- Tôi đã lục soát tất cả các ngăn đựng quần áo và dụng cụ trong phòng gửi đồ - một nhân viên cảnh sát báo cáo với thanh tra Kelsey.
- Và anh không tìm thấy gì? - Không thấy thứ gì quan trọng. Một số ngăn có những thứ đồ chơi kỳ quái, nhưng không giúp ích được gì cho chúng ta.
- Không ngăn nào khoá chặt?
- Không, nhưng ngăn nào cũng lắp khoá.
Thanh tra Kelsey trầm ngâm nhìn xuống sàn nhà. Các cây vợt tennis và gậy đánh hockey đều đã được xếp lại gọn gàng.
- Tôi phải quay về trường để thẩm vấn các giáo viên và nhân viên - ông nói.
-Rất có thể đây là một vụ "án mạng nội bộ" - Nhân viên cảnh sát rụt rè nói.
- Có thể lắm. Không ai có bằng chứng ngoại phạm, ngoài hai người: bà giáo Chadwick và bà giám thị Johnson... cả cô học sinh Jane bị đau tai nữa. Về lý thuyết thì mọi người khác đều đang ngủ trên giường của họ, nhưng chưa có gì chứng thực là tất cả đều ngủ... Bởi ở đây, các nữ sinh nội trú, mỗi người đều có phòng ngủ riêng... cả các cô giáo và nhân viên cũng vậy. Bất cứ ai cũng có thể ra khỏi phòng, sang Cung Thể thao gặp nạn nhân... hoặc bám theo nạn nhân, để rồi sau khi gây án, lén lút quay về phòng ngủ của mình bằng cách lần theo các bụi cây ngoài vườn, rồi chui qua cửa ngách ở cuối vườn để về toà nhà chính. Khó khăn nhất trong việc điều tra là tìm cho ra động cơ của hung thủ! Hiện nay chúng ta còn biết quá ít về nội tình của trường.
Ra đến vườn, thanh tra Kelsey nhìn thấy bác già Briggs vẫn đang cặm cụi làm việc, mặc dù đã đến giờ nghỉ trưa. Nhìn thấy viên thanh tra cảnh sát ông già làm vườn đứng thẳng dậy:
- Bác làm cả ngoài giờ à? - Thanh tra Kelsey tươi cười hỏi.
- Công việc thợ làm vườn thì làm gì có giờ giấc, làm bao nhiêu cũng vẫn thấy còn những việc khác chưa làm. Có hôm tôi làm đến hai mươi tiếng đồng hồ ấy chứ... Có thế vườn trông mới tàm tạm. Tôi rất tự hào về cái vườn của tôi.
- Bác có quyền tự hào đấy. Chưa ở đâu tôi thấy các luống hoa ngay ngắn và nhiều hoa như thế này. Nhất là thời nay, ít có khu vườn hoa nào được trông nom tỷ mỷ lắm.
- Ông thanh tra nói đúng: thời nay . Bởi thời bây giờ... nhưng mới đây tôi may mắn có được cậu phụ việc chăm chỉ, mặc dù cậu ta còn quá trẻ. Lại chính cậu ta tự nguyện xin vào làm đấy chứ.
- Mới đây? - Thanh tra Kelsey đột nhiên chú ý.
- Mới đầu tam cá nguyệt này. Tên cậu ta là Adam Goodman.
- Tôi chưa nhìn thấy anh ta.
- Cậu ta xin tôi cho nghỉ một ngày và tôi đã bằng lòng. Các ông cảnh sát đến đây điều tra, lúc nào cũng nhốn nháo thế này, có làm cũng chẳng được là bao.
- Nhưng sao không ai nói về anh ta cho tôi biết nhỉ?
- Ông thanh tra nói thế nghĩa là sao?
- Trong bản danh sách nhân viên nhà trường tôi không thấy tên anh ta.
- Mai ông sẽ gặp cậu ta thôi. Tôi không tin cậu ta có điều gì bổ ích có thể khai ra với các ông cảnh sát.
- Biết đâu đấy.
Một người nam giới đến xin việc vào đầu tam cá nguyệt này? Thanh tra Kelsey cảm thấy đây là sự việc "không bình thường" nhất trong những sự việc ông biết được từ đầu cuộc điều tra.
- Và anh không tìm thấy gì? - Không thấy thứ gì quan trọng. Một số ngăn có những thứ đồ chơi kỳ quái, nhưng không giúp ích được gì cho chúng ta.
- Không ngăn nào khoá chặt?
- Không, nhưng ngăn nào cũng lắp khoá.
Thanh tra Kelsey trầm ngâm nhìn xuống sàn nhà. Các cây vợt tennis và gậy đánh hockey đều đã được xếp lại gọn gàng.
- Tôi phải quay về trường để thẩm vấn các giáo viên và nhân viên - ông nói.
-Rất có thể đây là một vụ "án mạng nội bộ" - Nhân viên cảnh sát rụt rè nói.
- Có thể lắm. Không ai có bằng chứng ngoại phạm, ngoài hai người: bà giáo Chadwick và bà giám thị Johnson... cả cô học sinh Jane bị đau tai nữa. Về lý thuyết thì mọi người khác đều đang ngủ trên giường của họ, nhưng chưa có gì chứng thực là tất cả đều ngủ... Bởi ở đây, các nữ sinh nội trú, mỗi người đều có phòng ngủ riêng... cả các cô giáo và nhân viên cũng vậy. Bất cứ ai cũng có thể ra khỏi phòng, sang Cung Thể thao gặp nạn nhân... hoặc bám theo nạn nhân, để rồi sau khi gây án, lén lút quay về phòng ngủ của mình bằng cách lần theo các bụi cây ngoài vườn, rồi chui qua cửa ngách ở cuối vườn để về toà nhà chính. Khó khăn nhất trong việc điều tra là tìm cho ra động cơ của hung thủ! Hiện nay chúng ta còn biết quá ít về nội tình của trường.
Ra đến vườn, thanh tra Kelsey nhìn thấy bác già Briggs vẫn đang cặm cụi làm việc, mặc dù đã đến giờ nghỉ trưa. Nhìn thấy viên thanh tra cảnh sát ông già làm vườn đứng thẳng dậy:
- Bác làm cả ngoài giờ à? - Thanh tra Kelsey tươi cười hỏi.
- Công việc thợ làm vườn thì làm gì có giờ giấc, làm bao nhiêu cũng vẫn thấy còn những việc khác chưa làm. Có hôm tôi làm đến hai mươi tiếng đồng hồ ấy chứ... Có thế vườn trông mới tàm tạm. Tôi rất tự hào về cái vườn của tôi.
- Bác có quyền tự hào đấy. Chưa ở đâu tôi thấy các luống hoa ngay ngắn và nhiều hoa như thế này. Nhất là thời nay, ít có khu vườn hoa nào được trông nom tỷ mỷ lắm.
- Ông thanh tra nói đúng: thời nay . Bởi thời bây giờ... nhưng mới đây tôi may mắn có được cậu phụ việc chăm chỉ, mặc dù cậu ta còn quá trẻ. Lại chính cậu ta tự nguyện xin vào làm đấy chứ.
- Mới đây? - Thanh tra Kelsey đột nhiên chú ý.
- Mới đầu tam cá nguyệt này. Tên cậu ta là Adam Goodman.
- Tôi chưa nhìn thấy anh ta.
- Cậu ta xin tôi cho nghỉ một ngày và tôi đã bằng lòng. Các ông cảnh sát đến đây điều tra, lúc nào cũng nhốn nháo thế này, có làm cũng chẳng được là bao.
- Nhưng sao không ai nói về anh ta cho tôi biết nhỉ?
- Ông thanh tra nói thế nghĩa là sao?
- Trong bản danh sách nhân viên nhà trường tôi không thấy tên anh ta.
- Mai ông sẽ gặp cậu ta thôi. Tôi không tin cậu ta có điều gì bổ ích có thể khai ra với các ông cảnh sát.
- Biết đâu đấy.
Một người nam giới đến xin việc vào đầu tam cá nguyệt này? Thanh tra Kelsey cảm thấy đây là sự việc "không bình thường" nhất trong những sự việc ông biết được từ đầu cuộc điều tra.
Danh sách chương