Edit: Phạmnhi

Bốn người Cảnh Vân Chiêu trở về Ôn Hinh Hoa Uyển, nhưng sự tò mò của họ đối với học sinh chuyển trường không có dừng lại.

Trong phòng bếp, Cảnh Vân Chiêu dựa theo thực đơn mình học bên trong Nạp Linh ngọc làm dược thiện, mùi thơm bốn phía, làm ba người trong phòng khách thèm chảy nước miếng, chỉ có thể ăn một chút trái cây lót dạ.

"Những trái cây này đều là của sư phụ chị họ trồng ra, thật tươi nhỉ? Mấy ngày trước em ăn quá nhiều cay đồ, nếu không có những trái cây này ở đây, trên mặt sẽ mọc ra nhiều mụn hơn!" Tô Sở ôm một quả táo lớn ngồi gặm như chuột đồng, hai má phồng lên, nhìn qua rất đáng yêu.

Tiêu Hải Thanh từ trước đến giờ không có hứng thú với mấy thứ đáng yêu như vậy, so với nữ sinh đáng yêu, cô càng thích Cảnh Vân Chiêu nữ vương lạnh lùng hơn, nhưng lúc này đối mặt với Tô Sở, lại không có nửa điểm ác ý, thậm chí cũng không nhịn được bị hấp dẫn bởi nữ sinh đáng yêu này.

Có lẽ sự đáng yêu của cô khác với vẻ thanh thuần của những bạn học khác! Tiêu Hải Thanh quay đầu nhìn phòng bếp một chút, thuận miệng nói: "Đường Tử Hoa nhìn có chút kỳ quái."

"Tại sao nói như vậy?" Tô Sở không hiểu.

Ánh mắt Cam Cẩn thận tối sầm lại: "Cậu cũng cảm thấy?"

"Đường Tử Hoa vừa nhìn là biết loại giàu có đời thứ hai, mặc dù cậu ta nhìn có vẻ hoà nhã không kiêu căng, nhưng khí chất không lừa được người, một người như vậy đột nhiên chạy đến huyện nhỏ của chúng ta, nói cậu ta không có mục đích tớ không tin." Tiêu Hải Thanh "răng rắc" cắn một miếng trái cây, lại nói: "Còn Hà Gia Tư. . . . . ."

"Hà Gia Tư đối với Cảnh Vân Chiêu có địch ý rất lớn." Cam Cẩn Thần nói tiếp.

"Quan tâm cô ta làm gì, nếu cô ta dám khi dễ Vân Chiêu của tớ, tớ một cước đạp chết cô ta, rồng mạnh không ngán bọn rắn độc!" Tiêu Hải Thanh liếc mắt, nhớ tới nữ sinh kia bỗng dưng không muốn ăn nữa.

Ba người nói không lớn, nhưng Cảnh Vân Chiêu nghe rất rõ ràng, trong lòng bất lực mà cảm động.

Kiếp trước cô sống một mình không một người bạn, cả đời đều là đau khổ, cảm giác được người khác che chở vẫn rất tốt.

Khóe miệng hiện lên một nụ cười, đem mấy món làm xong bưng lên bàn, Tiêu Hải Thanh gắt gao ôm lấy cánh tay của cô không chịu buông.

"Vân Chiêu trên người cậu có mùi thơm quá." Tiêu Hải Thanh như một tên lưu manh trêu chọc.

Cảnh Vân Chiêu vui vẻ: ''Đều là mùi khói dầu, cậu còn nói thơm! Nếu cậu muốn ngửi mùi thơm đi phòng bếp, bảo đảm ngửi đủ."

"A a a ~ các cậu có phát hiện hay không, bây giờ Vân Chiêu của tớ thật sự rất đáng yêu, tại sao tớ không phải là đàn ông chứ, thật sự muốn hôn một cái. . . . . ." Tiêu Hải Thanh không quan tâm Cảnh Vân chiêu nói gì, cặp mắt biến thành hình trái tim anh đào, ở trên người cô cọ xát bị đẩy ra, kéo Tô Sở mặt oán niệm nói.

Bị Tiêu Hải Thanh đùa giỡn như vậy, Cảnh Vân Chiêu cũng có chút đỏ mặt, ai bảo đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra bị trêu chọc như vậy.

Ánh mắt Cam Cẩn Thần theo đó cũng nhìn Cảnh Vân Chiêu một chút, trái tim chợt hốt hoảng, nhanh chóng thu tầm mắt lại.

Đầu Cảnh Vân Chiêu cao, rất gầy, nhưng phát triển rất tốt, nhưng cũng không quyến rũ, mắt phượng thon dài trong trẻo lại lạnh lẽo, lông mày sắc đen nhánh, môi mỏng đỏ thẫm, cười như không cười, bởi vì đang ở nhà, tóc đen dài buông xuống như áo choàng, mang theo vài phần lười biếng cùng tùy ý, ánh mắt nhìn mọi người, tuy lạnh lùng lại mang theo chút nhẹ nhàng độc đáo, có lẽ là do bị Tiêu Hải Thanh đùa giỡn, tai có chút ửng đỏ, nhưng so với khí chất ngày trước có chút kiêu ngạo cậy mạnh, ngược lại làm cho người ta cảm thấy đáng yêu khác biệt.

Cam Cẩn Thần thở phào nhẹ nhõm, cậu là học sinh giỏi, cũng không muốn yêu sớm, nhưng ở chung với một nữ sinh như Cảnh Vân Chiêu, áp lực rất lớn!

"Cam Cẩn Thần, mặt của cậu sao lại đỏ vậy ? Chẳng lẽ cũng muốn hôn Vân Chiêu của tớ?" Tiêu Hải Thanh cười mờ ám, lại nói tiếp: "Cậu đừng có nghĩ, Vân Chiêu là của tớ!"

Cam Cẩn Thần vừa nghe, gương mặt không chút đỏ hồng trong nháy mắt đỏ bừng như muốn bốc khói, muốn tìm một cái lỗ để chui xuống đất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện