Sau khi nghe được tình hình của sư phụ từ chỗ sư huynh, trong lòng Đường Đường đặc biệt hối hận sáng hôm đó làm ầm làm ĩ, là do hắn níu kéo sư phụ làm lá chắn để trốn, làm lỡ thời gian ăn sáng của hắn.

Dạ dày sư phụ không tốt, điều này khiến hắn rất giật mình, khó có thể tưởng tượng, một thần y danh tiếng lẫy lừng trên giang hồ như vậy mà cũng có thể bị bệnh. Bệnh dạ dày bình thường đều bắt nguồn từ ăn uống không có quy luật, còn có thể gây ra tụt huyết áp, hơn nữa rất khó chữa trị tận gốc, chỉ có thể chậm rãi điều trị, không ai biết sư phụ bắt đầu bị bệnh từ khi nào, cũng không ai biết bệnh này rốt cục khó chữa đến đâu.

Lưu Vân liên tiếp mấy ngày nhìn thấy đồ ăn dưỡng dạ dày trong bữa ăn, rốt cục quyết định tin tưởng đây không phải là trùng hợp, nhíu mày nhai trong chốc lát, buông đũa gọi Nguyên Bảo vào.

Nguyên Bảo vừa thấy thần sắc hắn khác lạ, không nhịn được bắt đầu có chút run sợ trong lòng, không dám tùy tiện mở miệng sợ nói sai, chỉ quy củ cúi đầu đứng bên cạnh bàn.

“Nguyên Bảo, ngươi đi theo ta bao lâu rồi?” Thanh âm lãnh đạm toát lên vài phần nghiêm khắc.

Nguyên Bảo đã rất lâu rồi chưa nghe thấy hắn dùng ngữ khí này nói chuyện, nay vừa mở miệng lại là câu hỏi không hiểu ra sao như vậy, nhất thời chảy mồ hôi lạnh, nơm nớp lo sợ nói: “Bẩm công tử, đã được năm năm.”

Lưu Vân thản nhiên lướt nhìn hắn một cái, lại thêm mấy phần nghiêm khắc: “Theo ta lâu như vậy, không biết ta thích ăn gì?”

“Biết… Biết ạ.” Ngực Nguyên Bảo đập thình thịch, mồ hôi lạnh sau lưng thấm qua lớp áo.

“Biết?” mặt Lưu Vân không chút thay đổi nhìn hắn, ngữ khí vừa trầm vừa lạnh, “Ta có phải nên đổi người hầu hay không?”

“Công tử tha tội!” Nguyên Bảo bịch một tiếng quỳ xuống, đầu rũ xuống sắp chạm đến ngực, run rẩy nửa ngày mới lấy dũng khí thật cẩn thận nói, “Trên bàn có… có món công tử thích ăn.”

“Vậy có nghĩa là, cũng có món không thích ăn.”

“Công tử, những món này đều rất tốt cho dạ dày!” Nguyên Bảo vội vã, bất chấp nội tâm sợ hãi, run giọng nói: “Công tử ngài lần trước phát bệnh sắc mặt rất xấu, nếu không chú tâm điều dưỡng, về sau sẽ càng khó chữa. Công tử, thân thể quan trọng a!”

“Cơ thể của ta, cần gì ngươi quan tâm!” Lưu Vân đập bàn một cái thật mạnh, lớn tiếng quát, “Ai cho phép ngươi tự chủ trương! Ngươi mượn gan ai!”

Nguyên Bảo bị một tiếng đập bàn này của hắn dọa sợ, mãi vẫn không lấy lại được tinh thần, chỉ biết run rẩy quỳ tại chỗ, sợ tới mức không phun được nửa lời.

Lưu Vân lạnh mắt hung hăng quát to, “Nói! Ngươi mượn gan ai!”

“Không… Không…” Nguyên Bảo đã rất lâu rồi không thấy hắn phát hỏa, nhất thời sợ tới mức nói cũng không nói lưu loát được.

Hắn biết, công tử vẫn luôn rất lãnh đạm đối với mọi người, không thích xen vào chuyện của người khác, càng không thích người khác xen vào chuyện của mình, luôn là thái độ lãnh ngạnh cách người ngàn dặm. Mấy vị công tử kia cũng từng có ý muốn quan tâm sư phụ, nhưng cuối cùng đều bị lạnh nhạt, sau này không còn ai dám vượt một bước qua Lôi Trì (*), vẫn luôn giữ khoảng cách an phận thủ thường quy củ thể hiện sự cung kính.

(*) ý nói vượt qua ranh giới nguy hiểm.

Nguyên Bảo trước nay luôn tận tâm tận lực lo việc ăn uống của Lưu Vân, đương nhiên cũng là trung thành và tận tâm, chú trọng suy nghĩ cho sức khỏe thân thể hắn, thấy chính hắn cũng không để bản thân mình trong lòng, còn chối từ dẫm đạp sự quan tâm của người khác, trong lòng vừa nôn nóng vừa bất lực. Dù có thông minh nữa, hắn cũng không hiểu nổi công tử vì sao lại muốn như vậy.

Nhìn hắn lần trước phát bệnh lại đi nguyện ý đưa tay chống lên vai tứ công tử, còn tưởng rằng công tử đổi tính, nguyện ý thừa nhận lòng tốt của người khác, nhưng hôm nay bị hắn quát mắng như vậy, mới phát hiện ra, công tử vẫn là công tử lúc trước. Hắn càng sợ tới mức không dám lên tiếng.

Lưu Vân nhìn thân thể bé nhỏ run rẩy của hắn trong chốc lát, lửa giận hừng hực trong mắt dần dần bình ổn, khôi phục ngữ khí lạnh nhạt trước sau như một: “Bằng lá gan của ngươi, nói đi, là ai sai phòng bếp làm những món ăn này?”

“Là… Là…” Nguyên Bảo muốn nói là ta, nhưng vừa chạm phải ánh mắt sắc bén của Lưu Vân, cổ họng run lên liền thành thành thật thật cung khai, “Tứ công tử…”

“Hắt xì ——!” Đường Đường đánh một cái hắt xì thật mạnh, cọ cọ mũi, liếc mắt về phía Đông Lai.

Đông Lai nhìn một bãi chất lỏng không rõ là nước miếng hay nước mũi trên sách thuốc đang mở trước mặt hắn, che miệng cố nén ý cười, bất quá vẫn bị bả vai rung rung bán đứng.

Đường Đường lấy ống tay áo chà chà sách, gãi gãi trán bất đắc dĩ phất tay nói: “Hầy… Cười đi cười đi… Nhịn không tốt cho thân thể.”

Đông Lai chuẩn bị buông tay tay cười một trận, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng hừ nhẹ, còn chưa kịp quay đầu đã nghe thấy Đường Đường kêu to “ái ôi” một tiếng, nháy mắt nhảy lên ghế, một tay che trán trừng mắt nhìn ra ngoài, vẻ mặt vừa ấm ức vừa phẫn nộ.

Đông Lai vừa thấy người tới, lẩy bẩy, rụt cổ muốn trốn ra sau ghế Đường Đường.

“Ài ài ài… Đông Lai ngươi đừng trốn a!” Người vào là Vân Đại, rõ ràng trên trán đã không có việc gì, còn cố tình muốn dán miếng băng gạc dày cộp có thể ủ thối trán ngày ngày giả bệnh nhân, vừa vào cửa liền ngoắc Đông Lai, “Đông Lai ta nói muốn thưởng ngươi mà, ngươi trốn ta làm gì?”

“Không cần không cần ạ! Cám ơn đại công tử!” Đông Lai cực kỳ nhanh chóng thể hiện lập trường kiên định trung thành và tận tâm với tứ công tử, quay đầu đi bưng nước vắt khăn mặt ấn lên trán Đường Đường. “Tứ công tử, có đau hay không? Có nặng lắm không?”

“Sao có thể không đau?” Đường Đường lau khóe mắt khô cong, lắp bắp nói, “Đau chết! Á… Đông Lai ngươi nhẹ tay nhẹ tay… Đại sư huynh a, ngươi chừng nào mới thả cho ta một con ngựa (*) a? Cái trán trơn bóng xinh đẹp mỹ miều này của ta nếu ngày nào đó bị ngươi đập ra một cái lỗ không lấy được vợ thì làm sao?”

(*) Có nghĩa là ‘buông tha cho ta’.

“Cái này dễ ợt.” Vân Đại cười tủm tỉm nới, “Lấy một miếng thịt trên mông ngươi đắp lên chẳng phải là được rồi?”

“Thế thì mông sẽ thiếu một miếng thịt a!” Đường Đường đập bàn.

“Mông có gì quan trọng? Cũng chả ai nhìn thấy.” Vân Đại vừa nói vừa thong thả dạo bước trong phòng hắn, nhìn thấy món quà vặt mình thích ăn thì liền thuận tay nhét vào ngực.

“Ngươi cướp bóc!” Đường Đường giận mà không dám chặn, “Sao không có ai xem? Vợ không xem chắc!”

Vân Đại đột nhiên xoay người lại khom người dí đến gần mặt hắn, híp mắt đánh giá hắn từ đầu đến chân.

Đường Đường bị khuôn mặt đột ngột phóng đại này của hắn doạ sợ, lui về sau một đoạn, hung tợn trừng hắn: “Làm gì?!”

Vân Đại phụt một tiếng cười khẽ: “Vợ ngươi xem mông ngươi làm gì? Không phải nên là nhìn phía trước này của ngươi sao?” Vừa nói vừa cúi đầu dùng hai ngón tay nhẹ nhàng búng phía dưới hắn.

Đường Đường sửng sốt, hơn nửa ngày mới phản ứng lại được vừa rồi xảy ra chuyện gì, “Á đệch” một tiếng, đột nhiên như bị trúng thuốc xổ, nhảy dựng khỏi ghế bắn xa ra ba trượng, mặt nghẹn đến đỏ bừng, tuỳ tay quơ một quyển sách ném Vân Đại, “Ông nội ngươi! Ngươi không chỉ là cướp bóc! Còn là lưu manh!”

Mắng xong vẫn cảm thấy vẫn chưa giải hận, nhưng lại cảm thấy bởi vì chút chuyện này mà đỏ mặt rất doạ người, thẹn quá thành giận lại quơ quyển sách khác ném qua, lại bị Vân Đại nhẹ nhàng bâng quơ bắt được.

Vân Đại vẫy vẫy hai quyển sách trong tay, híp mắt nhếch mép cười trong chốc lát, đột nhiên thay đổi nét mặt đập mạnh sách lên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hiện tại nên tính sổ rõ ràng!”

Đường Đường bị âm thanh đột nhiên vang lên trên bàn doạ choáng, khuôn mặt Cách mạng mắt trừng tai trợn nháy mắt biến thành mặt Hán gian mắt hí mũi lệch, sống lưng thẳng tắp cũng đồng thời gù xuống, lui vào góc giá sách lấy lòng cười gượng hai tiếng: “Đại sư huynh a, đừng khó dễ ta nữa mà… Rượu của ngươi ta cũng không uống bao nhiêu… Trán của ngươi, chẳng phải cũng rất rắn chắc nha… Cái gọi là oan gia nên cởi không nên thắt, ngươi xem chúng ta đều là người một nhà… Cũng nên, chuyện lớn hoá nhỏ chuyện nhỏ hoá không?”

Vân Đại đi mấy bước gần vào nắm vạt áo hắn nhấc lên, vô cùng đau đớn nói: “Rượu này là ta tự mình nhưỡng a!!! Ta cất giữ tám năm a!!! Ta đợi về già tóc bạc mới uống a!!!”

Đường Đường ba chân bốn cẳng gỡ bàn tay trên cổ ra, đau khổ nói: “Uống cũng đã uống, ngươi muốn ta đền như nào a?”

“Hừ!” Vân Đại nhẹ nhàng buông tay ném hắn xuống đất, phẫn hận nói, “Sao ta biết được! Tóm lại là ta không thoải mái!” Không đợi Đường Đường nói chuyện lại nhấc hắn lên, ngón tay chỉ vào băng gạc trên trán, “Ngươi nhìn đi nhìn đi, đây cũng là nhờ ngươi ban tặng!”

“Ôi chao đại hiệp, ngươi nhấc một lần thôi chứ, cứ lên lên xuống xuống thế này thì hành chết ta mất.” Đường Đường một bên đau khổ kêu rên, một bên vươn tay xé phăng băng gạc trên trán hắn, ha ha hai tiếng hưng phấn nói, “Ngươi xem! Trán đã sớm khỏi! Trơn nhẵn đẹp miễn bàn! Đông Lai có thể làm chứng!”

“Ân!” Đông Lai một bên phi thường trịnh trọng gật đầu, cổ gật siêu mạnh suýt thì gãy, lại vội vàng đỡ cổ xoa bóp.

“Đại hiệp, hay là bỏ qua món nợ cái trán này đi?” Đường Đường cười nịnh nọt, “Ngươi xem giường của ta cũng hỏng rồi, bây giờ còn chưa mua mới đâu, mấy ngày nay ta đều cùng chen chúc với Đông Lai. Hơn nữa, trán của ta chẳng phải ngày nào cũng bị ngươi đánh sao, nếu không đủ chắc, đã sớm bị chấn động não.”

Vân Đại vừa định nói trên lầu của ngươi chẳng phải vẫn còn giường sao, lại đột nhiên bị một từ cuối cùng của hắn hấp dẫn lực chú ý, kỳ quái nhìn hắn: “Chấn động não là gì?”

“Ý là ngu ngốc a, ta sắp bị ngươi đánh cho choáng váng rồi, đại khái cũng nên huề nhau rồi đúng không?”

Vân Đại kéo mặt ra xa chút, cau mày cẩn thận nhìn kỹ trán hắn hắn một lượt, lại nhẹ nhàng buông tay ném người xuống đất, hung hãn nói: “Được rồi! Hết món nợ này!”

“Hầy!” Đường Đường xoa cái mông bị dập đau, mặt mày hớn hở gật đầu, “Được! Được!”

Vân Đại nhìn vẻ mặt tươi cười sáng lạn của hắn, nhất thời lại khó chịu, đưa tay nhấc người lên lần thứ ba: “Vậy rượu thì tính sao?!”

“Khụ khụ… Tổ tông… Ngươi thật sự là muốn hành chết ta a! Có cần Đông Lai hỗ trợ đếm xem ngươi một canh giờ nhấc bao nhiêu lần không a?” Mặt Đường Đường nhăn nhó như ăn phải cả rổ khổ qua.

Đuôi lông mày Vân Đại hơi nhếch, đột nhiên nở nụ cười: “Kế này đúng là hay!”

“Ây…” Đường Đường hối hận đến muốn nâng tay tát miệng mình một cái.

“Tứ công tử!” Ngoài cửa đột nhiên có người gọi.

Ba người Vân Đại, Đường Đường, Đông Lai đồng thời quay đầu.

Nguyên Bảo đứng ở cười nhìn tình huống trong phòng nhất thời không hiểu làm sao, há miệng chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên bị thanh âm kinh hỉ của Đường Đường chặn lại.

“Có phải sư phụ gọi ta qua không?” Con mắt Đường Đường sáng chói hơn cả ánh mặt trời, không đợi hắn trả lời đã quay đầu nói với Vân Đại, “Ngươi xem sư phụ gọi ta qua kìa! Mau thả ta ra! Ta có chuyện quan trọng trong người! Không chậm trễ được!”

“Cái rắm ấy!” Vân Đại cười khẽ một tiếng, nhưng vẫn thả hắn ra.

Đường Đường lập tức dậm chân một cái phủi phủi quần áo, thu dọn mình thật chỉnh tề, chạy như khỉ đến trước mặt Nguyên Bảo: “Sư phụ gọi ta?”

“Vâng, nhưng…” Nguyên Bảo còn chưa nói dứt lời, đã thấy Đường Đường đột nhiên quay đầu bày ra vẻ mặt khiêu khích với Vân Đại, sau đó kích động chạy ra ngoài.

Nguyên Bảo bị doạ nhảy dựng, nhanh chóng chạy đuổi theo, vừa chạy vừa kêu: “Tứ công tử, ta còn chưa nói xong đâu…” Người phía trước đã chạy không còn bóng dáng.

Đường Đường thành công thoát khỏi sự tra tấn của Vân Đại, tâm tình rất rốt, một đường kích động chạy vội đến cửa tiểu viện của sư phụ, chân vừa ngừng đã cao giọng gọi to: “Sư phụ! Ta…”

Bên trong đột nhiên phi ra một cành liễu, lấy thế sấm chớp bay thẳng đến cổ họng hắn. Lời nói của Đường Đường bị nghẹn lại một nửa trong cổ họng, nhìn cành liễu như thanh kiếm sắc bén đâm đến mà bị doạ toát mồ hôi lạnh, không kịp nghĩ ngợi vội vàng lắc mình né tránh, đáng tiếc chậm nửa bước, tuy tránh thoát chỗ yếu hại nhưng vẫn bị cành sượt qua gáy nửa phân.

Cổ bị sượt run lên, Đường Đường thấy cành liễu không tiến công nữa, mới muộn màng cảm nhận được một cơn đau rát, có lẽ là rách da, cũng không biết có chảy máu hay không.

Cành liễu chuyển hướng, Lưu Vân từ trong bóng tối đi ra, khuôn mặt bình tĩnh nhìn hắn, thanh âm lạnh lùng nói: “Một chút tiến bộ cũng không có!”

“Sư phụ, thật xin lỗi, ta không dự đoán được sẽ đột nhiên bị tập kích…” Đường Đường vuốt cổ, mặt đầy buồn bực.

Hắn tự nhận mình tiến bộ từng ngày, sư phụ mỗi khi kiểm tra hắn đều sẽ giữ lực đạo và tốc độ thích hợp, tuy rằng chưa từng khen hắn, nhưng cũng chưa từng phủ nhận thành tích của hắn rõ ràng như vậy, lại càng không làm hắn bị thương. Hôm nay tuy cũng giữ lực đạo, không thì bằng chút công phu ấy của hắn đã sớm toi, nhưng sư phụ rõ ràng cũng hơi nặng tay.

Lưu Vân mắng hắn một câu xong liền xoay người đi vào viện tử. Đường Đường mặt nhăn mày nhó đi theo sau, tay để trên cổ sờ soạng nửa ngày vẫn cảm thấy đau đau, vừa giơ tay lên trước mắt nhìn lại, thật đúng là có dính tí máu. Hắn yên lặng thở dài, lúc này đặc biệt hy vọng mình có thể biến ra một chiếc gương nhỏ vụng trộm soi soi một cái, không biết đến cùng là bị thương thành dạng gì.

“Sư phụ hôm nay xuống tay nặng ghê…” Đường Đường lau lau vết máu trên ngón tay, ủ rũ lẩm bẩm một câu.

Lưu Vân quay đầu lạnh mặt nhìn hắn: “Vậy ngươi chú tâm một chút!”

Ta ngày nào cũng chú tâm a! Đường Đường trong lòng đáp trả một câu, ngoài miệng lại không dám nói gì, chỉ ngoan ngoãn gật gật đầu.

“Luyện ba chiêu đầu tiên của Mạc Vấn kiếm pháp cho ta xem.” Lưu Vân lạnh giọng hạ mệnh lệnh, khuôn mặt tựa như hàn băng vạn năm.

“A?” Đường Đường theo bản năng trả lời, “Chẳng phải buổi chiều mới luyện công sao?”

Mặt Lưu Vân trầm xuống, ánh mắt sắc bén chém lên mặt hắn.

Đường Đường rốt cục ý thức được có gì đó là lạ, sư phụ hôm nay không biết sợi gân nào lại không khớp, y như mìn, dẫm vào là nổ. Hắn vội vàng ngậm miệng, đang chuẩn bị đi ngắt một cành liễu, cổ đột nhiên bị nắm chặt.

Đậu… Cái cổ đáng thương nhiều tai nạn của mình…

Lưu Vân không tăng thêm lực đạo trên tay nữa, ngữ khí rất bình thản, chỉ có sóng triều huyết tinh hiện lên nơi sâu trong con ngươi thể hiện cảm xúc chân thật giờ phút này của hắn: “Ta nói luyện công khi nào thì luyện khi đó, không đến lượt ngươi xen vào!”

Đường Đường ngây ngẩn nhìn lửa giận bốc lên trong mắt hắn, há miệng thở dốc, một lúc lâu sau mới tìm được tiếng nói của mình: “Sư phụ, ta sai rồi…” Thanh âm còn nhỏ hơn tiếng muỗi, tựa như đang đối mặt với một con mèo lưu lạc đang nhe răng trợn mắt với mình, nhẹ giọng trấn an, không có sợ hãi, chỉ có đau lòng.

Đường Đường đột nhiên bị cảm tưởng này của mình làm cho không biết nói gì. Sư phụ ghê như vậy… Nói hắn là hổ còn ngại hổ không đủ nguy hiểm không đủ tư cách để so sánh, giống mèo chỗ nào? Làm hắn đau lòng chỗ nào? Đây là cái gì với cái gì chứ, quả thực là chả hiểu ra làm sao! Ngón tay Lưu Vân đột nhiên buông ra, mũi chân hất một cái đá cành liễu mình vừa ném xuống đất đi, thân hình nháy mắt lùi lại mấy trượng, khoanh tay đứng dưới bóng cây, lạnh lùng nhìn.

Đường Đường nhặt cành liễu, nắm hai tay xoay đầu vài cái tìm cảm giác, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy sắc mặt âm trầm của sư phụ, vội rũ mắt ép mình đuổi cảm xúc không hiểu ra sao này đi, vung cành liễu tiến công về nơi hắn đứng.

Lưu Vân lần này không gây khó dễ cho hắn nữa, dựa theo tiêu chuẩn giữ lực đón hơn mười chiêu với hắn, thấy hắn quả thật tiến bộ rất nhanh, sắc mặt lúc này mới dịu lại. Chỉ là ở lúc cuối cùng nhìn thấy nét mặt hơi hơi thả lỏng của Đường Đường, không hiểu sao lại một cơn tức giận cuồn cuộn xông lên.

Cành liễu trong tay Đường Đường đâm phải, định nhẹ nhàng dùng tứ lạng bạt thiên cân, coi như hoàn thành đối chiêu.

Đôi mắt Lưu Vân hơi hơi nheo lại, đột nhiên tăng thêm vài phần lực, cành liễu trong tay hoá thành dao sắc, trực tiếp nghênh đón cành liễu mỏng manh đối phương đưa tới, năm ngón tay mở ra hoá thành chưởng, cành liễu hoàn toàn bị đánh bay ra ngoài.

Sắc mặt Đường Đường khẽ biến, vội vàng thu tay lại, đáng tiếc Lưu Vân cố ý tăng tốc, hắn căn bản không có thời gian lui lại đúng lúc, trơ mắt nhìn cành liễu đối diện hất văng cành cây trong tay mình, thẳng tắp vọt đến.

“A!” Cành liễu trong tay Đường Đường triệt để nổ tung, hổ khẩu (*) đau nhức, ngay sau đó lòng bàn tay bị cành liễu đối diện đâm trúng. Ngọn liễu mềm mại được rót vào nội lực, lợi hại như một thanh trường thương sắc bén, lại đúng lúc thu lực đạo về, đau, nhưng không bị rách da.

(*) Hổ khẩu: Phần gan bàn tay giữa ngón trỏ và ngón cái

Đường Đường bị cỗ lực đạo này đẩy lùi lại mấy bước liền, chật vật ngã trên mặt đất, bàn tay vốn không bị thương lại rất không đúng dịp chống lên một viên đá, nhất thời một cơn đau đớn toàn tâm đánh úp lại.

Nhíu mày nhẫn nhịn đau đớn trên tay, Đường Đường không nói tiếng nào đứng dậy khỏi mặt đất, tay hơi nắm thành quyền che lấp miệng vết thương, cúi đầu đi đến trước mặt Lưu Vân, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, ta sẽ tiếp tục cố gắng.”

Một cú vừa rồi kia của Lưu Vân tựa hồ đã đánh tan mọi tức giận, lúc này đột nhiên tỉnh táo lại, nhất thời có chút hối hận bản thân xúc động, chậm rãi điều chỉnh cảm xúc, thanh âm cũng không còn cứng rắn lạnh lùng nữa như vừa rồi nữa, rũ mi nhìn hắn một cái, thản nhiên mở miệng: “Đồ ăn nhiều ngày nay là ngươi yêu cầu phòng bếp làm?”

Đường Đường không ngờ hắn đột nhiên hỏi điều này, sửng sốt một lát mới phản ứng lại, gật gật đầu nói: “Ân, là ta. Dạ dày sư phụ không tốt, phải từ từ điều trị mới được…” Còn chưa nói dứt lời đã đột nhiên bị cắt ngang.

“Ngươi rất hiểu nguyên liệu nấu ăn nào tốt cho dạ dày?”

“Có… chút chút.” Đường Đường kiên trì thừa nhận.

“Học y chưa được bao lâu, vậy mà có thể hiểu được không ít. Sao ngươi biết mấy thứ này?”

“Học… Học hỏi các sư huynh.” Đường Đường cực lực duy trì trấn định trên mặt, trong lòng đã có chút lo sợ bất an. Thật ra hắn căn bản không học ai cả, những điều này hắn đã sớm biết. Lão ba hắn là cảnh sát, một ngày ba bữa khó có thể đúng giờ, nên dạ dày không tốt. Hai mẹ con hắn luôn nghĩ biện pháp nấu cho ông một số món ăn dưỡng dạ dày, cháo a mỳ a cái gì cũng có thể chế biến. Có khi lão mẹ hắn bận quá, thường thường đều do hắn làm, chút tri thức dưỡng dạ dày này hắn đã sớm nằm lòng.

Lưu Vân thấy hắn nói như vậy, cũng không truy vấn nữa, lạnh lùng nói: “Được rồi, ngươi về đi.”

Đường Đường “Dạ” một tiếng, ngoan ngoãn xoay người rời đi, vừa đi vừa suy nghĩ chuyện sư phụ đột nhiên gọi hắn đến giáo huấn một trận rồi lại hỏi chuyện đồ ăn nào, rốt cuộc là vì sao.

Mới đi đến cửa tiểu viện, đột nhiên nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Lưu Vân từ phía sau truyền đến: “Ta không thích đồ đệ xen vào việc của người khác.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện