Đường Đường vất vả chạy đi, trên đường còn tông phải người khác, cũng không để ý người nọ ở đằng sau kêu cái gì, nghiêng người một cái lại mất hồn mất vía tiếp tục phóng về phía trước, mãi cho đến khi chạy vào sân, hớp chưa được mấy ngụm không khí đã lại chạy vào trong phòng, như một con thú nhỏ quay cuồng khắp nơi.

Tìm hết từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới mà không thấy nửa bóng người. Mặt mũi Đường Đường trắng bệch, vô tri vô giác ra khỏi viện tử như thế nào cũng không biết.

“Tứ công tử, ngươi vừa rồi chạy gấp như vậy làm gì? Có chuyện gì quan trọng à?”

Đường Đường đi như mộng du trên con đường trải đầy lá vàng, đột nhiên nghe thấy tiếng nói thì hơi sửng sốt, con ngươi nhẹ chuyển động, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, tập trung tiêu cự vào nơi phát ra tiếng nói, đôi mắt đột nhiên sáng lên, vẻ mặt nôn nóng xông đến bắt lấy bả vai người nọ: “Nguyên Bảo! Sư phụ đâu? Ngươi có thấy sư phụ không? Hắn đi đâu rồi? A?”

Nguyên Bảo vừa rồi bị hắn tông phải, bả vai vẫn còn đang tê rần, giơ lại bị dùng lực nắm, nhất thời đau toát mồ hôi, vẻ mặt đau khổ nói: “Công tử từ sớm đã đi tìm đại công tử, nhị công tử, tam công tử nghị sự rồi, ta có hỏi có cần gọi ngươi dậy không, công tử nói để ngươi ngủ no đã rồi nói sau, ta đi trước một chuyến.” Nguyên Bảo rầm rì báo cáo, trong lòng kêu đau oai oái, ái ôi bóp mình đau chết mất, không phải là trách mình không tận tâm bằng Đông Lai đấy chứ? Đường Đường không đợi hắn nói xong đã vắt chân chạy đi.

Ngủ no… Sao lại nghe không được tự nhiên thế… Giống như, tù phạm trước khi bị xử trảm được ăn no vậy…

Đường Đường chạy một đoạn, lại đột nhiên phanh lại chạy về, bắt lấy bả vai Nguyên Bảo: “Thế rốt cuộc sư phụ đang ở chỗ ai? Lão đại lão nhị hay là lão tam?”

“Chắc là đại công tử…”

Lời còn chưa dứt, Đường Đường lại lần nữa guồng hai chân chạy đi thật xa. Nguyên Bảo bóp vai mặt đầy nghi hoặc đứng nguyên tại chỗ, cho đến khi thấy hắn chạy xa lắm rồi chắc chắn sẽ không bị bóp nữa, thế mới yên tâm rời khỏi.

Đường Đường chạy vụt đến chỗ Vân Đại, Vân Đại vừa thấy hắn liền cười: “Ôi! Khách quý đến!”

“Sư phụ đâu?” Đường Đường nhìn trái nhìn phải, chỉ có một mình Vân Đại, nhất thời càng thêm nôn nóng.

“Sư phụ? Đã rời khỏi được một lát rồi.” Vân Đại đứng lên, cúi đầu đến gần trước mặt hắn, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, nhíu mày nói, “Sao thế?”

Đường Đường lắc đầu, lại hỏi: “Sư phụ đi đâu vậy?”

Vân Đại lắc đầu nói không biết. Đường Đường vội vàng chào một tiếng rồi chạy, lại đến chỗ Vân Nhị, Vân Tam, đều nói không biết. Đường Đường lật tung toàn bộ y cốc, gặp Đông Lai cũng tiện thể hỏi một câu, cuối cùng ngay cả nhà vệ sinh cũng tìm một vòng mà vẫn không thấy người đâu.

Giống như vừa mới kết thúc một cuộc chạy đua đường trường, Đường Đường khuỵu chân liên tục thở hổn hển mấy hơi liền, vụt đến bên hồ đặt mông ngồi xuống cỏ, nắm tóc hung hăng giật mấy cái, khuôn mặt tái nhợt xoắn tít cả lại, ngực như có một con dao cùn cắt qua, day day miết miết vô cùng khổ sở.

“Có lẽ là sư phụ đi ra ngoài, không thể hoảng không thể hoảng…” Đường Đường tự an ủi bản thân, ngửa đầu nằm xuống định tĩnh tâm lại trong chốc lát, mắt vừa nhấc lên lập tức nhìn thấy nóc nhà phía đối diện, đột nhiên đầu hiện linh quang, vội vàng đứng lên, chạy về nhảy lên nóc nhà, tỉ mỉ nhìn khắp một lượt các nóc nhà khác, không bỏ qua từng góc từng cạnh nào, kết quả vẫn không thấy bóng người.

Đường Đường sửng sốt đứng yên tại chỗ hồi lâu, đột nhiên ngồi xổm xuống ôm lấy đầu gối, úp mặt xuống.

Mồ hôi trên người bị gió lạnh thổi qua, hút đi hơn phân nửa nhiệt độ trên người, tuy rằng thân thể đã khang phục, nhưng dù sao chịu giằng co như vậy, thân thể cũng gầy yếu đi mấy phần, quần áo trống trải bị gió thổi qua càng có vẻ rộng hơn, thân thể cũng không khống chế nổi có chút run rẩy.

Qua thật lâu, hắn bị tiếng ùng ục trong bụng làm bừng tỉnh, suy sụp ngồi trên mái nhà, nhận ra trên người không còn lạnh nữa. Mồ hôi đều đã bốc hơi, mặt trời cũng càng ngày càng lên cao, hắn nheo mắt lại day day huyệt Thái Dương, sau đó mới đứng lên lần nữa, xoay người định đi xuống, khóe mắt đảo sang bên cạnh đột nhiên sửng sốt.

Sư phụ!

Đường Đường dụi dụi mắt, xác định thị lực 1,5 của mình không nhìn nhầm.

Mặt trời chiếu rọi, hồ nước lăn tăn phản chiếu ánh sáng, một chiếc bè trúc tươi màu hơn cả nước xanh giống như một chiếc lá tùy ý trôi dạt trên mặt nước, trên thuyền trúc đặt một chiếc ghế nằm, nằm dựa trên ghế là bóng hình tuyết trắng không thể quen thuộc hơn.

Đường Đường vừa rồi ở bên bờ không nhìn thấy, hướng nhìn đó vừa lúc bị rừng trúc phía đối diện chặn, nếu không phải trèo lên nóc nhà, hắn thật sự không biết khi nào mới có thể tìm thấy người.

Sửng sốt một giây, hắn ngắm chuẩn phương hướng, vội vàng nhảy xuống chạy đến bờ hồ gần bè trúc nhất, kéo áo ngoài vướng bận trên người ra, không chút do dự “ào ào” một tiếng nhảy xuống nước. Tuy rằng mặt trời treo cao, nhưng dù sao cũng đã cuối thu, mới vừa xuống nước đã bị hàn ý kích thích cho lạnh run mấy cái. Nói bờ chỗ này cách gần cũng chỉ là tương đối, trên thực tế khoảng cách không gần chút nào, bè trúc cơ bản đã trôi gần đến giữa hồ, mà hồ nước này, diện tích rất lớn. Bằng công phu mèo ba chân của hắn, có thể bay qua mới là lạ.

Lưu Vân tựa trên ghế nằm, đắp một quyển sách nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu nghĩ không biết Đường Đường đã dậy chưa, có nhìn thấy tờ giấy trên bàn. Cầm lấy quyển sách trên mặt ném lên chiếc bàn nhỏ làm từ trúc bên cạnh, híp mắt nhìn nhìn mặt trời trên đầu, thấy thời gian vừa lúc, liền chuẩn bị đứng dậy trở về.

Vừa định đứng lên, đột nhiên nghe thấy xa xa có tiếng nước rào rạt, âm thanh đã không còn nhỏ. Khắp Y Cốc này đều xem như là nhà hắn, thế nên vừa rồi vẫn luôn thả lỏng, không chú tâm lắng nghe cái gì, nếu không đã sớm chú ý đến động tĩnh này. Chỉ là tiếng vang này không giống như tiếng cá, trong hồ cũng không có cá lớn như vậy, mà giống như…

Có người?!

Sắc mặt Lưu Vân lập tức trở nên âm trầm, nhíu mày lập tức đứng lên chuyển về hướng phát ra âm thanh.

Đây là… Đợi đến khi thấy rõ thân ảnh đang ra sức bơi đến trong nước, Lưu Vân biến sắc, vội vàng phi thân lướt trên mặt nước tiến đến túm người ra đưa lên bè trúc.

Lưu Vân vừa cuống vừa giận, cau mày hận không thể tát hắn một cái: “Ngươi làm cái gì vậy? Thân thể vừa mởi khỏe lại, ngươi xem xem lúc này là mùa nào rồi?”

Đường Đường không rảnh bận tâm một thân quần áo ướt sũng, lau mặt nôn nóng nhìn hắn nói: “Ta đến giải thích với sư phụ!”

Lưu Vân nhìn sắc mặt tái nhợt và thân thể run rẩy của hắn, ngực bị đè nén phát hoảng, kéo người đến trước mặt, bàn tay đặt lên lưng hắn, thấp giọng nói: “Khoan hãy nói.”

Một dòng nhiệt lưu từ sau lưng lan ra tứ chi bách hài, trong nháy mắt ngắn ngủi, Đường Đường lập tức cảm thấy toàn thân ấm áp. Giữa sự ấm áp bao bọc này, Đường Đường càng ngây người dữ dội. Hắn vốn tưởng rằng nghênh đón hắn sẽ là một khuôn mặt lạnh như băng, hoặc là trào phúng, hoặc là hoài nghi, hoặc là gì khác, tóm lại không thể nào là lo lắng rõ ràng như bây giờ.

Đường Đường nhìn bờ môi hơi mở và chiếc cằm đường nét rõ ràng trước mặt, đột nhiên cảm thấy khóe mắt cay cay, vội xoay xoay tròng mắt rồi lại chớp chớp, thế mới dễ chịu hơn một chút.

Một lát sau, quần áo trên người đã gần như khô hẳn. Lưu Vân thấy hắn chỉ mặc áo giữa, biết áo ngoài có lẽ đã bị ném trên bờ, tuy rằng áo đã khô, nhưng mặc ít như vậy vẫn sẽ bị lạnh. Nhíu nhíu mày, vòng tay qua người hắn: “Vội vã thế làm gì? Ta một lát là về.”

Vòng tay này như ôm như không, Đường Đường được hơi ấm bao bọc, rất không có tiền đồ mềm nhũn cả người, vội vàng đứng vững hai chân, há miệng thở dốc lại đột nhiên không biết nên mở miệng như thế nào: “Ta…”

Sao sư phụ không có một chút dấu hiệu tức giận nào?

Tuy rằng rất lưu luyến độ ấm này, hắn vẫn giãy khỏi lòng sư phụ, vừa giãy khỏi, đầu óc rốt cuộc tỉnh táo lại. Hắn lùi ra sau một bước, ngồi xếp bằng trên bè trúc, chỉnh sửa lại suy nghĩ, cúi đầu thấp giọng hỏi: “Sư phụ vì sao không tức giận?”

“Giận rồi.” Lưu Vân thản nhiên trả lời, hất vạt áo lên ngổi xuống theo, cùng ngồi song song với hắn trên bè trúc, một chân gập lại chống khuỷu tay lên, một chân tùy ý duỗi ra phía trước.

Đường Đường chưa từng thấy tư thế tùy ý thả lỏng như vậy của hắn bao giờ, không nhịn được nhìn thêm mấy lần.

Lưu Vân nghiêng đầu lẳng lặng nhìn hắn, sắc mặt ôn hòa, ánh mắt bình tĩnh, trạng thái này so với lúc bình thường nghiêm túc lạnh lùng tựa như hai người, Đường Đường nhìn mà trong lòng hoảng hốt, lại không hiểu sao cảm thấy bình yên đến lạ.

Hắn không biết là mình trúng tà hay sư phụ trúng tà, mà hai người cứ thế không hiểu ra sao ngồi hơn nửa ngày, chẳng nói lấy một câu. Chỉ thỉnh thoảng nghe thấy vài tiếng chim chưa về Nam kêu khe khẽ xẹt qua thinh không, hoặc là tiếng ào ạt bất chợt của một con cá nhỏ bật khỏi mặt nước rồi lại rơi xuống.

Đến khi nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ truyền đến từ lồng ngực, Đường Đường rốt cuộc nhận ra trạng thái này không ổn, vội vàng bắt buộc mình lấy lại tinh thần, tự mặc niệm với bản thân: Nhất định là non xanh nước biếc này khiến người ta thả lỏng, nhất định thế, sư phụ thả lỏng là bình thường, nhưng mình thì không thể, mình còn có chuyện chưa thẳng thắn đâu, không thể kéo dài thêm nữa, cứ tiếp tục kéo dài chỉ sợ sư phụ sẽ thực sự tức giận!

Đường Đường hít sâu một hơi không khí trong lành, lại chậm rãi thở ra một hơi thật dài: “Sư phụ…”

“Ân?” Lưu Vân một tay chống đầu nghiêng mắt nhìn hắn, ngữ điệu hơi hơi kéo cao mang theo một chút giọng mũi thản nhiên.

Cổ họng Đường Đường run lên, khóe mắt liếc đến mấy sợi tóc dài trượt trên vạt áo hắn, vội úp hai tay lên mặt mình. Đòi mạng!

Đường Đường hung hăng chà xát mặt, vô cùng nghiêm túc trừng to mắt nhìn hồ nước, thiếu điều đâm hồ nước thành một cái lỗ.

“Lạnh không?” Lưu Vân đột nhiên hỏi, tựa hồ không vội vã biết đáp án chút nào. Trên thực tế, hắn thật sự không vội, ngay từ lúc thấy Đường Đường hấp tấp tìm hắn như vậy, hắn đã có chút đau lòng, còn có cả sự an tâm nào đó không biết tên, đột nhiên không để ý đến đáp án nữa.

“Không lạnh!” Đường Đường tiếp tục trừng mắt so cao thấp với mặt hồ, không ngừng phẫn hận nghĩ: Ngươi cứ thử phát ra mấy tiếng giọng mũi nữa xem, xem ta có lạnh hay không biết liền à!

Đường Đường lại hít sâu, đột nhiên quay đầu nhìn thẳng vào mắt Lưu Vân, nghiêm túc trịnh trọng nói: “Sư phụ, ta không phải người nơi này!”

“Ân, ta biết.” Lưu Vân không để ý cho lắm mở miệng.

“Ha?” Quả thực là một đấm vào bịch bông, Đường Đường trừng to mắt kinh ngạc nhìn hắn, “Biết từ khi nào?”

“Lần đầu nhìn.”

“…” Đường Đường nghẹn họng nhìn trân trối, mồ hôi lạnh tuôn ào ạt, thật lâu sau mới tìm lại được suy nghĩ, nuốt nuốt nước miếng nói tiếp, “Thế sự phụ… biết ta từ nơi nào?”

“Không biết.” Lưu Vân lẳng lặng nhìn hắn, màu sắc con ngươi sâu thẳm như lòng giếng cổ vạn năm tĩnh lặng, dừng lại chốc lát rồi quay đi, nhìn núi non trùng trùng điệp điệp mây mù bao phủ xa xa, thanh âm cũng như phiêu đãng tựa ngọn núi xa xăm, “Thiên hạ này rốt cuộc lớn đến thế nào, e rằng ngay cả thần tiên cũng không nói rõ được, huống chi là một kẻ phàm phu tục tử như ta. Trên đời này có nơi ta chưa từng đặt chân, có non nước ta chưa từng gặp…”

Trong đầu Đường Đường đều hỗn độn hết cả. Hắn không biết tại sao sư phụ đột nhiên nói một lèo những lời cái hiểu cái không dài như vậy, nhưng bản năng lại không khống chế được nhịp tim càng ngày càng hỗn loạn trong lồng ngực. Hắn tỉ mỉ ngẫm nghĩ lại mỗi một câu, mỗi một từ sư phụ nói, nhưng vẫn như lọt vào trong sương mù như trước.

“Sư phụ… Ngươi muốn nói gì?”

Lưu Vân nghiêng đầu nhìn hắn: “Ngươi là người nơi nào, ta không biết, cũng không quan trọng.”

Trong đầu nổ vang một tiếng, nhịp tim chợt mất khống chế!

Câu này hắn nghe hiểu. Sư phụ nói, không quan trọng…

Đường Đường vô thức đưa tay nắm lấy áo nơi ngực, chặn lại trái tim đang cuồng loạn nhảy lên, xoay mắt qua ngẩn ngơ nhìn hồ nước. Sư phụ nói không quan trọng, mình có thể lý giải là, không ngại hay không?

Mu bàn tay đột nhiên truyền đến xúc cảm quen thuộc, sau đó được ấm áp bao phủ. Đường Đường theo bản năng cúi đầu, thấy bàn tay bắt trước ngực mình bị kéo ra.

Lưu Vân nhíu mày nói: “Không thoải mái?”

“Không.” Đường Đường vội vàng lắc đầu, rốt cục thoát khỏi thế giới nội tâm hỗn loạn kia của hắn.

“Nếu lạnh thì về đi.” Lưu Vân nói xong định kéo hắn dậy.

“Chờ một chút!” Đường Đường ngồi nguyên tại chỗ không chịu đứng lên, ấp a ấp úng nói, “Ta có một câu hỏi.”

Lời vừa ra khỏi miệng lập tức sửng sốt, sao lại biến thành mình đặt câu hỏi? Chẳng phải đáng lẽ ra là sư phụ thẩm vấn mình ư? Tự khi nào đổi vai?

Lưu Vân buông tay hắn ra, ngồi xuống lần nữa.

Đường Đường liếc mắt trộm dò xét, nhúng tay xuống nước khuấy qua khuấy lại cố gắng trấn định, thật cẩn thận hỏi: “Sư phụ… Chẳng lẽ ngươi chưa từng hoài nghi ta ư?”

“Hoài nghi ngươi cái gì?” Lưu Vân nhìn tay hắn, lại giương mắt nhìn hắn.

“Gian tế a người xấu a gì đó…” Đường Đường không khoắng nước nữa, đổi sang gảy trúc, khi có khi không đùa nghịch với que trúc, đầu cúi hẳn xuống.

Lưu Vân bất đắc dĩ nói: “Ngươi có chỗ nào giống?”

Đường Đường sửng sốt, khóe miệng lập tức kéo lên, không gảy trúc nữa, đổi thành sờ trúc: “Ưm!”

Lưu Vân nhìn bàn tay không ngừng nghỉ của hắn, hận không thể trực tiếp đưa tay qua bắt lấy đặt trên bè, đang chuẩn bị có động tác, đột nhiên thấy bàn tay kia không hoạt động nữa, sau đó nghe thấy Đường Đường hỏi: “Sư phụ, ngươi có vấn đề gì muốn hỏi ta không?”

Lưu Vân sửng sốt một cái, lấy lại tinh thần, nghiêm túc nói: “Có.”

“A?” Đường Đường bị ngữ khí nghiêm túc của hắn dọa sợ, vội vàng thẳng eo thẳng lưng thẳng, ngồi nghiêm chỉnh, dáng vẻ như phạm nhân chờ thẩm vấn.

Lưu Vân nhìn chằm chằm vào mắt hắn, chậm rãi mở miệng: “Lá thư này viết cho ai?” Đây là vấn đề duy nhất hắn để ý trước mắt.

“Nương ta.” Đường Đường cười cười, rất thành khẩn, “Chỗ chúng ta đều gọi là mẹ, hoặc gọi là lão mẹ.”

Đáp án này trái lại là ra ngoài dự kiến, nhưng cũng làm cho dòng khí tích tụ trong lòng Lưu Vân lập tức tan ra, tâm tình vừa thư thả lại nhịn không được hiếu kỳ nói: “Sao không quay về?”

“… Không thể quay về.” Đường Đường luôn không am hiểu che giấu cám xúc, nụ cười lúc này hơi đè nén chua xót khiến Lưu Vân nhìn mà trong lòng đau nhói từng đợt.

Không nhịn được đưa tay xoa xoa tóc hắn: “Vậy làm thế nào giao bức thư này đến tay nương ngươi?”

Đường Đường sửng sốt một lát, quay đầu nhìn mặt hồ hồi lâu, chỉ tay vào hồ nước sóng gợn lấp lánh: “Nếu ta nói thông qua hồ nước này để đưa, sư phụ có tin không?”

Lưu Vân kinh ngạc nhìn hồ nước, lại nhìn khuôn mặt không buồn không vui của Đường Đường, trong lòng nháy mắt lý giải lý do này của hắn thành “âm dương cách trở”, không nhịn được đau lòng thêm vài phần.

“Cha ngươi đâu?”

“Cha ta… không còn nữa.” Đường Đường quay đầu lại, khịt mũi cười rộ với hắn, “Công phu quyền cước vốn có này của ta chính là cha ta dạy.”

Lưu Vân mím môi, hối hận mình hỏi nhiều vấn đề như vậy.

Đường Đường nói xong đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, hòn đá vẫn chặn trên ngực rốt cuộc được chuyển đi, thở ra một hơi thật dài, nhìn về phía Lưu Vân thư thái mỉm cười, tựa như với bạn bè, nhất thời quên đi người trước mắt này là sư phụ hắn.

Lưu Vân ngẩn ngơ nhìn nụ cười của hắn, con ngươi phản chiếu ánh nước lấp lánh, trái tim như đất màu tháng ba, tựa hồ có một hạt mầm đang chui lên từ đó.

Đường Đường vừa cười xong đột nhiên ý thức được người đối diện là sư phụ, nhất thời cảm thấy có chút ngượng ngùng, rũ đầu xuống: “Sư phụ, ta nói vậy, ngươi có tin không?”

“Tin.” Ngữ khí phi thường khẳng định.

“Thật sự?” Trong lòng Đường Đường vui vẻ, vội vàng ngẩng đầu, mắt sáng ngời nhìn hắn, “Tất cả đều tin sao?”

“Ân.”

Đường Đường lập tức cao hứng không tìm thấy Bắc, đôi mắt cười híp lại thành một cái khe, không nhịn được lại hỏi: “Sao sư phụ lại tin tưởng ta?”

Lưu Vân nghĩ nghĩ, ăn ngay nói thật: “Không biết.”

“Ồ!” Đường Đường không để tâm gật gật đầu, hớn hở nhe răng với hắn. Hớn hở xong cảm thấy chưa đã ghiền, duỗi hai tay ngã ngửa ra bè trúc chuẩn bị lăn hai vòng, vừa mới rẽ trái chín mươi độ, đột nhiên nhận ra nơi đây không phải chỉ có một mình hắn, trong đầu ong một cái, lại mất mặt!

May mà mắt hắn tốt, lập tức nhìn thấy mấy quyển sách trên bàn, quơ lại đắp lên mặt, che khuất khuôn mặt suýt mất sạch, tiếng nói sung sướng truyền ra từ dưới sách: “Cám ơn sư phụ!”

“Cám ơn cái gì?” Lưu Vân chống người ghé qua, nâng quyển sách trên mặt hắn lên, nhìn thấy một khuôn mặt tươi roi rói, trong đôi mắt híp lại ánh lên ánh mặt trời tươi sáng.

Đường Đường vui tươi hớn hở giành lại sách đắp lên mặt, tiếp tục dùng thanh âm lúng búng nói: “Cám ơn sư phụ tin tưởng ta a!” Hắn sáng nay nhìn thấy bức thư kia gần như bị dọa mất hồn, giờ không sao một tẹo nào, có thể không vui ư?

“Ta tin ngươi, ngươi cao hứng đến vậy à?” Lưu Vân tay chống đầu, nhìn con người từ đầu đến chân đều đang không ngừng xì xì phun ra không khí vui mừng bên cạnh, rất muốn tiếp tục nhìn khuôn mặt cười thấy răng không thấy mắt kia, không nhịn được lại duỗi tay lật quyển sách ra.

Tâm tình Đường Đường tốt vô cùng, lần này hơi ngẩn người một chút, đột nhiên cảm thấy chơi rất vui, lại duỗi tay giành lấy sách che lên, gật gật đầu: “Đương nhiên!”

Động tác gật đầu của hắn bị sách che đi, Lưu Vân chỉ thấy chiếc cằm thon gầy của hắn động hai cái, ánh mắt không khỏi chăm chú lại.

Non xanh như vẽ, nước biếc mỹ lệ, bè trúc trôi theo sóng, trời đất tĩnh lặng.

Hồ nước trong xanh nương theo gió thu gợn lên từng vòng nhộn nhạo, nội tâm Lưu Vân nhẹ nhàng đong đưa xa xăm, như cũng bị gió thổi ra từng con sóng gợn.

Đường Đường đột nhiên cảm thấy thật im lặng, không nghe thấy sư phụ nói tiếp, không khỏi hiếu kỳ bỏ sách ra, sau đó, ngây ngẩn.

Mặt hai người cách nhau đặc biệt gần, gần chút nữa thôi là có thể dính sát chóp mũi. Không có sách che, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hô hấp lẫn nhau, ánh sáng phản xạ từ hồ nước phản chiếu trong mắt sư phụ, thanh diễm lại nhu hòa, tựa như đã từng ảo tưởng trong mơ.

Đường Đường có chút mộng mị. Hắn rất muốn vươn tay xoa lên khuôn mặt này, xem có phải ảo giác của mình hay không.

Lưu Vân nhìn dáng vẻ mê mang của hắn, đáy lòng là sự mềm mại trước nay chưa từng có, đưa tay lên nhẹ nhàng xoa mái tóc ngắn trên đầu hắn, chậm rãi đứng thẳng dậy: “Mặc ít quần áo như vậy, mau về đi.”

“Soạt!” Quyển sách trên tay rơi xuống bè trúc.

Đường Đường đột nhiên lấy lại tinh thần, mặt lập tức đỏ đến mang tai, mở miệng lại không biết nói gì, cảm thấy mình thật sự là không có tí tẹo tiền đồ nào.

Lưu Vân khó hiểu nhìn quyển sách bên cạnh, lại nhìn khuôn mặt ngây ngốc ửng hồng của hắn, đang muốn hỏi hắn sao vậy, đột nhiên nghe thấy một tiếng vang rung trời: “Ùng ục——”

Lưu Vân sửng sốt, di chuyển ánh mắt nhìn về phía bụng hắn.

“Ùng ục ùng ục…” Lại hai tiếng liên tiếp.

Đường Đường trừng mắt nhìn, đầu óc dần dần tỉnh táo, thần sắc lúng túng, lắp bắp nói: “Chưa, chưa ăn điểm tâm…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện