Sở Quốc hiện tại đang vô cùng nhộn nhịp bởi những ngày này các nước đều tựu hợp về đây để chuẩn bị cho cuộc hội nghị.
Sở quốc vốn đã phồn hoa, nay lại càng tăng thêm khí sắc cho đất nước.
Sự hưng thịnh của Sở quốc hiện tại chính là ước mong của các nước khác, những nước khác đều cố gắng để chạy theo sự hưng thịnh này.
Bên trong hoàng cung lúc này mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa.
Các quan thần trong triều điều xem trọng sự việc lần này.
Xem trọng cũng đúng thôi, dù sao đây cũng là đại sự quốc gia nếu làm không khéo thì chẳng khác nào tự tát thẳng vào bộ mặt của nước nhà.
Cách ngày tổ chức hội nghị còn bảy ngày, có một vài quốc gia đã có mặt Tùy quốc cùng Tần quốc là hai quốc gia đến sớm nhất.
Lúc sứ thần của hai nước này còn ở cách thành vài km thì đã phái người vào hoàng cung để thông báo.
Lúc nhận được tin nàng vô cùng bất ngờ vì không nghĩ họ sẻ đến xớm vậy.
Nhưng nếu đã đến thì cũng phải đi đón tiếp thôi.
Và tất nhiên người được giao trách nhiệm cao cả này từ trước không phải ai khác mà chín là Nhàn vương Trác Duệ tức ngũ ca của nàng.
Trác Duệ khi nhận được tin thì đã sai một nhóm binh lính đi tiếp đón hai nhóm xứ giả vào kinh thành.
Còn bản thân thì sẻ đợi sẵn ở nơi cửa cung, để khi bọn họ đến thì sẻ đón tiếp bọn họ vào bên trong.
Xứ giả Tùy Quốc chỉ có một người, người này là thừa tướng của Tùy quốc.
Còn Tần quốc lại phái đến một vị vương gia cùng một võ tướng.
Trác Duệ tiến đến vô cùng niềm nở mà lên tiếng" Các vị đường xa vất vả"
Vị vương gia nghe thế thì cũng hữu lễ mà đáp lại "không vất vã"
Nói xong hắn lại thắc mắc hỏi thêm "không biết ngày là?...!nên xưng hô thế nào cho đúng?"
Nghe hỏi thì Trác Duệ mới nhớ ra, từ nảy giờ hắn chưa giới thiệu qua bản thân mình nên cũng nhanh tróng đáp "Ta là Nhàn vương của Sở quốc"
"Hóa ra là nhàn vương, ngưỡng mộ đã lâu" tên vương gia nghe thế thì gật đầu.
Trác Duệ thấy thế thì cũng nhanh tróng đưa bọn họ vào nơi ở đã định sẵn, bởi hắn còn phải nhanh tróng quay về với bảo bối nhà hắn nữa.
Ngọc Hàn cung lúc này bầu không khí vô cùng giống với tên của nó không khí vô cùng lạnh lẽo, đám cung nữ và thái giám lúc này ngay cả thở cũng chẳng dám.
Ngay cả Hoa nhi và Thu nhi là hai người thân cận của nàng cũng đang vô cùng dè dặt, hai người bọn họ nhìn thấy nàng thân toát ra khí lạnh thì đã biết sắp có chuyện gì rồi.
"Hoa nhi, ngươi phái người giám sát nhất cử nhất động của Trác Quý cho ta" giọng nói của nàng lúc này vô cùng lạnh lẽo.
Trác Quý này là Sùng vương, xét theo thứ bậc thì hắn chính là nhị ca của nàng.
Hoa nhi nghe lệnh của nàng thì lập tức làm theo, nhìn thấy nàng như thế thì nàng ta đã thừa hiểu rằng Sở quốc lại chuẩn bị mất thêm một vị vương gia rồi.
Thêm vài ngày nữa thì xứ thần của các nước cũng gần đến đủ.
Hôm nay là ngày mà xứ thần của Chu quốc đến nơi đây cũng là đoàn xứ thần cuối cùng mà Trác Duệ cần phải tiếp đón, vị bát công chúa của Chu quốc từ lúc vào kinh thành thì đã liên tục vén rèm xe ngựa lên mà dùng ánh mắt thích thú hiếu kì để nhìn mọi thứ xung quanh.
Bách Lý Khanh vô cùng bất lực trước những biểu hiện này của muội muội mình.
Còn Từ Kha ngồi bên cạnh thì lại cười vô cùng khoái chí với biểu hiện bất lực này của hắn.
Đoàn xứ thần đến cửa cung, như thường lệ thì Trác Duệ lại là người đứng đón.
Khi Bách Lý Khanh vừa bước xuống xe thì làm Trác Duệ vô cùng bất ngờ với phong thái này của hắn.
Sự hiên ngang khí pháp trong cốt cách thật sự rất giống với những gì Trác Duệ cảm nhận được trên người nàng.
Nhìn thấy Bách Lý Khanh như thế này thì Trác Duệ hắn cũng một phần hiểu được vì sao thiên hạ có lời đồn rằng Sở quốc có An Quốc Công chúa, Chu quốc có Thuần vương gia.
Nếu hai người này hợp lực thì bản đồ hiện tại e rằng chỉ có Chu và Sở.
Rác lại suy nghĩ của bản thân sang một bên, Trác Duệ nhanh chóng hoàn thành công việc của bản thân.
Trác Duệ nhanh tróng đưa đám người của Bách Lý Khanh vào bên trong.
Trên đường đi vị bát công chúa kia cứ đưa ánh mắt tò mò nhìn cảnh vật xung quanh.
Đến khi đi đến nơi được chuẩn bị trước cho bọn họ thì nàng ta mới chịu thu lại ánh mắt của bản thân mình.
Thật sự thì nàng ta vẫn chưa cam tâm lắm bởi nàng chưa nhìn đủ nên đã lên tiếng hỏi "Xin hỏi, ta có thể nào đi quanh hoàng cung để nhìn ngắm được không?"
Bách Lý Khanh vừa nghe thế thì vội vàng lên tiếng "vương gia thứ lỗi, tiểu muội còn nhỏ chưa hiểu chuyện nên nói lung tung xin vương gia đừng tức giận"
Trác Duệ nghe thế thì cười đáp" vương gia quá lời rồi, công chúa nếu thích xem thì cứ tự nhiên chỉ cần công chúa đừng làm phiền đến các quý nhân* trong cung là được"
Nàng ta nghe thế thì vô cùng vui vẻ, mà cảm ơn.
Trác Duệ khi hoàng thành xong nhiệm vụ của bản thân thì cũng nhanh tróng đi tìm Trác Quân để báo cáo nhiệm vụ của mình.
Đúng lúc hắn tìm Trác Quân thì nàng cũng có ở đó để bàn về việc những ai sẻ có mặt trong buổi tiệc tẩy trần cho các xứ thần vào ngày mai.
Trác Duệ đến vô cùng đúng lúc nên cũng bị kéo vào cuộc trò chuyện này.
Bàn tới tính lui một lúc lâu thế là cả ba quyết định tất cả các quan nhất phẩm và nhị phẩm sẻ tới, các vị vương gia, thái hậu và tất cả các công chúa đều sẻ có mặt.
Bàn tính xong mọi việc thì trời đã sắp tối.
Sau khi quyết định xong thì nàng vội vàng rời đi, bởi nàng có hứa với tiểu thập thất là sẻ đến đón muội ấy đến cung của nàng để ngủ một đêm.
Dù sao thì phải giữ lời hứa với trẻ con không được làm lũ trẻ thất vọng nếu không thì lần sau có nói gì lũ trẻ cũng sẻ không tin.
Nên giữ lời với lũ trẻ rất là quan trọng.
Từ chỗ của Trác Quân đến chổ của Thanh Nghi khá xa nên nàng đi rất nhanh, đến khi đến cung của con bé và đón được con bé thì nàng lại quay về với tốc độ vô cùng chậm chạp, nàng sợ nếu đi nhanh thì con bé sẻ theo không kịp.
Con bé nắm lấy tay nàng vừa đi vừa nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Đôi tay mũm mĩm nằm lấy tay nàng, đôi bàn tay nhỏ bé ấy cứ nắm tay nàng giống như con bé muốn chứng minh rằng, muội đã lớn nên cứ để muội bảo vệ tỷ.
Buổi đêm trong hoàng cung rất đẹp, nơi nơi đều được giăng đèn lồ ng điều này biến hoàng cung thành một bức tranh huyền ảo, nó giống như một mỹ cảnh không có thật nơi nhân gian này.
Bên kia, Bách Lý Khanh cũng đứng một gốc nơi hoàng cung mà lặng lẽ ngắm nhìn hoàng cung này, hắn biết đâu đó trong nơi này có một hình bóng mà hắn đã nhớ nhung từ rất lâu.
Dường như mỗi một giờ một phút hắn đều mong có thể được gặp nàng.
Thật lòng mà nói nếu nàng biết hắn thích nàng thì có lẽ nàng sẻ cho rằngng đó là thứ tình cảm tróng vánh, hắn thích nàng chỉ là vì nhan sắc của nàng nhưng thật lòng không phải vậy, từ lúc mà nàng cứu hắn thì mầm móng tình cảm ấy đã được ương mầm và thế nó dần dần sinh sôi nảy nở một cách mất kiểm soát, mà hắn thì không thể nào kiềm chế lại được thứ tình cảm ấy nên hắn đã bỏ mặt nó và để nó lớn dần theo thời gian.
Ái tình là gì? Tại sao con người ta lại ngu ngốc mà đâm đầu vào? Trước khi gặp nàng hắn đã vô cùng thắc mắc, nhưng nay hắn đã hiểu hóa ra nó là sự cố trấp cứ mong một ngày nàng sẻ biết được hắn yêu nàng nhiều đến nhường nào.
Nàng ngay lúc nay đây đã ôm tiểu Thanh Nghi ngủ còn hắn lại ôm nổi niềm tương tư ấy mà tiến vào giấc mộng, có lẻ ngay cả trong mơ hắn cũng muốn nhìn thấy được nàng.
Bát công chúa vì được sự đồng ý của Trác Duệ nên từ sáng sớm đã chạy nhảy khắp nơi trong hoàng cung, hai người cung nữ mà nàng ta mang theo cũng phải chạy theo nàng ta khắp nơi.
Thật ra thì đi theo nàng ta còn có một người cung nữ nước Sở.
Vị cung nữ này đi theo bởi vì có sự phân phó của Trác Duệ, Trác Duệ muốn cung nữ này chỉ đường cũng như giúp Bát công chúa tránh đi xích mích với các quý nhân* trong cung.
*Quý nhân: hoàng đế,gồm các công chúa, phi tử của hoàng đế, và các hoàng tử còn nhỏ tuổi chưa được phong vương( con trai tiên đế), thái hậu..