Edit: Phạmnhi
Lê Thiếu Vân cũng có quen biết ít người ở huyện Hoa Ninh, nhưng ngoài Đỗ Lâm ra, còn lại đều là những thương nhân ở đây, một lòng đều muốn ôm chặt bắp đùi nhà họ Lê, rất nhiều năm trước Lê Thiếu Vân tự mình đến huyện Hoa Ninh cũng đã cảm nhận được sự "Nhiệt tình" của những người đó rồi, từ đó về sau, Lê Thiếu Vân luôn tận lực khiêm tốn.
Điều này cũng làm cho Lê Thiếu Vân hiện giờ ở huyện Hoa Ninh ở mặt ngoài nhìn qua không có một chút giao thiệp nào.
Lúc này Đỗ Lâm nói Lê Thiếu Vân rất đáng thương, mặc dù lê Thiếu Vân nghe rất rõ ràng, nhưng lại không biến sắc.
Cảnh Vân Chiêu liếc mắt qua nhìn Lê Thiếu Vân một cái, trong mắt hiện lên vẻ mặt không thể tin, nhìn qua một người khôn khéo như vậy, có thể vì nhàm chán mà phát điên sao? Cô không phải đứa bé, lời này của Đỗ Lâm xem chừng ba phần thật bảy phần giả, chỉ là nhìn phòng bệnh vắng tanh như vậy, trước mắt có thể xác định ngoài cô và Đỗ Lâm không có người khác tới.
"Như vậy đi, trong khoảng thời gian này buổi trưa em sẽ tới đây, những thời gian khác em còn phải đi học." Cảnh Vân Chiêu suy nghĩ một chút, nói.
"Vậy thì tốt quá!" Đỗ Lâm lập tức vui vẻ, cho dù là thời gian ngắn ngủi giữa trưa cũng tốt, có trời mới biết Lê Thiếu Vân khó hầu hạ như thế nào, có thể tránh được bao lâu thì tránh!
"Cậu thật sự vui mừng?" Sau lưng, Lê Thiếu Vân hừ lạnh một tiếng.
Đỗ lâm nổi da gà ngay lập tức đứng lên, trên mặt hiện lên ý cười: "Tôi đây không phải vui mừng thay cho cậu nha, về sau buổi trưa lúc tôi không có mặt cũng có người nói chuyện với cậu."
Lê Thiếu Vân liếc nhìn anh ta một cái, ánh mắt sâu thẳm đến tận đáy lòng, Đỗ Lâm nhếch miệng cười xấu xa, cũng không sợ anh.
Năm đó lần đầu tiên Lê Thiếu Vân đến huyện Hoa Ninh mới 16 tuổi, khi đó ồn ào náo nhiệt, có người đặc biệt tổ chức tiệc rượu lấy lòng hắn, bữa tiệc rượu kia còn có những thiếu niên cùng tuổi, vì muốn gần gũi Lê Thiếu Vân dùng rất nhiều biện pháp, chỉ là thời điểm đó Lê Thiếu Vân cũng có bộ dạng như bây giờ.
Mặc dù lớn lên vẫn tuấn tú như cũ, nhưng dáng vẻ có chút âm trầm, cách người ngàn dặm, mà cha của anh ta lúc đó là đầu bếp trong nhà hàng, anh ta tình cờ cũng có mặt ở đây, tận mắt nhìn thấy hắn mắt lạnh nhìn cảnh tượng ầm ĩ của người khác, ánh mắt đó đến bây giờ cũng không quên được.
Sau lại trùng hợp nói mấy câu với Lê Thiếu Vân, mang theo anh ta đi ăn bữa cơm hoàng gia do cha anh ta nấu, có thể vì vậy để lại cho anh ta một chút ấn tượng, năm thứ hai anh ta trở lại lần nữa, chỉ liên lạc với mình, từ đó về sau quan hệ mỗi năm càng tốt hơn.
Nếu nói về trình độ hiểu biết Lê Thiếu Vân, Đỗ Lâm vẫn có chút tự tin.
Hôm nay người này nhìn như công tử ăn chơi, nhưng trên thực tế trong lòng không khác gì hai năm trước, không thể đắc tội, thái độ đối với người ngoài có thể mặt ngoài đang cười, nhưng trong lòng tuyệt đối là lạnh nhạt tới bất thường.
Nhưng nếu anh ta nhìn trúng người nào đó, cho dù là giọng nói khiến người khác run sợ, cũng khẳng định không tức giận chút nào.
Giống như hiện tại, ngoài miệng âm dương quái khí, trong lòng không chừng đang khen anh!
Dĩ nhiên, cũng vì vậy, Đỗ Lâm đối đãi đặc biệt hơn với Cảnh Vân Chiêu, dù sao trước mắt mấy năm này, chỉ có Cảnh Vân Chiêu mới có thể giày vò Lê Thiếu Vân như vậy, nếu không phải là Cảnh Vân Chiêu mới mười lăm tuổi, hắn tin chắc Lê Thiếu sẽ coi trọng con gái người ta rồi.
Đỗ lâm bận rộn việc buôn bán, lúc này sau khi Cảnh Vân Chiêu đồng ý, hàn huyên mấy câu vội vàng trở về Ngự Thiên Tiên.
Trong phòng bệnh chỉ có Cảnh Vân Chiêu và Thiếu Vân mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, tình huống lúng túng nhất đã chạm vào.
Cảnh Vân Chiêu quan sát đánh giá phòng bệnh này, phòng đơn, thậm chí còn có phòng vệ sinh cùng phòng bếp, bốn phía an tĩnh, bên trong còn trồng một ít cây cối thư thả đầu óc, ở trong bệnh viện tuyệt đối được coi là phòng số một.
"Em không có gì muốn nói sao?" Lê Thiếu Vân ngủ mà không ngủ, đột nhiên mở miệng nói một câu.
Lê Thiếu Vân cũng có quen biết ít người ở huyện Hoa Ninh, nhưng ngoài Đỗ Lâm ra, còn lại đều là những thương nhân ở đây, một lòng đều muốn ôm chặt bắp đùi nhà họ Lê, rất nhiều năm trước Lê Thiếu Vân tự mình đến huyện Hoa Ninh cũng đã cảm nhận được sự "Nhiệt tình" của những người đó rồi, từ đó về sau, Lê Thiếu Vân luôn tận lực khiêm tốn.
Điều này cũng làm cho Lê Thiếu Vân hiện giờ ở huyện Hoa Ninh ở mặt ngoài nhìn qua không có một chút giao thiệp nào.
Lúc này Đỗ Lâm nói Lê Thiếu Vân rất đáng thương, mặc dù lê Thiếu Vân nghe rất rõ ràng, nhưng lại không biến sắc.
Cảnh Vân Chiêu liếc mắt qua nhìn Lê Thiếu Vân một cái, trong mắt hiện lên vẻ mặt không thể tin, nhìn qua một người khôn khéo như vậy, có thể vì nhàm chán mà phát điên sao? Cô không phải đứa bé, lời này của Đỗ Lâm xem chừng ba phần thật bảy phần giả, chỉ là nhìn phòng bệnh vắng tanh như vậy, trước mắt có thể xác định ngoài cô và Đỗ Lâm không có người khác tới.
"Như vậy đi, trong khoảng thời gian này buổi trưa em sẽ tới đây, những thời gian khác em còn phải đi học." Cảnh Vân Chiêu suy nghĩ một chút, nói.
"Vậy thì tốt quá!" Đỗ Lâm lập tức vui vẻ, cho dù là thời gian ngắn ngủi giữa trưa cũng tốt, có trời mới biết Lê Thiếu Vân khó hầu hạ như thế nào, có thể tránh được bao lâu thì tránh!
"Cậu thật sự vui mừng?" Sau lưng, Lê Thiếu Vân hừ lạnh một tiếng.
Đỗ lâm nổi da gà ngay lập tức đứng lên, trên mặt hiện lên ý cười: "Tôi đây không phải vui mừng thay cho cậu nha, về sau buổi trưa lúc tôi không có mặt cũng có người nói chuyện với cậu."
Lê Thiếu Vân liếc nhìn anh ta một cái, ánh mắt sâu thẳm đến tận đáy lòng, Đỗ Lâm nhếch miệng cười xấu xa, cũng không sợ anh.
Năm đó lần đầu tiên Lê Thiếu Vân đến huyện Hoa Ninh mới 16 tuổi, khi đó ồn ào náo nhiệt, có người đặc biệt tổ chức tiệc rượu lấy lòng hắn, bữa tiệc rượu kia còn có những thiếu niên cùng tuổi, vì muốn gần gũi Lê Thiếu Vân dùng rất nhiều biện pháp, chỉ là thời điểm đó Lê Thiếu Vân cũng có bộ dạng như bây giờ.
Mặc dù lớn lên vẫn tuấn tú như cũ, nhưng dáng vẻ có chút âm trầm, cách người ngàn dặm, mà cha của anh ta lúc đó là đầu bếp trong nhà hàng, anh ta tình cờ cũng có mặt ở đây, tận mắt nhìn thấy hắn mắt lạnh nhìn cảnh tượng ầm ĩ của người khác, ánh mắt đó đến bây giờ cũng không quên được.
Sau lại trùng hợp nói mấy câu với Lê Thiếu Vân, mang theo anh ta đi ăn bữa cơm hoàng gia do cha anh ta nấu, có thể vì vậy để lại cho anh ta một chút ấn tượng, năm thứ hai anh ta trở lại lần nữa, chỉ liên lạc với mình, từ đó về sau quan hệ mỗi năm càng tốt hơn.
Nếu nói về trình độ hiểu biết Lê Thiếu Vân, Đỗ Lâm vẫn có chút tự tin.
Hôm nay người này nhìn như công tử ăn chơi, nhưng trên thực tế trong lòng không khác gì hai năm trước, không thể đắc tội, thái độ đối với người ngoài có thể mặt ngoài đang cười, nhưng trong lòng tuyệt đối là lạnh nhạt tới bất thường.
Nhưng nếu anh ta nhìn trúng người nào đó, cho dù là giọng nói khiến người khác run sợ, cũng khẳng định không tức giận chút nào.
Giống như hiện tại, ngoài miệng âm dương quái khí, trong lòng không chừng đang khen anh!
Dĩ nhiên, cũng vì vậy, Đỗ Lâm đối đãi đặc biệt hơn với Cảnh Vân Chiêu, dù sao trước mắt mấy năm này, chỉ có Cảnh Vân Chiêu mới có thể giày vò Lê Thiếu Vân như vậy, nếu không phải là Cảnh Vân Chiêu mới mười lăm tuổi, hắn tin chắc Lê Thiếu sẽ coi trọng con gái người ta rồi.
Đỗ lâm bận rộn việc buôn bán, lúc này sau khi Cảnh Vân Chiêu đồng ý, hàn huyên mấy câu vội vàng trở về Ngự Thiên Tiên.
Trong phòng bệnh chỉ có Cảnh Vân Chiêu và Thiếu Vân mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, tình huống lúng túng nhất đã chạm vào.
Cảnh Vân Chiêu quan sát đánh giá phòng bệnh này, phòng đơn, thậm chí còn có phòng vệ sinh cùng phòng bếp, bốn phía an tĩnh, bên trong còn trồng một ít cây cối thư thả đầu óc, ở trong bệnh viện tuyệt đối được coi là phòng số một.
"Em không có gì muốn nói sao?" Lê Thiếu Vân ngủ mà không ngủ, đột nhiên mở miệng nói một câu.
Danh sách chương