Buổi đấu giá kết thúc, nàng ra về với chiếc lồ ng đại bàng trên tay, vừa ra đến gần cửa Xuân các thì nàng đã bị chặn lại, người chặn nàng lại không ai khác chín là người lúc nãy chanh dành con đại bàng với nàng.
Vừa thấy nàng hắn hơi ngạc nhiên, một phần là vì nhan sắc còn một phần là vì nàng là nữ nhân mà lại thích thứ nài.
Hắn nghĩ rằng người muốn mua con đại bàng ấy là hoàng huynh nàng nhưng khi nói chuyện với ông chủ nơi nài thì mới biết được người muốn mua là nàng, lúc biết được là nàng muốn mua thì hắn vô cùng ngạc nhiên.
Tuy hắn chặn nàng lại nhưng thái độ vẫn vô cùng lịch sự: “vị cô nương này có thể nhường lại con chim ấy cho ta được không’
Nghe hắn nói thế nàng cũng đáp trả vô cùng lịch sự: “thật ngại quá, ta vừa thấy nó đã vô cùng yêu thích nên không thể nhường lại được”
Vừa nghe thế gương mặt hắn vô cùng tiếc nuối tỏ ý đã rõ, nhưng tên đứng cạnh hắn thì vô cùng không biết điều mà lên tiếng: “ Chu huynh đã hạ giọng với các ngươi thì các ngươi cũng nên biết điều một chút mà nhường lại đi chứ”
Nghe thế nàng tặng cho hắn nụ cười chế giễu: “ thật ngại quá, vị Chu công tử bên kia cũng không có kích động như ngươi, hơn nữa vật nài là do bọn ta đấu giá được, ngươi có thể nêu cho ta lý do thích đáng để ta có thể nhường lại cho các ngươi.
Nếu không nêu được thì bọn ta đi trước.”
Nàng thấy hắn ta nói không nên lời nên định rời đi, hắn ta khi nhìn thấy nàng định rời đi thì có chút hoảng vội vàng hét lớn: “đứng lại, ta cho các ngươi đi hay sao?”
Tiếng ồn vừa rồi thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò với người xung quanh hóng chuyện.
Khang đế thì vô cùng tức giận, bởi từ trước đến nai chưa kẻ nào dùng dọng điệu như thế trước mặt hắn hơn nữa giọng điệu ấy lại nhắm đến hắn cùng muội muội hắn.
Ông chủ Xuân các thấy thế thì lưng đổ mồ hôi lạnh, bởi trên lầu của nơi này người quyền quý mới có thể ngồi, mà hai nhóm người đang cải nhau đều ngồi trên ấy, ông không biết ai có thân phận cao hơn nhưng chắc chắn nơi nài có thể bị vạ lây.
Khang đế vô cùng tức giận mà lên tiếng: “ngươi là cái thá gì mà dám lớn tiếng như thế”
Nghe thấy thế hắn tự đắc mà giới thiệu: “phụ thân ta là Quý An, ta là Quý Thành”
Nghe thấy tên này Khang đế đơ ra để cố nhớ lại là ai.
Còn nàng khi thấy vẽ mặt này của hoàng huynh thì vô cùng bất lực mà nhỏ dọng nhắc nhỡ: “ Quý An là quan tứ phẩm làm việc bên đề thư*”
Khang đế thấy được nét bất lực trên người muội muội thì minh oan cho mình: “ hóa ra là quan tứ phẩm nên cũng chẵng thể trách ta, hơn nữa còn làm bên đề thư ba năm mới xuất hiện một lần làm sao ta nhớ được, hơn nữa lần cuối cùng ta gặp hắn là hai năm trước”
* Đề thư: chủ yếu làm việc liên quan đến thi cử, thi cử ba năm sẽ được tổ chức một lần.
Lần đó Khang đế phong quan cho An Quý lên tứ phẩm, hai năm rồi hắn ta không có gì nỗi bật nên không nhớ được mặc dù mỗi ngày đều có thượng triều.
Biểu hiện đơ ra của Khang đế khiến tên Quý Thành nghĩ rằng cả nàng và ca ca nàng gia đình điều không có quyền thế bằng nhà hắn.
Nhưng người từ nải giờ khiến nàng chú ý không phải là tên Quý Thành kia mà chính là tên họ Chu, nhìn hắn nàng cảm thấy có nét tương tự một người, đó là mẫu hậu nàng.
Tuy nói nàng là con ruột của bà nhưng không hề giống bà một chút nào.
Nàng nhìn qua vị Chu công tử đang đứng bên cạnh: “mạng phép hỏi, có phải tổ phụ của vị là Chu đại nhân Chu Thế Hiền hay không?”
Nghe nàng hỏi hắn vô cùng ngạc nhiên mà trả lời: “Đó là nội tổ phụ của ta, ta là con của Chu Phong Vân, Chu Tuấn,xin hỏi cô nương là?”
Nghe hỏi đến nàng chỉ cười đáp: “ta là ai không quan trọng, sau nài có cơ hội công tử sẻ được biết”
Không phải ngẫu nhiên mà tên Chu Tuấn nài có phần tương tự mẫu hậu nàng mà là do mẫu hậu nàng mang họ Chu là con gái của Chu Thế Hiền muội muội của Chu Phong Vân.
Gen của nhà họ Chu rất tốt nên khi con cháu được xin ra đều có nét tương tự các vị trưởng bối trong nhà, chỉ có nàng là ngoại lệ.
Khang đế khi nghe cuộc đối thoại của nàng thì hơi bất ngờ bởi hắn không nghĩ rằng sẽ gặp được gia tộc của thái hậu.
Chu Tuấn từ khi lúc đầu vừa nhìn thấy cách hành sử của nàng cùng ca ca nàng thì hắn đã thông minh mà nhìn ra thân phận của hai người không bình thường nên đã tốt bụng ngăn Quý Thành lại nhưng tên đó vẫn ngu ngốc không hiểu chuyện.
Khang đế lúc nài mới nói một câu như tác thẳng vào mặt Quý Thành: “ta còn tưởng là ai hóa ra là quan tứ phẩm, chức dị của ông ta không cao nhưng lại có một đứa con không hiểu trời cao đất dày như thế, không biết mũ quan của ông ta còn giữ được bao lâu”
Nghe nói thế mặt hắn ta đơ ra, muốn phản bác lại nhưng bị Chu Tuấn đưa tay bịt miệng lại.
hắn không nói chuyện chỉ có thể ư ư a a.
Bây giờ Chu Tuấn mở lời xin lỗi: “xin lỗi hai vị, người huynh đệ của ta không hiểu chuyện mong hai vị tha lỗi”
Nghe thế nàng chỉ cười rồi bảo: “bọn ta không để ý, chúng ta cũng không chấp nhất làm gì.
Bọn ta đi trước đây”
Nói rồi nàng kéo tay hoàng huynh của mình: “ca ca, về thôi muộn rồi”
Trên xe ngựa Khang đế nhìn cô hỏi: “muội kéo huynh làm gì, sút nữa là huynh có thể giáo huấn hắn rồi”
Nàng nhẹ dọng lấy lòng hắn: “hắn không đáng để huynh làm thế, sáng mai thượng triều cứ mang Quý An ra trách phạt là được rồi, ta nghe nói tên Quý Thành này rất sợ phụ thân hắn, huynh cứ để ông ta dại dỗ lại nhi tử của mình là được rồi”
Nghe nói thế trong lòng hắn khen nàng đủ ác lúc nãi còn ở Xuân các miệng bảo không để ý nhưng trong lòng đã xớm tìm cách chỉnh người ta, quả nhiên là hoàng muội của hắn.
Hai người cứ thế mà một đườn quay về cung, còn bên phía Xuân các Quý Thành vô cùng bất mãng mà trách cứ Chu Tuấn: “lúc nảy huynh bịch miệng ta làm gì?’’
Chu Tuấn nghe thế thì bất lực trả lời: “ chỉ muốn tốt cho huynh thôi, kinh thành này ngay dưới chân thiên tử, người sống ở đây không phú thì quý, hai người lúc nãi khí chất vô cùng cao quý có thể là con cái của nhà quan nhất phẩm hoặc thân vương.
Ta không muốn huynh chuốt họa vào người.”
Lúc nãy quả thạt hắn cũng thấy hai người kia kì lạ, nhưng không nghĩ nhiều nai nghe Chu Tuấn phân tích hắn mới nghĩ kĩ lại, biết mình đã chọc người có thân phận tầm thường thì vô cùng lo lắng, nhưng nhớ lại vị cô nương kia bảo không sau hắn cung tạm yên tâm.
Chu Tuấn thấy huynh đệ của mình đang phiền não chưa được bao lâu thì đã thở phào nhẹ nhỏm hắn chỉ lắc đầu ngao ngán trách vị huynh đệ mình quá ngốc.
Đột nhiên Quý Thành hỏi hắn: “huynh có thấy vị cô nương lúc nãi rất đẹp hay không? Từ lúc ta xin ra đến giờ chưa thấy ai đẹp như thế, huynh đã thấy chưa?”
Chu Tuấn nghe hỏi lập tức trong đầu hắn hiện ra hình ảnh cô đang cười sau đó môi hắn cũng nỡ một nụ cười: “đúng là rất đẹp,.đây cũng là lần đầu ta thấy người đẹp như thế”
Quý Thành giọng vô cùng tiếc nuối mà nói: “ thật đáng tiếc lúc nãi vừa đắc tội với hay người đó”
Chu Tuấn nghe thế lắc đầu nói: “nếu không đắc tội họ chưa chắc đã có cơ hội.
nên quay về thôi trời không còn sớm nữa"
- ---
Sáng ngày hôm sau Khang đế thượng triều đã thật sự chỉ mặt điểm tên Quý An, nghe hoàng đế nói ông ta hận không thể đánh chết đứa con của mình.
Thế là khi về đến nhà ông ta thật sự cầm cây đuổi đánh Quý Thành.
Quý Thành hắn chỉ có thể vừa chạy vừa cầu xin, còn Quý An vừa đuổi theo vừa trách tội:" Ngươi đúng là nghịch tử mà, ta nuôi ngươi lớn ngươi lại khiến cho ta sút mất mạng, ngươi đúng là đứa con trời đánh"
Nghe mắng hắn vô cùng bất mảng:" con cũng chẳng làm gì sao cha lại đánh con"
Nghe thế Quý An lại bị chọc tức thêm:" hôm qua ngươi không chịu ở nhà cứ thích chạy đến Xuân các, kết quả thì sao? Ngươi đắc tội thánh thượng xém chút hại chết ta rồi, như thế mà gọi là chẳng làm gì sao??"
Nghe đến đây hắn đột nhiên đứng lại, không chạy nữa, nghi hoặc mà hỏi lại Quý An:" Con thật sự đắc tội thánh thượng?"
Quý An nghe thế thì cho hắn một cây vào chân:" hoàng thượng hôm qua xuất cung đến Xuân các, nên ngươi thật sự đã đắt tội ngày"
Nghe thế hắn càng thêm mơ hồ mà hỏi thêm:" hôm qua thánh thượng có đi cùng một người nữ nhân không biết người đó là ai?"
Nghe thế An Quý ngạc nhiên mà hỏi lại:" có thật không?".