Emma McKinley lo sợ khi bước ra khỏi thang máy lên đến tầng lầu của Tập đoàn khách sạn Garrison. Nhưng những cảm xúc của cô đã bị vắt cạn kiệt từ những ngày trước.

Tất cả mọi việc bắt đầu bằng cái chết bất ngờ của cha cô. Rồi sau đó cô phát hiện ra món nợ khổng lồ của công ty gia đình - Tập đoàn các khách sạn nhỏ McKinley (sau này sẽ gọi là McKinley Inns). Và lúc đó cô đã nghe lời đề nghị sẵn sàng cung cấp tài chính kỳ lạ từ cô em gái của mình nhằm cứu lấy công ty gia đình.

Điều duy nhất còn lại trong cô bây giờ là quyết định dứt khoát. Và nó được tập trung vào Alex Garrison, Giám đốc điều hành tập đoàn Khách sạn Garrison.

Cô kẹp chặt túi xách sát vào chiếc áo ngắn tay có đính hình logo Donna Karan và bước đều đôi giày đế thấp không quai hậu dặm thẳng xuống nền hành lang có những cột đá hoa cương. Trước đây cô chưa bao giờ đến văn phòng Garrison, cũng như chưa bao giờ nói lý lẽ với những kẻ cạnh tranh với gia đình cô. Nhưng cũng không cần phải thông minh lắm mới tìm ra được cánh cửa đôi ở cuối đằng xa dẫn đến phòng làm việc riêng bên trong của Alex Garrison.

Cô lờ đi những cái nhìn của các nhân viên quản trị mà bàn làm việc của họ được nhét vào trong góc phòng thụt vào kín đáo trên đường đi. Dường như không ai có ý sẵn sàng ngăn cản cô. Vậy thì tốt, cô không ở trong tâm trạng bị bắt dừng lại. Cô không có hẹn trước với ông Garrison, nhưng cô có quyền phân biệt phải trái để đối đầu với anh - đích thân anh.

Sao mà anh ta dám lợi dụng em gái cô, Katie, chỉ một vài tuần sau tang lễ, bằng những lời đe dọa úp mở và lời đề nghị vô nhân đạo đó? Emma hít một hơi vào phổi kéo căng ra.

Rốt cuộc có lẽ đã có một vài cảm xúc còn lại trong cô.

“Xin lỗi, thưa cô,” giọng nói của một người phụ nữ vang đến phía bên trái cô chỗ hành lang mở rộng thành một khu vực tiếp tân sang trọng.

Emma không trả lời. Cô không liếc nhìn ngang qua bàn làm việc của người phụ nữ này, và cô đã không dừng lại. Còn cách cửa phòng anh khoảng mười bước chân. Tám bước.

“Thưa cô.” Lần này giọng nói to hơn, the thé hơn khi một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi quần áo thanh lịch nhảy dựng lên khỏi ghế.

Năm bước.

“Cô không thể đi-”

Emma nắm chặt tay vào tay nắm cửa màu vàng chóe có hình thon dài chạm trổ tinh vi.

“- vào trong đó.”

Emma đong đưa cánh cửa mở rộng ra.

Bốn người đàn ông mặc bộ com lê sẫm màu, đang ngồi ở một chiếc bàn họp hình tròn bằng gỗ gụ, thình lình quay lại nhìn chằm chằm vào cô. Hai người có mái tóc hoa râm, với cặp lông mày rậm và những cái liếc mắt nhìn cáo buộc như nói với cô rằng cô đã làm một việc sai lầm khủng khiếp. Người thứ ba là một gã trẻ hơn tóc vàng. Đôi mắt màu xanh lấp lánh đang nén lại nụ cười toe toét như ngầm bảo với cô anh ta hoan nghênh việc bị gián đoạn này.

Người đàn ông thứ tư vụt đứng lên, đẩy chiếc ghế da ngược với chuyển động. Tóc đen, mắt đen và vai rộng, thái độ của anh như nói với cô anh sẵn sàng hơn nữa để bắt giữ cô và bất cứ ai khác vi phạm sự riêng tư của anh.

“Tôi rất xin lỗi, thưa ông Garrison,” giọng nói không kịp thở của cô thư ký từ phía sau Emma. “Tôi đã cố gắng-”

“Không phải lỗi của cô, Simone” Tia nhìn chăm chăm màu xám đen của người đàn ông này không hề rời khỏi Emma.” Tôi có thể giúp gì cho cô?”

Emma siết chặt hơn vào cái túi đeo trên vai. Mọi người khác trong phòng tan biến thành sương mù khi sự giận dữ của cô trở nên nhiều hơn. Cô tập trung vào Alex Garrison. “Ông có nghĩ xem để có được cơ hội mỏng manh này tôi có thể để cho ông thoát khỏi nó ư?”

Simone há hốc miệng vì kinh ngạc.

“Như cô thấy đấy” Quai hàm của Alex nghiến chặt qua những lời nói kết thành chuổi đanh thép. “Chúng tôi đang có một cuộc họp dỡ dang.”

“Tôi không quan tâm nếu như anh -”

“Nếu cô muốn có một cuộc hẹn.”

“Tôi không muốn.”

“Vậy thì, tôi phải yêu cầu cô ra khỏi đây.”

“Ông có biết tôi là ai không?”

“Không.”

“Nói dối”.

“Tôi sẽ gọi bảo vệ,” Simone nói.

Alex nhíu mày, từ tốn nhìn chăm chăm vào Emma một lần nữa. Cô nhận ra điếng hồn rằng anh ta thật sự không biết cô là ai. Điều đó có thể như thế nào được nhỉ? Katie là gương mặt đại diện cho McKinley Inns, chắc chắn rồi. Nhưng...

“Chúng ta có cần phải gọi bảo vệ không?” Anh nói.

“Tôi là Emma McKinley.”

Hai lỗ mũi của anh phồng ra và anh hít vào lại hết sức nhẹ nhàng.

Tiếp đó sau là một khoảng tạm ngừng yên ắng, anh cầm lấy cây bút vàng ở bàn lên và nhét nó vào trong túi áo ngực của chiếc áo được cắt may đẹp đẽ. Cà vạt bằng lụa màu đỏ tía ánh lên dưới ánh đèn được bố trí kín đáo khi anh đứng thẳng cao hết mức. “Nếu các ông thứ lỗi cho chúng tôi, thưa quý Ngài. Tôi nghĩ tôi có thể dành năm phút cho cô McKinley.”

Những người đàn ông bắt đầu đứng lên.

Alex đưa lên một bàn tay to lớn. “Xin vui lòng. Cô McKinley và tôi sẽ sử dụng phòng họp.”

Anh ra dấu chỉ về phía cánh cửa thật lớn bằng gỗ sồi như ngụ ý cô nên đi trước anh.

Cô băng qua căn phòng và xoay tay một nắm cửa khác bằng đồng chạm trổ tinh xảo. Cửa mở vào một phòng họp lớn, thật ấn tượng, chiếm ưu thế bởi một chiếc bàn hình chữ nhật thuôn ở hai đầu bằng gỗ đánh vẹc-ni bóng loáng. Hai mươi chiếc ghế xung quanh nó được bọc da màu đỏ tía, và một dãy các cửa sổ liền nhau chạy dọc theo một bên để cho ánh nắng mặt trời tháng tám treo lơ lững qua khu phố ở trên Manhattan.

Cô nghe tiếng lách cách đóng cửa, và cô quay lại đối diện với anh.

“Tôi tin cô có thể kết luận điều này nhanh chóng,” anh nói, bước một bước về phía cô, cắm chặt đôi giày đế thấp buộc dây ở cổ chân cách xa một bên.

Anh thậm chí còn lớn hơn và ấn tượng hơn khi đến gần, bờ vai rộng và khuôn ngực vô cùng vạm vỡ. Những tia nắng mặt trời hoàn toàn làm nổi bật vẻ mặt kiên quyết của anh. Chiếc cằm vuông vức, hợp với đôi môi cay nghiệt và đôi mắt anh như có màu xám đậm sau cơn mưa lấp lánh.

Cô có cảm giác rất ít người vượt qua được anh và sống sót để mách lẻo. Nếu như cô không biết anh ta sướng từ trong trứng nước sướng ra thì cô đã thề rằng anh đã lớn lên trên đường phố Brooklyn.

Chuyện đó không quan trọng chút nào. Anh sẽ không trao tay anh cho cô em gái bé bỏng của cô hay là công ty của họ.

“Anh sẽ không cưới Katie,” cô nói thẳng thừng.

Anh nhún vai lơ đễnh. “Tôi nghĩ chuyện đó tùy thuộc vào Katie.”

“Ngay cả cha tôi sẽ không hờ hững trong nấm mồ của ông ấy.”

“Tình hình tài chính của cô sẽ không thay đổi được gì đâu.”

“Tôi có thể ổn định tình hình tài chính của chúng tôi.” Có lẽ. Đầy hy vọng. Họ luôn luôn có thể thế chấp khu vườn nho ở Martha.

Alex hất đầu sang một bên. “Tôi có thể có khoản nợ mà cô yêu cầu trong vòng 24 giờ. Cô có thể ổn định tài chính của cô nhanh như vậy không?”

Emma không trả lời. Anh cũng biết mẹ kiếp cô không thể khắc phục chuyện đó nhanh. Sẽ phải mất nhiều tuần, có lẽ nhiều tháng để làm việc thông qua các mê cung của thế chấp, thư tín dụng và người bảo lãnh cá nhân đã ký bởi cha cô.

Ngực cô đau nhói và co thắt. Tại sao, Ồ, tại sao cha cô phải chết trẻ quá như thế? Cô nhớ ông đến tuyệt vọng. Cô đã hy vọng ở ông sự chỉ dẫn trong nhiều thập kỷ tới.

“Cô McKinley?”

“Tại sao anh lại muốn McKinley Inns?”

Tập đoàn khách sạn Garrison có hàng tá khách sạn, lớn hơn, nhiều tiện nghi sang trọng hơn. McKinley chỉ chiếm một một chỗ thích hợp tinh tế nhỏ, mà Garrison có thể cạnh tranh bằng bất kỳ chuỗi khách sạn sang trọng nào trên thế giới.

“Cô đang đùa đấy, phải không?”

Cô lắc đầu.

“Giống như bất cứ ai, tôi muốn mở rộng. Và cô là một cơ hội.”

“Vậy anh không quan tâm đến những người bị giẫm đạp trong tiến trình này ư?”

Tiếng tăm của người đàn ông này quá đúng và thật sự xứng đáng. Mặc dù độ bao phủ báo chí của anh đã trở nên tâng bốc nhiều hơn trong những tháng qua, nhưng Emma đã không bị lừa. Anh là một nghệ sĩ có trái tim lạnh lùng chuyên tiếp quản công ty bằng cách mua đa số cổ phần của nó để giành quyền kiểm soát, người mà kiếm lợi từ sự bất hạnh của người khác.

Anh tiến về phía trước một trước và khoanh tay trước ngực. “Tôi không nghĩ rằng Katie đã làm tình huống này rõ ràng. Tôi là người ban cho cô một đặc ân.”

Sống lưng của Emma bất thần thẳng lên. Cô hất nhẹ cằm để nhìn vào mắt anh. “Bằng cách kết hôn với em gái tôi và tiếp quản công ty chúng tôi phải không?”

“Bằng cách cứu công ty cô khỏi bị phá sản. Cô không trả được nợ, cô McKinley. Nếu tôi không xóa sổ cô, người khác sẽ làm. Đó là phương thức hoạt động tư bản.”

“Đừng chiếu cố tới tôi.”

Một nụ cười ngạo nghễ lạnh lùng uốn cong một bên khóe miệng anh. “Tôi đã nhìn thấy cách này, đây là một việc có lợi cho cả đôi bên.”

“Cách này tôi cũng nhìn thấy, đây là một việc có hại cho cả đôi bên.”

“Bởi vì cô là người duy tâm và không thực tế.”

“Ít nhất tôi cũng có một tấm lòng.”

Anh thay đổi thái độ. “Thời gian qua tôi đã kiểm tra, một tấm lòng thì không phải là điều kiện tất yếu cho giấy phép kinh doanh trong tiểu bang New York.”

“Em tôi sẽ không cưới anh.”

“Có phải cô ấy đã giải thích sự thỏa thuận không?”

Vâng, Katie đã giải thích sự thỏa thuận. Alex muốn công ty của họ. Nhưng mà anh đã tiêu tốn hàng ngàn đô la trong hai năm qua để cải thiện hình ảnh của anh, và anh rất sợ sự phản đối công khai cho mọi người biết được việc bắt nạt hai chị em vừa mới chịu tang.

Ồ, anh vẫn muốn bắt nạt họ. Anh chỉ không muốn bất cứ người nào biết chuyện này. Vì lý do đó nên vỏ bọc của cuộc hôn nhân này và tất cả thiện ý vui sướng sẽ đồng hành cùng với nó.

“Cô ấy đã nói với tôi,” Emma nói chặt chẽ.

“Thế thì cô đã biết cô sẽ giữ được một nửa công ty.” Vẻ mặt thản nhiên của anh chuyển sang cau có giận dữ. “Và tôi thật ngu ngốc khi đưa ra lời đề nghị đó quá nhiều.”

“Anh thật lòng mong chờ mua một cô dâu hả.”

“Ở mức giá đó. Ừ.”

Emma thành thật không biết phải nói gì.

“Chúng ta đã nói xong chưa?” anh hỏi.

Họ đã nói xong chưa? Cô làm gì bây giờ? Gây ra một lời đe dọa rỗng tuếch sao? Lao nhanh ra cửa ư? Đã thề rằng sẽ không bao giờ để cho anh đụng tay vào khách sạn quý báu của cô khi cả hai đều biết chính xác điều mà anh sẽ làm ư?

Anh dường như có cảm giác cô do dự. “Không ai bị tổn thương cả,” anh nói. “Việc công khai sẽ giúp cho cả hai chúng ta. Báo chí sẽ bắt đầu ham thích việc sáp nhập của hai gia đình khách sạn lớn. Chúng ta sẽ cung cấp câu chuyện này với các phóng viên nữ, những người này sẽ có tất cả các cách đánh giá mập mờ với -”

Cô cào mớ tóc cắt ngang trán ra phía sau trên trán. “Anh có tự lắng nghe mình không vậy?”

Anh chớp mắt. “Ý cô là gì?”

“Anh không thấy rằng kế hoạch này đúng là có một chút máu lạnh không hả?”

“Giống như tôi đã nói, không một ai bị tổn thương.”

“Katie thì sao? Còn David như thế nào?”

“David là ai?”

“Bạn trai của nó. Một người đàn ông tử tế chu đáo hòa nhã mà cô ấy đang hẹn hò được sáu tháng. Cậu ta sẽ bị đau khổ và nhục nhã.”

Alex chờ đợi. Trong một giây cô nghĩ rằng cô đã thấy một cảm xúc có thật thoảng qua mắt anh. Nhưng sau đó nó biến mất, thay thế bằng một màu xám xịt kín bưng nghiêm khắc lần nữa. “David sẽ vượt qua được chuyện này. Cậu ta có thể kết hôn với cô ấy sau này, khi mà cô ta có giá trị nhiều tiền hơn nữa.”

Emma mở miệng nhưng không có thanh âm nào thoát ra.

“Còn cô thì sao?” Alex hỏi vào thinh không.

“Tôi hầu như lo ngại bối rối,” cô trả lời, bằng cách nói giảm đi một trăm lần.

Mắt anh tròn xoe. “Trạng thái cảm xúc của cô không thích hợp. Cô có bạn trai chính thức chưa?”

“Chưa” Và chuyện đó thì có liên quan gì tới chuyện này?

“Vấn đề đã được giải quyết.”

“Hở?”

“Cô sẽ kết hôn với tôi.”

Emma giơ tay nắm chặt lưng ghế da, lo sợ cô có thể mất nó ngay ở đó. “ Hả?”

Alex đứng đó, tìm kiếm khắp cả thế giới giống như một người có lý trí, trong lúc quẳng ra lời đề nghị táo bạo nhất mà cô từng được nghe trong đời. Kết hôn với anh ta? Cưới anh ta ư?

“Thật sự nó không quan trọng về việc chị em,” anh tiếp tục bằng cái giọng không có cảm xúc. “Tôi đơn giản chọn Katie vì cô ấy là-”

“Một người xinh đẹp,” Emma đã hoàn thành câu nói, đứng thẳng ra khỏi ghế và so thẳng vai. Vì lý do nào đó nó làm cô đau đớn khi bị anh ở trong tất cả mọi người nói to chuyện này ra. Không phải là tất cả mọi người không nghĩ đến. Chỉ là Alex đã làm cô đau lòng vì đưa ra vấn đề này với độ chính xác thản nhiên vô tư như vậy, để nó làm tổn thương nhiều hơn bình thường.

“Điều đó không phải-”

“Tôi sẽ không kết hôn với anh, và Katie cũng sẽ không kết hôn với anh.”

Giọng điệu của Alex mang theo lời cảnh báo nhẹ nhàng. “Lựa chọn thứ ba là gọi điện thoại đến chủ nợ của cô. Rồi sau đó, cô chả nhận được gì cả.”

Emma siết chặt cánh tay vào chiếc túi đeo trên vai. “Lựa chọn thứ ba là tôi sẽ thanh toán tiền, việc đầu tiên vào sáng ngày mai.”

Miệng anh nhếch lên thành ra gần như hơi mỉm cười. “Trong trường hợp đó, tôi sẽ để lời đề nghị của tôi mở ra trong vòng 24 giờ.”

Cô quay lại và đi hiên ngang tới cánh cửa phụ. Cô đi ra khỏi cửa bằng tất cả sự chân thật và làm ra vẻ can đảm, mà cả hai người đều biết điều đó. Chỉ riêng điều đó thôi, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.

“Không cần đâu, thưa ông Garrison,” cô nói sít sao.

“Trong hoàn cảnh này,” anh nói to phía sau cô, khi cô cầm tay nắm cửa và xoay nó.

“Cô chắc có thể muốn gọi tôi là Alex... Emma.”

Cô không quay lại, nhưng tên cô trên cửa miệng anh đã làm cô lạnh xương sống.

Hai giờ sau, cánh cửa văn phòng đóng lại đằng sau những anh em nhà Rockwell, và Ryan Hayes quay cái nhìn chằm chằm vào Alex. “Tôi cho rằng anh đã xác định các chi tiết rõ ràng với cô ấy?”

Alex gấp lại bìa giấy đựng hồ sơ ở trên cùng, cẩn thận sắp xếp ngăn nắp một đống giấy tờ trên mặt bàn bóng loáng ở phía trước mặt anh. “Không hẳn thế.”

Ryan thu hẹp cái nhìn chằm chằm của mình. “Ý anh nói không hẳn có nghĩa là sao?”

Alex thở dài và tựa vào thành ghế, xoa một đầu ngón tay vào trán. Kế hoạch của Gunter đang có vẻ lố bịch nhiều hơn cách đây một phút. “Ý tôi là các chi tiết vẫn chưa được xác định rõ ràng nữa.”

“Nhưng anh sẽ kết hôn.”

“Tôi đang cố,” Alex nói cáu kỉnh.

Ryan lắc một ngón tay nhắc nhở. “Anh sẽ không đụng vào McKinley Inns mà không có một cô dâu ngay tình nhà McKinley trong vòng tay anh hả. Trời ơi, Alex, họ sẽ hành hạ chúng ta bằng báo chí mất thôi.”

Alex nghiến răng. Anh đã xoay trở điều này trong đầu qua một ngàn cách khác nhau. Nếu như nó tùy thuộc vào anh, anh sẽ đòi lại món nợ ngay bây giờ và tiếp quản cái công ty chết tiệt này. Nhưng đây là công việc kinh doanh chứ không phải là sự chăm nom cho những kẻ non nớt không chuyên nghiệp.

Tuy nhiên, Ryan và Gunter là hai cổ đông chính trong tập đoàn khách sạn Garrison. Và cả hai người đó đều tin rằng danh tiếng của Alex như là một con người ngu ngốc-cứng cõi đang gây thiệt hại trong công việc kinh doanh. Thậm chí họ còn nghĩ rằng dạo gần đây, việc đặt giá để giành quyền tiếp quản công ty rõ ràng làm tổn hại tinh thần của nhân viên và tác động mạnh đến điều khoản kinh doanh.

Kết quả là, họ đang buộc anh phải hành xử như một người công dân tốt giữa công chúng. Anh không được phép tranh luận, thậm chí không được phép cau có giận dữ. Chẳng bao lâu nữa họ muốn anh hôn các em bé và giúp đỡ một chút các cụ bà băng qua đường.

“Tại sao anh không cưới cô ta?” anh hỏi Ryan.

“Bởi vì tôi không phải là người có vấn đề rắc rối về hình tượng,” Ryan phản đối. “Bên cạnh đó, tôi không phải là Giám đốc điều hành, và tôi không phải là đại diện công chúng của Khách sạn Garrison. Lợi nhuận đã tăng lên mười lăm phần trăm trong quý này.”

Alex liếc nhìn đồng hồ đeo tay. “Chuyện đó không là gì cả.” Anh không sẵn lòng để đảm nhận Alex lịch thiệp hơn, hòa nhã hơn chịu trách nhiệm về một sự thay đổi hoàn toàn rất lớn như vậy.

“Vậy những chi tiết đó là gì?” Ryan hỏi.

Alex nhìn lên. “Hử?”

“Điều gì để thôi không lựa chọn Katie.”

“Chả có gì. Không phải là Katie. Bây giờ là Emma. Và cô ta vẫn còn đang quyết định.” Alex không thể tin anh có thể cầu hôn hai người phụ nữ khác nhau trong khoảng thời gian bốn mươi tám tiếng..

Ryan ngước đầu. “Tôi nghĩ cậu đã cầu hôn một người phụ nữ xinh đẹp.”

“Người xinh đẹp đã nói không. Vì vậy, tôi cầu hôn Emma thay vào. Cô ấy không có bạn trai.”

“Tôi nghĩ rằng không có,” Ryan đùa cợt.

Sống lưng của Alex cứng đờ. Chắc chắn, Emma không là một người cừ khôi như Katie, nhưng không cần phải bị sỉ nhục. “Chuyện đó được cho là có ý nghĩa gì?”

“Nó có nghĩa là cô ấy ngoan cố và đáng sợ.”

Alex đứng dậy. “Kẻ nhút nhát”.

Emma không ngoan cố và đáng sợ. Cô ấy bị vỡ mộng và hoảng sợ. Đó là làm việc dưới sự giúp đỡ của anh, thực sự.

Ryan đứng lên cùng với anh. “Cô chị hay cô em. Cậu phải làm việc này hoặc đóng tiền bảo lãnh dự án.”

Bảo lãnh dự án? Alex không nghĩ như vậy. McKinley có quyền sở hữu đầu tiên dải đất dọc bãi biển trên đảo Kayven. Giá trị quyền sở hữu đầu tiên dải đất dọc bãi biển này gần như đã đội nóc khi khả năng làm bến cảng tàu du lịch cuối cùng đã được công bố.

Anh chắc phải trở nên mềm mỏng hơn trong cuộc giao dịch hoặc tìm thấy một chỗ yếu khác để khai thác. Nhưng anh sẽ không đi xa hơn điều này.

“Chúng ta sẽ làm gì?” mặt của Katie nhợt nhạt khi cô tựa người ngang qua bàn ở nhà hàng Chateau Moulin cách tiền sảnh của khách sạn McKinley Đại lộ số 5. Đèn bão lập lòe làm nổi bật sự lo lắng của cô, phản chiếu trong cửa sổ bị tối đen bởi công viên ở phía bên kia.

“Chị không biết,” Emma lắc đầu trả lời một cách trung thực. “Chị sẽ phải gọi đến ngân hàng vào buổi sáng.”

“Và nói cho họ biết chuyện gì?” giọng Katie dâng cao đến thang âm nốt đô, sánh được với tiếng đàn piano ngân vang trong góc phòng.

“Chúng ta sẽ thu xếp lại các khoản thế chấp, có thể sử dụng tài sản ở Martha Vineyard thế chấp thêm.”

“Chị biết chuyện đó sẽ không làm được mà.”

Emma không trả lời, bởi vì Katie nói đúng. Giá trị tài sản bị cầm cố của đất đai vườn nho ở Martha sẽ không bị mẻ trong tổng số tiền nợ của cha họ.

Những vấn đề này thì gay go đối với McKinley trong vài năm qua. Sổ sách kế toán giảm, chi phí tăng lên. Cha của họ luôn luôn miễn cưỡng để cho nhân viên ra đi. Và họ đã bị ngăn lại việc sửa chữa lớn ba cơ ngơi ở khu nghỉ mát trượt tuyết, trong lúc tình trạng tuyết rơi vẫn rất xấu đã hai mùa đông liên tiếp.

Họ ở vào hoàn cảnh khó khăn, và Alex Garrison biết điều này. Người đàn ông này chắc là phi luân lý, nhưng anh ta không ngu ngốc.

“Em sẽ phải kết hôn với anh ta thôi,” Katie nói, giơ lòng bàn tay lên trong một cử chỉ thất bại.

“Còn David thì sao?”

“Em sẽ giải thích cho anh ấy bằng cách nào đó.”

Emma hớp một ngụm martini, bắt chước giọng nói của em cô. “Chị rất lấy làm buồn, em yêu. Nhưng chị sẽ phải kết hôn với người đàn ông kia vì tiền của anh ta.”

“Em có lẽ không tiên đoán chuyện như thế này.”

“Không còn cách nào để nói chuyện này và nghe có vẻ hay.”

“À, thì ra chị sẽ kết hôn với anh ta?”

Emma không trả lời khi người phục vụ đặt dĩa xà lách trước mặt họ.

“Ít nhất thì chị không có bạn trai,” cô nói rít lên, sau khi người phục vụ bàn đi khỏi.

Katie thẳng người, có vẻ tràn đầy hy vọng một cách thảm thương. “Có phải đó là một tiếng ừ không đó?”

“Không, đó không phải là một tiếng ừ.” Sau đó, Emma ngưng lại, liều mạng cố gắng lấy lại suy nghĩ của mình. “Chúng ta không thể...” Cô nghiến chặt hàm. “Nó không đúng... Nó xúc phạm tự ái của chị ngay cả khi suy nghĩ đến việc chịu thua người đàn ông đó.”

“Ít nhất chúng ta vẫn còn giữ được một nửa công ty.”

Điểm công bằng. Emma nhắp thêm một ngụm nữa. Nếu như Alex làm cho ngân hàng thu về khoản cho vay thay vào đó thì họ sẽ may mắn giữ lại khách sạn.

Giá mà họ có nhiều thời gian hơn. Giá mà họ biết một người nào đó có thể bảo lãnh cho họ một cách nhanh chóng và rộng rãi. Giá mà trái tim của cha họ đừng suy kiệt.

Ba người họ đã trở thành một đội ngũ, đã từng vượt qua thời kỳ sóng gió trước mắt, và cô chắc rằng họ có thể tìm được cách nào đó để thoát ra khỏi mê cung này.

“Emma?” Katie nhắc.

Emma cầm lên cái nĩa và đâm vào salad tôm. “Chúng ta cần phải nói chuyện theo pháp luật.”

Đôi mắt màu xanh của Katie mờ đi dưới ánh đèn. “Tuyên bố phá sản ư.”

Emma hít vào một hơi khích lệ. Không. Họ không tuyên bố phá sản. Không phải khi mà họ đã có một sự lựa chọn có thể chấp nhận được nhẹ nhàng hơn.

Họ sẽ đẩy số phận của mình cho Alex Garrison. Nếu họ không làm, họ sẽ bị ném ra ngoài đường phố, và anh ta sẽ phá hoại cơ nghiệp được xây dựng bằng cả cuộc đời của cha họ vào lúc này ngày mai.

Ít nhất với Alex thì có một cơ hội. Nếu như họ lãi trong một vài năm, có lẽ họ sẽ trả tiền cho anh ta để mua lại khách sạn.

Và không giống như Emma đã có bạn trai đang chờ đợi ở bất kì nơi nào trên đôi cánh. Mà cũng không phải là cô chắc có một người dự đoán trước trong tương lai. Những người điều hành khách sạn thẳng thắn, có phong cách giản dị, thường di chuyển trong nửa năm thì chính xác không hy vọng hẹn hò nồng nhiệt qua internet được. Sự thật là, một cuộc hôn nhân trên giấy sẽ không phải là một vấn đề phiền phức lớn đối với cô. Một hòa ước công bằng, một vài bức ảnh chụp công khai, và họ sẽ hiếm khi gặp lại nhau nữa.

Cô nhìn thẳng vào mắt Katie, không cho mình thời gian để suy nghĩ lại quyết định đó. “Chúng ta phải nói chuyện theo pháp luật để chắc chắn Alex không thể làm điều điên rồ nào đó với khách sạn nhỏ của chị em mình.”

Đôi mắt của Katie mở to hết cở. “Chị sẽ làm điều đó thật ư?”

Emma buông nĩa xuống và uống cạn ly của mình. “Chị sẽ làm điều đó.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện