Chỉ chốc lát sau, Nghiêm Tiêu Nghi được mời đến nhà chính, Khương Kỳ không ngoài ý muốn đi theo.
 
Trưởng Công Chúa giả vờ bất mãn nói với Khương Văn Chính: "Nhi tử này thật là không muốn cách xa con dâu dù chỉ nửa khắc."
 
Khương Văn Chính híp đôi mắt hoa đào, cười nói: "Kỳ nhi sợ là giống ta."
 
Trưởng Công Chúa oán trách nện vào lồng ngực cứng rắn của Khương Văn Chính một cái, cũng mặc kệ Khương Văn Chính giả đau, quay người rời khỏi thư phòng.
 
Khương Văn Chính nhìn theo bóng lưng Trưởng Công Chúa rời đi, bật cười lắc đầu, vừa bất đắc dĩ vừa dung túng.
 
"Nhắc tới mới nhớ, ngày mai chắc là ngày ngươi về nhà thăm cha nương. Bản thân ngươi có tính toán gì không?" Trưởng Công Chúa nói ngay vào điểm chính: "Bây giờ cha nương ngươi không còn, cho dù là không muốn trở về cũng được. Vì thế, ngươi không cần lo lắng người ta nói cái gì, Ninh Quốc Công phủ còn không sợ những lời nói linh tinh này."
 
Nghiêm Tiêu Nghi sững sờ, do dự một lát, chậm rãi nói: "Con dâu đa tạ mẫu thân quan tâm, chỉ là Nghiêm gia còn có tổ mẫu, hai ngày nữa lão nhân gia còn muốn hồi hương, cho nên con dâu dù thế nào cũng muốn đi đưa tiễn lão nhân gia bà."
 
Sau khi Trưởng Công Chúa nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu: "Đã như vậy, lát nữa ta để Lâm ma ma chuẩn bị chút lễ vật, cũng coi là một phần tâm ý của Quốc Công phủ chúng ta."
 
Nghiêm Tiêu Nghi đứng dậy, khẽ khom người nói: "Con dâu cảm ơn mẫu thân."
 
Trưởng Công Chúa liếc qua Khương Kỳ ngồi một bên: "Ngày mai, Kỳ nhi cũng muốn đi cùng?"
 

Khương Kỳ gật đầu nói: "Nghi nhi về nhà ngoại, nhi tử sao có thể không đi cùng?"
 
Nói xong, liền nhìn về phía Nghiêm Tiêu Nghi cười ngây ngô. Mặc kệ là lý do gì, thời điểm nữ tử về nhà ngoại, không có trượng phu làm bạn, nhất định sẽ bị người đời nói xấu. Khương Kỳ không sợ, nhưng không nỡ để Nghiêm Tiêu Nghi chịu ủy khuất. Huống chi tính ra, trong mộng ngoại trừ khi đi phó yến, hắn và Nghi nhi chưa từng cùng nhau ra khỏi cửa. Hắn biết Nghi nhi được gả tới thế nào, cho nên nếu ngày mai cả nhà Nghiêm Bồi Luân làm cho Nghi nhi không thoải mái, hắn sẽ khiến cho bọn họ không thoải mái.
 
"Ngày mai để cho Trình thúc dẫn một đội hộ tống, Lâm ma ma cũng theo ngươi. Thế tử phu nhân Quốc công phủ về nhà ngoại, nếu hình thức nhỏ, sợ là bị người ta xem thường." Trưởng Công Chúa sắp xếp nói.
 
Khương Kỳ sau khi nghe xong, vui tới mức lộ rõ cả răng, cười hì hì hướng về phía Trưởng Công Chúa nói: "Nhi tử đa tạ mẫu thân."
 
Trình thúc là thống lĩnh binh lính quốc công phủ, cũng là thống lĩnh thân vệ của Khương Văn Chính. Lâm ma ma lại là thân tín bên người Trưởng Công Chúa. Chỉ bằng hai người này đủ để thấy thái độ Ninh Quốc Công phủ đối với Nghiêm Tiêu Nghi.
 
Trưởng Công Chúa nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Khương Kỳ, phớt lờ, không muốn phản ứng nữa.
 
Nói xong những lời cần nói, Trưởng Công Chúa lập tức đuổi tiểu phu thê hai người trở về.
 
Ngọc Thanh viện
 
"Thực ra ngày mai Thế tử không cần cùng thiếp trở về đâu." Nghiêm Tiêu Nghi đưa chén trà cho Khương Kỳ, nói.
 
Khương Kỳ tiếp nhận chén trà, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Tiêu Nghi: "Ta là phu quân của nàng, nên như vậy. Hơn nữa chắc hẳn bên ngoài đều biết ta đã tỉnh, nếu không đi cùng nàng, Thế tử phu nhân như nàng sẽ bị coi thường."
 
Khương Kỳ nói đàng hoàng trịnh trọng, nhưng Nghiêm Tiêu Nghi lại nói: "Có mẫu thân cho thiếp mặt mũi rồi, làm sao thiếp sẽ bị coi thường chứ?"
 
"Cái này không giống, ta là phu quân của nàng." Hai chữ cuối cùng Khương Kỳ nhấn mạnh cực kỳ rõ ràng.
 
"Vâng! Không giống." Nghiêm Tiêu Nghi gật đầu thuận theo.
 
Khương Kỳ cầm nắp chén trà, gẩy gẩy lá trà lơ lửng bên trên: "Nghi nhi, ngày mai sau khi gặp lão phu nhân xong, ta và nàng cùng nhau đi chùa Khánh Quang, Tây Sơn thắp đèn trường minh cho nhạc phụ nhạc mẫu đi!"
 
Hắn nhớ lại từ sau khi Nghiêm Tiêu Nghi gả vào Quốc Công phủ, cũng không thường ra cửa, chỉ là ngày đầu tiên của mỗi tháng đều sẽ đi chùa Khánh Quang cầu siêu cho phụ mẫu nàng. Mà hắn chưa từng đi cùng Nghiêm Tiêu Nghi qua đó.
 
Khương Kỳ biết hiện tại hắn nói ra trước, có chút ý đầu cơ trục lợi*. Muốn mượn cơ hội này càng thêm chiếm giữ vị trí lớn hơn trong lòng Nghiêm Tiêu Nghi, nhưng áy náy với nàng lại càng nhiều hơn.
 
Giống như Khương Kỳ suy nghĩ, Nghiêm Tiêu Nghi sau khi nghe hắn nói, có chút giật mình, cũng có chút cảm động, cho đến cuối cùng, đôi mắt xinh đẹp kia xuất hiện nước mắt óng ánh.
 
"Thiếp cám ơn Thế tử. . ." Nghiêm Tiêu Nghi đứng dậy, muốn hướng Khương Kỳ nói lời cảm tạ, nhưng bị Khương Kỳ đè xuống.
 
Mặc dù Khương Kỳ mặt dày, thế nhưng không nỡ để Nghiêm Tiêu Nghi khóc. Hắn đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt Nghiêm Tiêu Nghi, nói ra: "Không cần nói cảm tạ. Ta chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi, chỉ cần nàng vui vẻ, ta cũng vui vẻ."
 
Nghiêm Tiêu Nghi gật đầu, nhoẻn miệng cười. Nàng nghĩ, vô luận Khương Kỳ là người thế nào, ít nhất lúc này hắn thật sự suy nghĩ cho nàng.

 
Lúc gần chạng vạng tối, Lâm ma ma mang theo danh mục quà tặng đã chuẩn bị xong tới.
 
"Tuy nói mẫu thân hậu đãi, nhưng những lễ vật này quả thực quá lớn." Nghiêm Tiêu Nghi cầm danh mục quà tặng, đôi mi thanh tú cau lại.
 
Khương Kỳ ngồi ở bên người Nghiêm Tiêu Nghi, nghiêng đầu nhìn danh mục quà tặng, đầu dường như gác trên vai Nghiêm Tiêu Nghi: "Nếu Nghi nhi không thích, như vậy cứ theo ý tứ của nàng xử lý là được."
 
Nàng cùng một nhà Nghiêm Bồi Luân đã kết oán, điểm này trên dưới Ninh Quốc Công phủ điều biết rõ. Cho nên Nghiêm Tiêu Nghi cảm thấy nếu mình giả vờ rộng lượng, sợ cũng sẽ bị người chê cười. Đều nói nhà mẹ đẻ là chỗ dựa cuối cùng của nữ tử, nhưng với Nghiêm Tiêu Nghi mà nói, nàng đã không còm gì để ỷ lại nữa.
 
Nghiêm Tiêu Nghi cầm bút lên, đem một số đồ kim ngân quý báu trong danh mục quà tặng cho nhị phòng gạch hết toàn bộ, chỉ để lại một chút vật trang trí và vải vóc.
 
Khương Kỳ nhìn một cái, vui vẻ: "Nghi nhi, nàng thật chu đáo nha biết tiết kiệm tiền cho nhà chúng ta!"
 
"Không cần cho bọn họ mặt mũi." Nghiêm Tiêu Nghi để bút xuống, nói.
 
Khương Kỳ liền nói: "Đây không phải giữ mặt mũi cho nàng sao?"
 
"Kiến An hầu không cần." Nghiêm Tiêu Nghi thản nhiên nói.
 
"Nếu không nỡ đưa cho Kiến An hầu, vậy Nghi nhi cứ giữ lại cho mình đi." Nói rồi, Khương Kỳ dặn dò Lâm ma ma: "Đưa những thứ phu nhân xóa bỏ đến Ngọc Thanh viện đi."
 
Lâm ma ma vội vàng khom người thưa vâng.
 
Nghiêm Tiêu Nghi vội vàng muốn ngăn lại: "Như vậy sao được?"
 
"Những này vốn chính là cho nàng xử trí, nàng không muốn để Kiến An hầu được lợi, vậy cũng chỉ có thể là mình thu. Yên tâm, nương sẽ không để ý, đồ bà đã cho đi, chẳng lẽ nàng còn muốn trả lại?" Khương Kỳ nói, lập tức rút danh mục quà tặng vứt cho Lâm ma ma.
 
Lâm ma ma cầm danh mục quà tặng nhanh chóng lui ra ngoài.
 
Trưởng Công Chúa được bẩm lại việc đó, cũng rất hài lòng. So với Nghiêm Tiêu Nguyệt, Trưởng Công Chúa càng hài lòng người con dâu Nghiêm Tiêu Nghi này, nhưng đối với Nghiêm Bồi Luân vô liêm sĩ vẫn cảm thấy buồn nôn như cũ. Nhìn thấy những vật Nghiêm Tiêu Nghi giữ lại kia, không phải chính là xem thúc thúc ruột trở thành quan hệ thân thích bình thường sao?
 
Tính tình của nàng dâu này làm bà thật thích, chán ghét chính là chán ghét, không giống như những ả tiểu thư nhà khác làm bộ làm tịch.
 
Về phần những vật bị gạch đi kia, Trưởng Công Chúa cũng không chút do dự để Lâm má má lấy ra đưa đến Ngọc Thanh viện. Chẳng qua là sau đó, Trưởng Công Chúa giả bộ ủy khuất, chạy đến trước mặt Khương Văn Chính nói Khương Kỳ - đứa con trai da mặt dày này, cầm đồ bà chuẩn bị, lấy lòng Nghiêm Tiêu Nghi.
 
Làm cho Khương Văn Chính dỗ Trưởng Công Chúa một hồi lâu, mới làm Trưởng Công Chúa hài lòng.
 
Thế tử Ninh Quốc Công vào đêm tân hôn liền tỉnh lại đã sớm truyền khắp nơi, trong kinh quan gia nữ quyến càng đem chuyện này trở thành đề tài nói chuyện. Dù sao người cũng nằm hơn nửa năm, nửa chết nửa sống, không nghĩ rằng vừa xung hỉ lại có chuyển biến tốt lên như vậy.
 
Trong nội viện nào đó.

 
"Đều nói Nghiêm Tiêu Nghi kia không có cha mẹ, là người mệnh cứng. Ninh Quốc Công phủ cưới nàng qua, nói không chừng sẽ khắc chết người, ai nghĩ đến ngay hôm đó lại may mắn như vậy. Vốn cho rằng Nghiêm Tiêu Nghi là người có mệnh thủ tiết, bây giờ lại thành thế tử phu nhân quốc công phủ, chà chà! Ván đã đóng thuyền cáo mệnh nhất đẳng à!"
 
"Cũng không thể nói như vậy, Khương Kỳ kia là loại người gì? Khắp kinh thành không ai không biết? Huống chi lúc trước quốc công phủ tới cửa bàn thân, ấy vậy mà cầu Nghiêm Tiêu Nguyệt, bây giờ đổi người, cũng không biết Diêm Vương sống kia sẽ làm ầm ĩ như thế nào đâu! Cuộc sống của Nghiêm Tiêu Nghi sợ cũng không khá hơn chút nào."
 
"Lời này cũng đúng, Kiến An hầu có thể đưa người đi xung hỉ, sợ cũng không coi người ta ra gì. Không có nhà mẹ đẻ, một nữ tử bị ủy khuất không có ai làm chỗ dựa, cuộc sống này có thể tốt hơn sao?"
 
"Đáng tiếc, nếu không phải Nghiêm gia đại phòng phải đi trước, Nghiêm Tiêu Nghi đường đường cũng là đích tiểu thư Hầu phủ, Lư gia cũng sẽ không bởi vì nàng là người số khổ mà ghét bỏ."
 
"Ngày mai chính là ngày Nghiêm Tiêu Nghi về bên ngoại nhỉ? Ta phải phái người xem thử, Ninh Quốc Công phủ náo nhiệt không thể bỏ qua được."
 
"Ninh Quốc Công phủ náo nhiệt cũng không phải đẹp đẽ gì, Kiến An hầu cả gan làm một màn tỷ thay muội gả, rõ ràng là muốn trèo lên Lư gia, Trưởng Công Chúa là ai a? Chỉ sợ Kiến An hầu kia leo lên Lư gia đắc tội Ninh Quốc Công phủ. Cho nên a. . ."
 
"Từ sau khi Kiến An hầu nhận tước vị, vị phu nhân kia mấy năm nay đều bày đủ tư thế, ngay cả giơ tay nhấc chân đều bắt chước Dương thị năm đó, ngươi nói có buồn cười không?"
 
"Đúng vậy! Một cái danh Kiến An hầu chính thức trên triều cũng không có, Ôn thị nhà lão còn muốn so với Dương thị năm đó sao, kém xa."
 
Trong viện mấy vị phu nhân che miệng, cười, giống như mình so với người trong miệng bọn họ, sống thoải mái hơn biết bao nhiêu vậy.
 
Ngày thứ ba gả vào Ninh Quốc Công phủ, buổi sáng sớm, Nghiêm Tiêu Nghi sau khi sắp xếp ổn thỏa thì cùng Khương Kỳ ra cửa phủ. Mà đến khi bọn họ ra đến cửa phủ thì bị tình cảnh trước mắt làm giật nảy mình.
 
Đội ngũ từ đầu đến cuối có sáu phủ binh quốc công phủ, tính cả Tiêm Nhu, Tiêm Xảo, Hoàng má má cùng Cát Nhi ra, Lâm má má lại mang theo bốn nha hoàn nhị đẳng, bốn nha hoàn tam đẳng ở trong phủ đứng ở hai bên xe ngựa. Ngoại trừ xe ngựa của Khương Kỳ ra, đằng sau còn có ba chiếc nữa để cho nha hoàn bà tử, một cỗ xe ngựa chứa lễ vật cùng một cỗ xe ngựa chứa vật dụng thường ngày.
 
Ngựa là vật quý, trong Kinh Thành gia đình quý tộc ngoại trừ chủ nhà ra, đại bộ phận đều là xe la, không có mấy nhà dùng ngựa kéo người và hàng hóa, cho dù là Kiến An hầu phủ cũng chỉ có hai chiếc xe ngựa thôi. Càng đừng đề cập những phủ binh kia, trong kinh cho dù là hoàng thân, không được Hoàng đế cho phép, không có người nào có thể nuôi phủ binh cho cá nhân mình, phủ binh chính là biểu tượng cho thân phận và quyền lực.
 
Trước đó cứ tưởng rằng Trưởng Công Chúa chỉ là phái mấy tên hộ vệ đi theo, ai nghĩ lại là phủ binh? Nghiêm Tiêu Nghi nhìn Khương Kỳ đang đứng bên cạnh.
 
Khương Kỳ mày kiếm nhướng lên, dường như có chút đắc ý. Hắn hơi nghiêng người sang, nhỏ giọng nói với Nghiêm Tiêu Nghi: "Nương nói rêu rao thái quá sợ dọa người ta sợ, như vậy vừa đủ."
 
". . ." Như vậy còn không gọi là rêu rao sao? 
 
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện