Nhạc Anh Kỳ nghe được lời Khương Kỳ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên xanh xám. Những người kia đều là người theo mình từ Nam Chu đến, là người hắn có thể dựa dẫm sống tiếp ở chỗ này. Vậy mà Khương Kỳ muốn đưa bàn tay đến bên cạnh hắn?
 
Nhạc Anh Kỳ chịu đựng phẫn hận trong lòng, chắp tay nói với Khương Kỳ: "Xúc phạm Thế tử, Thế tử nếu muốn trách phạt, là việc nên làm. Chỉ là tất cả đều do Nhạc mỗ không biết cách dạy dỗ, Thế tử nếu muốn trách phạt, Nhạc mỗ một mình gánh chịu . Còn tùy tùng phạm tội, sau này Nhạc mỗ chắc chắn sẽ quản giáo nhiều hơn."
 
"Một mình gánh chịu? A! Thân là vương tử Nam Chu, vậy mà chấp nhận gánh trách nhiệm thay tùy tùng bên người, cũng là hiếm có." Khương Kỳ khẽ cười một tiếng: "Nghe nói lúc trước đến triều đình ta, là Nhạc công tử ngươi tự xin đi, cũng không biết Thế tử Nam Chu Vương ở phương xa có phải cũng có trách nhiệm như vậy hay không, bản Thế tử thật đúng là vô cùng hiếu kì. Ngươi nói... Nếu như đột nhiên một ngày nào đó để hắn và ngươi thay đổi vị trí, không biết vị Vương thế tử nổi tiếng hiền danh kia nguyện ý thay đổi hay không?"

 
"Nhạc mỗ không thể so sánh với Vương huynh." Nhạc Anh Kỳ cúi đầu, che đi khuất nhục khó nén dưới đáy mắt.
 
Giọng Khương Kỳ mang theo trêu chọc, lại để Nhạc Anh Kỳ trong mấy câu ngắn ngủi của hắn, cảm thấy mình bị đùa giỡn nhấm nháp nhục nhã. Cười Nhạc Anh Kỳ hắn ta thân là vương tử, lại vì tùy tùng mà cầu tình với hắn? Hay là cười hắn ta đấu không lại cái người vẻ ngoài hào nhoáng - Nhạc Anh Bình, bị nước mình đưa tới làm Chất tử?
 
Nhạc Anh Kỳ không hiểu, hắn chưa từng đắc tội qua Khương Kỳ, vì sao Khương Kỳ lại ở trước mặt mọi người làm cho hắn ta nhục nhã như vậy. Tự xin? Vậy chẳng qua chỉ là một lý do phụ vương trấn an các thần tử phản đối mà thôi.
 
Đổi? Thân là vương tử của nước thuộc địa, giữa huynh đệ bọn họ vì không muốn trở thành Chất tử, dùng hết các loại biện pháp, từ khi sinh ra đã không có tình huynh đệ. Vô luận học thức hay danh vọng, hắn ta đều mạnh hơn Nhạc Anh Bình, nhưng mà cũng bởi vì Nhạc Anh Bình lấy lòng Vương phi, liền trở thành Vương thế tử, mà hắn ta thua, trở thành Chất tử. Thân là Chất tử, hắn thu liễm tất cả phong mang, ở chỗ này cố gắng lấy lòng Lư gia, chính là vì một ngày nào đó có thể mượn Lư gia trở lại Nam Chu, đoạt lại hết thảy mọi thứ vốn thuộc về mình. Nhưng mà hắn ta cẩn thận từng li từng tí, từng bước đi đều dè chừng, ở trong miệng Khương Kỳ lại giống như là một chuyện cười.
 

Mặc dù Nhạc Anh Kỳ cúi đầu, Khương Kỳ thấy không rõ nét mặt của hắn ta, nhưng từ bàn tay đang chắp lấy mất tự nhiên run run của hắn ta, đã có thể nhìn ra lúc này trong lòng Nhạc Anh Kỳ không bình tĩnh.
 
Khương Kỳ cười thầm trong lòng, trước kia hắn đúng là không để Chất tử Nam Chu vào mắt. Dù sao thân là Chất tử, muốn ở kinh thành bình yên sống qua ngày, làm việc đê mi thuận nhãn*, phụ họa lấy lòng đều là đương nhiên.
 
*Đê mi thuận nhãn: ngoan ngoãn biết nghe lời
 

Các triều đại cũng có chất tử về nước sau đó được triều đình ủng hộ, leo lên vương vị. Ngày trước, người như vậy leo lên Vương vị, về sau đối với triều đình càng là nói gì nghe nấy, cho nên ở trong mộng của hắn, Nhạc Anh Kỳ dựa thế Lư gia, cuối cùng được Lư gia hiệp trợ, thuận lợi trở lại Nam Chu, cũng không có người dị nghị gì. Chỉ là không nghĩ tới Nhạc Anh Kỳ này, sau khi tại vị, ngược lại dẫn binh tiến đánh biên cảnh triều ta.
 
Bệ hạ giận dữ, phái phụ thân tiến đến tiêu diệt Nam Chu. Cuối cùng mặc dù diệt được Nam Chu, nhưng phụ thân lại trúng độc tiễn, trên đường hồi kinh thì qua đời. Nhị hoàng tử cũng nhờ vào đó bức vua thoái vị, mẫu thân vì bảo hộ bệ hạ, trọng thương mà chết.
 
Nghĩ đến những thứ trong mộng, lúc này Khương Kỳ hận không thể ở chỗ này giết chết Nhạc Anh Kỳ, chấm dứt hậu hoạn. Nhưng hắn cũng hiểu được có một số việc không thể lỗ mãng, cho dù là muốn để hắn ta chết, cũng phải tìm lý do hợp lý. Mà lúc này cho dù không giết hắn ta, Khương Kỳ cũng không muốn cho hắn ta tốt sống.
 
"Nhạc công tử, bản Thế tử cũng không muốn bởi vì việc này phải ở đây nói nhảm với ngươi. Nếu ngươi đã đụng đến bản Thế tử và Nghi phu nhân, chuyện không thể bằng một hai câu của ngươi là có thể giải quyết. Huống chi trong đó trừ người Nam Chu phủ ra, còn có Lư tiểu thư..." Khương Kỳ nói xong, quay qua nói với hộ vệ: "Lựa người của Lư tiểu thư ra, nếu Lư tiểu thư đã lỡ tay, cũng không cần liên luỵ bọn họ."
 
Lư Viện thấy thế, tưởng rằng Khương Kỳ không muốn đắc tội Lư gia bọn họ, mặt lộ vẻ tự mãn. Mà ngay lúc hộ vệ quốc công phủ dẫn người của nàng ta ra, nàng đang muốn nhờ vào đó nói chuyện giùm Nhạc Anh Kỳ, để cho Nhạc Anh Kỳ nhận ân tình của nàng ta, nhưng không ngờ nghe Khương Kỳ lại nói: "Đi mời Lư tiểu thư theo, dù sao cũng phải để nàng nhớ lâu một chút, về sau đỡ phải gây ra tai vạ gì lớn hơn."
 
Mọi người xung quanh vốn yên lặng xem náo nhiều, lúc này cũng phát ra một trận ồn ào. Bọn họ không nghĩ tới Khương Kỳ vậy mà lại chỉa mũi nhọn vào người Lư Viện, bọn họ có chút hối hận vì không lập tức rời đi, Lư Viện điêu ngoa ai không biết? Bây giờ ở chỗ này chịu thiệt, bọn họ đều thấy được con người chật vật của nàng ta, nếu bị nàng t ghi nhớ, sau này cũng phải gặp xui xẻo.
 
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Lư Viện mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn hộ vệ đang từng bước tới gần.
 
Lúc này, Nhạc Anh Kỳ tiến lên một bước, đưa Lư Viện ra sau lưng mình: "Lư tiểu thư cũng không phải cố ý, Thế tử cần gì phải làm khó nàng như thế?"
 
"Làm khó? Nếu không phải người bên cạnh bản Thế tử có năng lực, lúc này sẽ là kết quả như thế nào, Nhạc công tử không phải không nghĩ ra chứ? Huống chi, Nhạc công tử ngươi vẫn nên lo cho chính ngươi nhiều đi, dù sao ngươi thân là một Chất tử, bản thân cũng khó bảo đảm còn muốn che chở người khác, ai cho ngươi mặt mũi?" Khương Kỳ cười lạnh nói.
 
Khương Kỳ nói xong, hai tên hộ vệ cầm đầu giơ tay bắt lấy Nhạc Anh Kỳ kéo tới một bên. Lư Viện vùng vẫy muốn phản kháng, hai tên hộ vệ cầm quan đao nhét vào trong vỏ, mỗi người một bên vòng cánh tay Lư Viện, dùng thân đao để tay nàng ta sau lưng chế trụ. Từ đầu đến cuối, tay hai người kia không mảy may đụng tới Lư Viện.
 
Nhạc Anh Kỳ muốn ngăn cản, một hộ vệ khác tiến lên một bước ngăn tại trước người."Nhạc công tử, nếu tiến thêm một bước, chớ trách tại hạ vô lễ."
 

Nhạc Anh Kỳ biết đối phương cũng không phải nói đùa, đành phải đứng ở đó, không dám làm gì nữa. Lúc này suy nghĩ của hắn ta xoay nhanh, Khương Kỳ mặc dù tùy ý làm bậy, nhưng hắn ta cũng không cho rằng chỉ bằng chuyện kinh mã lần này, đã có thể làm cho Khương Kỳ không để ý mặt mũi Lư gia, trách phạt Lư Viện trước mặt mọi người. Mà lại, trước kia Khương Kỳ nhìn thấy hắn, mặc dù lãnh đạm, nhưng trong lời nói cũng chưa từng có sỉ nhục như hôm nay.
 
Nhạc Anh Kỳ nhìn về phía Nghiêm Tiêu Nghi bên người Khương Kỳ, trong lòng cảm thấy nặng nề. Chẳng lẽ là mối hận đoạt vợ? Nếu là như vậy, hôm nay mình sợ là bị Lư gia liên lụy. Nghĩ như vậy, Nhạc Anh Kỳ có chút hối hận vì sao hôm nay lại đồng ý cùng Lư Viện tới đây. Nếu Lư Viện khó thoát, mình cũng không thể cùng Lư Viện mất hết mặt mũi, duy nhất có thể làm chính là cái cớ để cho Khương Kỳ xả giận.
 
Nhạc Anh Kỳ nhìn những tên tùy tùng bị trói, trong lòng đã có quyết định.
 
Lư Viện bị hai người hộ vệ kia bắt giữ đến trước mặt Khương Kỳ cùng Nghiêm Tiêu Nghi, cắn răng nói: "Khương Kỳ, nếu hôm nay ngươi dám đụng đến ta, ta sẽ để ngươi chết không có chỗ chôn."
 
Khương Kỳ nhíu mày, giễu cợt nói: "Đã như vậy, bản Thế tử có phải hiện tại nên giết ngươi, chấm dứt hậu hoạn hay không?"
 
Lư gia... Nhị hoàng tử trong triều ỷ vào... Chỉ bằng một mình Lư Viện ngươi thì không đủ.
 
"Ngươi, ngươi dám!" Lư Viện lời tuy nói như vậy, nhưng nàng ta biết Khương Kỳ không phải đang nói đùa, hắn là thật muốn giết nàng.
 
Nghiêm Tiêu Nghi đưa tay nắm chặt tay Khương Kỳ, lắc đầu nói: "Thế tử, Lư tiểu thư dù sao cũng là chất nữ Hoàng Quý Phi, ở ngay trước mặt mọi người chịu phạt, một nữ tử, ngày sau phải làm sao gặp người khác?"
 
"Ý phu nhân là?" Khương Kỳ hỏi.
 
Nghiêm Tiêu Nghi nhìn những người xem náo nhiệt ở xung quanh, nhẹ giọng nói: "Vẫn là để tất cả mọi người giải tán đi! Dù sao sự tình không có liên quan gì đến bọn họ, sao phải giữ lại để chê cười chứ!"
 
Những người xem náo nhiệt kia chỉ nghe rõ lời trước đó của nàng, câu này thì một chữ cũng không lọt tai, nhưng nhìn mặt nàng lộ vẻ không đành lòng, còn tưởng rằng nàng là đang nói giúp cho Lư Viện.
 
Khương Kỳ nín cười, lại cầm tay Nghiêm Tiêu Nghi, gật đầu nói: "Phu nhân nói rất phải."
 
Lư Viện vốn cho rằng Nghiêm Tiêu Nghi sẽ nói đỡ cho nàng ta, cuối cùng được một kết quả như vậy, lập tức lên cơn giận dữ, phẫn nộ vì bị trêu đùa khiến nàng ta không lựa lời mà nói: "Nghiêm Tiêu Nghi, ngươi con tiện nhân này. Ngươi cho rằng ngươi là thứ gì? Còn không phải Tam ca của ta không muốn. Hiện tại bám vào Khương gia bọn họ, ngươi, ôi! Ngươi dám... Ô ~!"
 
Không đợi Lư Viện nói hết, chỉ thấy Tiêm Xảo một mực ở bên cạnh Nghiêm Tiêu Nghi cầm quạt tiến lên hai bước, đưa tay cho nàng ta một bạt tai không nói, lại còn cầm khăn giấu trong tay áo nhét vào miệng Lư Viện.
 

Tiêm Nhu âm thầm lắc đầu, rõ ràng trên bàn bên cạnh còn có khăn lau chưa dọn, nha đầu này làm sao lại dùng khăn mình chứ? Đây chính là Trưởng Công Chúa thưởng cho.
 
Nghiêm Tiêu Nghi che miệng, khó có thể tin nhìn Tiêm Xảo lui trở về, dáng vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục cầm quạt rộng che nắng cho nàng.
 
Khương Kỳ nháy mắt mấy cái, thấp giọng nói: "Tiêm Nhu Tiêm Xảo đều là nữ nhi ma ma quản sự bên người mẫu thân." Thủ đoạn giáo huấn gia truyền.
 
Mọi người tại đây cũng đều bị hành động lưu loát của Tiêm Xảo làm cho kinh ngạc.
 
Thế nhưng lúc này ngược lại không có người nào cảm thấy quá phận. Khương Kỳ là người tính nết như thế nào, khắp Kinh Thành ai không biết. Lần này Nghi phu nhân bị dọa kinh sợ, còn đang nói đỡ cho Lư Viện, Lư Viện không biết cảm ơn vậy thì thôi, còn mở miệng kiêu ngạo, thật sự là không biết tốt xấu.
 
Mặc dù trong đám người không thiếu người sáng suốt, biết trong đó nhất định là có chuyện mờ ám, nhưng ai lại để lộ ra chứ? Ninh Quốc Công phủ cũng không phải tùy tiện là có thể đắc tội.
 
Khương Kỳ khẽ cười một tiếng, khoát khoát tay để hộ vệ bắt giữ Lư Viện không ngừng giãy dụa đưa nàng ta sang một bên, chuyển qua nói với Nhạc Anh Kỳ: "Nhạc công tử, đã nghĩ kỹ chưa?"
 
Chỉ thấy Nhạc Anh Kỳ chắp tay khom người, ngữ khí rất thành khẩn."Nhạc mỗ không có năng lực quản giáo, khiến hạ nhân phóng ngựa đụng phải thế tử, cùng Nghi phu nhân, Nhạc mỗ đặc biệt ở đây thỉnh tội, về phần người phóng ngựa, Nhạc mỗ nguyện giao cho thế tử xử trí."
 
Cũng không dây dưa nữa, vừa tự xin tội đồng thời, đẩy ra một người, bảo toàn tốt bản thân còn lại mặc kệ.
 
Khương Kỳ cười lạnh nói: "Nhạc công tử là người Nam Chu phủ, bản Thế tử cho dù trách tội, cũng không thể thật không làm gì ngươi được. Còn vị hạ nhân phóng ngựa kia, vẫn nên áp giải đến Ngoại Sự Tý thôi, xử trí như thế nào tự có luật pháp."
 
Nhạc Anh Kỳ nghe vậy sững sờ, giờ mới hiểu được Khương Kỳ từ đầu đến cuối đều đang đùa bỡn hắn ta. Từ lúc bắt đầu, hắn đã không muốn đích thân động thụ với hắn ta và Lư Viện, cho dù Nam Chu là nước phụ thuộc, hắn ta cũng chỉ là Chất tử, nhưng nước phụ thuộc cũng có thể diện của nước phụ thuộc, chuyện này nếu truyền ra, trong triều những kẻ đối địch với Ninh Quốc Công phủ, tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ. Nếu Lư Viện thông minh, cũng sẽ không tùy tiện bị người ta nắm thóp như vậy, trở thành cục diện chật vật như hiện tại.
 
Lư Viện là đi cùng hắn ta, chuyện kinh mã mặc dù do Lư Viện vung roi gây nên, nhưng nguyên nhân gây ra lại là tùy tùng của hắn. Bây giờ vì chuyện này mà Lư Viện bị Khương Kỳ nắm được thời cơ, mất hết mặt mũi. Sau khi trở về sợ là hắn muốn sống tốt thì phải hướng Lư Thái phó giải thích một phen.
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện