“Làm ơn báo cho ông Saber biết là vợ sắp cưới đang đợi để gặp ông ấy.” - Bằng giọng nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần kiêu ngạo, Hilary Forrester nhấn mạnh. “Cô cũng báo cho ông Saber biết là tôi - vợ sắp cưới của ông ấy không cảm kích chút nào vì sự chờ đợi gần cả giờ đồng hồ thế này”.
Sự đặt điều này quả có tác động mạnh.
Người phụ nữ trông đúng như một thư kí chuyên nghiệp. - Theo sự nhận xét của Hilary, đang ngồi đằng sau cái bàn ở bên ngoài văn phòng của Logan Saber. Cô cỡ hơn ba mươi một chút, mà tên cô, như trên bàn có tấm bảng nhỏ đã khắc là E. Morgan, cùng với tấm hình 2 đứa bé mang mà của cô. Cô chắc chắn là người đã có gia đình vì trên ngón tay đeo nhẫn đã nói như thế. Trông cô, Hilary không tưởng tượng được cô lại chịu ngồi làm việc sau bàn giấy như thế này.
“Vợ!” - E. Morgan thảng thốt kêu lên.
“Vợ sắp cưới,” - Hilary “sửa” lại một cách ngọt ngào, cô hoàn toàn hiểu được bất cứ người đàn bà nào cũng đều phải giật mình vì những lời tuyên bố của cô vừa rồi, và cô thư ký E. Morgan đây cũng không ngoại lệ. Sau hết, danh xưng này an toàn cho cô bởi những người đàn bà của Logan, chắc chắn có vài người trong vô số những người đàn bà bên cạnh Saber, có chút xíu tẻ nhạt và có sự khác biệt so với cô.
Người đàn ông như Saber một điều gần như chắc chắn sẽ gặp những người có một sắc đẹp vô cùng quyến rũ, hấp dẫn, sang trọng và lịch sự, tóc của họ chắc chắn không phải màu nâu nhạt như tóc của Hilary, chắc là màu vàng rực và dĩ nhiên những người phụ nữ đó sẽ không dùng sợi dây ruy băng vừa dầy vừa cứng theo kiểu cổ xưa như cách Hilary thường làm để buộc cho mái tóc của cô được gọn gàng, xinh xắn trên đầu của cô. Màu vàng rực rất được ưa chuộng, nó thích hợp cho những người thích có cuộc sống nổi bật ở tại miền nam California này.
Hilary không phải là cô gái chạy theo thời trang của xã hội.
Cô trông thật mảnh khảnh, nhưng không được may mắn khi mà cô không có được dáng người thon thả, dong dỏng của người mẫu lại càng không có nét khiêu gợi để kích thích nhục dục từ người khác phái. Điểm nổi bật nhất của cô gái này chính là nhờ đôi mắt màu hổ phách với hàng lông mi thật cong và dài, cô sẽ tạo sức hút nhờ đôi mắt chứ không phải nhờ khuôn mặt xinh đẹp. Khuôn mặt với chiếc cằm nhọn, miệng cô mỗi khi cười tạo cho người khác cảm giác một người luôn vui vẻ và cương trực, thành thực, tính cách cởi mở biểu lộ một cách rõ nét qua đôi mắt màu hổ phách, đó vẫn chưa đủ tác dụng.
Hilary nhìn đúng như vẻ bề ngoài của cô: một cô gái cắm cúi lo làm việc, không rượu chè, cô là điển hình của phụ nữ chỉ biết làm ăn. Ở tuổi hai mươi bảy, Hilary có dấu hiệu của người thành công, bộ quần áo màu xám mà cô mặc hôm nay đã chứng minh được điều đó.
Hilary không ý thức được chiếc áo màu đỏ, màu của máu được cô đặc biệt chọn kèm theo đã làm cho bộ đồ của mình càng thêm có ấn tượng một cách rõ ràng. Một cách mơ hồ bộ đồ khẳng định tính cách của người sở hữu, mà thậm chí ngay cả người sở hữu cũng không hề nhận thức được.
“Tôi vô cùng lấy làm tiếc, cô...?” - E. Morgan ngừng lại lấy thêm can đảm để nói đầy đủ tên nhưng khi thấy không có dấu hiệu gì từ Hilary, Morgan lật đật lên tiếng như thanh minh. “Tôi sẽ lập tức báo cho ông Saber biết ngay. Ông Saber bận rộn với những cuộc gọi và thảo luận cho công việc làm ăn của ông ấy, cô cũng hiểu. Tôi chắc chắn ông ta sẽ gặp cô ngay”.
Vội vàng Morgan nhấn vào nút điện đàm nội bộ, nói vào màn hình nhỏ trước khi người mà được cô thông báo nhận biết: “Ông Saber, ông... Vị hôn thê của ông đang ở đây. Cô ấy đã chờ đợi một thời gian cũng khá lâu...”
Rõ ràng có một khoảng yên lặng trong lúc cô Morgan thông báo qua điện đàm của nội bộ, điều đó càng làm cho Hilary lấy thêm dũng khí để tiếp tục ý định của mình. Cô không còn đường lui, không có gì phải sợ, chẳng qua cuộc gặp mặt này chỉ là một cuộc gặp mặt bàn về công việc, không gì khác...
Cuối cùng, từ bên kia điện đàm, một giọng nói cứng cỏi nhưng không kém phần hấp dẫn bằng vẻ kìm nén lên tiếng: “Xin lỗi, Morgan, tôi chưa nghe rõ tên...”
“Tôi nói là hôn thê của ông, ông Saber,” - Morgan lặp lại lần nữa, có một chút tuyệt vọng khi nhìn về phía Hilary lúc này đang nhìn về cô với nụ cười cảm kích.
“Tôi biết rồi” - lại yên lặng. “Đưa cô ấy vào đây”.
“Hướng này, cô...”
“Forrester,” - Hilary nhắc, đứng lên đi thẳng tới cánh cửa rộng lớn. “Hilary Forrester”.
“Dạ. Tôi rất lấy làm tiếc đã để cô đợi lâu như thế. Tôi có chút e ngại khi cô thông báo cho tôi biết cô cần phải gặp ông Saber, tôi cứ nghĩ cô là một người chào hàng. Chúng tôi gặp rất nhiều những người như vậy, họ...”
“Chuyện đó không sao cả, thật đó,” - Hilary trấn an cô Morgan, mà trong bụng cứ mong lô tô đừng đánh trống nữa. Thật là khó khăn khi mà phải vừa trấn an Morgan vừa tự trấn an bản thân. Cô thư kí mở cửa mời Hilary.
“Cô Forrester, ông Saber,” - Morgan nói bằng giọng lịch sự, huớng dẫn Hilary bước vào trong một văn phòng vô cùng sang trọng và lộng lẫy. Một cái bàn bằng gỗ màu lông ngựa thật lớn chiếm một diện tích không nhỏ của toàn bộ căn phòng.
Hilary không có nhiều thì giờ để chiêm ngưỡng sự sang trọng và lộng lẫy của văn phòng bởi vì một người đàn ông cao lớn, có đôi vai rộng đang đứng phía bên kia của cái bàn. Thật ra, dù không chủ ý nhưng Hilary vẫn không thể không thừa nhận Logan Saber là một người đàn ông cao to. Bản thân cô đã thuộc loại có chiều cao, thế mà khi đứng với Logan saber, để nhìn thẳng vào mắt của người đàn ông cao lớn đẹp trai và hấp dẫn này Hilary phải ngước lên. Chưa hết, trên người anh cô không thấy có một chút gì của cơ bắp “lỏng bỏng” của kẻ không siêng tập thể thao hay là thịt “thặng dư” của người quá thành đạt thích ăn chơi.
Trong thực tế, Logan là người đàn ông trầm tĩnh, ranh như mèo. Với chiều cao như thế lại thêm một thân thể cường tráng cộng với đôi mắt màu xám xanh chỉ làm cho anh ta trở nên quyến rũ và hấp dẫn hơn thôi.
“Cám ơn Morgan,” - Logan Saber nói bằng giọng làu bàu như đang kìm nén trong ngực, bằng cái nhìn chằm chằm Logan không thèm để ý đến vẻ tò mò của người thư kí trước khi anh chuyển cái nhìn qua Hilary - người diện kiến bất ngờ.
Hilary cảm giác cả toàn thân cô từ đầu tóc xuống đến tận ngón chân đang hừng hực bốc cháy vì tác động của cái nhìn chằm chằm lười biếng nhưng hình như muốn lột trần cô ra từ đôi mắt xám xanh. Cô quyết định mở lời để lấy quyền chủ động ngay khi bắt đầu, nhưng trước khi cô kịp nói, thì Logan Saber đã mở miệng nói trước: “Cô sẽ, tôi biết là cô sẽ, tha thứ nếu tôi có sự lầm lẫn nào đó, nhưng tôi hình như là đã quên... ummm... nói chính xác là không nhớ bất cứ một chi tiết nào dù là nhỏ nhất về mối quan hệ giữa hai chúng ta, nếu có, cô Foresster.” - Giọng nói của anh hết sức bình tĩnh và hòa nhã, Logan đi vòng qua cái bàn làm việc rộng lớn của anh, đứng tựa vào nó, khoanh tay lại, nhìn thẳng vào Hilary, chờ đợi.
Hilary thở nhẹ, câu chuyện này cô cần phải hết sức uyển chuyển. “Ông không cần phải căng thẳng, ông Saber, tôi đến để cứu ông thoát ra khỏi tôi. Tôi tên là Hilary và là con gái của Crawford Foresster.” - Cô đợi phản ứng sau khi vắn tắt cho Logan Saber biết được cô là ai, theo những kinh nghiệm đã trải qua trước đây, Hilary biết không ai nghĩ cô là con của Crawford Foresster, họ không chờ một Hilary Foresster như thế này. Con gái của Foresster phải là một cô gái xinh đẹp, đặc biệt và có chút liều lĩnh, táo bạo.
Logan Saber, về khía cạnh nào đó cũng giống như những người đàn ông khác mà ba cô đã lựa trước đó cho cô. Anh ta lớn tuổi hơn một chút, có thể là ba lăm hay ba sáu, không được cái vẻ đẹp trai như người cuối cùng cô đã được gặp, bù lại anh ta có sự nghiệp thành công, cái mà Crawford ưa thích. Thật ra, Hilary quyết định một cách bất ngờ, người đàn ông trước mặt cô là người lịch sự, một người đàn ông hoàn hảo, có đủ mọi khả năng ở bất cứ việc gì khi mà anh ta dính vào, từ đàn bà cho đến làm ăn cũng như thể thao. Là người mà, không nghi ngờ gì nữa ba cô muốn trở thành người nhà.
Hilary để ý kĩ hơn, những đường nét góc cạnh trên gương mặt của Logan Saber, cái miệng ngay ngắn và chiếc mũi thẳng đứng. Không phải, anh ta không phải là đẹp mà là mạnh mẽ.
Vô cùng mạnh mẽ? Thật là điên khùng. Ngay lập tức cô nhắc nhở bản thân mình, vấn đề này cô giải quyết được.
Những sợi tóc dày của anh rủ xuống và màu tóc gần như cùng màu với cái bàn làm việc của anh ta, bất ngờ cô suy nghĩ và thắc mắc không hiểu tại sao anh ta lại cắt tóc ngắn quá như vậy. Với kiểu tóc này bộc lộ rõ cá tính của anh mà không phải người đàn ông nào cũng có được? Bộ côm lê màu xám anh đang mặc nói lên bản tính đàn ông của anh giống như bộ đồ cô đang mặc vậy. Nhưng không giống Hilary, người đàn ông này chắc chắn có cả tủ quần áo và toàn đồ mắc tiền, và dĩ nhiên tất cả đều được may cắt vừa vặn như bộ đồ anh ta đang mặc vậy.
“Con gái của Crawford? Tôi không biết ông ta có con gái.” - Logan nói bằng giọng nghi ngờ.
“Ông sẽ sớm biết thôi,” - Hilary quả quyết, kèm theo nụ cười ảo não. “Ngay sau khi những thỏa hiệp về các nhà hàng được kết thúc.” - Vừa nói Hilary vừa chọn cho mình chỗ ngồi thoải mái với thái độ thờ ơ lạnh nhạt
“Tôi hiểu rồi. Làm ơn tha lỗi nếu tôi vẫn chưa nắm bắt được vấn đề. Tôi dường như vẫn chưa tỉnh táo hẳn sau cú “sốc” bởi vị hôn thê lần đầu tiên ra mắt tôi qua cô thư kí.” - Logan quay trở lại, một cách lười biếng, ngồi vào ghế đằng sau bàn làm việc của mình, đưa mắt nhìn chằm chằm vào vị khách bất ngờ với một cử chỉ kìm nén thật sự. “Chúng ta hãy trở lại từ đầu, có được không? Cứ cho rằng đúng như những gì cô đã giải bày, thưa cô Forrester?”
“Dĩ nhiên.” - Hilary đồng ý một cách nhanh chóng, tự ép mình trở thành một người đang thương lượng về vấn đề làm ăn, cuộc thương lượng vốn dĩ nhạy cảm. “Tôi thành thật xin lỗi phải nói là hôn thê của ông với cô thư kí, cô ấy cho rằng tôi là người chào hàng, tôi ngồi đó chờ ông một khoảng thời gian khá dài, bản thân tôi lại có nhiều việc phải làm, ông cũng hiểu...”
“Cô Morgan được trả lương cao để bảo đảm, chỉ có trường hợp cần thiết mới được đưa khách vào căn phòng này.” - Logan nói. “Sự chờ đợi bất định là một trong những chiến lược mà cô ấy yêu thích. Và thường nó rất là hiệu quả.”
Hilary gật đầu, nhận thức rõ hoàn cảnh.
“Tôi hoàn toàn hiểu được, nhưng vì đã gần đến giờ cơm trưa và tôi cũng hiểu ông có nhiều kế hoạch phải bàn, tôi chỉ muốn công việc của tôi mau kết thúc. Ông thấy đó, Ông Saber, tin tức mà tôi đưa cho thư kí của ông cũng không hoàn toàn là bịa đặt.”
Lúc này đây có một sự im lặng nặng nề, cử chỉ duy nhất có được ở Logan Saber là cặp chân mày của anh nhướn lên.
Hilary châm thêm: “Ông có biết rằng, những nhà hàng của ba tôi suýt chút nữa thì được rao bán trong ba lần liên tiếp suốt trong một năm vừa qua hay...”
“Có sự thương lượng trong suốt thời gian đó, phải, tôi có biết.” - Người đàn ông cao lớn nói bằng giọng bình tĩnh đầy lạnh nhạt, đôi mắt màu xám xanh nửa như đề phòng nửa như đe dọa một cách biếng nhác.
“Ông Crawford có nói cho ông biết tại sao cuộc thương lượng bị thất bại hay không?” - Hilary kiên nhẫn với mục đích của mình, ước mong sao anh ta không “ghim” cô lại bằng cái nhìn đầy ấn tuợng đó. Câu chuyện đã đủ khó khăn rồi.
“Chúng ta chưa bàn tới chi tiết. Nhưng tôi có cảm giác cô đang mở mắt cho tôi.” - Logan chêm vào một cách khô khan.
“Cuộc thương lượng bị thất bại bởi vì sự thỏa thuận còn tùy thuộc vào người mua, người - mà - phải - cưới - tôi.” - Hilary tuyên bố một cách thẳng thắn không màu mè, đồng thời cũng đang tự đấu tranh với sự ngượng ngập mà cô biết nó hiện lên một cách rõ ràng trên hai gò má của cô, tuyên bố này làm cô vô cùng mắc cỡ.
“Thật à?” - Sự chuyển điệu trong giọng nói của Logan Saber đã nói lên tất cả suy nghĩ thật của anh: Anh không tin những gì cô vừa nói.
Hilary thở dài và cố gắng lần nữa: “Tôi biết thật khó để mà hiểu, đặc biệt khi mà Crawford chưa hề nhắc tôi với ông, nhưng đó là sự thật. Tôi, hôm nay xuất hiện ở đây bởi vì tôi không còn suy nghĩ ra được cách nào khác thông minh hơn để chặn đứng kế hoạch của ba tôi, tôi đã thử bằng mọi cách để tiếp cận với các vị doanh nhân trước đây bằng cách đơn giản nhất mà tôi có thể nghĩ được.”
Logan một cách không ý thức vẽ những vòng tròn vô nghĩa lên mặt bàn rộng lớn trong lúc lắng nghe Hilary. Hành động đó làm Hilary liên nghĩ tới con mèo đang vờn con chuột. Trong cử chỉ đó có hơi hướm của sự mất kiên nhẫn và một chút hăm dọa.
“Cô mong là tôi sẽ tin vào câu chuyện cô đang kể ư, cô Forrester?” - Cuối cùng Logan cũng lên tiếng với giọng khào khào.
“Không, không phải ngay lập tức.” - Hilary thừa nhận với nụ cười hiểu biết. “Tôi hình dung ra được, tôi không phải như trong tưởng tượng của ông khi tôi cho ông biết tôi là con gái của Crawford. Và nếu một khi ông có ý định tìm hiểu con người của tôi thì tôi e rằng sẽ làm ông thất vọng, bởi vì ông sẽ nhận ra tôi không có một chút nào giống như người ta tưởng tượng về con gái của Crawford. Thậm chí tôi còn không biết trượt tuyết.”
“Trượt tuyết? Nó có liên quan gì?” - Giọng nói lộ rõ sự ngạc nhiên.
“Trượt tuyết á? Bởi vì Crawford là người rất yêu thích thể thao và tôi lại không có chút hứng thú nào cả về chuyện đó. Vì thế đã tạo ra vấn đề. Ông thấy không, ba của tôi để lại cho tôi tất cả vốn liếng của ông ta chính là công việc làm ăn, chứ không phải là cảm giác của phiêu lưu mạo hiểm hay sự yêu thích cảm giác mạnh của ông ấy. Chúng tôi rất gần gũi nhưng ông ấy không phải lúc nào cũng hiểu tôi. Và một khi đụng đến vấn đề kết bạn trai của tôi thì ông ấy trở nên căng thẳng. Một năm trước đây, sau khi tôi được 26 tuổi không bao lâu, ông ấy quyết định dàn xếp cho tôi có một người đàn ông đúng tiêu chuẩn. Ông ấy sợ rằng tôi sẽ trở thành người dành tất cả thời gian cho công việc, điều đó sẽ làm cho tôi không được sáng chói khi công việc ấy chỉ dành cho thế giới đàn ông. Ông ấy áp đặt điều đó trên người của chính ông ta để chắc chắn rằng tôi lựa chọn đúng đắn và dùng những nhà hàng của ông ấy để quyến rũ.”
“Ba cô và tôi tiến hành cuộc thảo luận khá là êm thấm mà không hề nhắc đến tên cô, cô Foresster. Có thể lần này đối với tôi ông ấy tạo ngoại lệ chăng?” - Logan mỉa mai.
“Tôi nghi ngờ khả năng mà ông gọi là “ngoại lệ”, nào, cho tôi biết, ông ấy có mời ông đến nhà của ông ấy ở Santa Barbara chưa?” - Khi câu hỏi vừa đưa ra Hilary biết cô đã đoán trúng.
Cô gật đầu một cách thoả mãn.
“Làm sao cô biết được lời mời này?” - Logan cố không lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng tiếc là quá muộn.
“Đó chỉ là một thông lệ bình thường,” - cô nói với chút buồn phiền. “Ít ra, tôi rút tỉa kinh nghiệm. Hai “tuyển phu” đầu tiên và tôi đều giật mình, nhưng đến khi “tuyển phu” thứ ba được mời vào cuộc thì tôi tự nhiên biết được chuyện gì xảy ra.”
“Và đến tôi, cô muốn đi trước một bước, có phải như vậy không?” - Logan trông có vẻ thích thú.
Hilary nghĩ thầm. - Anh ta hình như không tin một chữ nào từ những gì cô nói. “Chính xác.”
“Cho tôi biết,” - Logan tiếp tục. “Thật ra chuyện gì xảy ra ở Santa Barbara?”
“Tôi sống ở đó.” - Cô giải thích một cách nhẫn nại. “Chúng ta sẽ được giới thiệu quen biết nhau khi mà tôi được mời cơm hay đại loại là như vậy. Sau đó ông sẽ được cho biết chuyện gì chờ đợi từ ông.”
“Cô nghĩ, ba cô sẽ cho tôi biết rằng nếu tôi thật sự hứng thú muốn có được những nhà hàng của ông ấy thì tôi phải hỏi cưới cô?” - Logan châm biếm.
“Phải, đó là thỏa thuận ông ấy đề ra với ba người kia - Không cần lo lắng. Sự chuẩn bị về tài chính mà ông ta đề nghị rất là hấp dẫn.”
“Vậy... ba người kia... ờ... những vị tuyển... phu... họ đồng ý chứ?”
“Tôi sẽ rất lấy làm cảm kích nếu như, ông không quá ngạc nhiên như thế.” - Hilary gượng gạo. “Ý của tôi là, tôi biết rõ, tôi không phải là “Người Phụ Nữ Của Năm”, nhưng bù lại tôi có những đặc tính riêng. Chính những đặc tính này mới là điểm căn bản. Nếu khi nào tôi chịu đám cưới thì người đàn ông đó phải là người có đủ tài và đủ năng lực để nhận ra và biết thửơng thức vì những đặc tính đó của tôi. Tôi sẽ không chấp nhận trở thành một phần của điều khoản hôn nhân đi kèm với những lợi ích khác, không cần biết người đàn ông mà ba tôi chọn hoàn hảo đến mức nào.” - Cái cằm nhỏ nhắn hếch lên một cách bướng bỉnh.
“Cô muốn kết hôn vì tình yêu?” - Logan uể oải hỏi có chút hài hước.
“Một chút ngớ ngẩn, lập dị, tôi thừa nhận, nhưng ông đây, ông Logan, hãy bỏ ý định về những nhà hàng đó đi, hoặc là tìm cách khác, chiến thuật khác tốt hơn.” - Hilary nói một cách tự tin, gần như là kiên quyết lộ rõ qua giọng nói.
“Cô không sợ sự xuất hiện của cô có thể trở thành một thách đố cho bản thân tôi sao?” - Logan nhẹ nhàng gợi ý.
Hilary chớp mắt, nghi ngờ thái độ của Logan. “Tôi đang cố gắng dùng lí lẽ để trình bày cho ông rõ, ông Saber.” - Cô lặp lại một cách từ tốn, cẩn thận. ‘Ông phải biết ơn,’ - bất ngờ cô cười toe. “Những “tuyển phu” khác không được may mắn như thế.”
“Những người đó, tôi đoán, đã không có được lời cảnh cáo thân thiện.”
“Không có. Cho đến khi họ nghe được sự thỏa thuận từ những đề nghị của ba tôi, khi đó họ thấy xứng đáng để họ bỏ công ra tán tỉnh tôi. Và rồi họ chịu hẹn gặp tôi và cả quyết tôi đúng là miếng mồi ngon. Để người đàn bà giống như tôi phải cảm thấy hạnh phúc khi có người chịu hỏi cưới.”
“Vậy cô làm sao để cho họ nhụt chí?” - Logan hỏi một cách thích thú.
“Ông muốn biết chuyện gì đã xảy ra cho từng vị tuyển phu?” - Hilary tinh quái hỏi lại Logan.
“Phải,” - Logan trả lời một cách chậm chạp, chồm người lên phía trước chống cả thân mình lên hai cánh tay đang để trên bàn, mắt ngó chăm chăm vào gương mặt của Hilary. “Tôi nghĩ, tôi bắt đầu thật sự muốn biết toàn bộ vấn đề đầy hấp dẫn của cô rồi.”
“À,” - Hilary ngập ngừng trong giây lát, cuối cùng cô quyết định kể cho Logan nghe tất cả. “Tuyển phu đầu tiên làm tôi hoàn toàn bất ngờ. Tôi thật sự đã làm tôn lên vẻ “bắt mắt” của mình, anh ta quả có hứng thú đến tôi. Nhưng nó lại không kéo dài lâu, bằng cách nào đó, ba tôi đã biết được chuyện gì xảy ra. Ông rốt cuộc đã hiển nhiên nhìn ra tuyển phu số một không được sáng giá như anh ta đã chứng tỏ. Tôi không cần phải nói chi tiết nhưng từ đó tôi quyết bỏ cuộc không đắn đo chút nào. Khi mà anh chàng Romeo cổ xưa của tôi nhìn toàn bộ vấn đề như một thoả thuận kinh doanh, tôi nghĩ con đường dễ nhất để thoát ra khỏi anh ta là làm tôi giống như Juliet đang lậm vì yêu. Mọi việc được anh ta làm rất rõ ràng, anh ta không ngại thân phận chùm gửi của người phụ nữ, nhưng đến khi tôi bàn đến vấn đề con cái, vườn tược... v.v và v.v... thì anh ta cho rằng những nhà hàng của ba tôi không đủ sức để đánh đổi những cái đó.”
“Người này hiển nhiên không có đầu óc nếu anh ta không thể nhìn ra đó chỉ là mẹo nhỏ.”- Logan nhận xét.
“Chính xác. Tuyển phu thứ hai tôi nhìn thấy vẻ thiếu tự tin của anh ta nên để giải quyết trường hợp này, tôi làm cho anh ta hiểu lầm là tôi muốn đám cưới chỉ vì ba tôi không cho tôi đụng tới tất cả các nhà hàng của ông ấy.”
“Cô để cho người thứ hai biết mục đích của cô là nắm lấy chế tác hoạt động của các nhà hàng và cô muốn lợi dụng anh ta.”
“Anh ta gần như bỏ chạy ngay lập tức, và đó làm cho Crawford căm phẫn vì ba tôi là người ghét những người đàn ông yếu đuối, anh biết đó.”
“Tôi hiểu,” - Như người hiểu biết, Logan lịch sự nói. “Mời cô tiếp tục.”
“Tuyển phu thứ ba thì dễ dàng hơn, vì tôi được biết anh ta có yếu điểm với những cô gái có mái tóc vàng.Tôi nhờ bạn tôi là Julia hâm nóng anh ta và anh ta bị đốn ngã ngay lập tức. Julia đã lập được công rất lớn cho tôi, cô ấy đã sắp xếp để gặp anh ta tại một quán nhạc mà tối đó đúng ra anh ta phải có hẹn một buổi tối lãng mạn với tôi. Ba tôi thừa nhận người đàn ông tội nghiệp đó không phải là người giữ lời hứa và cuối cùng “mời anh ta đi chỗ khác chơi”.”
“Nghe ra như là nếu cô có được sự mặc cả thành công với nhiều cách tiếp cận đối phương,” - Logan nêu ra một cách lí thú. “Tôi cần phải thấy may mắn vì đã được lời khuyến cáo trước.”
“Tôi đã hết cách rồi, thưa ông Saber.” - Hilary trả lời hết sức bình tĩnh. “Tôi đã nói lí và tranh cãi về cảm giác của tôi cho ba tôi rõ nhưng ông ấy từ chối không chịu tiếp nhận, thậm chí tôi còn nói cho ông ấy biết tôi là hình ảnh được thu nhỏ lại từ ông ấy.” - Cô thở dài. “Tôi quyết định không chơi đánh đố với những trò ngu xuẩn nữa.”
“Đánh đố?” - Logan tiếp tục chất vấn cho đến cùng. “Tôi không dám chắc những kế hoạch mà cô đã vạch sẵn lại là một trò đánh đố như cô nói. Nghe ra như có kế hoạch hẳn hòi. Cô như là đã phân tích từng điểm yếu của mỗi ứng viên và dùng đó để công kích lại họ.” - Giọng Logan đầy sự khâm phục.
Hilary mơ hồ có chút lo lắng bởi sự kì lạ bất chợt xuất hiện “Ở lần này phương cách mà tôi xuất hiện là cách dễ nhất để tôi đạt được cho mục đích của mình. Trong trường hợp của ông, không hiểu sao, tôi quyết định phải thẳng thắn cởi mở, ít ra là tôi cũng muốn thử, nếu như phương cách này thật sự thành công thì đều tốt cho những ai có liên quan trong chuyện này.”
“Sao, ý cô là tôi không có cơ hội để đàm phán với người phụ nữ có thân phận “chùm gửi”, hay là cơ hội để chứng tỏ bản thân có đủ khả năng để quản lí các nhà hàng mà vẫn có được vợ cùng lúc hay sao?”
“Hoặc là gặp Julia...” - Hilary tiếp với nụ cười.
“À, phải, cô gái tóc vàng táo bạo. Đó có thể là một điều hối tiếc, nhưng, vào lúc đó cô gái tóc vàng là một phụ nữ hiểu biết lí lẽ. Cô, cách nào đó gây ấn tượng cho tôi là phụ nữ có tính cách phức tạp, không dễ gì hiểu được. Không có gì lạ khi mà ba cô cố gắng kiếm một người đàn ông hoàn hảo và phù hợp với cô.” - Logan ngọt ngào, cặp mắt xám xanh như đang cười.
“Đó không phải dễ chịu đâu.” - Hilary vặn vẹo thân người một cách khó chịu. “Vấn đề là, đúng là ba tôi muốn kiếm cho tôi một người đàn ông phù hợp với con người tôi nhưng vẫn không đi ra khỏi tuýp người mà ông ấy thích.”
“Còn cô thì không muốn bất cứ điều gì từ sự lựa chọn đó.”
“Hoàn toàn không.” - Cô tuyên bố một cách chắc chắn, cảm giác thoải mái đôi chút vì cô gây được ấn tượng tốt với Logan.
“Chính xác là chúng ta đang nói đến “tuýp” đàn ông nào đây? Cô nói “tuýp” đàn ông mà ba cô thích...” - Logan hỏi bằng giọng êm dịu đầy hứng thú, anh ngồi lui lại lọt thỏm vào chiếc ghế to, mắt không hề rời khỏi gương mặt của Hilary.
“Tuýp người như ba tôi, tôi đoán là vậy.” - Cô cười. “Ba tôi luôn chọn những người cùng sở thích như ông ấy, và chắc chắn người đó cũng phải thành công về con đường kinh doanh nữa.”
“Ba cô thích gì, Hilary? Cái mà ông ta muốn chồng cô phải có ấy?”
“Ông Saber, tôi không nhìn thấy có điểm hứng thú nào trong cuộc thảo luận này, chúng ta không cần phải đi quá chi tiết ra ngoài vấn đề đang bàn. Ông đã được gặp ba tôi, ông thừa biết loại đàn ông thế nào mà ba tôi muốn.” - Hilary bắt đầu bực tức.
“Làm ơn đi, trước là cô xuất hiện đầy bất ngờ thông báo cô chính là vợ sắp cưới của tôi, một tin tức không khác gì là trái bom bị nổ, sau khi làm nổ trái bom thì ngay lập tức cô cũng cho tôi biết, tôi không có cơ hội để có được các nhà hàng. Hà, tôi nghĩ, ít ra cô cũng nên có vài câu chuyện hài hước nào đó dành cho tôi chứ, có phải không?” - Logan cười.
Hilary không chắc là cô thích nụ cười mà anh trưng ra. Nhưng vẫn phải đợi cơ hội dù rất mong manh để thoát khỏi nó. Dù thế nào thì Logan cũng có trọng điểm để làm vậy, tuy nhiên nếu anh chứng tỏ là người biết điều thì cô cũng hoà nhã và lịch sự lại với anh.
“Ba tôi là người đàn ông vô cùng sôi nổi và năng nổ, ông Saber.” - Cô bắt đầu bằng giọng từ tốn, chậm chạp. “Ông ấy hơn sáu mươi một tí nhưng vẫn tham gia trượt tuyết, lái xe mới lạ mắc tiền, duy trì bên mình một lô đàn bà. Thông thường ông ấy sống như cuộc sống của người đàn ông chơi bời, nhưng đồng thời cũng là một doanh nhân thành công. Ông có một du thuyền, bay bằng máy bay riêng. Ông là người đàn ông kinh điển, theo chủ nghĩa độc tài, là người nghĩ, đàn bà cần người đàn ông mạnh mẽ để có được cuộc sống vui vẻ và thoải mái. Tôi nghĩ đó là khái quát một cách tổng thể về ba của tôi. Ông có thấy hình ảnh của mình một chút nào qua lăng kính tôi vừa vẽ ra về ba tôi không? Với chút điều chỉnh cho hợp với tuổi tác của ông, đương nhiên rồi.”
“Đó là cái nhìn của cô đối với tôi?” - Logan đăm chiêu nhìn Hilary.
Hilary nhún vai, không hứng thú lắm về ngữ quan học trong hoàn cảnh này. Cô hiểu một cách rõ ràng là Crawford, ba cô không bao giờ muốn bắt đầu cuộc thương lượng về làm ăn với Logan Saber nếu ba cô còn chưa gặp được anh ta để bảo đảm anh là người mà ông muốn chọn cho con gái của mình.
“Nào, ông Saber...” - Cô bắt đầu, đứng dậy.
“Làm ơn, gọi tôi là Logan.” - Anh sửa lại, đồng thời chân mày anh nhướn lên. “Sau hết, chúng ta suýt chút là đi đến hôn nhân, thật kì cục khi mà cứ gọi nhau bằng họ, cô có nghĩ vậy không?”
“Thôi được, Logan,” - Cô cười, đưa tay ra như nói lời tạm biệt. “Tôi hi vọng anh nhớ những gì tôi nói hôm nay khi anh cân nhắc lời mời của ba tôi. Tôi hiểu được ba tôi rất có tài thuyết phục, nhưng song song với tài cán và thành công của ông ấy trong kinh doanh, tôi cũng thừa hưởng tính cứng đầu của ông ấy đấy. Tôi yêu cha tôi, nhưng tôi không chấp nhận để ông điều khiển cuộc sống của tôi.”
“Tôi sẽ ghi nhớ cuộc thảo luận của chúng ta trong đầu.” - Logan giữ tay của Hilary trong tay mình lâu hơn mức cần thiết. “Và vì sự hứa hẹn đã nói, tôi nghĩ chúng ta nên có một buổi cơm trưa coi như bữa tiệc nho nhỏ chúc mừng cho sự thông cảm hiểu biết lẫn nhau mà chúng ta vừa tạo ra, có được không? Tôi đang đói bụng và gần đây ngay góc đường có quán ăn rất dễ thương. Ngoại trừ cô có chương trình khác?”
Hilary nhíu chân mày, hoàn toàn ngạc nhiên bởi đề nghị của Logan: “Tôi thật sự không nghĩ...”
“Làm ơn đi, Hilary, coi như đó là thưởng công cho sự biết điều của kẻ này có được không?”
Lúc này Hilary thấy như có tia lóe lên đầy hóm hỉnh trong mắt của Logan, nó làm cho cô thấy có chút buồn cười.
“Sự biết điều của anh? Ý của anh là, nhờ sự biết điều đó mà tôi khỏi phải nhức đầu suy nghĩ ra câu chuyện bịa thật tài tình để khỏi làm đám cưới với anh à?” - Cô cười.
“Cô đùa à? Tôi cũng là người biết tàn nhẫn một khi tôi thấy nên như thế. Chỉ vì hôm nay tôi được rảnh, lại không muốn ăn trưa một mình.”
“Cám ơn rất nhiều.” - Hilary lần nữa tính xoay mình để đi. “Tiếc là tôi có nhiều chuyện phải làm trước khi ra sân bay cho kịp giờ để trở lại Santa Barbara. Tôi chắc chắn, anh sẽ kiếm ra người để cùng anh...” - Cô bất chợt há miệng ngưng ngang câu nói từ chối ăn trưa với Logan khi nhìn thấy một tủ kiếng được trưng ngay góc của căn phòng mà cô đã không để ý khi bước vào đây, bây giờ khi phát hiện ra Hilary vui thích bước thật nhanh về phía ấy.
“Những vật đựng muối!” - Cô la lên đầy bất ngờ, mê mẩn ngay lập tức khi nhìn xuống trong tủ với một dàn binh đầy ắp những tô, muỗng đủ kiểu dáng khác nhau trông thật xinh xắn, nhỏ nhắn và dễ thương. “Anh sưu tầm chúng à?” - Hilary đưa mắt ngước lên nhìn vào Logan hỏi, lúc này đã bước tới đứng ngay sau lưng cô.
“Phải,” - Logan vui vẻ thừa nhận, quan sát phản ứng của Hilary khi cô quay lại tiếp tục thưởng thức những vật nhỏ xinh trong tủ. “Còn cô?”
“Ôi, có chứ, tôi thích lắm, thật ra...” - Cô mở cái móc gài của giỏ xách, đưa tay vô trong dò tìm đến khi lôi ra một cái túi nhỏ. “Tôi đã lựa được cái này ở tiệm đồ cổ gần đây trước khi tôi đến gặp anh. Nhìn nó tuyệt quá có phải không?” - Dùng đôi tay nhỏ nhắn cô mở lớp giấy mỏng đã bao món đồ thủy tinh hình cái tô, cô đưa lên cho Logan kiểm tra.
Nhìn thoáng qua vẻ nhiệt tình say mê của Hilary lần cuối, Logan nhận món đồ nhỏ nhắn trong bàn tay to lớn của mình, giữ chặt như sợ nó rớt bể.
“Thật là dễ thương, cái này là nằm trong bộ Meissen.” - anh nói sau khi kiểm tra vật thể nhỏ nhắn từ đôi mắt hiểu biết. “Nó có đóng dấu hình cây kiếm.”
“Tôi biết. Tôi rất là vui mừng khi kiếm ra được nó.” - Hilary cười khúc khích một cách khoái chí ra mặt, đưa tay lấy lại vật thủy tinh và bắt đầu gói lại. “Tôi phải xem anh có những gì.” - Cô bỏ túi nhỏ trở vô giỏ xách và chồm tới trước để kiểm tra bộ sưu tầm của Logan Saber.
“Tôi thì tự hào bộ Tiffany nhỏ nhắn kia hơn.” - Logan đưa nhận xét, anh mở nắp tủ để Hilary có thể nhìn rõ hơn.
“Đẹp quá!” - Hilary suýt soa lộ vẻ thán phục, cô cầm cái chén nhỏ phát ngũ sắc óng ánh nhiều màu và lật ngược lại. “Có chữ kí nữa, thật là may mắn. Anh kiếm được ở đâu thế?”.
“Ở một tiệm trên đường Beverly Hills. Tôi sẽ rất vui để mời cô xem...” - Logan bắt đầu câu rê có chủ đích.
“Ờ, không cần đâu. Tôi đã dùng hết thời gian có được cho hôm nay rồi, nếu tôi còn ở đây để tiếp tục thưởng thức những vật xinh xắn này, thì tôi dám nhượng bộ cho sự cám dỗ này lắm đấy.” - Một cách kiên quyết Hilary vội vàng đặt các món thủy tinh trở lại chỗ cũ. “Anh có bộ sưu tầm về muỗng cũng thật là đẹp.” - Cô rạng rỡ hẳn lên khi cầm một, hai món nhỏ xíu lên ngắm thưởng một cách say mê. “Chúng rất là khó tìm thấy.”
“Tôi biết, vậy bộ sưu tập của cô có bao nhiêu?” - Logan vẫn tiếp tục giữ nắp tủ mở để Hilary có thể tiếp tục chiêm ngưỡng hết món này đến món khác.
“Tôi có khoảng năm mươi món.” - Hilary trả lời, cý thức được thân hình to lớn của anh thật gần, nhưng sức hấp dẫn từ những vật thủy tinh làm cô mê mẩn đến không cưỡng lại được và điều đó chống lại sức phán đoán của cô. “Ở đây chắc là gần cả trăm cái”.
“Vấn đề là tôi sẽ để cái tủ khác ở đâu nếu tôi tiếp tục gia tăng cho bộ sưu tập, tôi vẫn nhắc nhở mình là ngưng lại, nhưng cứ mỗi lần như thế thì phát hiện ra thứ khác hấp dẫn hơn”.
“Tôi hiểu chính xác cảm giác mà anh đang nói.” - Cô làm mặt hề, không thể thoát ra khỏi những vật xinh xắn trước mắt, Hilary vói tay cầm tô bạc nhỏ xíu thật đặc biệt cô chưa hề thấy qua đang trưng trên chiếc đôn, cô nói mà không nhìn Logan. “Đây là những tật xấu, nhưng mỗi người ai cũng có vài tật xấu cả, có đúng không?”
“Đó cũng là một ý hay”. - Logan cười. “Tôi chỉ còn biết tự bào chữa cho mình mỗi khi kiếm ra được một vật thể xinh xắn khác rằng: tiền tôi làm ra và để dành trong mấy năm nay cũng nhờ không hút thuốc tôi có đủ lí do hợp lí để mà phung phí vào chúng, những vật thể nhỏ nhắn nhưng đầy hấp dẫn này”.
Hillary ngước lên nhìn anh, bỗng cô bật ra tràng cười cố kìm nén trong lồng ngực nãy giờ. Cô ngập ngừng khi thấy Logan nhìn cô một cách chăm chú, cái nhìn đó cô không mong đợi sẽ xảy ra, trong lúc cô còn đang tìm kế thoát thì Logan lên tiếng: “Chắc chắn bất cứ ai sưu tầm những vật thủy tinh nhỏ này và chứng tỏ mình là người biết điều đều không thể nào là người tạo ra những mối đe dọa”. - Logan nhẹ nhàng yêu cầu. “Cô đồng ý nhận lời mời cơm trưa của tôi chứ? Ít ra đó cũng là điều tôi muốn làm coi như cám ơn cô đã đến đây cho tôi lời khuyến cáo”.
“Cái nào làm cho anh chú ý?” - Cô phản ứng lại, Hillary biết cần phải chấm dứt nhanh cuộc gặp mặt này nhưng thật bất tiện khi làm như không nhận ra sự nhiệt tình của Logan.
“Cô có thể yên chí, tôi tiếp thu mỗi chữ mà cô nói.” - Anh nhanh chóng vặn lại. “Và khi mà cô từ chối tôi vì nhà hàng, tôi nghĩ thật là hợp lí để cô trả nợ lại bữa cơm trưa cho tôi, đây là điều tôi suy nghĩ đến”.
Hilary cười, cảm thấy bớt căng thẳng: “Tôi tưởng anh mời tôi đi ăn để trả ơn vì tôi có lời khuyến cáo chứ?”.
“Tôi đã đổi ý”. - Logan ngọt xớt.
Quả là, Hilary sau đó hiểu được, cách tiếp cận tốt nhất mà Logan đã sử dụng. Kết hợp của hai chuyện, phát hiện ra anh là người thích sưu tầm những vật thể thủy tinh và chuyện anh không hề lộ một chút xíu tráo ngược về đề nghị để cô mời đi ăn trưa.
“Thôi được,” - Hilary quyết định. “Tôi sẽ mời anh ăn trưa. Thực sự sau khi rõ ràng mọi chuyện, anh là người hoàn toàn biết lý lẽ. Nói thật với anh, tôi có chút hồi hộp khi tới đây gặp anh.” - Trong khi Hilary nói về suy nghĩ của mình thì Logan bước về phía cửa văn phòng và mở ra, như sợ trong bất ngờ cô sẽ đổi ý vậy.
“Cô gây ngạc nhiên cho tôi.” - Logan cười tít, đưa mắt nhìn xuống Hilary khi cô đi qua anh. “Cô trông rất chuyên nghiệp khi đi qua cánh cửa này. Rất điềm tĩnh và rất kiên quyết.”
“Đúng, tôi đã rất kiên quyết, nhưng “điềm tĩnh”? Không hề. Anh có công nhận đây là tình trạng khó xử...” Hilary ngưng ngang khi Logan đưa mắt...
“A, cô Morgan,” - nắm lấy tay của Hilary đưa cô ra khỏi văn phòng, Logan tự nhiên nói với người thư kí. “Lát tôi sẽ quay lại, vợ sắp cưới của tôi đói bụng và cô ấy sẽ mời tôi ăn trưa”.
Hilary cứng người lại, nghiêm nghị đưa mắt nhìn lên cô thấy sự dịu dàng, hóm hỉnh... Logan chỉ là làm cho vấn đề được nhẹ nhàng, Hilary suy nghĩ, điều đó làm cô thấy thoải mái hơn.
“Tất nhiên là thế rồi, ông Saber!” - Cô Morgan đáp lại một cách chuyên nghiệp dành cho nữ thư kí phải có. “Chúc hai vị có thời gian vui vẻ”.
“Cám ơn,” - Logan cười đáp lại. “Đây có lẽ là bữa ăn rất thú vị.” - Anh kéo Hilary ra khỏi chỗ đó hướng về phía thang máy. “Xin lỗi cô, không hiểu sao, tôi thấy dễ dàng hơn nếu như không cần phải giải thích dài dòng, chuyện đó dành cho sau này” - anh nhăn nhó.
“Tôi hiểu.” - Hilary cười như biết lỗi. “Tôi đúng ra không nên dùng cách quá đặc biệt để đến gặp anh. Cô Morgan chắc chắn là đang đợi thiệp mời đám cưới”.
“Tôi mừng là cô cũng cảm giác được chút trách nhiệm vì những gì cô tạo ra.” - Anh ghẹo, theo chân Hilary bước vào thang máy, ấn nút. “Tôi không nghĩ là cô sẽ đem đến một câu chuyện thật hợp lý để tôi có thể dùng giải thích cho sự xuất hiện và biến mất của cô trong cuộc sống của tôi”.
“Vậy thì anh hãy nghĩ tới như là cả hai chúng ta đều không phải là đối tượng của nhau.” - Cô vẫn kiên trì giữ ý của mình. “Tôi cũng biết tôi là đàn bà không phải trong thế giới của anh.” - Hilary thản nhiên gợi ý.
“Đó gần như là sự thật.” - Anh sẵn sàng thừa nhận với chút gì đó gần như là tổn thương. “Tôi sẽ suy nghĩ về vấn đề này, biết đâu có chuyện bất ngờ sẽ đến trong lúc chúng ta ăn trưa thì sao”.
“Ông có kinh doanh về lãnh vực nhà hàng không, ông Saber... À, ý tôi là Logan?” - Hilary cố gắng nói chuyện để tạo không khí dễ chịu xung quanh họ trong lúc cùng Logan bước qua những toà nhà cao ngất để hòa nhập vào con đường tấp nập dành cho người đi bộ ở Los Angeles.
“Vài cái,” - Anh thừa nhận. “Công ty tôi đầu tư vào nhiều loại kinh doanh khác nhau. Tiệm ăn giống như ba cô, tự bản thân nó đem lại lợi tức và với những loại như vậy luôn được hoan nghênh để mở rộng vào chuỗi dây chuyền của công ty. Chúng tôi tránh xa những kinh doanh có tính cách hướng ngoại vì chúng tôi chưa sẵn sàng trong việc quản lý. Chủ trương của chúng tôi là đánh vào tầng lớp trung lưu dễ sinh lợi nhuận. Còn cô thì thế nào? Công việc nào quyến rũ cô đến nỗi ba cô lo sợ phải đi “săn chồng” giúp cô vậy?” - Logan nắm chặt tay Hilary trong lúc bước, giống như là cô bị lôi đi bởi một sức mạnh không thể cưỡng lại - Hilary nghĩ và cười thầm trong bụng.
“Tôi học theo ba tôi.” - Cô nói nhẹ nhàng. “Ngoại trừ, nhà hàng của tôi không có điểm nào giống những nhà hàng của ba tôi. Tôi tự yêu cầu có một thực đơn khác biệt và rượu được tuyển chọn một cách kỹ lưỡng. Tôi không chấp nhận thực phẩm bị đông lạnh khi bước qua cửa và đây là điểm hoàn toàn trái ngược với cách thức mà ba tôi quản lí. Ông ấy đã phát tài trong cách làm việc như thế. Khách đến tiệm ăn chúng tôi yên tâm về thức ăn mà họ dùng, chúng tươi nguyên và ngon, thậm chí nó còn đem đến dinh dưỡng cho các thực khách và đó là điều đang trở thành quan trọng đối với nhiều người và còn nhiều nữa”.
“Không lẽ cô đang mở quán ăn “lành mạnh”?”- Trong lúc hỏi anh đưa cô xuyên qua cánh cửa nhỏ của một tiệm cà phê thân mật nằm ngay góc đường.
“Tôi không hề nghĩ đến vấn đề đó trong lúc này. Tôi có chứng chỉ trong kinh doanh nhưng tôi cũng đồng thời quan tâm đến cuộc sống lâu dài ở người nấu ăn sành sỏi. Tôi muốn kết hợp cả hai cái đó.” - Cô giải thích, lời nói bị ngưng ngang khi có người bước tới mời họ đến chỗ ngồi. Thật là rõ ràng qua cách kính trọng mà Logan nhận được từ người phục vụ. Anh là người được nơi này quí trọng
“Anh phải là thường xuyên đến đây ăn lắm.” - Hilary quan sát cách người phục vụ lon ton chạy lại phía họ.
“Nếu cô dựa vào cung cách mà họ phục vụ,” - Logan nói với gương mặt đau khổ. “Thì phải thú thật với cô đó bởi vì tôi thưởng họ quá nhiều tiền mỗi lần tôi tới”.
“Tốt nhất là đừng nói với họ, tôi là người trả tiền ăn hôm nay, ít ra cũng đợi đến khi chúng ta rời khỏi đây.”
“Tôi không có ý định giữ kín việc cô mời tôi đi ăn như một bí mật.” - Anh cười, cầm tờ thực đơn lên. – “Đây là lần đầu tiên trong đời tôi được phụ nữ mời ăn, tôi cần phải tận dụng cơ hội này.”
“Thật sao?” - Hilary thật sự ngạc nhiên. “Tôi quả là bất ngờ vì tạo ra sự thay đổi”.
“Tôi cho rằng cô làm công việc này rất nhiều lần.” - Logan hỏi cộc lốc, đưa mắt nhìn cô một cách khó hiểu.
“Tôi nhận trả một nửa cho phần ăn của tôi? Phải.” - Hilary bình tĩnh nói và nghĩ tới không biết bao nhiêu lần cô bao thầu luôn phần ăn cho Kevin Thorne. “Tại sao tôi lại không thể làm khi mà tôi có thừa khả năng để trả?”
“Làm như vậy cô nghĩ là sẽ bảo đảm mối quan hệ được bình đẳng trên cơ bản?” - Logan kết luận một cách đầy cảm tính.
“Ở đây không có cần phải duy trì nghe giống như một thỏa hiệp tài chính để giữ “mối quan hệ” như anh gọi đó là quan hệ bình đẳng.” - Cô nhẹ nhàng
“Ba cô đã dạy cô rất tốt.” - Logan nói.
“Rất tốt, y như ông ấy.” - Hilary cười. “Ba tôi sợ đứa con gái mà ông ấy dạy dỗ không đủ tài năng để có được những phẩm chất như người đàn ông mà ông mong muốn. Đó là lí do ông ấy luôn tự trách”.
“Nhưng cô có kế hoạch khác?” - Logan gấp tờ thực đơn lại.
“Đương nhiên rồi.” - Hilary nói một cách chắc chắn, cô không có ý định bàn thảo về hứa hẹn một tương lai xa vời với người đàn ông này. “Anh biết không,” - cô tự động thay đổi chủ đề - “bộ sưu tập thủy tinh của anh thực sự gây ngạc nhiên cho tôi đấy”.
“Tại sao?”
“Người đàn ông mà được ba tôi lựa chọn phải là người có hứng thú sưu tầm về kiếm cổ hay súng lục, nếu quả thật ba tôi muốn sưu tầm thì chỉ có thể là những thứ ấy”.
“Ba cô không hề biết về việc tôi sưu tầm những món thủy tinh trong suốt ấy. Nếu biết ông ấy chắc chắn sẽ xóa tên tôi ra khỏi danh sách tuyển lựa của ông ấy”.
“Có thể, thật ra bây giờ cũng không phải là vấn đề nữa, có phải không? Anh và tôi đã hiểu nhau rồi, tôi cho là thế. Anh hoặc là kiếm cách khác để mua lại những nhà hàng của ba tôi hoặc là hủy bỏ những dự tính đó đi”.
Logan ngập ngừng trong giây lát trước khi anh nói gần như là thầm thì: “Đúng vậy, Hilary Forester, tôi nghĩ tôi bắt đầu hiểu được em rồi, nhưng tôi không chắc là em đã hiểu tôi”.
Khi Hilary ngước lên nhìn anh thì cô chỉ thấy anh đang cúi xuống ăn dĩa sà lách của mình.
Sự đặt điều này quả có tác động mạnh.
Người phụ nữ trông đúng như một thư kí chuyên nghiệp. - Theo sự nhận xét của Hilary, đang ngồi đằng sau cái bàn ở bên ngoài văn phòng của Logan Saber. Cô cỡ hơn ba mươi một chút, mà tên cô, như trên bàn có tấm bảng nhỏ đã khắc là E. Morgan, cùng với tấm hình 2 đứa bé mang mà của cô. Cô chắc chắn là người đã có gia đình vì trên ngón tay đeo nhẫn đã nói như thế. Trông cô, Hilary không tưởng tượng được cô lại chịu ngồi làm việc sau bàn giấy như thế này.
“Vợ!” - E. Morgan thảng thốt kêu lên.
“Vợ sắp cưới,” - Hilary “sửa” lại một cách ngọt ngào, cô hoàn toàn hiểu được bất cứ người đàn bà nào cũng đều phải giật mình vì những lời tuyên bố của cô vừa rồi, và cô thư ký E. Morgan đây cũng không ngoại lệ. Sau hết, danh xưng này an toàn cho cô bởi những người đàn bà của Logan, chắc chắn có vài người trong vô số những người đàn bà bên cạnh Saber, có chút xíu tẻ nhạt và có sự khác biệt so với cô.
Người đàn ông như Saber một điều gần như chắc chắn sẽ gặp những người có một sắc đẹp vô cùng quyến rũ, hấp dẫn, sang trọng và lịch sự, tóc của họ chắc chắn không phải màu nâu nhạt như tóc của Hilary, chắc là màu vàng rực và dĩ nhiên những người phụ nữ đó sẽ không dùng sợi dây ruy băng vừa dầy vừa cứng theo kiểu cổ xưa như cách Hilary thường làm để buộc cho mái tóc của cô được gọn gàng, xinh xắn trên đầu của cô. Màu vàng rực rất được ưa chuộng, nó thích hợp cho những người thích có cuộc sống nổi bật ở tại miền nam California này.
Hilary không phải là cô gái chạy theo thời trang của xã hội.
Cô trông thật mảnh khảnh, nhưng không được may mắn khi mà cô không có được dáng người thon thả, dong dỏng của người mẫu lại càng không có nét khiêu gợi để kích thích nhục dục từ người khác phái. Điểm nổi bật nhất của cô gái này chính là nhờ đôi mắt màu hổ phách với hàng lông mi thật cong và dài, cô sẽ tạo sức hút nhờ đôi mắt chứ không phải nhờ khuôn mặt xinh đẹp. Khuôn mặt với chiếc cằm nhọn, miệng cô mỗi khi cười tạo cho người khác cảm giác một người luôn vui vẻ và cương trực, thành thực, tính cách cởi mở biểu lộ một cách rõ nét qua đôi mắt màu hổ phách, đó vẫn chưa đủ tác dụng.
Hilary nhìn đúng như vẻ bề ngoài của cô: một cô gái cắm cúi lo làm việc, không rượu chè, cô là điển hình của phụ nữ chỉ biết làm ăn. Ở tuổi hai mươi bảy, Hilary có dấu hiệu của người thành công, bộ quần áo màu xám mà cô mặc hôm nay đã chứng minh được điều đó.
Hilary không ý thức được chiếc áo màu đỏ, màu của máu được cô đặc biệt chọn kèm theo đã làm cho bộ đồ của mình càng thêm có ấn tượng một cách rõ ràng. Một cách mơ hồ bộ đồ khẳng định tính cách của người sở hữu, mà thậm chí ngay cả người sở hữu cũng không hề nhận thức được.
“Tôi vô cùng lấy làm tiếc, cô...?” - E. Morgan ngừng lại lấy thêm can đảm để nói đầy đủ tên nhưng khi thấy không có dấu hiệu gì từ Hilary, Morgan lật đật lên tiếng như thanh minh. “Tôi sẽ lập tức báo cho ông Saber biết ngay. Ông Saber bận rộn với những cuộc gọi và thảo luận cho công việc làm ăn của ông ấy, cô cũng hiểu. Tôi chắc chắn ông ta sẽ gặp cô ngay”.
Vội vàng Morgan nhấn vào nút điện đàm nội bộ, nói vào màn hình nhỏ trước khi người mà được cô thông báo nhận biết: “Ông Saber, ông... Vị hôn thê của ông đang ở đây. Cô ấy đã chờ đợi một thời gian cũng khá lâu...”
Rõ ràng có một khoảng yên lặng trong lúc cô Morgan thông báo qua điện đàm của nội bộ, điều đó càng làm cho Hilary lấy thêm dũng khí để tiếp tục ý định của mình. Cô không còn đường lui, không có gì phải sợ, chẳng qua cuộc gặp mặt này chỉ là một cuộc gặp mặt bàn về công việc, không gì khác...
Cuối cùng, từ bên kia điện đàm, một giọng nói cứng cỏi nhưng không kém phần hấp dẫn bằng vẻ kìm nén lên tiếng: “Xin lỗi, Morgan, tôi chưa nghe rõ tên...”
“Tôi nói là hôn thê của ông, ông Saber,” - Morgan lặp lại lần nữa, có một chút tuyệt vọng khi nhìn về phía Hilary lúc này đang nhìn về cô với nụ cười cảm kích.
“Tôi biết rồi” - lại yên lặng. “Đưa cô ấy vào đây”.
“Hướng này, cô...”
“Forrester,” - Hilary nhắc, đứng lên đi thẳng tới cánh cửa rộng lớn. “Hilary Forrester”.
“Dạ. Tôi rất lấy làm tiếc đã để cô đợi lâu như thế. Tôi có chút e ngại khi cô thông báo cho tôi biết cô cần phải gặp ông Saber, tôi cứ nghĩ cô là một người chào hàng. Chúng tôi gặp rất nhiều những người như vậy, họ...”
“Chuyện đó không sao cả, thật đó,” - Hilary trấn an cô Morgan, mà trong bụng cứ mong lô tô đừng đánh trống nữa. Thật là khó khăn khi mà phải vừa trấn an Morgan vừa tự trấn an bản thân. Cô thư kí mở cửa mời Hilary.
“Cô Forrester, ông Saber,” - Morgan nói bằng giọng lịch sự, huớng dẫn Hilary bước vào trong một văn phòng vô cùng sang trọng và lộng lẫy. Một cái bàn bằng gỗ màu lông ngựa thật lớn chiếm một diện tích không nhỏ của toàn bộ căn phòng.
Hilary không có nhiều thì giờ để chiêm ngưỡng sự sang trọng và lộng lẫy của văn phòng bởi vì một người đàn ông cao lớn, có đôi vai rộng đang đứng phía bên kia của cái bàn. Thật ra, dù không chủ ý nhưng Hilary vẫn không thể không thừa nhận Logan Saber là một người đàn ông cao to. Bản thân cô đã thuộc loại có chiều cao, thế mà khi đứng với Logan saber, để nhìn thẳng vào mắt của người đàn ông cao lớn đẹp trai và hấp dẫn này Hilary phải ngước lên. Chưa hết, trên người anh cô không thấy có một chút gì của cơ bắp “lỏng bỏng” của kẻ không siêng tập thể thao hay là thịt “thặng dư” của người quá thành đạt thích ăn chơi.
Trong thực tế, Logan là người đàn ông trầm tĩnh, ranh như mèo. Với chiều cao như thế lại thêm một thân thể cường tráng cộng với đôi mắt màu xám xanh chỉ làm cho anh ta trở nên quyến rũ và hấp dẫn hơn thôi.
“Cám ơn Morgan,” - Logan Saber nói bằng giọng làu bàu như đang kìm nén trong ngực, bằng cái nhìn chằm chằm Logan không thèm để ý đến vẻ tò mò của người thư kí trước khi anh chuyển cái nhìn qua Hilary - người diện kiến bất ngờ.
Hilary cảm giác cả toàn thân cô từ đầu tóc xuống đến tận ngón chân đang hừng hực bốc cháy vì tác động của cái nhìn chằm chằm lười biếng nhưng hình như muốn lột trần cô ra từ đôi mắt xám xanh. Cô quyết định mở lời để lấy quyền chủ động ngay khi bắt đầu, nhưng trước khi cô kịp nói, thì Logan Saber đã mở miệng nói trước: “Cô sẽ, tôi biết là cô sẽ, tha thứ nếu tôi có sự lầm lẫn nào đó, nhưng tôi hình như là đã quên... ummm... nói chính xác là không nhớ bất cứ một chi tiết nào dù là nhỏ nhất về mối quan hệ giữa hai chúng ta, nếu có, cô Foresster.” - Giọng nói của anh hết sức bình tĩnh và hòa nhã, Logan đi vòng qua cái bàn làm việc rộng lớn của anh, đứng tựa vào nó, khoanh tay lại, nhìn thẳng vào Hilary, chờ đợi.
Hilary thở nhẹ, câu chuyện này cô cần phải hết sức uyển chuyển. “Ông không cần phải căng thẳng, ông Saber, tôi đến để cứu ông thoát ra khỏi tôi. Tôi tên là Hilary và là con gái của Crawford Foresster.” - Cô đợi phản ứng sau khi vắn tắt cho Logan Saber biết được cô là ai, theo những kinh nghiệm đã trải qua trước đây, Hilary biết không ai nghĩ cô là con của Crawford Foresster, họ không chờ một Hilary Foresster như thế này. Con gái của Foresster phải là một cô gái xinh đẹp, đặc biệt và có chút liều lĩnh, táo bạo.
Logan Saber, về khía cạnh nào đó cũng giống như những người đàn ông khác mà ba cô đã lựa trước đó cho cô. Anh ta lớn tuổi hơn một chút, có thể là ba lăm hay ba sáu, không được cái vẻ đẹp trai như người cuối cùng cô đã được gặp, bù lại anh ta có sự nghiệp thành công, cái mà Crawford ưa thích. Thật ra, Hilary quyết định một cách bất ngờ, người đàn ông trước mặt cô là người lịch sự, một người đàn ông hoàn hảo, có đủ mọi khả năng ở bất cứ việc gì khi mà anh ta dính vào, từ đàn bà cho đến làm ăn cũng như thể thao. Là người mà, không nghi ngờ gì nữa ba cô muốn trở thành người nhà.
Hilary để ý kĩ hơn, những đường nét góc cạnh trên gương mặt của Logan Saber, cái miệng ngay ngắn và chiếc mũi thẳng đứng. Không phải, anh ta không phải là đẹp mà là mạnh mẽ.
Vô cùng mạnh mẽ? Thật là điên khùng. Ngay lập tức cô nhắc nhở bản thân mình, vấn đề này cô giải quyết được.
Những sợi tóc dày của anh rủ xuống và màu tóc gần như cùng màu với cái bàn làm việc của anh ta, bất ngờ cô suy nghĩ và thắc mắc không hiểu tại sao anh ta lại cắt tóc ngắn quá như vậy. Với kiểu tóc này bộc lộ rõ cá tính của anh mà không phải người đàn ông nào cũng có được? Bộ côm lê màu xám anh đang mặc nói lên bản tính đàn ông của anh giống như bộ đồ cô đang mặc vậy. Nhưng không giống Hilary, người đàn ông này chắc chắn có cả tủ quần áo và toàn đồ mắc tiền, và dĩ nhiên tất cả đều được may cắt vừa vặn như bộ đồ anh ta đang mặc vậy.
“Con gái của Crawford? Tôi không biết ông ta có con gái.” - Logan nói bằng giọng nghi ngờ.
“Ông sẽ sớm biết thôi,” - Hilary quả quyết, kèm theo nụ cười ảo não. “Ngay sau khi những thỏa hiệp về các nhà hàng được kết thúc.” - Vừa nói Hilary vừa chọn cho mình chỗ ngồi thoải mái với thái độ thờ ơ lạnh nhạt
“Tôi hiểu rồi. Làm ơn tha lỗi nếu tôi vẫn chưa nắm bắt được vấn đề. Tôi dường như vẫn chưa tỉnh táo hẳn sau cú “sốc” bởi vị hôn thê lần đầu tiên ra mắt tôi qua cô thư kí.” - Logan quay trở lại, một cách lười biếng, ngồi vào ghế đằng sau bàn làm việc của mình, đưa mắt nhìn chằm chằm vào vị khách bất ngờ với một cử chỉ kìm nén thật sự. “Chúng ta hãy trở lại từ đầu, có được không? Cứ cho rằng đúng như những gì cô đã giải bày, thưa cô Forrester?”
“Dĩ nhiên.” - Hilary đồng ý một cách nhanh chóng, tự ép mình trở thành một người đang thương lượng về vấn đề làm ăn, cuộc thương lượng vốn dĩ nhạy cảm. “Tôi thành thật xin lỗi phải nói là hôn thê của ông với cô thư kí, cô ấy cho rằng tôi là người chào hàng, tôi ngồi đó chờ ông một khoảng thời gian khá dài, bản thân tôi lại có nhiều việc phải làm, ông cũng hiểu...”
“Cô Morgan được trả lương cao để bảo đảm, chỉ có trường hợp cần thiết mới được đưa khách vào căn phòng này.” - Logan nói. “Sự chờ đợi bất định là một trong những chiến lược mà cô ấy yêu thích. Và thường nó rất là hiệu quả.”
Hilary gật đầu, nhận thức rõ hoàn cảnh.
“Tôi hoàn toàn hiểu được, nhưng vì đã gần đến giờ cơm trưa và tôi cũng hiểu ông có nhiều kế hoạch phải bàn, tôi chỉ muốn công việc của tôi mau kết thúc. Ông thấy đó, Ông Saber, tin tức mà tôi đưa cho thư kí của ông cũng không hoàn toàn là bịa đặt.”
Lúc này đây có một sự im lặng nặng nề, cử chỉ duy nhất có được ở Logan Saber là cặp chân mày của anh nhướn lên.
Hilary châm thêm: “Ông có biết rằng, những nhà hàng của ba tôi suýt chút nữa thì được rao bán trong ba lần liên tiếp suốt trong một năm vừa qua hay...”
“Có sự thương lượng trong suốt thời gian đó, phải, tôi có biết.” - Người đàn ông cao lớn nói bằng giọng bình tĩnh đầy lạnh nhạt, đôi mắt màu xám xanh nửa như đề phòng nửa như đe dọa một cách biếng nhác.
“Ông Crawford có nói cho ông biết tại sao cuộc thương lượng bị thất bại hay không?” - Hilary kiên nhẫn với mục đích của mình, ước mong sao anh ta không “ghim” cô lại bằng cái nhìn đầy ấn tuợng đó. Câu chuyện đã đủ khó khăn rồi.
“Chúng ta chưa bàn tới chi tiết. Nhưng tôi có cảm giác cô đang mở mắt cho tôi.” - Logan chêm vào một cách khô khan.
“Cuộc thương lượng bị thất bại bởi vì sự thỏa thuận còn tùy thuộc vào người mua, người - mà - phải - cưới - tôi.” - Hilary tuyên bố một cách thẳng thắn không màu mè, đồng thời cũng đang tự đấu tranh với sự ngượng ngập mà cô biết nó hiện lên một cách rõ ràng trên hai gò má của cô, tuyên bố này làm cô vô cùng mắc cỡ.
“Thật à?” - Sự chuyển điệu trong giọng nói của Logan Saber đã nói lên tất cả suy nghĩ thật của anh: Anh không tin những gì cô vừa nói.
Hilary thở dài và cố gắng lần nữa: “Tôi biết thật khó để mà hiểu, đặc biệt khi mà Crawford chưa hề nhắc tôi với ông, nhưng đó là sự thật. Tôi, hôm nay xuất hiện ở đây bởi vì tôi không còn suy nghĩ ra được cách nào khác thông minh hơn để chặn đứng kế hoạch của ba tôi, tôi đã thử bằng mọi cách để tiếp cận với các vị doanh nhân trước đây bằng cách đơn giản nhất mà tôi có thể nghĩ được.”
Logan một cách không ý thức vẽ những vòng tròn vô nghĩa lên mặt bàn rộng lớn trong lúc lắng nghe Hilary. Hành động đó làm Hilary liên nghĩ tới con mèo đang vờn con chuột. Trong cử chỉ đó có hơi hướm của sự mất kiên nhẫn và một chút hăm dọa.
“Cô mong là tôi sẽ tin vào câu chuyện cô đang kể ư, cô Forrester?” - Cuối cùng Logan cũng lên tiếng với giọng khào khào.
“Không, không phải ngay lập tức.” - Hilary thừa nhận với nụ cười hiểu biết. “Tôi hình dung ra được, tôi không phải như trong tưởng tượng của ông khi tôi cho ông biết tôi là con gái của Crawford. Và nếu một khi ông có ý định tìm hiểu con người của tôi thì tôi e rằng sẽ làm ông thất vọng, bởi vì ông sẽ nhận ra tôi không có một chút nào giống như người ta tưởng tượng về con gái của Crawford. Thậm chí tôi còn không biết trượt tuyết.”
“Trượt tuyết? Nó có liên quan gì?” - Giọng nói lộ rõ sự ngạc nhiên.
“Trượt tuyết á? Bởi vì Crawford là người rất yêu thích thể thao và tôi lại không có chút hứng thú nào cả về chuyện đó. Vì thế đã tạo ra vấn đề. Ông thấy không, ba của tôi để lại cho tôi tất cả vốn liếng của ông ta chính là công việc làm ăn, chứ không phải là cảm giác của phiêu lưu mạo hiểm hay sự yêu thích cảm giác mạnh của ông ấy. Chúng tôi rất gần gũi nhưng ông ấy không phải lúc nào cũng hiểu tôi. Và một khi đụng đến vấn đề kết bạn trai của tôi thì ông ấy trở nên căng thẳng. Một năm trước đây, sau khi tôi được 26 tuổi không bao lâu, ông ấy quyết định dàn xếp cho tôi có một người đàn ông đúng tiêu chuẩn. Ông ấy sợ rằng tôi sẽ trở thành người dành tất cả thời gian cho công việc, điều đó sẽ làm cho tôi không được sáng chói khi công việc ấy chỉ dành cho thế giới đàn ông. Ông ấy áp đặt điều đó trên người của chính ông ta để chắc chắn rằng tôi lựa chọn đúng đắn và dùng những nhà hàng của ông ấy để quyến rũ.”
“Ba cô và tôi tiến hành cuộc thảo luận khá là êm thấm mà không hề nhắc đến tên cô, cô Foresster. Có thể lần này đối với tôi ông ấy tạo ngoại lệ chăng?” - Logan mỉa mai.
“Tôi nghi ngờ khả năng mà ông gọi là “ngoại lệ”, nào, cho tôi biết, ông ấy có mời ông đến nhà của ông ấy ở Santa Barbara chưa?” - Khi câu hỏi vừa đưa ra Hilary biết cô đã đoán trúng.
Cô gật đầu một cách thoả mãn.
“Làm sao cô biết được lời mời này?” - Logan cố không lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng tiếc là quá muộn.
“Đó chỉ là một thông lệ bình thường,” - cô nói với chút buồn phiền. “Ít ra, tôi rút tỉa kinh nghiệm. Hai “tuyển phu” đầu tiên và tôi đều giật mình, nhưng đến khi “tuyển phu” thứ ba được mời vào cuộc thì tôi tự nhiên biết được chuyện gì xảy ra.”
“Và đến tôi, cô muốn đi trước một bước, có phải như vậy không?” - Logan trông có vẻ thích thú.
Hilary nghĩ thầm. - Anh ta hình như không tin một chữ nào từ những gì cô nói. “Chính xác.”
“Cho tôi biết,” - Logan tiếp tục. “Thật ra chuyện gì xảy ra ở Santa Barbara?”
“Tôi sống ở đó.” - Cô giải thích một cách nhẫn nại. “Chúng ta sẽ được giới thiệu quen biết nhau khi mà tôi được mời cơm hay đại loại là như vậy. Sau đó ông sẽ được cho biết chuyện gì chờ đợi từ ông.”
“Cô nghĩ, ba cô sẽ cho tôi biết rằng nếu tôi thật sự hứng thú muốn có được những nhà hàng của ông ấy thì tôi phải hỏi cưới cô?” - Logan châm biếm.
“Phải, đó là thỏa thuận ông ấy đề ra với ba người kia - Không cần lo lắng. Sự chuẩn bị về tài chính mà ông ta đề nghị rất là hấp dẫn.”
“Vậy... ba người kia... ờ... những vị tuyển... phu... họ đồng ý chứ?”
“Tôi sẽ rất lấy làm cảm kích nếu như, ông không quá ngạc nhiên như thế.” - Hilary gượng gạo. “Ý của tôi là, tôi biết rõ, tôi không phải là “Người Phụ Nữ Của Năm”, nhưng bù lại tôi có những đặc tính riêng. Chính những đặc tính này mới là điểm căn bản. Nếu khi nào tôi chịu đám cưới thì người đàn ông đó phải là người có đủ tài và đủ năng lực để nhận ra và biết thửơng thức vì những đặc tính đó của tôi. Tôi sẽ không chấp nhận trở thành một phần của điều khoản hôn nhân đi kèm với những lợi ích khác, không cần biết người đàn ông mà ba tôi chọn hoàn hảo đến mức nào.” - Cái cằm nhỏ nhắn hếch lên một cách bướng bỉnh.
“Cô muốn kết hôn vì tình yêu?” - Logan uể oải hỏi có chút hài hước.
“Một chút ngớ ngẩn, lập dị, tôi thừa nhận, nhưng ông đây, ông Logan, hãy bỏ ý định về những nhà hàng đó đi, hoặc là tìm cách khác, chiến thuật khác tốt hơn.” - Hilary nói một cách tự tin, gần như là kiên quyết lộ rõ qua giọng nói.
“Cô không sợ sự xuất hiện của cô có thể trở thành một thách đố cho bản thân tôi sao?” - Logan nhẹ nhàng gợi ý.
Hilary chớp mắt, nghi ngờ thái độ của Logan. “Tôi đang cố gắng dùng lí lẽ để trình bày cho ông rõ, ông Saber.” - Cô lặp lại một cách từ tốn, cẩn thận. ‘Ông phải biết ơn,’ - bất ngờ cô cười toe. “Những “tuyển phu” khác không được may mắn như thế.”
“Những người đó, tôi đoán, đã không có được lời cảnh cáo thân thiện.”
“Không có. Cho đến khi họ nghe được sự thỏa thuận từ những đề nghị của ba tôi, khi đó họ thấy xứng đáng để họ bỏ công ra tán tỉnh tôi. Và rồi họ chịu hẹn gặp tôi và cả quyết tôi đúng là miếng mồi ngon. Để người đàn bà giống như tôi phải cảm thấy hạnh phúc khi có người chịu hỏi cưới.”
“Vậy cô làm sao để cho họ nhụt chí?” - Logan hỏi một cách thích thú.
“Ông muốn biết chuyện gì đã xảy ra cho từng vị tuyển phu?” - Hilary tinh quái hỏi lại Logan.
“Phải,” - Logan trả lời một cách chậm chạp, chồm người lên phía trước chống cả thân mình lên hai cánh tay đang để trên bàn, mắt ngó chăm chăm vào gương mặt của Hilary. “Tôi nghĩ, tôi bắt đầu thật sự muốn biết toàn bộ vấn đề đầy hấp dẫn của cô rồi.”
“À,” - Hilary ngập ngừng trong giây lát, cuối cùng cô quyết định kể cho Logan nghe tất cả. “Tuyển phu đầu tiên làm tôi hoàn toàn bất ngờ. Tôi thật sự đã làm tôn lên vẻ “bắt mắt” của mình, anh ta quả có hứng thú đến tôi. Nhưng nó lại không kéo dài lâu, bằng cách nào đó, ba tôi đã biết được chuyện gì xảy ra. Ông rốt cuộc đã hiển nhiên nhìn ra tuyển phu số một không được sáng giá như anh ta đã chứng tỏ. Tôi không cần phải nói chi tiết nhưng từ đó tôi quyết bỏ cuộc không đắn đo chút nào. Khi mà anh chàng Romeo cổ xưa của tôi nhìn toàn bộ vấn đề như một thoả thuận kinh doanh, tôi nghĩ con đường dễ nhất để thoát ra khỏi anh ta là làm tôi giống như Juliet đang lậm vì yêu. Mọi việc được anh ta làm rất rõ ràng, anh ta không ngại thân phận chùm gửi của người phụ nữ, nhưng đến khi tôi bàn đến vấn đề con cái, vườn tược... v.v và v.v... thì anh ta cho rằng những nhà hàng của ba tôi không đủ sức để đánh đổi những cái đó.”
“Người này hiển nhiên không có đầu óc nếu anh ta không thể nhìn ra đó chỉ là mẹo nhỏ.”- Logan nhận xét.
“Chính xác. Tuyển phu thứ hai tôi nhìn thấy vẻ thiếu tự tin của anh ta nên để giải quyết trường hợp này, tôi làm cho anh ta hiểu lầm là tôi muốn đám cưới chỉ vì ba tôi không cho tôi đụng tới tất cả các nhà hàng của ông ấy.”
“Cô để cho người thứ hai biết mục đích của cô là nắm lấy chế tác hoạt động của các nhà hàng và cô muốn lợi dụng anh ta.”
“Anh ta gần như bỏ chạy ngay lập tức, và đó làm cho Crawford căm phẫn vì ba tôi là người ghét những người đàn ông yếu đuối, anh biết đó.”
“Tôi hiểu,” - Như người hiểu biết, Logan lịch sự nói. “Mời cô tiếp tục.”
“Tuyển phu thứ ba thì dễ dàng hơn, vì tôi được biết anh ta có yếu điểm với những cô gái có mái tóc vàng.Tôi nhờ bạn tôi là Julia hâm nóng anh ta và anh ta bị đốn ngã ngay lập tức. Julia đã lập được công rất lớn cho tôi, cô ấy đã sắp xếp để gặp anh ta tại một quán nhạc mà tối đó đúng ra anh ta phải có hẹn một buổi tối lãng mạn với tôi. Ba tôi thừa nhận người đàn ông tội nghiệp đó không phải là người giữ lời hứa và cuối cùng “mời anh ta đi chỗ khác chơi”.”
“Nghe ra như là nếu cô có được sự mặc cả thành công với nhiều cách tiếp cận đối phương,” - Logan nêu ra một cách lí thú. “Tôi cần phải thấy may mắn vì đã được lời khuyến cáo trước.”
“Tôi đã hết cách rồi, thưa ông Saber.” - Hilary trả lời hết sức bình tĩnh. “Tôi đã nói lí và tranh cãi về cảm giác của tôi cho ba tôi rõ nhưng ông ấy từ chối không chịu tiếp nhận, thậm chí tôi còn nói cho ông ấy biết tôi là hình ảnh được thu nhỏ lại từ ông ấy.” - Cô thở dài. “Tôi quyết định không chơi đánh đố với những trò ngu xuẩn nữa.”
“Đánh đố?” - Logan tiếp tục chất vấn cho đến cùng. “Tôi không dám chắc những kế hoạch mà cô đã vạch sẵn lại là một trò đánh đố như cô nói. Nghe ra như có kế hoạch hẳn hòi. Cô như là đã phân tích từng điểm yếu của mỗi ứng viên và dùng đó để công kích lại họ.” - Giọng Logan đầy sự khâm phục.
Hilary mơ hồ có chút lo lắng bởi sự kì lạ bất chợt xuất hiện “Ở lần này phương cách mà tôi xuất hiện là cách dễ nhất để tôi đạt được cho mục đích của mình. Trong trường hợp của ông, không hiểu sao, tôi quyết định phải thẳng thắn cởi mở, ít ra là tôi cũng muốn thử, nếu như phương cách này thật sự thành công thì đều tốt cho những ai có liên quan trong chuyện này.”
“Sao, ý cô là tôi không có cơ hội để đàm phán với người phụ nữ có thân phận “chùm gửi”, hay là cơ hội để chứng tỏ bản thân có đủ khả năng để quản lí các nhà hàng mà vẫn có được vợ cùng lúc hay sao?”
“Hoặc là gặp Julia...” - Hilary tiếp với nụ cười.
“À, phải, cô gái tóc vàng táo bạo. Đó có thể là một điều hối tiếc, nhưng, vào lúc đó cô gái tóc vàng là một phụ nữ hiểu biết lí lẽ. Cô, cách nào đó gây ấn tượng cho tôi là phụ nữ có tính cách phức tạp, không dễ gì hiểu được. Không có gì lạ khi mà ba cô cố gắng kiếm một người đàn ông hoàn hảo và phù hợp với cô.” - Logan ngọt ngào, cặp mắt xám xanh như đang cười.
“Đó không phải dễ chịu đâu.” - Hilary vặn vẹo thân người một cách khó chịu. “Vấn đề là, đúng là ba tôi muốn kiếm cho tôi một người đàn ông phù hợp với con người tôi nhưng vẫn không đi ra khỏi tuýp người mà ông ấy thích.”
“Còn cô thì không muốn bất cứ điều gì từ sự lựa chọn đó.”
“Hoàn toàn không.” - Cô tuyên bố một cách chắc chắn, cảm giác thoải mái đôi chút vì cô gây được ấn tượng tốt với Logan.
“Chính xác là chúng ta đang nói đến “tuýp” đàn ông nào đây? Cô nói “tuýp” đàn ông mà ba cô thích...” - Logan hỏi bằng giọng êm dịu đầy hứng thú, anh ngồi lui lại lọt thỏm vào chiếc ghế to, mắt không hề rời khỏi gương mặt của Hilary.
“Tuýp người như ba tôi, tôi đoán là vậy.” - Cô cười. “Ba tôi luôn chọn những người cùng sở thích như ông ấy, và chắc chắn người đó cũng phải thành công về con đường kinh doanh nữa.”
“Ba cô thích gì, Hilary? Cái mà ông ta muốn chồng cô phải có ấy?”
“Ông Saber, tôi không nhìn thấy có điểm hứng thú nào trong cuộc thảo luận này, chúng ta không cần phải đi quá chi tiết ra ngoài vấn đề đang bàn. Ông đã được gặp ba tôi, ông thừa biết loại đàn ông thế nào mà ba tôi muốn.” - Hilary bắt đầu bực tức.
“Làm ơn đi, trước là cô xuất hiện đầy bất ngờ thông báo cô chính là vợ sắp cưới của tôi, một tin tức không khác gì là trái bom bị nổ, sau khi làm nổ trái bom thì ngay lập tức cô cũng cho tôi biết, tôi không có cơ hội để có được các nhà hàng. Hà, tôi nghĩ, ít ra cô cũng nên có vài câu chuyện hài hước nào đó dành cho tôi chứ, có phải không?” - Logan cười.
Hilary không chắc là cô thích nụ cười mà anh trưng ra. Nhưng vẫn phải đợi cơ hội dù rất mong manh để thoát khỏi nó. Dù thế nào thì Logan cũng có trọng điểm để làm vậy, tuy nhiên nếu anh chứng tỏ là người biết điều thì cô cũng hoà nhã và lịch sự lại với anh.
“Ba tôi là người đàn ông vô cùng sôi nổi và năng nổ, ông Saber.” - Cô bắt đầu bằng giọng từ tốn, chậm chạp. “Ông ấy hơn sáu mươi một tí nhưng vẫn tham gia trượt tuyết, lái xe mới lạ mắc tiền, duy trì bên mình một lô đàn bà. Thông thường ông ấy sống như cuộc sống của người đàn ông chơi bời, nhưng đồng thời cũng là một doanh nhân thành công. Ông có một du thuyền, bay bằng máy bay riêng. Ông là người đàn ông kinh điển, theo chủ nghĩa độc tài, là người nghĩ, đàn bà cần người đàn ông mạnh mẽ để có được cuộc sống vui vẻ và thoải mái. Tôi nghĩ đó là khái quát một cách tổng thể về ba của tôi. Ông có thấy hình ảnh của mình một chút nào qua lăng kính tôi vừa vẽ ra về ba tôi không? Với chút điều chỉnh cho hợp với tuổi tác của ông, đương nhiên rồi.”
“Đó là cái nhìn của cô đối với tôi?” - Logan đăm chiêu nhìn Hilary.
Hilary nhún vai, không hứng thú lắm về ngữ quan học trong hoàn cảnh này. Cô hiểu một cách rõ ràng là Crawford, ba cô không bao giờ muốn bắt đầu cuộc thương lượng về làm ăn với Logan Saber nếu ba cô còn chưa gặp được anh ta để bảo đảm anh là người mà ông muốn chọn cho con gái của mình.
“Nào, ông Saber...” - Cô bắt đầu, đứng dậy.
“Làm ơn, gọi tôi là Logan.” - Anh sửa lại, đồng thời chân mày anh nhướn lên. “Sau hết, chúng ta suýt chút là đi đến hôn nhân, thật kì cục khi mà cứ gọi nhau bằng họ, cô có nghĩ vậy không?”
“Thôi được, Logan,” - Cô cười, đưa tay ra như nói lời tạm biệt. “Tôi hi vọng anh nhớ những gì tôi nói hôm nay khi anh cân nhắc lời mời của ba tôi. Tôi hiểu được ba tôi rất có tài thuyết phục, nhưng song song với tài cán và thành công của ông ấy trong kinh doanh, tôi cũng thừa hưởng tính cứng đầu của ông ấy đấy. Tôi yêu cha tôi, nhưng tôi không chấp nhận để ông điều khiển cuộc sống của tôi.”
“Tôi sẽ ghi nhớ cuộc thảo luận của chúng ta trong đầu.” - Logan giữ tay của Hilary trong tay mình lâu hơn mức cần thiết. “Và vì sự hứa hẹn đã nói, tôi nghĩ chúng ta nên có một buổi cơm trưa coi như bữa tiệc nho nhỏ chúc mừng cho sự thông cảm hiểu biết lẫn nhau mà chúng ta vừa tạo ra, có được không? Tôi đang đói bụng và gần đây ngay góc đường có quán ăn rất dễ thương. Ngoại trừ cô có chương trình khác?”
Hilary nhíu chân mày, hoàn toàn ngạc nhiên bởi đề nghị của Logan: “Tôi thật sự không nghĩ...”
“Làm ơn đi, Hilary, coi như đó là thưởng công cho sự biết điều của kẻ này có được không?”
Lúc này Hilary thấy như có tia lóe lên đầy hóm hỉnh trong mắt của Logan, nó làm cho cô thấy có chút buồn cười.
“Sự biết điều của anh? Ý của anh là, nhờ sự biết điều đó mà tôi khỏi phải nhức đầu suy nghĩ ra câu chuyện bịa thật tài tình để khỏi làm đám cưới với anh à?” - Cô cười.
“Cô đùa à? Tôi cũng là người biết tàn nhẫn một khi tôi thấy nên như thế. Chỉ vì hôm nay tôi được rảnh, lại không muốn ăn trưa một mình.”
“Cám ơn rất nhiều.” - Hilary lần nữa tính xoay mình để đi. “Tiếc là tôi có nhiều chuyện phải làm trước khi ra sân bay cho kịp giờ để trở lại Santa Barbara. Tôi chắc chắn, anh sẽ kiếm ra người để cùng anh...” - Cô bất chợt há miệng ngưng ngang câu nói từ chối ăn trưa với Logan khi nhìn thấy một tủ kiếng được trưng ngay góc của căn phòng mà cô đã không để ý khi bước vào đây, bây giờ khi phát hiện ra Hilary vui thích bước thật nhanh về phía ấy.
“Những vật đựng muối!” - Cô la lên đầy bất ngờ, mê mẩn ngay lập tức khi nhìn xuống trong tủ với một dàn binh đầy ắp những tô, muỗng đủ kiểu dáng khác nhau trông thật xinh xắn, nhỏ nhắn và dễ thương. “Anh sưu tầm chúng à?” - Hilary đưa mắt ngước lên nhìn vào Logan hỏi, lúc này đã bước tới đứng ngay sau lưng cô.
“Phải,” - Logan vui vẻ thừa nhận, quan sát phản ứng của Hilary khi cô quay lại tiếp tục thưởng thức những vật nhỏ xinh trong tủ. “Còn cô?”
“Ôi, có chứ, tôi thích lắm, thật ra...” - Cô mở cái móc gài của giỏ xách, đưa tay vô trong dò tìm đến khi lôi ra một cái túi nhỏ. “Tôi đã lựa được cái này ở tiệm đồ cổ gần đây trước khi tôi đến gặp anh. Nhìn nó tuyệt quá có phải không?” - Dùng đôi tay nhỏ nhắn cô mở lớp giấy mỏng đã bao món đồ thủy tinh hình cái tô, cô đưa lên cho Logan kiểm tra.
Nhìn thoáng qua vẻ nhiệt tình say mê của Hilary lần cuối, Logan nhận món đồ nhỏ nhắn trong bàn tay to lớn của mình, giữ chặt như sợ nó rớt bể.
“Thật là dễ thương, cái này là nằm trong bộ Meissen.” - anh nói sau khi kiểm tra vật thể nhỏ nhắn từ đôi mắt hiểu biết. “Nó có đóng dấu hình cây kiếm.”
“Tôi biết. Tôi rất là vui mừng khi kiếm ra được nó.” - Hilary cười khúc khích một cách khoái chí ra mặt, đưa tay lấy lại vật thủy tinh và bắt đầu gói lại. “Tôi phải xem anh có những gì.” - Cô bỏ túi nhỏ trở vô giỏ xách và chồm tới trước để kiểm tra bộ sưu tầm của Logan Saber.
“Tôi thì tự hào bộ Tiffany nhỏ nhắn kia hơn.” - Logan đưa nhận xét, anh mở nắp tủ để Hilary có thể nhìn rõ hơn.
“Đẹp quá!” - Hilary suýt soa lộ vẻ thán phục, cô cầm cái chén nhỏ phát ngũ sắc óng ánh nhiều màu và lật ngược lại. “Có chữ kí nữa, thật là may mắn. Anh kiếm được ở đâu thế?”.
“Ở một tiệm trên đường Beverly Hills. Tôi sẽ rất vui để mời cô xem...” - Logan bắt đầu câu rê có chủ đích.
“Ờ, không cần đâu. Tôi đã dùng hết thời gian có được cho hôm nay rồi, nếu tôi còn ở đây để tiếp tục thưởng thức những vật xinh xắn này, thì tôi dám nhượng bộ cho sự cám dỗ này lắm đấy.” - Một cách kiên quyết Hilary vội vàng đặt các món thủy tinh trở lại chỗ cũ. “Anh có bộ sưu tầm về muỗng cũng thật là đẹp.” - Cô rạng rỡ hẳn lên khi cầm một, hai món nhỏ xíu lên ngắm thưởng một cách say mê. “Chúng rất là khó tìm thấy.”
“Tôi biết, vậy bộ sưu tập của cô có bao nhiêu?” - Logan vẫn tiếp tục giữ nắp tủ mở để Hilary có thể tiếp tục chiêm ngưỡng hết món này đến món khác.
“Tôi có khoảng năm mươi món.” - Hilary trả lời, cý thức được thân hình to lớn của anh thật gần, nhưng sức hấp dẫn từ những vật thủy tinh làm cô mê mẩn đến không cưỡng lại được và điều đó chống lại sức phán đoán của cô. “Ở đây chắc là gần cả trăm cái”.
“Vấn đề là tôi sẽ để cái tủ khác ở đâu nếu tôi tiếp tục gia tăng cho bộ sưu tập, tôi vẫn nhắc nhở mình là ngưng lại, nhưng cứ mỗi lần như thế thì phát hiện ra thứ khác hấp dẫn hơn”.
“Tôi hiểu chính xác cảm giác mà anh đang nói.” - Cô làm mặt hề, không thể thoát ra khỏi những vật xinh xắn trước mắt, Hilary vói tay cầm tô bạc nhỏ xíu thật đặc biệt cô chưa hề thấy qua đang trưng trên chiếc đôn, cô nói mà không nhìn Logan. “Đây là những tật xấu, nhưng mỗi người ai cũng có vài tật xấu cả, có đúng không?”
“Đó cũng là một ý hay”. - Logan cười. “Tôi chỉ còn biết tự bào chữa cho mình mỗi khi kiếm ra được một vật thể xinh xắn khác rằng: tiền tôi làm ra và để dành trong mấy năm nay cũng nhờ không hút thuốc tôi có đủ lí do hợp lí để mà phung phí vào chúng, những vật thể nhỏ nhắn nhưng đầy hấp dẫn này”.
Hillary ngước lên nhìn anh, bỗng cô bật ra tràng cười cố kìm nén trong lồng ngực nãy giờ. Cô ngập ngừng khi thấy Logan nhìn cô một cách chăm chú, cái nhìn đó cô không mong đợi sẽ xảy ra, trong lúc cô còn đang tìm kế thoát thì Logan lên tiếng: “Chắc chắn bất cứ ai sưu tầm những vật thủy tinh nhỏ này và chứng tỏ mình là người biết điều đều không thể nào là người tạo ra những mối đe dọa”. - Logan nhẹ nhàng yêu cầu. “Cô đồng ý nhận lời mời cơm trưa của tôi chứ? Ít ra đó cũng là điều tôi muốn làm coi như cám ơn cô đã đến đây cho tôi lời khuyến cáo”.
“Cái nào làm cho anh chú ý?” - Cô phản ứng lại, Hillary biết cần phải chấm dứt nhanh cuộc gặp mặt này nhưng thật bất tiện khi làm như không nhận ra sự nhiệt tình của Logan.
“Cô có thể yên chí, tôi tiếp thu mỗi chữ mà cô nói.” - Anh nhanh chóng vặn lại. “Và khi mà cô từ chối tôi vì nhà hàng, tôi nghĩ thật là hợp lí để cô trả nợ lại bữa cơm trưa cho tôi, đây là điều tôi suy nghĩ đến”.
Hilary cười, cảm thấy bớt căng thẳng: “Tôi tưởng anh mời tôi đi ăn để trả ơn vì tôi có lời khuyến cáo chứ?”.
“Tôi đã đổi ý”. - Logan ngọt xớt.
Quả là, Hilary sau đó hiểu được, cách tiếp cận tốt nhất mà Logan đã sử dụng. Kết hợp của hai chuyện, phát hiện ra anh là người thích sưu tầm những vật thể thủy tinh và chuyện anh không hề lộ một chút xíu tráo ngược về đề nghị để cô mời đi ăn trưa.
“Thôi được,” - Hilary quyết định. “Tôi sẽ mời anh ăn trưa. Thực sự sau khi rõ ràng mọi chuyện, anh là người hoàn toàn biết lý lẽ. Nói thật với anh, tôi có chút hồi hộp khi tới đây gặp anh.” - Trong khi Hilary nói về suy nghĩ của mình thì Logan bước về phía cửa văn phòng và mở ra, như sợ trong bất ngờ cô sẽ đổi ý vậy.
“Cô gây ngạc nhiên cho tôi.” - Logan cười tít, đưa mắt nhìn xuống Hilary khi cô đi qua anh. “Cô trông rất chuyên nghiệp khi đi qua cánh cửa này. Rất điềm tĩnh và rất kiên quyết.”
“Đúng, tôi đã rất kiên quyết, nhưng “điềm tĩnh”? Không hề. Anh có công nhận đây là tình trạng khó xử...” Hilary ngưng ngang khi Logan đưa mắt...
“A, cô Morgan,” - nắm lấy tay của Hilary đưa cô ra khỏi văn phòng, Logan tự nhiên nói với người thư kí. “Lát tôi sẽ quay lại, vợ sắp cưới của tôi đói bụng và cô ấy sẽ mời tôi ăn trưa”.
Hilary cứng người lại, nghiêm nghị đưa mắt nhìn lên cô thấy sự dịu dàng, hóm hỉnh... Logan chỉ là làm cho vấn đề được nhẹ nhàng, Hilary suy nghĩ, điều đó làm cô thấy thoải mái hơn.
“Tất nhiên là thế rồi, ông Saber!” - Cô Morgan đáp lại một cách chuyên nghiệp dành cho nữ thư kí phải có. “Chúc hai vị có thời gian vui vẻ”.
“Cám ơn,” - Logan cười đáp lại. “Đây có lẽ là bữa ăn rất thú vị.” - Anh kéo Hilary ra khỏi chỗ đó hướng về phía thang máy. “Xin lỗi cô, không hiểu sao, tôi thấy dễ dàng hơn nếu như không cần phải giải thích dài dòng, chuyện đó dành cho sau này” - anh nhăn nhó.
“Tôi hiểu.” - Hilary cười như biết lỗi. “Tôi đúng ra không nên dùng cách quá đặc biệt để đến gặp anh. Cô Morgan chắc chắn là đang đợi thiệp mời đám cưới”.
“Tôi mừng là cô cũng cảm giác được chút trách nhiệm vì những gì cô tạo ra.” - Anh ghẹo, theo chân Hilary bước vào thang máy, ấn nút. “Tôi không nghĩ là cô sẽ đem đến một câu chuyện thật hợp lý để tôi có thể dùng giải thích cho sự xuất hiện và biến mất của cô trong cuộc sống của tôi”.
“Vậy thì anh hãy nghĩ tới như là cả hai chúng ta đều không phải là đối tượng của nhau.” - Cô vẫn kiên trì giữ ý của mình. “Tôi cũng biết tôi là đàn bà không phải trong thế giới của anh.” - Hilary thản nhiên gợi ý.
“Đó gần như là sự thật.” - Anh sẵn sàng thừa nhận với chút gì đó gần như là tổn thương. “Tôi sẽ suy nghĩ về vấn đề này, biết đâu có chuyện bất ngờ sẽ đến trong lúc chúng ta ăn trưa thì sao”.
“Ông có kinh doanh về lãnh vực nhà hàng không, ông Saber... À, ý tôi là Logan?” - Hilary cố gắng nói chuyện để tạo không khí dễ chịu xung quanh họ trong lúc cùng Logan bước qua những toà nhà cao ngất để hòa nhập vào con đường tấp nập dành cho người đi bộ ở Los Angeles.
“Vài cái,” - Anh thừa nhận. “Công ty tôi đầu tư vào nhiều loại kinh doanh khác nhau. Tiệm ăn giống như ba cô, tự bản thân nó đem lại lợi tức và với những loại như vậy luôn được hoan nghênh để mở rộng vào chuỗi dây chuyền của công ty. Chúng tôi tránh xa những kinh doanh có tính cách hướng ngoại vì chúng tôi chưa sẵn sàng trong việc quản lý. Chủ trương của chúng tôi là đánh vào tầng lớp trung lưu dễ sinh lợi nhuận. Còn cô thì thế nào? Công việc nào quyến rũ cô đến nỗi ba cô lo sợ phải đi “săn chồng” giúp cô vậy?” - Logan nắm chặt tay Hilary trong lúc bước, giống như là cô bị lôi đi bởi một sức mạnh không thể cưỡng lại - Hilary nghĩ và cười thầm trong bụng.
“Tôi học theo ba tôi.” - Cô nói nhẹ nhàng. “Ngoại trừ, nhà hàng của tôi không có điểm nào giống những nhà hàng của ba tôi. Tôi tự yêu cầu có một thực đơn khác biệt và rượu được tuyển chọn một cách kỹ lưỡng. Tôi không chấp nhận thực phẩm bị đông lạnh khi bước qua cửa và đây là điểm hoàn toàn trái ngược với cách thức mà ba tôi quản lí. Ông ấy đã phát tài trong cách làm việc như thế. Khách đến tiệm ăn chúng tôi yên tâm về thức ăn mà họ dùng, chúng tươi nguyên và ngon, thậm chí nó còn đem đến dinh dưỡng cho các thực khách và đó là điều đang trở thành quan trọng đối với nhiều người và còn nhiều nữa”.
“Không lẽ cô đang mở quán ăn “lành mạnh”?”- Trong lúc hỏi anh đưa cô xuyên qua cánh cửa nhỏ của một tiệm cà phê thân mật nằm ngay góc đường.
“Tôi không hề nghĩ đến vấn đề đó trong lúc này. Tôi có chứng chỉ trong kinh doanh nhưng tôi cũng đồng thời quan tâm đến cuộc sống lâu dài ở người nấu ăn sành sỏi. Tôi muốn kết hợp cả hai cái đó.” - Cô giải thích, lời nói bị ngưng ngang khi có người bước tới mời họ đến chỗ ngồi. Thật là rõ ràng qua cách kính trọng mà Logan nhận được từ người phục vụ. Anh là người được nơi này quí trọng
“Anh phải là thường xuyên đến đây ăn lắm.” - Hilary quan sát cách người phục vụ lon ton chạy lại phía họ.
“Nếu cô dựa vào cung cách mà họ phục vụ,” - Logan nói với gương mặt đau khổ. “Thì phải thú thật với cô đó bởi vì tôi thưởng họ quá nhiều tiền mỗi lần tôi tới”.
“Tốt nhất là đừng nói với họ, tôi là người trả tiền ăn hôm nay, ít ra cũng đợi đến khi chúng ta rời khỏi đây.”
“Tôi không có ý định giữ kín việc cô mời tôi đi ăn như một bí mật.” - Anh cười, cầm tờ thực đơn lên. – “Đây là lần đầu tiên trong đời tôi được phụ nữ mời ăn, tôi cần phải tận dụng cơ hội này.”
“Thật sao?” - Hilary thật sự ngạc nhiên. “Tôi quả là bất ngờ vì tạo ra sự thay đổi”.
“Tôi cho rằng cô làm công việc này rất nhiều lần.” - Logan hỏi cộc lốc, đưa mắt nhìn cô một cách khó hiểu.
“Tôi nhận trả một nửa cho phần ăn của tôi? Phải.” - Hilary bình tĩnh nói và nghĩ tới không biết bao nhiêu lần cô bao thầu luôn phần ăn cho Kevin Thorne. “Tại sao tôi lại không thể làm khi mà tôi có thừa khả năng để trả?”
“Làm như vậy cô nghĩ là sẽ bảo đảm mối quan hệ được bình đẳng trên cơ bản?” - Logan kết luận một cách đầy cảm tính.
“Ở đây không có cần phải duy trì nghe giống như một thỏa hiệp tài chính để giữ “mối quan hệ” như anh gọi đó là quan hệ bình đẳng.” - Cô nhẹ nhàng
“Ba cô đã dạy cô rất tốt.” - Logan nói.
“Rất tốt, y như ông ấy.” - Hilary cười. “Ba tôi sợ đứa con gái mà ông ấy dạy dỗ không đủ tài năng để có được những phẩm chất như người đàn ông mà ông mong muốn. Đó là lí do ông ấy luôn tự trách”.
“Nhưng cô có kế hoạch khác?” - Logan gấp tờ thực đơn lại.
“Đương nhiên rồi.” - Hilary nói một cách chắc chắn, cô không có ý định bàn thảo về hứa hẹn một tương lai xa vời với người đàn ông này. “Anh biết không,” - cô tự động thay đổi chủ đề - “bộ sưu tập thủy tinh của anh thực sự gây ngạc nhiên cho tôi đấy”.
“Tại sao?”
“Người đàn ông mà được ba tôi lựa chọn phải là người có hứng thú sưu tầm về kiếm cổ hay súng lục, nếu quả thật ba tôi muốn sưu tầm thì chỉ có thể là những thứ ấy”.
“Ba cô không hề biết về việc tôi sưu tầm những món thủy tinh trong suốt ấy. Nếu biết ông ấy chắc chắn sẽ xóa tên tôi ra khỏi danh sách tuyển lựa của ông ấy”.
“Có thể, thật ra bây giờ cũng không phải là vấn đề nữa, có phải không? Anh và tôi đã hiểu nhau rồi, tôi cho là thế. Anh hoặc là kiếm cách khác để mua lại những nhà hàng của ba tôi hoặc là hủy bỏ những dự tính đó đi”.
Logan ngập ngừng trong giây lát trước khi anh nói gần như là thầm thì: “Đúng vậy, Hilary Forester, tôi nghĩ tôi bắt đầu hiểu được em rồi, nhưng tôi không chắc là em đã hiểu tôi”.
Khi Hilary ngước lên nhìn anh thì cô chỉ thấy anh đang cúi xuống ăn dĩa sà lách của mình.
Danh sách chương