"Ta vẫn còn nhớ chứ, đó là lần đầu tiên mà ta nướng gà" hắn nhớ lại những chuyện lúc trước mà nói.
"Hoàng huynh, muội muốn ăn lại món đó" nàng nhìn hắn với ánh mắt đầy mong chờ mà nói.
Nghe thế hắn gặt đầu hào sản mà đồng ý " được, hôm nay ta sẽ tự tay làm cho muội ăn."
Nói xong hắn đứng dậy, cởi bỏ lớp ngoài của long bào, sau đó từ từ bước xuống chiếc thuyền nhỏ ở bờ hồ, tự mình chèo thuyền đến giữa hồ hái lá.
Lúc đầu đám cung nữ thái giám định đi thay hắn nhưng điều bị hắn cản lại.
Trác Quân rất chuyên nghiệp trong công cuộc hái lá của bản thân hái toàn những lá to đẹp, hắn còn tiện tay hái đài sen để lát nữa hầm canh và nướng cùng gà.
Sau khi hắn đã hái song thì quay về chỗ lúc nãy ngồi phân phó cho thái giám tổng quản Lý Ngọc.
Hắn đưa hơn một nửa đài sen cho cung nữ rồi lên tiếng nói " người mang số đài sen cùng số cá lúc nãy ta câu được đưa đến ngự thiện phòng, bảo bọn họ hầm canh, tiện thể kiêu bọn họ hầm canh gà cho Yên Yên, canh cá sau khi hầm xong thì mang một phần đến chỗ mẫu hậu.
Lúc quay về nhớ mang cho trẫm hai con gà đã được sơ chế sẵng"
Cung nữ kia nghe thế thì nhận lấy đài sen lên tiếng đáp "nô tỳ đã rõ" nói song nàng ta cuối người rồi lui về sau ba bước mới quay đầu rời đi.
Số lá sen mà lúc nãy hắn hái liền mang đưa cho một cung nữ khác bảo nàng ta mang đi rửa sạch.
Vốn là phần đài sen sẽ được đưa cho cung nữ khác để tách hạt nhưng nàng lại lên tiếng " muội muốn tự mình thách hạt"
Hắn nghe nàng nói thế thì đồng ý mà chiều theo nàng.
Hắn tách từng hạt sen ra khỏi đài sen, sau đó mới đưa cho nàng bóc, hạt sen không nhiều lắm nhưng mà bóc lâu sẽ rất đâu tay.
Hơn nữa không chỉ là tách võ mà còn phải bóc nhụy sen.
Hắn sợ nàng đau tay nên dành công việc bóc vỏ về bản thân chỉ cho nàng tách nhụy sen, công việc này đơn giản hơn nhiều.
Tay nàng rất đẹp, ngón tay thẳng tấp móng cũng được dưỡng khá dài nước da trắng mịnh.
Móng tay dài thì đúng là đẹp thật nhưng nếu không cẩn thận sẽ dễ gãy đôi khi còn gãy phạm vào cả da thịt.
Tuy nàng có dùng đến dụng cụ lấy nhụy sen nhưng ánh mắt của Trác Quân cứ dán chặt vào đôi tay đây làm việc của nàng, mỗi động tác của nàng làm hắn hít thở khó khăn, hắn sợ nàng vô ý làm bản thân bị thương.
Sau một hồi sợ hải thì cuối cùng thì hạt sen cũng đã được lột xong, gà cũng được đưa đến lá sen cũng đã được rửa xong.
Thế là hắn bắt tay vào công việc gói gà chuẩn bị nướng.
Sau khi gói xong hắn cũng không ngại bẩn mà đi xuống cạnh hồ lấy đất mang đất đắp lên bên ngoài lá sen, bọn cung nữ thị vệ thấy thế thì mắt chử O mồm chữ A.
Sau khi đã chuẩn bị song tất cả thì lữa cũng nỗi lên, hai con gà được đưa vào trong nướng, hai giò sau gà chín lửa cũng đã tàn, đám cung nữ nhanh chóng mang gà ra, lớp đất bùng lúc nãy nay đã khô cứng lại, khỏ lốp đất ấy ra chín là lá sen, tiếp tục mở các lớp lá sen ra thì mùi gà cùng mùi lá sen hòa quyện vào nhau, mùi hương lan tỏa.
(Khúc này giống viết về ẩm thực ăn uống ghê )
Hắn nhanh tay sé một cái đùi gà còn nóng bỏ vào lá sen đưa đến cho nàng, hành động này của hắn giống hệt như lúc hai người còn nhỏ, lần đó hắn cũng đưa đùi gà cho nàng như thế này.
Thế là nàng vui vẽ cầm lấy đùi gà mà đưa lên cắn, mùi vị rất giống lúc còn nhỏ.
Qua nhiều năm như thế nhưng hương vị vẫn không thay đổi.
Thật ra nàng cũng không rõ liệu có phải thật sự hương vị chẳng hề thay đổi hay không hay là do lòng người từ trước đến nay vẫn vậy.
———————
Thời gian trôi qua từng ngày cuối cùng thì ngày đầu tiên của vòng sơ khảo cuộc thi võ.
Buổi thi sơ khảo được tổ chức ở ngoài thành, khu vực này rộng lớn có thể tổ chức khoa thi cử cho hơn năm mươi người.
Sân đầu được dựng cao một mét, diện tích khá rộng nên sẻ đánh nhau vô cùng thoải mái.
Nơi ngồi của các quan võ cũng chỉ cách khán đài có vài mét cho nênn rất thuận tiện để quan sát chận đấu.
Hôm nay tất cả võ quan điều đến, bọn họ đến chủ yếu là nhìn xem người tài, và nếu có vài người làm bọn họ hài lòng họ sẽ thu về dưới trướng.
Nàng hôm nay cũng đến rất sớm, vị trí của nàng ngồi là ở giữa chung tâm, hôm nay nàng cũng mặt y phục nam nhân mà đến.
Khi nàng và các võ quan đến đủ thì những người tham gia cuộc thi cũng lần lượt mà kéo đến.
Những người đến đầu tiên là anh em Chu gia, bọn họ đến sớm làm cho những võ quan vô cùng hài lòng, bởi võ quan coi trọng nhất là thời gian trong đánh trận cần tính toán kĩ lưỡng về thời gian, nếu chậm trễ một giây phút nào đó cũng sẽ mang lại nhiều hậu quả lớn.
Đám võ quan kia hài lòng với biểu hiện của bốn người họ là bởi vì, thời gian mà bọn họ đến vô cùng phù hợp với giờ mà võ quan đặt ra hạn mức, bọn họ đến đúng hạn mức đầu tiên mà đám võ quan kia đặt, nếu đến trễ hơn hạn mức sau cùng thì sẽ trực tiếp bị loại.
Đám người Chu gia khi thấy nàng cũng đến thì vô cùng ngạc nhiên cùng vui vẻ, nhưng sự ngạc nhiên cùng vui vẻ ấy đã bị thay thế bằng sự sợ hãi, bọn họ sợ nếu bản thân biểu hiện không tốt thì nàng sẻ thất vọng.
Nàng lúc này thì đang tranh thủ thảo luận một số việc với các võ quan ai rảnh đâu mà chú ý tâm tư của bọn người Chu Tuấn.
Thời gian dần trôi qua đám người dự thi lần lượt kéo đến đong đủ.
Cái đầu tiên mà bọn họ chú ý đến không phải là sân đấu cũng chẳng phải là các võ quan mà chính là nàng.
Bọn họ nhìn nàng như muốn chọt thủng vài cái lỗ trên mặt nàng vậy.
Từ trước đến dung mạo của nàng đi đến đâu ai cũng đưa mắt nhìn, nhưng nàng chẳng thấy gì gọi là khó chịu, còn lần này là lần đầu tiên mà nàng cảm thấy mình khó chịu khi bị nhìn như vậy.
Các võ quan từ nãy đến giờ cứ nhìn sang đám người kia rồi lại nhìn sang nàng, đến khi nhìn thấy nàng nhíu mài khó chịu thò tim họ chùng xuống vội vàng lên tiếng "điện hạ bớt giận"
do khoản cách từ chỗ nàng vá các võ quan ngồi cách chổ đám người kia đứng cộng với tiếng nói của võ quan khá nhỏ nênn bọn người đó không nghe thấy rõ.
Nghe thế mài nàng giản ra sau đó nhết miếng cười nói " ta không giận"
Đám võ quan thấy thế thì lòng gào thét, không giận mới lạ, dù điện hạ đang cười nhưng ai mà biết người đang nghĩ gì cơ chứ, có khi nàng đang nghỉ cách đễ dại dỗ đám người kia cũng không chừng.
Quả thật suy nghĩ của võ quan đã đúng nàng thật sự đang nghĩ cách để dại dỗ đám người kia.
Sau khi đã nghĩ song thì nàng vui vẻ nói với võ quan " quan võ cần nhất là thể lực phải không?"
Võ quan nghe thế thì gật đầu, trong lòng thầm cầu nguyện cho đám người kia.
"Vậy thì bảo bọn họ chạy hai mươi vòng từ vị trí bọn họ đứng vòng qua phía sau khu vực chúng ta đang ngồi đi "
Tên võ quan nghe thế thì trong lòng đã hiểu liền gật đầu sau đó bước lên sân khấu mà hô lớn " người luyện võ quan trọng nhất là thể lực, chúng ta đã bàn bạc qua thử thách đầu tiên của các ngươi chín là chạy bộ, các ngươi chạy từ vị trí đó sau đó bọc qua chổ chúng ta đang ngồi, đủ hai mươi dòng thì dừng lại"
Đám người kia nghe thế thì bắt đầu sì sào ban tán, võ quan thấy vậy thì lại lớn giọng nói" các ngươi đã rõ chưa "
Bị giọng nói lớn làm cho giật mình nên tiếng sì sào cũng dừng lại, bọn người đó cùng đồng thanh đáp " đã rõ"
"Vậy thì bắt đầu"
Sau lời nói của võ quan đám người đó đã bắt đầu di chuyển.
Võ quan đó cũng quay lại vị trí của mình mà ngồi xuống, trong lòng của đám võ quan lúc này đang âm thầm cầu nguyện cho đám người kia không bị công chúa điện hạ chỉnh chết.
Nàng lúc này thì lại vô cùng nhàn nhã mà lật từng trang sách đọc xem, Thu nhi cùng hoa nhi không biết kiếm đâu ra hai cái ghế mà cũng ngồi xuống cạnh nàng.
Còn đám võ quan hiện tại thì đang bị áp lực vô hình đè nặng lênn đôi vai bất lực của bản thân, còn nguyên nhân của mọi việc thì lại vô cùng nhàn hạ..