Edit: Phạmnhi

Gặp được Bạch Du An, trong lòng Cảnh Vân Chiêu nảy ra có một ý tưởng trong đầu, vì vậy trực tiếp nhận lời, hai người tìm một quán ăn nhỏ gần trường học ngồi xuống.

Trong đầu Cảnh Vân Chiêu đang tính toán, nên mở miệng như thế nào.

Bạch Du An là một nhân tài, kiếp trước mặc dù hắn chán chường một đoạn thời gian, nhưng sau đó lại tự mình gây dựng sự nghiệp, sau khởi đầu khó khăn mới gặt hái được thành quả, chỉ là Cảnh Vân chiêu chết sớm, còn không biết rốt cuộc hắn trở thành dạng gì.

Một người như vậy vừa vặn cô cần, cô có tiền bạc cũng có ý tưởng, nhưng duy nhất chỉ có thiếu hụt một người có thể tin được.

"Tiểu Cảnh, cháu nhìn tôi làm cái gì?" Bạch Du An bị cô nhìn chăm chú sợ hãi, sờ lên râu ria chưa cạo trên mặt, hỏi.

"Chú Bạch, lần này chú trở lại không rời đi nữa sao? Muốn ở trấn trên mở quán cơm nhỏ sao?" Cảnh Vân Chiêu bình tĩnh mở miệng.

Nói ra lời này, Bạch Du An sợ hết hồn: "Làm sao cháu biết?"

Những chuyện này hắn còn chưa có nói với người khác đâu!

Chuyện trong nhà làm cho hắn có chút tiều tụy mệt mỏi, vốn chỉ muốn trở lại giải sầu, nhưng hai người già đau lòng mất đi cháu trai, mỗi ngày đều ngây ngô dại dột, nếu không phải là sợ đứa con trai là hắn gặp chuyện không may, có lẽ liền chống đỡ không nổi nữa.

Mặc dù hắn đau khổ và phẫn nộ, nhưng ngày luôn trôi qua, coi như không vì mình cũng phải vì hai người già suy nghĩ, cho nên hắn quyết định lập nghiệp ở thị trấn, mở một cái quán ăn nhỏ duy trì kế sinh nhai, cũng tránh cho miệng ăn núi lở.

Cảnh Vân Chiêu cười thần bí: "Trước tiên chú không cần lo tôi làm sao biết, nhưng tôi khuyên chú một câu, mở quán cơm đối với chú mà nói cũng không phải chuyện tốt, chú Bạch, mặc dù nhà họ Bạch đã làm việc này trước kia, nhưng lúc đó cũng là chuyện đã lâu rồi, bọn họ già rồi không giúp được chú, mà trước kia chú làm công việc trí óc ở thủ đô, làm đầu bếp rất vất vả, chú chưa chắc theo kịp, hơn nữa trên thị trấn có rất nhiều quán ăn, mùi vị cũng đều rất ngon, nếu như chú mở quán nhỏ hơn người khác nhìn không tốt, mở lớn chú không cung cấp nổi, nhất định là phải bồi thường."

Chủ yếu nhất, hắn không có công thức bí mật giống như Đỗ Lâm, làm ra đồ ăn mùi vị tuyệt vời.

Kiếp trước thời điểm cô đi ăn, cũng có thể nếm ra được, mặc dù mùi vị ổn, nhưng phát huy không ổn định, hơn nữa tốc độ mang thức ăn lên rất chậm.

Bị Cảnh Vân Chiêu vừa nói như thế, Bạch Du An có chút sững sờ.

Đây là cô bé củ cải mình gặp trước kia sao? Trước kia Cảnh Vân Chiêu vâng vâng dạ dạ, cực kì gầy nhỏ, mặc dù bướng bỉnh, nhưng nhìn lên tội nghiệp cực kì ít nói, nhưng bây giờ lại ngồi đối diện hắn thẳng thắn mà nói, vẻ mặt như người trưởng thành.

"Cháu thật sự là Cảnh Vân Chiêu?" Bạch Du An không chắc chắn hỏi.

Mặt mày là có chút tương tự, nhưng nhiều năm như vậy, đứa nhỏ trong trí nhớ đã trưởng thành thiếu nữ độc lập, nhận lầm cũng có thể.

"Cần tôi lấy chứng minh ra để cho chú xác nhận sao?" Cảnh Vân Chiêu cười một tiếng, nhìn hắn còn mặt hoài nghi, dứt khoát lấy thẻ học sinh trên cổ của mình đặt ở trước mặt hắn.

"Thật đúng là a. . . . . ." Bạch Đu An trợn to hai mắt nhìn nhiều lần, ngừng vài giây rồi nói tiếp: "Thật ra cháu nói những thứ này tôi đã cân nhắc qua, nhưng hiện tại tôi phải làm cho cha mẹ yên tâm, hôm nay tôi xuất hiện ở đây, cha mẹ còn sợ tôi gặp sự cố gì, dặn đi dặn lại . . . . . ."

Bạch Du An nói xong, ngậm miệng lại, chính mình có chút sốt ruột, vẫn là không muốn thiếu nữ như hoa quý Cảnh Vân Chiêu biết những thứ tồi tệ như vậy.

"Thật ra có nhiều cách để cha mẹ yên tâm, chú Bạch, chú có tài có năng lực, lo gì không tìm được việc làm? Hơn nữa nói đến công việc, tôi có một cái, chính là sợ chú không tin mà thôi." Cảnh Vân Chiêu uống một hớp nước, vẻ mặt quan sát nói.

Bạch Du An dở khóc dở cười, tiểu nha đầu này giọng điệu thật lớn, còn chưa thành niên, ở đâu ra công việc giới thiệu cho hắn?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện