Edit: Phạmnhi
Bà cụ mặc trang phục nhà Đường, mặt phúc khí, cơ thể hơi mập gần như đè lên người phụ nữ bên cạnh.
Chỉ thấy trên cổ bà mang một chuỗi trân châu vang dội, trên tay một chiếc nhẫn màu vàng óng, một bộ dáng lười biếng, bước đi nhưng vẫn "Ai u ai u" réo lên không ngừng, ngắn ngủn vài bước, đi một lúc lâu mới ngã lên trên ghế sa lon ở bên cạnh, giương mắt liếc nhìn ông cụ Cam một cái, liền mở miệng nói: "Bác sĩ Cam, anh có thể kê thêm một ít thuốc cho tôi, trên người tôi đau nhức, còn ngứa. . . . . ."
Bác sĩ Cam âm thầm lắc đầu, đi tới, thay bà bắt mạch: " Vấn đề của cô vốn không lớn, thuốc này uống mấy ngày sẽ tốt, cô lại cảm thấy ngứa, đó là cô gần đây có ăn đồ hải sản đúng không?"
Nếu không phải tiền xem bệnh đã sớm thanh toán, mình đã mở miệng đồng ý sẽ chữa khỏi bệnh cho bà cụ này, làm sao ông phải tốn thời gian với bà cụ này! "Ai đáng chết lại nói oan cho tôi? Tôi đây một bộ xương cốt già đau muốn lấy mạng người, làm sao có thể không nghe lời bác sĩ nói, thuốc này tôi ngày nào cũng uống, cũng kiêng kỵ rồi, Hạng Cẩn, có phải là ngươi nói. . . . . ." Bà cụ mở miệng liền gào thét một câu, giương mắt nhìn người phụ nữ kia hỏi.
Người phụ nữ kia ngẩn người ra, có chút chần chờ.
Ông cụ Cam đoán chừng Hạng Cẩn không muốn nói dối lại dám nói thật, cũng không định để cô ấy mở miệng, tránh cho bà cụ này lại làm ầm ĩ không nghỉ.
Dứt khoát viết một phương thuốc: "Tôi cho thêm thuốc vào phương thuốc của cô, đúng giờ uống, nhưng nếu lần sau tái phát nữa, tôi cũng không có biện pháp, đúng rồi nha đầu, ngươi bắt mạch đi."
Ông cụ Cam nói một câu, trên mặt đã có chút bực bội.
Tính tình ông cụ từ trước đến giờ rất tốt, Cảnh Vân Chiêu rất ít thấy bộ dạng này của ông.
Chỉ là suy nghĩ một chút cũng phải, có vài người mắc bệnh nan y muốn trị lại không trị hết, nhưng kì lạ hơn có người không quý trọng thân thể của mình, lấy thân thể chính mình đánh cuộc đùa bỡn người khác, Cảnh Vân Chiêu thật không rõ, người bệnh như vậy, còn trị cho người có ích gì.
Cảnh Vân Chiêu tiến lên, bà cụ có chút bất mãn nhìn cô một cái, nhưng ngại có ông cụ Cam ở đây, ngược lại nhịn, để cho cô thử bắt mạch một chút.
Chỉ là bà cụ này có chút nhịn không được, chỉ trong nháy mắt đem tay rút về, dáng vẻ "đã cho ngươi cơ hội", Cảnh Vân Chiêu lại mở miệng hỏi mấy câu, bà cụ như cũ không để ý, ngược lại người phụ nữ bên cạnh vội vàng cẩn thận trả lời.
Bà cụ lưng không tốt, thời điểm đau nhứt căn bản không thể đi đứng được, hơn nữa cả người ngứa ngáy khó nhịn.
Cảnh Vân Chiêu lại hỏi ông cụ dùng thuốc như thế nào, lại phát hiện một chuyện cực kỳ buồn cười chuyện.
Ông cụ dùng thuốc đều là trị tận gốc, uống vào sẽ giảm đau đớn, cơ thể sẽ giảm bớt cảm giác ngứa, nhưng trong nhà lại tràn ngập mùi thuốc mỡ, nhất là trên người bà cụ, mùi vị đó hoàn toàn bất đồng với đơn thuốc ông cụ kê.
"Bà ơi, trên người ngài thoa khắp hết thuốc trị ngứa cũng vô dụng, bệnh phát tác từ trong cơ thể, không uống thuốc đúng giờ, bệnh trong người không khả năng hết." Cảnh Vân Chiêu nhỏ nhẹ nói một câu.
Bà cụ coi người khác như gia súc, sai bảo gọi đến kêu đi, lại nửa điểm không để tâm lời dặn dò tử tế của người khác ở trong lòng.
Bà cụ trừng mắt, hung hăng nhìn tới Hạng Cẩn đứng bên cạnh đâm tới: "Tiểu tiện nhân là ngươi nói bậy với người khác! Thật hận không được vả nát miệng ngươi, cả ngày ở trước mặt người ngoài nói năng tùy tiện, sao ngươi không chết luôn đi!"
Cảnh Vân Chiêu cau mày, thái độ lạnh lùng.
"Bà mắng sai người rồi, khứu giác của tôi rất tốt, ngửi được mùi thuốc trên người bà." Cảnh Vân Chiêu hừ lạnh một tiếng, lại nói: "Bà dạy con dâu chúng ta không xen vào, nhưng làm phiền bà khiêm tốn một chút, không nên vì giày vò con dâu vũ nhục bác sĩ kê toa, người chờ chữa bệnh không chỉ có một mình nhà bà."
Bà cụ mặc trang phục nhà Đường, mặt phúc khí, cơ thể hơi mập gần như đè lên người phụ nữ bên cạnh.
Chỉ thấy trên cổ bà mang một chuỗi trân châu vang dội, trên tay một chiếc nhẫn màu vàng óng, một bộ dáng lười biếng, bước đi nhưng vẫn "Ai u ai u" réo lên không ngừng, ngắn ngủn vài bước, đi một lúc lâu mới ngã lên trên ghế sa lon ở bên cạnh, giương mắt liếc nhìn ông cụ Cam một cái, liền mở miệng nói: "Bác sĩ Cam, anh có thể kê thêm một ít thuốc cho tôi, trên người tôi đau nhức, còn ngứa. . . . . ."
Bác sĩ Cam âm thầm lắc đầu, đi tới, thay bà bắt mạch: " Vấn đề của cô vốn không lớn, thuốc này uống mấy ngày sẽ tốt, cô lại cảm thấy ngứa, đó là cô gần đây có ăn đồ hải sản đúng không?"
Nếu không phải tiền xem bệnh đã sớm thanh toán, mình đã mở miệng đồng ý sẽ chữa khỏi bệnh cho bà cụ này, làm sao ông phải tốn thời gian với bà cụ này! "Ai đáng chết lại nói oan cho tôi? Tôi đây một bộ xương cốt già đau muốn lấy mạng người, làm sao có thể không nghe lời bác sĩ nói, thuốc này tôi ngày nào cũng uống, cũng kiêng kỵ rồi, Hạng Cẩn, có phải là ngươi nói. . . . . ." Bà cụ mở miệng liền gào thét một câu, giương mắt nhìn người phụ nữ kia hỏi.
Người phụ nữ kia ngẩn người ra, có chút chần chờ.
Ông cụ Cam đoán chừng Hạng Cẩn không muốn nói dối lại dám nói thật, cũng không định để cô ấy mở miệng, tránh cho bà cụ này lại làm ầm ĩ không nghỉ.
Dứt khoát viết một phương thuốc: "Tôi cho thêm thuốc vào phương thuốc của cô, đúng giờ uống, nhưng nếu lần sau tái phát nữa, tôi cũng không có biện pháp, đúng rồi nha đầu, ngươi bắt mạch đi."
Ông cụ Cam nói một câu, trên mặt đã có chút bực bội.
Tính tình ông cụ từ trước đến giờ rất tốt, Cảnh Vân Chiêu rất ít thấy bộ dạng này của ông.
Chỉ là suy nghĩ một chút cũng phải, có vài người mắc bệnh nan y muốn trị lại không trị hết, nhưng kì lạ hơn có người không quý trọng thân thể của mình, lấy thân thể chính mình đánh cuộc đùa bỡn người khác, Cảnh Vân Chiêu thật không rõ, người bệnh như vậy, còn trị cho người có ích gì.
Cảnh Vân Chiêu tiến lên, bà cụ có chút bất mãn nhìn cô một cái, nhưng ngại có ông cụ Cam ở đây, ngược lại nhịn, để cho cô thử bắt mạch một chút.
Chỉ là bà cụ này có chút nhịn không được, chỉ trong nháy mắt đem tay rút về, dáng vẻ "đã cho ngươi cơ hội", Cảnh Vân Chiêu lại mở miệng hỏi mấy câu, bà cụ như cũ không để ý, ngược lại người phụ nữ bên cạnh vội vàng cẩn thận trả lời.
Bà cụ lưng không tốt, thời điểm đau nhứt căn bản không thể đi đứng được, hơn nữa cả người ngứa ngáy khó nhịn.
Cảnh Vân Chiêu lại hỏi ông cụ dùng thuốc như thế nào, lại phát hiện một chuyện cực kỳ buồn cười chuyện.
Ông cụ dùng thuốc đều là trị tận gốc, uống vào sẽ giảm đau đớn, cơ thể sẽ giảm bớt cảm giác ngứa, nhưng trong nhà lại tràn ngập mùi thuốc mỡ, nhất là trên người bà cụ, mùi vị đó hoàn toàn bất đồng với đơn thuốc ông cụ kê.
"Bà ơi, trên người ngài thoa khắp hết thuốc trị ngứa cũng vô dụng, bệnh phát tác từ trong cơ thể, không uống thuốc đúng giờ, bệnh trong người không khả năng hết." Cảnh Vân Chiêu nhỏ nhẹ nói một câu.
Bà cụ coi người khác như gia súc, sai bảo gọi đến kêu đi, lại nửa điểm không để tâm lời dặn dò tử tế của người khác ở trong lòng.
Bà cụ trừng mắt, hung hăng nhìn tới Hạng Cẩn đứng bên cạnh đâm tới: "Tiểu tiện nhân là ngươi nói bậy với người khác! Thật hận không được vả nát miệng ngươi, cả ngày ở trước mặt người ngoài nói năng tùy tiện, sao ngươi không chết luôn đi!"
Cảnh Vân Chiêu cau mày, thái độ lạnh lùng.
"Bà mắng sai người rồi, khứu giác của tôi rất tốt, ngửi được mùi thuốc trên người bà." Cảnh Vân Chiêu hừ lạnh một tiếng, lại nói: "Bà dạy con dâu chúng ta không xen vào, nhưng làm phiền bà khiêm tốn một chút, không nên vì giày vò con dâu vũ nhục bác sĩ kê toa, người chờ chữa bệnh không chỉ có một mình nhà bà."
Danh sách chương