại càng không cần phải nói, nàng là kiểu nhân viên ngàn năm bị bỏ lại phía sau.

Sáng sớm Ông Hàn cùng Trần thị nhìn thấy điệu bộ người nhà họ như vậy liền đi tới hỏi thăm "Lão nhị, các con đây là định làm cái gì?"

Hàn Đức Bình thành thật "Cha, chúng con dùng bột đậu làm chút đồ ăn, muốn đi trên trấn bày bán, có thể đổi chút tiền tiêu vặt."

Ông Hàn cũng không nói cái gì cũng chỉ bảo"Buôn bán cũng không phải dễ dàng, các con chú ý một chút, đồ vật nếu bán không hết cũng đừng gấp gáp nóng giận."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện