Từ biên cảnh đi đến Đô Thành Nam Chu ước chừng mất mười ngày, năm vạn đại quân đến đương nhiên khiến cho bách tính ven đường khủng hoảng. Nhưng thấy đại quân chẳng những không đụng đến cây kim sợi chỉ, mà trên đường còn được quan viên đón tiếp tử tế thì cũng yên tâm. Có người theo quan viên đón tiếp, đứng hai bên đường hoan nghênh đám người Khương Kỳ.
Khương Kỳ giá ngựa vào thành, nhìn bách tính hai bên đường, hơi nghiêng người thấp giọng nói với Dương Hàm đang cưỡi ngựa đi chung: "Loại tình huống này thật đúng là không tiện ra tay."
"Tư tưởng đã nổi lên, lại còn mềm lòng?" Dương Hàm hỏi.
Khương Kỳ thở dài: "Ai cũng nói bách tính có tội gì, chỉ có năm vạn người chúng ta muốn nuốt hết Nam Chu thì vẫn có chút khó khăn. Nghe nói thủ quân coi giữ Đô Thành Nam Chu chừng mười vạn, năm vạn người chúng ta đến Đô Thành bọn họ, cho dù là Nam Chu Vương có vô dụng như thế nào nhưng văn võ đại thần cả triều cũng không phải tất cả đều là đồ đần, vẫn có người có chút phòng bị, cho dù chiến lực chúng ta cường hãn ra sao, sợ cũng khó mà địch nổi."
Lúc này, quan viên Nam Chu ở phía trước dẫn đường quay đầu nhìn về phía bọn họ, Khương Kỳ đáp lại hắn bằng một nụ cười, vẻ mặt đầy thiện ý.
Dương Hàm nhếch môi cười nói: "Thế tử nói không sai, có lẽ Bệ hạ cũng không muốn nhìn thấy mình lấy được lại là một Nam Chu hoang phế. Chờ đến Đô Thành Nam Chu, ngươi ta hành sự theo hoàn cảnh đi!"
Mặc dù xâm nhập vào nguy hiểm nhưng cũng là cơ hội hiếm có. Song, dù ông không sợ nguy hiểm nhưng nếu có cách khác bỏ Nam Chu vào trong túi được, tất nhiên ít đổ máu là tốt nhất.
Đô Thành Nam Chu.
"Bẩm Vương thượng, trải qua cả quãng đường quan sát, người chúng ta phát hiện, mặc dù Dương Hàm thân là Vân Huy Tướng quân, nhưng chuyến đi lần này làm Phó Sứ, nhất cử nhất động đều phải nghe lệnh của Khương Kỳ - người không có chức gì trên triều. Mà Khương Kỳ quả thật như lời đồn, trên đường đi chỉ biết buông thả phóng túng, Dương Hàm từng khuyên nhủ nhưng bị Khương Kỳ đuổi đi, dường như hoàn toàn không để hắn vào mắt." Quan viên Lễ Bộ Nam Chu bẩm báo với Nam Chu Vương.
Nhạc Anh Bình tiếp lời: "Phụ Vương, tuy nói chuyến đi lần này triều đình phái năm vạn đại quân đi theo, nhưng ven đường cũng không có bất kỳ hành động quấy rối nào. Người chúng ta cũng đã cố gắng tìm hiểu, mặc dù Dương Hàm mềm không được cứng không xong, nhưng thủ hạ dưới tay hắn lại tiết lộ. Nghe nói chuyến đi lần này vốn là Khương Văn Chính đích thân đến đây, nhưng nào ngờ Khương Kỳ từ trước đến nay không để ý triều chính lại đột nhiên đòi thay thế. Trưởng Công chúa yêu chiều, Khương Văn Chính cũng không thể làm gì khác, mà bệ hạ vì Trưởng Công chúa nên cũng đồng ý yêu cầu của Khương Kỳ. Năm vạn đại quân này cũng do chính Khương Kỳ nói muốn tăng thanh thế để uy hiếp Nam Chu ta. Có thể là vì chuyện của lão Tứ và chúng ta chưa đưa Thất đệ ra, khiến bệ hạ không thoải mái, cho nên cũng đồng ý ngay. Dương Hàm chẳng qua là do Trưởng Công chúa sợ Khương Kỳ không biết thống lĩnh quân đội, hắn lại là cữu phụ của thê tử Khương Kỳ, cho nên mới mời hắn hỗ trợ Khương Kỳ. Nhưng bây giờ xem ra, Khương Kỳ có vẻ cũng không để Dương Hàm vào mắt."
"Lần này Trương đại nhân không phải cố ý tìm hiểu rồi sao? Nói Khương Kỳ hình như rất thích Nghiêm thị, mà Dương Hàm bây giờ cũng rất được bệ hạ tin tưởng, theo lý Khương Kỳ quả thực không nên có thái độ như thế." Một đại thần khác khó hiểu nói.
Nhạc Anh Bình nói: "Sợ rằng đây là lần đầu Khương Kỳ nhận ý chỉ của triều đình, lấy thân phận Chính sứ đi sang nước ta, đi theo còn có năm vạn đại quân, cộng thêm quyền vị bây giờ của Ninh Quốc Công phủ hắn, sao Khương Kỳ có thể chịu nghe lời Dương Hàm? Ngay cả Nghiêm thị, không phải nói nàng là xung hỉ mới được gả vào Ninh Quốc Công phủ sao? Một thân phận như vậy, Khương Kỳ làm sao thích chứ, sợ chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi. Hơn nữa, Dương Hàm hung hãn thì đã sao? Một Tướng quân tam phẩm, há có thể so sánh với Ninh Quốc Công phủ? Ngộ nhỡ đắc tội Khương Kỳ, chọc Trưởng Công chúa không vui, nói không chừng đường làm quan sẽ bị phá hủy. Cho nên Khương Kỳ ở trên đường hoang đàng, mặc dù Dương Hàm khuyên nhủ nhưng cũng không thể bắt Khương Kỳ như thế này như thế kia được, một đứa cháu gái thôi, có quan tâm thì như thế nào, có thể hơn được con đường làm quan của mình hay sao?"
Nam Chu Vương giống như thở phào nhẹ nhõm, nói: "Nếu là như thế thì tốt rồi. Một tên công tử không tài cán không học vấn cũng dễ đối phó. Truyền lời xuống dưới, quan viên ven đường nhất định phải hầu hạ Thế tử Quốc Công thật tốt, không cho phép có bất kỳ sơ suất nào."
Mặc dù quan viên có mặt gật đầu lĩnh mệnh nhưng trong lòng lại nhịn không được thở dài. Cho dù Nam Chu là nước thuộc địa nhưng chủ một nước, ngay cả một Thế tử Quốc Công cũng phải lấy lòng, sao không khiến lòng người sinh bi thương.
Mà lúc này, Khương Kỳ đứng ở bên cạnh Dương Hàm không ngừng cầu xin, cam đoan: "Cữu cữu, chúng ta cũng đã nói xong. Ta đây đều là gặp dịp thì chơi, làm cho quan viên Nam Chu mất cảnh giác, ngộ nhỡ cuối cùng bị Nghi Nhi biết, ngài phải giải thích giúp ta mới được nhé!"
Dương Hàm bưng chén trà, uống một ngụm trà xanh, không để ý đến Khương Kỳ lăng xăng bên người.
Khương Kỳ có chút sốt ruột: "Cữu cữu, người cũng không thể qua cầu rút ván được. Những nữ nhân mà bọn họ đưa tới thật sự một đầu ngón tay tiểu tế cũng không động vào. Những người kia đều đã bị hạ dược, hiện tại mấy người Nam Chu đó đều cho rằng ta thích gái gú."
Nếu không phải Chu Trung nhắc nhở, đúng là hắn đã quên mất, mặc dù bọn họ muốn làm Nam Chu lơ là cảnh giác nhưng một khi lời đồn đại này truyền đến Kinh Thành, khiến Nghi Nhi hiểu lầm thì hắn phải làm sao bây giờ?
Dương Hàm mày kiếm co lại, sao tên Khương Kỳ này lại ầm ĩ đến như vậy? Nếu không phải thấy hắn là nhi tử Ninh Quốc Công, ông thật sự rất muốn đánh hắn. Cũng tủi thân cho Nghi Nhi, lại gả cho nam nhân đáng ghét như vậy.
Nhưng nghĩ tới những nữ tử thiên quyến rũ mà quan viên Nam Chu đưa tới, Khương Kỳ trừ ở trước mặt bọn họ “gặp dịp thì chơi” ra, quả thật không để những cô nương kia vào mắt. Vì thế Dương Hàm vẫn tỏ thái độ khen ngợi, mặc dù có chút đáng ghét nhưng ít ra người ngồi trong lòng mà tâm vẫn không loạn.
Dương Hàm nhìn thấy Khương Kỳ sốt ruột giậm chân, thản nhiên nói: "Ngày mai sẽ phải đến Đô Thành Nam Chu, e rằng Nhạc Anh Bình sẽ tìm cơ hội tới thăm dò ngươi, cho nên hiện giờ ngươi chỉ có thể càn rỡ hơn trước mới được."
Khương Kỳ nghe xong, nghiêm mặt nói: "Cái này thì dễ ợt, cữu cữu yên tâm đi. Nhưng mà đến lúc đó nếu tiểu tế có chỗ bất kính với người, xin cữu cữu đừng trách tội."
Dương Hàm nói: "Làm chuyện ngươi nên làm là được rồi, không cần để ý tới những cái khác. Lát nữa ngươi phải đi dự tiệc, vẫn nên chuẩn bị trước một chút đi!"
Nói xong, Dương Hàm lập tức muốn đứng dậy rời đi, Khương Kỳ vội ngăn lại, hỏi: "Cữu cữu, lời vừa rồi, ngài còn chưa đồng ý với tiểu tế đó!"
Dù sao đi chăng nữa Khương Kỳ cũng muốn Dương Hàm cam đoan một lời, mọi thứ liên quan đến Nghiêm Tiêu Nghi, hắn không dám có chút chủ quan. Dương Hàm mất kiên nhẫn gật đầu, có lẽ Nghi Nhi cũng không phải người không biết đại cục, cho dù lời đồn có truyền đến Kinh thành thì làm sao, nếu Nghi Nhi biết cữu cữu đi theo thì sẽ không lo Khương Kỳ làm bậy.
Cho nên, chỉ cần Khương Kỳ giải thích thì sao Nghi Nhi không tin được. Nhưng thấy Khương Kỳ để ý tâm tình Nghi Nhi như vậy, một chút xíu không kiên nhẫn trong lòng Dương Hàm cũng ép xuống.
Có Dương Hàm cam đoan, nỗi lo lắng của Khương Kỳ cũng được gỡ bỏ. Nghĩ phải nhanh chóng giải quyết xong chuyện Nam Chu trở về, không có Nghi Nhi bên người cảm thấy thật là cô đơn.
Mắt thấy nhóm người Khương Kỳ sắp đến Đô Thành, Nhạc Anh Bình ở phủ Thế tử nghe thuộc hạ hồi bẩm xong, sau đó nói với phụ tá đợi ở một bên: "Phía Bắc lần này phái năm vạn đại quân đến Nam Chu ta, chẳng lẽ chỉ là uy hiếp tạo áp lực thôi sao?"
Phụ tá này nghe xong, trong lòng không nhịn được muốn chửi thề. Người cũng sắp đến dưới mí mắt, thế tử lại còn chưa hiểu rõ tình hình, nhưng bây giờ nói cái gì cũng vô dụng, chỉ mong rằng mục đích của Kỳ là mang theo năm vạn đại quân đến Nam Chu là du lịch thôi.
"Mặc dù nghe nói tên Thế tử Quốc Công kia dọc đường ai đến cũng không từ chối, bất kể vàng bạc hay sắc đẹp đều bỏ hết vào túi, trông giống như thừa cơ vơ vét của cải để thỏa mãn lợi ích cá nhân mà thôi. Song, tại hạ cho rằng, lần này triều đình phái năm vạn đại quân đến đây, không có khả năng chỉ vì Thất Vương tử. Thế tử phải biết bên người Khương Kỳ có một người tên là Dương Hàm đó! Tuy nói triều đình lo Khương Kỳ chưa từng lãnh binh nhưng không đến mức để một Tướng quân tam phẩm đến, thủ hạ Ninh Quốc Công sao có thể thiếu người có quân hàm thấp lại không thiếu năng lực lãnh binh chứ?" Phụ tá này đến nay cũng khó mà tin được Vương thất Nam Chu lại đường hoàng để năm vạn đại quân nước khác nhập cảnh mà không có bất kỳ chống cự nào, cho dù đối phương là mẫu quốc. Nhưng hắn chỉ là một tên phụ tá, nếu có thể ảnh hưởng đến quyết định triều đình Nam Chu thì không phải ở chỗ Nhạc Anh Bình, lời nói không có chút phân lượng gì.
Có lẽ do vẻ mặt phụ tá quá mức khẩn thiết, Nhạc Anh Bình đành tán đồng gật đầu: "Ý của tiên sinh là dẫn sói vào nhà?"
Phụ tá cười khổ, trong lòng sinh ra một loại cảm giác bất lực. Sau khi Tứ Vương tử bị chọn làm Chất tử, Thế tử liền cho rằng trong đám Vương tử không có ai có thể chống lại mình, nhưng ai ngờ xuất hiện một Thất Vương tử. Hắn không chỉ được Vương thượng sủng ái, phía sau còn có Triệu gia tay cầm binh quyền làm chỗ dựa. Tứ Vương tử xảy ra chuyện, triều đình lại chọn Chất tử khác. Thế Tử vốn cho rằng đây là cơ hội để trừ bỏ Thất Vương tử, nhưng Vương thượng lại vì luyến tiếc Thất Vương Tử nên cứ kéo dài mãi.
Thế tử rất muốn loại bỏ Thất Vương tử, ngoài ra còn mượn Khương Kỳ và Dương Hàm đến, tạo cơ hội chèn ép Triệu gia và Thất Vương tử. Vương Thượng nhát gan, Thế tử ích kỷ, cả triều văn võ không ai có thể cản đại quân triều đình nhập cảnh. Hoặc là, những tên triều thần kia bởi vì tư lợi cho mình, nên trợ giúp bọn họ.
Nhưng cho dù trong lòng phụ tá bi thiết ra sao, giờ phút này việc hắn có thể làm cũng chỉ là khiến Nhạc Anh Bình sinh ra một chút đề phòng với Khương Kỳ mà thôi.
Phụ tá thầm than, trả lời: "Tuy nói bây giờ còn chưa nhìn ra được thái độ của triều đình đối với Nam Chu chúng ta, nhưng vẫn không thể không đề phòng. Tại hạ cho rằng, lần này triều đình lựa chọn Thất Vương tử làm vật thế chấp là có ý muốn đảo loạn triều đình Nam Chu ta."
Nhạc Anh Bình gật đầu, nói: "Triệu Chấn tay nắm trọng binh, Khánh Phi vì có thể để Thất Vương tử chiếm được vị trí Thế tử, ở trước mặt Phụ Vương nhiều lần chửi bới ta. Nếu lão Thất làm Chất tử, dưới tình cảnh tiền đồ không rõ, Triệu gia và Khánh Phi không có lợi thế, làm sao không sốt ruột? Nhưng ai cũng không ngờ, triều đình lại phái binh đến đây tạo áp lực, mặc dù Đô Thành có mười vạn đại quân trú đóng, không sợ hắn chỉ có năm vạn chi binh. Nhưng nếu có thể mượn cơ hội này, khiến Triệu gia an phận một chút cũng là chuyện tốt."
Phụ tá nghe vậy, sắc mặt cứng đờ. Nói tới nói lui, thế tử này vẫn còn muốn triều đình tranh đấu. Nhìn dáng vẻ tự cho là đúng của Nhạc Anh Bình, phụ tá cảm thấy mình cũng như kẻ ngu. Cho dù Nam Chu trốn khỏi kiếp nạn này thì thế nào? Thân là Vương Thế tử, nhưng chỉ muốn lợi ích nho nhỏ trước mắt, hoàn toàn không để ý xã tắc bách tính, người kế nhiệm như thế, Nam Chu sớm muộn cũng phải mất.
Danh sách chương