"Triệu đại nhân cứ thích đùa, ông có thể leo lên chức quan nhị phẩm thì cũng chẳng phải loại người ngu ngốc gì, hơn nữa vụ việc điều tra là chính ông xin được đảm nhiệm chắc chắn ông đã khẳng định mình sẽ điều tra tốt.

" nàng cười nhẹ rồi nói.

"Điện hạ quá lời rồi, thần chỉ một lòng chia sẻ cùng bệ hạ nên mới xin gánh vác vụ việc lần này nhưng đến nai thần vẫn chưa tra ra được gì, điều nài khiến cho thần luôn ấy nấy trong lòng hôm nay thượng triều thần đã định thỉnh tội với bệ hạ.

" gã ta cung kình trả lời nàng, cũng khéo nhắc đến việc sẽ thỉnh tội với Kha đế
"Vậy sao? Ngươi thật sự không thể tra được?"Nàng nhàn nhạt mà hỏi lại hắn.

"Bẩm điện hạ, thần thật sự không thể tra được " Hắn cung kính đáp
" Hỗn xược, ngươi vốn dĩ chẳng muốn tra việc này, nhưng ngươi lại không muốn rơi vào tay người khác nên mới chủ động xin tra.

" Nàng tức giận nói
Hắn ta thấy nàng như thế thì rất sợ hãi nhưng vẫn kiên quyết nói " thần thật sự muốn chia sẻ cùng bệ hạ chứ chẳng phải như lời điện hạ nói"
"Vây sao? Vậy để ta sẽ nói rõ cho ngươi biết chuyện ngươi làm thật ra ngay từ đầu ta không hề nghi ngờ nhưng kể từ khi ngươi cho thích khách để ám hại ta lúc trên đường đến Hà Giang ta đã bất đầu có vài nghi ngờ với ngươi rồi, cho đến khi tên họ Hà nài nhắc đến vị đại nhân ta càng chắc chắn đó chính là ngươi" nàng lạnh giọng mà nói.

Kha đế khi nghe đến việc nàng bị ám sát thì hỏi " ruốt cuộc là sải ra chuyện gì?"
"Khởi bẩm hoàng thượng, trên đường đi có một bọn người tập kích nhằm ám sát cửu muội để nhằm hoản lại việc đi đến Hà Giang của chúng thần" Trác Duệ lên tiếng để nói rõ về việc nàng bị ám sát mà mục đích của chúng.


Hoàng đế nghe thế thì lớn tiếng cười:" hay, hay lắm " tuy nói hắn đang cười nhưng tiếng cười của hắn mang đầy sự tức giận, nó khiến cho các vị đại thần trên điện rung sợ.

"Triệu Tắt, ngươi nói cho trẫm nghe thử xem những điều nài có phải ngươi làm hai không?" Hắn lạnh giọng hỏi
Tên họ Triệu kia khi nghe thấy thì quỳ xuống nói," bệ hạ thần thật sự không có, xin hoàng thượng minh giám"
"Triệu đại nhân còn dám mở miệng kiêu oan sau, hay là để ta nói rõ hơn một chút có được không"nàng vừa cười vừa nói.

Ai cũng biết vị An Quốc công chúa nài tuy cười lên như muôn hoa nở rộ, ấm áp như nắng xuân nhưng ẩn sau nụ cười ấy thì chưa biết đang tính toán chuyện gì.

"Thần không thẹn với lòng, xin điện hạ cứ nói " tuy lòng hắn lo sợ nhưng bên ngoài vẫn cứng miệng mà nói.

" Vậy được bổn cung sẽ nói rõ, Triệu Tắt ngươi ngay lần đầu khi nghe đến việc đê vỡ thì đã chủ động xin điều tra vấn đề vận chuyển ngân lượng bởi ngươi không muốn cho người nào khác biết đến việc ngươi cùng Tề Chi ( Người vận chuyển ngân lượng đến Hà Giang) mốc nói với nhau để cắt xén 2/3 số ngân lượng.

Còn khi ngươi nghe đến việc ta đến Hà Giang để cứu trợ thì người đã lo lắng ta nhìn ra chuyện bất thường nơi đó bởi ngươi cũng đã móc nói với hắn ta để ăn chặn số ngân lượng còn lại nên người mới cố ý thuê sát thủ để ám sát ta trên đường đi, nếu ta có xảy ra chuyện gì thì đoàn cứu trợ quay trở về, hoàng đế sẽ tức giận rồi sử tội những người đi cùng ta từ đó bỏ qua vấn đề của Hà Giang.

Nhưng đáng tiếc mọi chuyện không thành công, bọn ta vẫn đến được Hà Giang, tê huyện lệnh họ Hà đó sợ rằng ta sẽ biết chuyện nên đã xuống tay hạ độc, hắn ta biết rằng ngươi sẽ giúp hắn ta chống đỡ mọi chuyện bởi hai tên các ngươi có quan hệ mốc nói bởi nhau.

"
" Điện hạ xin người đừng đổ oan cho thần, thần chưa từng làm ra chuyện tham quan, hơn nữa chuyện mưu hại hoàng thất càng không thể " Hắn ta biết nàng đã nói đúng nhưng vẫn cương quyết phủ nhận
" Giải lên đây " nàng lớn tiếng nói.


Rất nhanh sau đó hai tên quân lính áp giải một tên nam nhân đi vào, tên nam nhân ấy không ai khác chính là Tề Chi.

Hắn vừa lên tới đại điện đã xin tha mạng:" bệ hạ, chuyện này điều do Triệu đại nhân dụ dỗ thần làm chứ thần không muốn, xin bệ hạ tha mạng cho thần "
Tên họ Triệu nghe thế thì tức giận:" nói láo ta chưa bao giờ làm chuyện đó, ngươi ngậm máu phung người"
Thế là lúc này trên đại điện in ổi tiếng cải nhau, hoàng đế tức giận quát lớn:" các ngươi im miệng cho trẫm"
Rồi hắn nhìn sang nàng mà nói "muội tiếp tục đi"
"Khi trên đường quay về kinh muội đã âm thầm sai người điều tra Tề Tri thì phát hiện hắn đang âm thầm tìm cách phi tan số ngân lượng kia, nên đã bắt hắn đến đây để huynh định tội"
" Các ngươi đúng thật là rất giỏi, dám qua mặt trẫm mà nước nhiều ngân lượng như thế còn dám mưu sát cả hoàng thất" hắn mặt âm trầm mà nói.

Sau đó hắn quát lớn" người đâu! lôi những tên nài giam vào đại lau, chờ ngày xử trẫm.

" dường như thấy mọi chuyện chưa thỏa đáng, hắn lại nói tiếp" Triệu gia, Hà gia, cùng với tên ghi chép kia bất kính hoàng thất tịch thu toàn bộ tài sản, tru di tam tộc"
"Người đâu, lôi bọn chúng đi nhanh nếu không trẫm không kìm được mà chém chết tại đây" lời nói này của hắn làm cho đám đại thần như hít phải ngụm khí lạnh.

"Chu Phong Vân trẫm giao chuyện nài cho khanh, đừng làm trẫm thất vọng" hắn nhìn sang rồi nói với một vị đại nhân.

Vị vừa được gọi tên là cữu cữu của nàng, tính ra thì ngoại tổ phụ nàng có bảy người con bốn nam ba nữ, nam thì đều làm quan trong triều có một người giữ vị trí nhị phẩm là Chu Phong Vân, Hai người giữ chức vị tam phẩm, con một người là tứ phẩm.


Người kia vừa nghe thế thì bước lên cuối đầu cung kính đáp" thần nhất định sẽ không làm bệ hạ thất vọng"
Lúc này hắn mới nhớ đến mình quên gì đó " Các khanh vì dân như thế trẫm nhất định sẽ ban thưởng Đỗ Hi, Tiêu Trạch ta sẽ phong hai ngươi lên quan tứ phẩm, lát nữa ta sẽ sai người mang thánh chỉ đến phủ các ngươi"
Hai người kia nghe thế thì lập tức khấu đầu tạ ơn.

"Ngũ đệ, hoàng muội, hai người muốn ban thưởng cái gì?" Hắn không trực tiếp ban thưởng mà cố tình hỏi ý xem nàng muốn cái gì.

Trong mắt những người trong đại điện lúc nài đã nhìn ra được đây chính là thiên vị một cách trắng trợn
Hắn dương ánh mắt trờ mong nhìn qua Trác Duệ, Trác Duệ lơ đi" đệ chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra xẻ nói sau"lời nài làm hắn không được vui nhưng hắn không thể hiện ra,hắn lại mong chờ nhìn về phía nàng, nhưng nàng cố tình không nhìn thấy mà trả lời" muội cái gì cũng có nên vẫn chưa phát hiện ra mình cần cái gì" nghe nàng nói thế thì mặt hắn triệt để tức giận.

Nhưng hắn thầm niệm trú không được tức giận với hoàng muội, không được tức giận, không tức giận, không giận niệm xong tinh thần hắn mới tốt lên.

"Vậy khi nào thích gì ngươi cứ nói, trẫm sẽ đáp ứng" hắn tươi cười nói.

Hắn nhìn sang nhóm người của Võ bảo rồi hỏi" các ngươi lận lội từ xa đèn đây rất vất vã trẫm sẽ cho các ngươi mỗi người một nguyện vọng, nói đi các ngươi cần gì"
Cả ba người nhìn nhau sau đó Võ Báo tiến lên nói" khởi bẩm hoàng thượng chúng thảo dân không cần gì cả, chỉ thỉnh cầu người có thể phải một vị phụ mẫu tốt đến Hà Giang để dân chúng đở khổ.

"
"Chuyện nài là tất nhiên, không cần ngươi không thỉnh cầu trẫm cũng sẽ làm" hoàng đế ôn tồn nói" thế các ngươi không muốn xin gì thật à, vậy ta sẽ tự quyết định ban thưởng cho mỗi người một ngàn lượng bạc"
" Nếu không còn việc gì nữa thì bãi triều, trẫm còn nhiều công vụ cần sử lý" hắn đứng dậy rời đi.

Trác Quân nói thế nhưng thật ra đang nhanh chân chạy đến cung của nàng đợi nàng về.


Bên này nàng bước đến cạnh bọn họ rồi nói" các ngươi đi theo công công trưởng quản lấy ngân lượng đi" nàng quay người rồi đi.

Phù Du thấy thế thì lập tức quỳ xuống rồi nói" cầu xin điện hạ cho tiểu nhân đi theo người, gia mẫu của tiểu nhân nai đã không còn tiểu nhân cũng không muốn quay về nữa, cầu xin điện hạ giữ ta lại" nàng ta vừa nói nước mắt vừa rơi xuống.

"Đứng dậy đi, ngươi muốn theo ta cũng được nhưng trong cung nhiều quy tắc ta sợ ngươi không chịu nỗi" nàng nhẹ giọng nói.

Thấy thế nàng ta lập tức lấy tay lau nước mắt "chỉ cần điện hạ chịu giữ ta lại ta nhất định sẽ học quy tắc thật tốt.

"
"Đươc rồi ngươi đứng dậy đi, lát nữa theo ta quây về" nàng thở dài rồi nói.

Thấy thế nàng ta rối rích đa tạ nàng.

Nàng quay sang nhìn hay người còn lại rồi nói, "hai người các ngươi định khi nào thì quay về?"
Tên Võ Các kia chư kịp trả lời thì đã bị Ngũ ca nàng chụp vai rồi nói" ngươi và ta còn chưa tỉ thí xong đâu, đừng hòng bỏ chạy"
Tuy hơi bất ngờ nhưng hắn vẫn quay sang nhìn lại rồi cười nói" thảo dân cũng vừa định mở miệng xin được phép theo người nhưng xem ra không cần thiết nữa, ngày chủ động cho ta theo ngày ta rất vui"
Nàng chực tiếp bỏ qua hai người kia rồi nhìn Võ Bảo mà hỏi" ngươi có dự định gì cho tương lai không?"
Hắn cung kính trả lời nàng" bẩm điện hạ, hoàng thượng ban cho thần một vạng lượng thần dự định sẽ mua một căn nhà nhỏ tại kinh thành, sau đó về quê đón phụ mẫu đến, còn thảo dân sẽ tiếp tục rèn sách năm sau thảo dân sẽ tham gia khoa thi cử "
Nghe thế nàng gật đầu sau đó nói " hy vọng năm sau bổn cung sẽ thấy tên ngươi nằm đầu bảng"
Nói rồi nàng quay lưng rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện