Trần Thuật lay Quý Cạnh Trạch khỏi vị trí trước cửa, dùng thân thể che tầm mắt cậu, nhập lại mật mã một lần nữa, khóa cửa tích một tiếng, cửa mở. Thực ra y che là dư thừa, Quý Cạnh Trạch bị bất ngờ nho nhỏ này đập mộng, căn bản không có dán lên đến xem mật mã mới, cả người ngốc tại chỗ, một lát sau mới phát hiện Trần Thuật sau khi vào cửa không có đóng lại, cũng ủ rũ đẩy cửa tiến vào.

Trần Thuật ngồi trên sô pha nhìn Quý Cạnh Trạch đứng ở lối vào, giày còn chưa đổi, tay chân phảng phất không có chỗ đặt. Chuyện đổi mật mã này, hiển nhiên là đả kích đến cậu, trong lòng buồn cười, ngoài miệng nhàn nhạt: "Nghe nói cậu đi tìm Trần Vũ Mặc?"

"Ừm." Quý Cạnh Trạch càng bị đả kích: "Anh ta lại tìm anh?"

"Cậu tìm người ta làm gì?"

"Tôi..." Quý Cạnh Trạch nghe lời này của y có ý trách cứ, bĩu môi: "Anh nghĩ rằng tôi muốn đi? Không phải anh nói, tôi muốn hòa hảo liền phải cầm ra điểm thành ý sao? Như thế nào, sợ tôi đánh anh ta?"

Trần Thuật thật sự là dở khóc dở cười, lòng thầm nói tôi sợ cậu bị anh ta chui chỗ trống! Y thấy Quý Cạnh Trạch vẫn như cũ đứng ở cửa, thở dài: "Làm thế nào, đứng ở cửa cũng là biểu đạt thành ý sao?"

Quý Cạnh Trạch nghe y nói như vậy, đổi giày tiến vào, vừa muốn ngồi bên cạnh y, Trần Thuật liền nói: "Tôi cho cậu ngồi sao?"

Quý Cạnh Trạch đành phải đứng.

Trần Thuật lại nói: "Ngẩng đầu nhìn cậu đau cổ."

Lão hồ ly thiếu đạo đức này! Quý Cạnh Trạch nghĩ nghĩ, ngồi xổm trước mặt Trần Thuật.

Trần Thuật híp mắt nhìn cậu: "Liền điểm kỹ xảo này của cậu, mỗi ngày đến trước mặt tôi lượn, xoát cảm giác tồn tại, còn không cho tôi cơ hội nói chuyện, định cứ như vậy đem lòng tôi mài mềm có phải không? Thế là không cần nghe dạy dỗ trực tiếp hòa hảo?"

Quý Cạnh Trạch bị bắt bài, nhưng lại lập tức thông minh ý thức được, Trần Thuật nếu nói như vậy, lòng khẳng định là đã mềm rồi, cậu biết rõ nhất Trần Thuật ăn một bộ kia nhất, lập tức ra vẻ tội nghiệp hỏi: "Vậy anh mềm lòng sao?"

Trần Thuật hừ một tiếng, không nói chuyện, thò tay bắt lấy một bàn tay cậu ta, trong lòng phỉ nhổ mình, cái móng vuốt mềm mụp này cũng không biết bỏ bùa chú gì cho mình, vừa nắm trong tay, ngũ tạng lục phủ mới tính về đúng vị trí, ba hồn bảy phách mấy ngày nay vẫn phiêu rốt cuộc mới an định xuống.

Y trầm mặc một lát, quyết định để 1000 chữ kia gặp quỷ đi thôi, không xả vô dụng, hai gã đàn ông, làm là xong hết! Y đem tay Quý Cạnh Trạch đặt ở giữa hai chân mình, cười khẽ: "Ừm, nơi đó đều bị cậu làm tức mềm, cậu tới làm tôi cứng lên đến, hai ta liền hòa hảo đi."

Quý Cạnh Trạch "Ngao" một tiếng bổ nhào vào trên người y. Cậu trước đây không chỉ một lần cảm thấy mình là đứa bị số phận ruồng bỏ, nhưng hiện tại lại cảm thấy thật may mắn! Mỗi khi tựa hồ đang trải qua khảo nghiệm, thực ra đều có người yêu ủng hộ, một cửa một cửa, đều là đề cho điểm.

Cậu cơ hồ là mang tâm tình cảm ơn hôn Trần Thuật, hai tay nhiệt tình vuốt ve bộ thân thể làm cho cậu yêu thích không thôi này. Hiệp nghị trước đó của hai người bọn họ sớm đã rối loạn, ban sơ là chế tài sân khách sân nhà, sau này sửa chữa thành một người một lần, lại sau sửa thành xem ai giảo hoạt chiếm trước tiên cơ, hơn nữa cậu hiện tại đầu óc loạn đến căn bản nghĩ không ra lần trước là ai đến, bản năng định nằm đổ, muốn phụng hiến, chỉ cần người này còn để ý cậu, còn thích cậu.

Nhưng thân thiết một lát, Quý Cạnh Trạch liền sâu sắc nhận ra Trần Thuật thoái nhượng, không có công thành đoạt đất, mà là đại khai mở cửa, không có cường thế tranh chấp, mà là tùy tiện cho lấy, Quý Cạnh Trạch có chút khó hiểu cùng chần chờ, Trần Thuật cũng lập tức liền phát hiện, khẽ cắn vành tai cậu: "Cậu cũng mềm?"

Quý Cạnh Trạch lập tức liền chấn hưng tinh thần, không khiêm nhượng nữa. Hai người bọn họ ở trên giường đã ăn ý rất sâu, sau khi khuếch trương đơn giản, Quý Cạnh Trạch đem chính mình thâm nhập vào thân thể Trần Thuật. Nháy mắt kết hợp, hai người bọn họ đều trầm trầm kêu lên một tiếng, cái loại thỏa mãn này, không gì sánh được, chỉ có tuyệt đối yêu cùng được yêu, mới có thể khiến nhục thể cùng linh hồn hợp hai làm một.

Hôm nay Quý Cạnh Trạch phá lệ dũng mãnh, rất lâu sau còn không có bắn, ở trên người Trần Thuật phập phồng không biết mệt mỏi. Trần Thuật có điểm ăn không tiêu: "Cậu mẹ nó còn muốn bao lâu, có thể đi ra hay không?"

"Tôi không nỡ đi ra." Ánh mắt Quý Cạnh Trạch sáng ngời trong suốt nhìn y, cúi đầu hôn xương quai xanh y, đầu lưỡi liếm trước ngực y, lúc liếm đến đầu v* nhẹ nhàng cắn một chút: "Tôi muốn làm anh một đời, làm thật mạnh!" Lời nói thì hùng hồn, giọng điệu lại hoàn toàn là đang làm nũng: "Làm đến anh không còn tính khí gì nữa, cũng không cùng tôi giận dỗi..." Càng nói động tác càng lúc càng lớn, hơi thở cũng hổn hển lên.

Trần Thuật thừa nhận cậu tiến công, cảm giác vẻ mặt mê say của cậu khi hành hung trên người mình kia rất dễ nhìn, miệng còn phải đáp trả: "Làm tôi cậu gọi cái gì, làm 0 làm đến lưu lại di chứng?"

Quý Cạnh Trạch không đỏ mặt chút nào, ngược lại càng kêu lớn tiếng: "Tôi cứ muốn gọi, tôi thoải mái muốn chết!" Cậu không biết là ảo giác của mình vẫn là thật như thế, chỉ cảm thấy hạ thân Trần Thuật trở nên càng trơn trượt mềm mại, như là muốn đem mình hút vào đi, miễn cưỡng kiềm giữ chính mình, vẫn luyến tiếc bắn ra.

Trần Thuật không thể nhịn hơn được nữa, cầm hai cái trứng của cậu trong tay nhẹ nhàng xoa nắn, lại nắm tay cậu xóc lọ cho mình, miệng dỗ dành: "Bảo bối, nhanh lên chút đi, tôi mệt mỏi... Cậu đau lòng tôi một hồi, được không?"

Quý Cạnh Trạch điên cuồng ra vào thêm chừng mười phát, hai người bọn họ cùng nhau bắn ra.

Hai người bọn họ đều rất mệt, nằm trên giường một lát, Trần Thuật mở miệng: "Cạnh Trạch, tôi xin lỗi."

"A?" Quý Cạnh Trạch đang buồn ngủ lập tức thanh tỉnh một ít, "Tôi giải thích rồi mà."

"Tôi là nói tôi." Trần Thuật ấn gáy cậu, xích lại gần hôn nhẹ lên môi cậu một cái: "Tôi giải thích với cậu."

Quý Cạnh Trạch thế nhưng có chút ngượng ngùng: "Anh giải thích làm gì, không phải là tôi sai sao?"

"Cậu là sai lầm." Trần Thuật cười, "Nhưng tôi cũng... Không thế nào đúng!" Tay y vẫn ở trên gáy Quý Cạnh Trạch, khi có khi không sờ sờ: "Tôi... Cũng không thể nói không có kiềm chế, nhưng xác thật làm không tốt, mặc kệ có phải khách hàng hay không, là khách hàng lớn thế nào, tôi hiện tại không phải độc thân, không giống lúc trước, hẳn là càng nên yêu cầu bản thân nghiêm khắc một ít."

"Hừ!" Quý Cạnh Trạch miệng hừ một tiếng, tay lại thò lên ôm chặt eo Trần Thuật: "Được rồi, tôi tha thứ anh!"

"Dễ tha thứ như vậy?" Trần Thuật cười: "Không để tôi đi nhà cậu chờ cậu vài ngày?"

"Ừm... Tôi lúc trước..." Quý Cạnh Trạch nghĩ nghĩ, chân thành nói: "Chuyện ngày đó vẫn là tôi không đúng, tôi biết anh chỉ là xã giao, nhưng lúc ấy khống chế không được, bởi vì trước đó trạng thái của tôi không tốt, trong lòng bực tức, cùng mẹ tôi, cùng người khác đều không thể nói, còn phải ra vẻ đáng thương với khách hàng, chỉ có thể phát tiết với anh, xin lỗi, tôi sai rồi."

Trần Thuật nhìn sâu vào mắt cậu: "Vậy hiện tại trạng thái của cậu tốt sao?"

Quý Cạnh Trạch bị y nhìn có chút ngượng ngùng, giơ tay bịt mắt cười nhẹ: "Tốt, giống như tốt, ha ha... Hai tai vừa cãi nhau, tôi liền không có tâm tư nào mà suy sút, mỗi ngày đều nghĩ làm thế nào mới có thể nhanh chóng đem anh dỗ trở về, lập tức liền tinh thần!"

"Ha ha ha." Trần Thuật cũng cười, kéo tay cậu ra, hôn hôn mắt cậu.

"Anh vừa rồi, làm tôi..." Quý Cạnh Trạch mở to mắt nhìn y: "Có phải hay không bởi vì ngày đó tôi nói, thuần 0 cái gì, anh để ý? Tôi nói bừa, tôi thấy Trần Vũ Mặc kia bộ dạng còn coi được, trong lòng vừa sốt ruột liền nói hươu nói vượn, tôi biết anh vẫn nhường tôi, từ lần đầu tiên bắt đầu..."

"Cãi nhau nào có lời gì hay..."

"Anh lúc cãi nhau cũng không quá đáng, đều là lo lắng tôi, sợ tôi chịu thiệt, còn sợ tài xế động thủ với tôi." Quý Cạnh Trạch dựa tới, nhỏ giọng nói: "Tôi đều biết. Tôi biết anh không phải loại người như vậy, tôi cũng không phải, tôi cũng cái gì cũng có thể nhường anh, về sau đều cho anh tới cũng được!"

"Này cũng được?" Trần Thuật cười đến không được: "Không cho đổi ý nha, nói miệng không bằng chứng, dậy, hai ta ký hiệp nghị!"

Quý Cạnh Trạch đương nhiên không có khả năng dậy ký hiệp nghị không bình đẳng.

Hai người bọn họ lại ôm nhau nhàm chán một lát, Trần Thuật nói: "Ngược lại cũng không phải nhường, tôi là cảm giác 1 cũng tốt 0 cũng tốt, đều chỉ là tư thế cơ thể, không có ý nghĩa gì, một người đàn ông có phải công hay không, không phải nhìn hắn có phải là ở mặt trên, phải xem hắn có thể quản tốt chính mình, chăm sóc tốt gia đình. Cạnh Trạch, chúng ta là một nhà có hai người đàn ông, hai ta sống cho tốt, được không?"

"Ừm." Quý Cạnh Trạch chôn trong lòng y gật đầu.

"Vậy cậu cũng thể hiện chút khí thế đàn ông chứ, vờ thẹn thùng cái gì?"

"... Lại đến một vòng?"

"Cút đi!"

Hai người bọn họ ôm nhau nói giỡn, trong lòng đều có cảm giác hoan hỉ và thỏa mãn mất mà có lại, cảm giác thời khắc như vậy thật sự quá trân quý. Quý Cạnh Trạch đã lại mệt nhọc, Trần Thuật lại hỏi: "Tâm tình cậu thật tốt rồi?"

Quý Cạnh Trạch thò tay véo mông y một phen: "Tốt, này còn không tốt, tôi cũng quá không biết đủ."

"Không phải này." Trần Thuật chăm chú nói: "Cậu với mẹ cậu... Ai, việc này cần thời gian, cậu phải cho bà ấy một quá trình tiếp nhận, cho nên tôi mới mãi khuyên cậu thái độ đối với bà ấy tốt một chút, chúng ta còn trẻ, cha mẹ lại già rất nhanh, đừng làm cho chính mình hối hận, biết sao?"

"Tôi biết." Quý Cạnh Trạch gật đầu: "Tôi về sau không cãi nhau với bà ấy, cũng không cãi nhau với anh."

"Đúng!" Nghe cậu lại nhắc tới cãi nhau, Trần Thuật lập tức nhớ tới một chuyện: "Cậu sao lại nghĩ đến đi giải thích với Trần Vũ Mặc? Đều nói cái gì?"

Quý Cạnh Trạch cười: "Chưa nói cái gì."

Trần Thuật nhìn hai mắt cậu, lòng thầm nói cứ nơi nơi chế tạo cảm giác nguy cơ cho tôi đi! Thò tay ôm chầm cậu: "Cậu nếu có thể ngoan ngoãn giải thích mới thật sự là thấy quỷ, tôi bảo cậu cầm ra thành ý đến, cậu liền đi giải thích với hắn à, thật sự là giỏi lắm! Không cho lại làm loại chuyện này!"

Quý Cạnh Trạch thấy y không giận, lúc này mới yên tâm nói cho y, cậu đi nói với Trần Vũ Mặc: "Xin lỗi tổng giám đốc Trần, ngày đó tôi uống rượu, nhìn nhầm anh thành Trần Thuật, may mắn phát hiện kịp thời, bằng không khả năng còn đánh anh đâu, thật sự rất là xin lỗi!"

Hai người bọn họ hòa hảo ôm nhau ngủ một buổi, buổi sáng hôm sau lại cãi nhau.

"Mẹ, tôi khả năng giả ngủ! So không ngủ còn mệt! So với lừa kéo xe không có gì khác biệt!"

"Mẹ, tôi khả năng tìm đối tượng giả! Thích xong liền không nhận, tỉnh liền ghét bỏ tôi!"

Trần Thuật lúc thay quần áo đột nhiên mò đến 1000 chữ kia của mình, cảm giác vẫn là phải nói: "Quý Cạnh Trạch, ngày đó là cậu nói chia tay trước đi!"

Quý Cạnh Trạch đang đứng ở cửa đổi giày nhận ra giọng điệu của y, nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn y một cái, tự vệ: "Anh còn nói ai không chia tay là con chó đâu!"

Hai con chó, trừng lẫn nhau.

Quý Cạnh Trạch nghĩ nghĩ, cúi đầu nhận sai: "Tôi về sau có chuyện nói chuyện, không lại lấy giả chia tay dỗi anh."

Trần Thuật nghe cậu nói xong đổ vui vẻ: "Cậu lúc ấy là cùng tôi giả chia tay?"

"Kia bằng không đâu!" Quý Cạnh Trạch đối chuyện này không có nửa điểm chột dạ, cậu xác thật luôn luôn chưa từng nghĩ qua muốn chia tay: "Chẳng lẽ anh lúc ấy là thật muốn cùng tôi chia tay?"

Trần Thuật không phản ứng cậu, chính mình cũng đổi giày đi ra ngoài.

"Tôi hỏi anh đâu! Trần Thuật! Tôi hỏi anh đâu!" Quý Cạnh Trạch nhìn y không nói lời nào, khó tránh khỏi sẽ đoán y là thật muốn cùng mình chia tay, lập tức sốt ruột thượng hỏa khó chịu, nhất quyết không tha đuổi theo hỏi: "Nói chuyện nha! Anh trả lời tôi! Anh thật muốn cùng tôi chia tay à?!"

Trần Thuật lấy chìa khóa xe, vừa mở cửa vừa nói: "Đừng gọi!"

Vừa thấy đến cửa, Quý Cạnh Trạch càng sốt ruột: "Vậy anh vì sao muốn sửa mật mã! Tôi hiện tại cả cửa cũng mở không ra!"

"Càng không để gọi càng gọi đúng không?"

"Anh nhanh nói cho tôi biết mật mã đi!"

"Cậu chậm rãi đoán đi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện