Lâm Cảnh Diệu thấy nàng run rẩy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không còn một chút máu, rõ ràng là nàng đang sợ hãi, hắn ta liền không vui mà nói: "Trần Cao Khác, đều tại bộ dạng của ngươi quá xấu, thật xấu hổ khi gặp người khác. Nhìn thấy công chúa mà còn dám không hành lễ, thật sự cho rằng cha ngươi là đại tướng quân thì muốn làm gì thì làm sao? Ai biết được ngươi có phải là con ruột hay không!"
“Ngươi nói cái gì vậy?” Trong mắt Trần Cao Khác lộ ra một chút sát khí, nhìn Lâm Cảnh Diệu với ánh mắt lạnh như băng: “Nói lại lần nữa.”
"Nói thì nói, ai sợ ngươi chứ? Ta cũng không phải là một quả hồng mềm!" Lâm Cảnh Diệu không chút sợ hãi đối diện với hắn, thân hình cao lớn không hợp với tuổi của hắn ta hơi nghiêng về phía trước, trong mắt tràn đầy vẻ hung dữ: "Ai biết được tên nhóc ngươi có phải là con ruột của Trần đại tướng quân không? Bộ dạng thật là xấu!"
Ngay khi vừa nói xong, Trần Cao Khác liền đánh ra một cú đấm, Lâm Cảnh Diệu né tránh và nhân cơ hội tấn công. Hai người đều lần lượt ra tay, nhanh chóng xảy ra xô xát với nhau.
"Này, A Khác... Cảnh Diệu, các ngươi làm gì vậy? Dừng tay lại!" Khương Yến nhíu mày, muốn kéo họ ra, nhưng lại không dám tùy ý xen vào vào trận chiến. Hắn ta suy nghĩ một chút rồi xoay người nhìn về phía Khương Linh, lo lắng nói: "A Linh, muội không sao chứ? Có phải cảm thấy không khỏe đúng không?"
Nhị huynh đệ của Lâm gia và Trần Cao Khác được công nhận là đối thủ một mất một còn. Họ đều sinh ra từ gia tộc võ tướng, cãi nhau một câu liền trực tiếp đánh nhau, vì thế không biết bao nhau bàn ghế, dụng cụ của Thượng Thư Phòng đã bị làm hỏng, ngay cả Lý tiến sĩ cũng không làm gì được bọn họ.
Hai người đánh nhau là chuyện bình thường, Khương Yến cũng không vội kéo bọn họ ra, canh giữ ở bên cạnh Khương Linh và hỏi: "Có muốn gọi thái y không? A Linh, A Linh, tại sao muội không nói gì?"
“Nhị ca.” Khương Linh từ từ tỉnh táo lại, rốt cuộc trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng cũng có một chút hồng hào, nàng mỉm cười đáp: “Ta không sao, vừa rồi đột nhiên đau đầu và khó chịu, hiện tại đỡ hơn nhiều rồi."
"Đau đầu ư? Vẫn nên gọi thái y đến kiểm tra một chút." Nói xong, Khương Yến không để ý đến sự ngăn cản của Khương Linh, trực tiếp ra lệnh: "Xương Thuận, đi mời thái y."
"Nhị ca..." Khương Linh quấn chặt áo choàng quanh người, nhưng vẫn không chống đỡ được khí lạnh ở bốn phía. Nàng đã không có cách nào biết được rốt cuộc kiếp trước mình trông như thế nào, nhưng bây giờ... nàng nên tin tưởng nhị hoàng huynh. Ngoại trừ phụ hoàng ra thì hắn ta là người thân thiết với nàng nhất.
Khóe mắt của nàng lặng lẽ đỏ lên, Khương Yến giơ tay giúp nàng ấn vào huyệt thái dương, nhỏ giọng hỏi: "Đã thấy đỡ hơn chút nào chưa?"
Khương Linh hít một hơi, ngẩng mặt lên nhìn hắn ta, nhẹ nhàng hỏi: "Nhị ca, huynh vẫn sẽ luôn yêu thương muội như thế này sao?"
“Hả?” Khương Yến sững sờ, nhìn thấy vẻ lo lắng ở trong mắt nàng, trong lòng cảm thấy khó chịu, ánh mắt phức tạp mà nói: “Ừ.”
Khương Linh cảm thấy yên tâm hơn một chút, nhưng nàng vẫn không thoải mái khi gặp lại Trần Cao Khác. Thái y nói rằng tim nàng bị đập nhanh, công thêm thiếu ngủ trong một thời gian dài, tích tụ ở trong lòng nên cần phải điều dưỡng thật tốt một thời gian.
Nàng tạm thời không thể đi Thượng Thư Phòng nên Khương Linh trở về Chiêu Dương Cung, không ngờ đêm đó liền sốt cao và không ngừng mê man.
Thái Y Viện vội vàng kê đơn thuốc nhưng đến nửa đêm vẫn không thấy khá lên. Khương Chiếu nghe Huyền Minh báo cáo, đặc biệt là khi nghe thấy Trần Cao Khác và Lâm Cảnh Diệu đánh nhau ở trước mặt Khương Linh, sắc mặt hắn cực kỳ khó nhìn.
“Công chúa sợ hãi sao?” Hai mắt Khương Chiếu tối sầm lại.
Vương thái y thở dài, nhỏ giọng nói: "Vâng, gần đây công chúa thiếu ngủ và suy nghĩ nhiều, cơ thể vốn cũng không tốt, hôm nay lại hoảng sợ khiến lồng ngực bị tích tụ, cho nên lúc này mới bị bệnh."
“Triệu Võ, ngươi đi đi.” Khương Chiếu kìm nén sự tức giận trong lòng, trong đầu vẫn còn có chút lý trí. Võ tướng của Đại Chu khan hiếm, Trần gia và Lâm gia đã độc chiếm và đứng đầu trong thời gian dài, gần như đã nắm được bảy phần tướng giỏi. Ông không thể ngăn được và căn bản không có cách nào trừng phạt nghiêm khắc.
Hai người thừa kế của hai phủ đánh nhau, ông rất vui mừng khi thấy kết quả như vậy, nhưng ông chưa từng nghĩ rằng nó lại vô tình khiến cho A Linh bị hoảng sợ, thật đúng là một đám thô bạo! Triệu Võ đáp lại một tiếng và rời đi, còn về việc trừng phạt như thế nào thì hắn ta luôn có giới hạn nên Khương Chiếu không lo lắng.
Đến khi trời dần sáng, cơn sốt cao của Khương Linh mới dần giảm xuống. Khương Chiếu thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ngờ chưa được đến nửa ngày thì nàng lại sốt cao, toàn bộ thái y của Thái Y Viện đều cực kỳ khẩn trương, đã dùng nhiều biện pháp khác nhau nhưng vẫn không có tác dụng gì.
Chiêu Dương Cung rơi vào khủng hoảng, nhóm người hầu đều hoảng sợ than khóc, ai cũng không dám buông lỏng một chút nào.
Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi.
Khi màn đêm buông xuống, Mục Diễn quấn chặt bắp chân một cách quen thuộc, lấy quần áo của Trình Lập ra thay, đội mũ rồi đi ra khỏi cửa phòng. Trong đêm tối lờ mờ, rất ít người có thể nhìn thấy rõ mặt hắn.
“Đứng lại.” Giọng nói của Huyền Minh vang lên ở trên đỉnh đầu. Mục Diễn cũng biết căn bản là không thể tránh khỏi sự dò xét của y, dứt khoát ngẩng đầu lên và đối diện với y trong bóng đêm.
Giọng nói của Huyền Minh vẫn hờ hững như cũ: "Không ai được phép tự tiện xông vào phòng ngủ của công chúa.."
"Ta biết." Mục Diễn lại đè vành mũ xuống, thản nhiên nói: "Nhưng ta có nhiệm vụ vào tối nay."
Khi đang nói chuyện, bàn tay vừa giơ lên của hắn lật nhanh, hai cái kim thêu nhỏ dài chợt lóe lên trong bóng đêm. Huyền Minh né tránh từng cái, nhưng cái thứ ba có thuốc đánh trúng vào cánh tay, hắn chỉ cảm thấy cơ thể mềm nhũn, nội lực nhanh chóng cạn kiệt rồi ngã mạnh xuống đất.
Trong mắt Mục Diễn có chút do dự, cuối cùng vẫn cắn răng đẩy cửa ra.
Tâm pháp của Mục gia mà hắn tu luyện thật sự có tác dụng làm trẻ hóa, mặc dù không biết có thể giúp được nàng hay không nhưng phải thử một chút thì mới biết được.
Chỉ cần nó có hiệu quả, nếu không thì nàng muốn giết hay xử lý hắn thế nào cũng được.
“Ngươi nói cái gì vậy?” Trong mắt Trần Cao Khác lộ ra một chút sát khí, nhìn Lâm Cảnh Diệu với ánh mắt lạnh như băng: “Nói lại lần nữa.”
"Nói thì nói, ai sợ ngươi chứ? Ta cũng không phải là một quả hồng mềm!" Lâm Cảnh Diệu không chút sợ hãi đối diện với hắn, thân hình cao lớn không hợp với tuổi của hắn ta hơi nghiêng về phía trước, trong mắt tràn đầy vẻ hung dữ: "Ai biết được tên nhóc ngươi có phải là con ruột của Trần đại tướng quân không? Bộ dạng thật là xấu!"
Ngay khi vừa nói xong, Trần Cao Khác liền đánh ra một cú đấm, Lâm Cảnh Diệu né tránh và nhân cơ hội tấn công. Hai người đều lần lượt ra tay, nhanh chóng xảy ra xô xát với nhau.
"Này, A Khác... Cảnh Diệu, các ngươi làm gì vậy? Dừng tay lại!" Khương Yến nhíu mày, muốn kéo họ ra, nhưng lại không dám tùy ý xen vào vào trận chiến. Hắn ta suy nghĩ một chút rồi xoay người nhìn về phía Khương Linh, lo lắng nói: "A Linh, muội không sao chứ? Có phải cảm thấy không khỏe đúng không?"
Nhị huynh đệ của Lâm gia và Trần Cao Khác được công nhận là đối thủ một mất một còn. Họ đều sinh ra từ gia tộc võ tướng, cãi nhau một câu liền trực tiếp đánh nhau, vì thế không biết bao nhau bàn ghế, dụng cụ của Thượng Thư Phòng đã bị làm hỏng, ngay cả Lý tiến sĩ cũng không làm gì được bọn họ.
Hai người đánh nhau là chuyện bình thường, Khương Yến cũng không vội kéo bọn họ ra, canh giữ ở bên cạnh Khương Linh và hỏi: "Có muốn gọi thái y không? A Linh, A Linh, tại sao muội không nói gì?"
“Nhị ca.” Khương Linh từ từ tỉnh táo lại, rốt cuộc trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng cũng có một chút hồng hào, nàng mỉm cười đáp: “Ta không sao, vừa rồi đột nhiên đau đầu và khó chịu, hiện tại đỡ hơn nhiều rồi."
"Đau đầu ư? Vẫn nên gọi thái y đến kiểm tra một chút." Nói xong, Khương Yến không để ý đến sự ngăn cản của Khương Linh, trực tiếp ra lệnh: "Xương Thuận, đi mời thái y."
"Nhị ca..." Khương Linh quấn chặt áo choàng quanh người, nhưng vẫn không chống đỡ được khí lạnh ở bốn phía. Nàng đã không có cách nào biết được rốt cuộc kiếp trước mình trông như thế nào, nhưng bây giờ... nàng nên tin tưởng nhị hoàng huynh. Ngoại trừ phụ hoàng ra thì hắn ta là người thân thiết với nàng nhất.
Khóe mắt của nàng lặng lẽ đỏ lên, Khương Yến giơ tay giúp nàng ấn vào huyệt thái dương, nhỏ giọng hỏi: "Đã thấy đỡ hơn chút nào chưa?"
Khương Linh hít một hơi, ngẩng mặt lên nhìn hắn ta, nhẹ nhàng hỏi: "Nhị ca, huynh vẫn sẽ luôn yêu thương muội như thế này sao?"
“Hả?” Khương Yến sững sờ, nhìn thấy vẻ lo lắng ở trong mắt nàng, trong lòng cảm thấy khó chịu, ánh mắt phức tạp mà nói: “Ừ.”
Khương Linh cảm thấy yên tâm hơn một chút, nhưng nàng vẫn không thoải mái khi gặp lại Trần Cao Khác. Thái y nói rằng tim nàng bị đập nhanh, công thêm thiếu ngủ trong một thời gian dài, tích tụ ở trong lòng nên cần phải điều dưỡng thật tốt một thời gian.
Nàng tạm thời không thể đi Thượng Thư Phòng nên Khương Linh trở về Chiêu Dương Cung, không ngờ đêm đó liền sốt cao và không ngừng mê man.
Thái Y Viện vội vàng kê đơn thuốc nhưng đến nửa đêm vẫn không thấy khá lên. Khương Chiếu nghe Huyền Minh báo cáo, đặc biệt là khi nghe thấy Trần Cao Khác và Lâm Cảnh Diệu đánh nhau ở trước mặt Khương Linh, sắc mặt hắn cực kỳ khó nhìn.
“Công chúa sợ hãi sao?” Hai mắt Khương Chiếu tối sầm lại.
Vương thái y thở dài, nhỏ giọng nói: "Vâng, gần đây công chúa thiếu ngủ và suy nghĩ nhiều, cơ thể vốn cũng không tốt, hôm nay lại hoảng sợ khiến lồng ngực bị tích tụ, cho nên lúc này mới bị bệnh."
“Triệu Võ, ngươi đi đi.” Khương Chiếu kìm nén sự tức giận trong lòng, trong đầu vẫn còn có chút lý trí. Võ tướng của Đại Chu khan hiếm, Trần gia và Lâm gia đã độc chiếm và đứng đầu trong thời gian dài, gần như đã nắm được bảy phần tướng giỏi. Ông không thể ngăn được và căn bản không có cách nào trừng phạt nghiêm khắc.
Hai người thừa kế của hai phủ đánh nhau, ông rất vui mừng khi thấy kết quả như vậy, nhưng ông chưa từng nghĩ rằng nó lại vô tình khiến cho A Linh bị hoảng sợ, thật đúng là một đám thô bạo! Triệu Võ đáp lại một tiếng và rời đi, còn về việc trừng phạt như thế nào thì hắn ta luôn có giới hạn nên Khương Chiếu không lo lắng.
Đến khi trời dần sáng, cơn sốt cao của Khương Linh mới dần giảm xuống. Khương Chiếu thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ngờ chưa được đến nửa ngày thì nàng lại sốt cao, toàn bộ thái y của Thái Y Viện đều cực kỳ khẩn trương, đã dùng nhiều biện pháp khác nhau nhưng vẫn không có tác dụng gì.
Chiêu Dương Cung rơi vào khủng hoảng, nhóm người hầu đều hoảng sợ than khóc, ai cũng không dám buông lỏng một chút nào.
Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi.
Khi màn đêm buông xuống, Mục Diễn quấn chặt bắp chân một cách quen thuộc, lấy quần áo của Trình Lập ra thay, đội mũ rồi đi ra khỏi cửa phòng. Trong đêm tối lờ mờ, rất ít người có thể nhìn thấy rõ mặt hắn.
“Đứng lại.” Giọng nói của Huyền Minh vang lên ở trên đỉnh đầu. Mục Diễn cũng biết căn bản là không thể tránh khỏi sự dò xét của y, dứt khoát ngẩng đầu lên và đối diện với y trong bóng đêm.
Giọng nói của Huyền Minh vẫn hờ hững như cũ: "Không ai được phép tự tiện xông vào phòng ngủ của công chúa.."
"Ta biết." Mục Diễn lại đè vành mũ xuống, thản nhiên nói: "Nhưng ta có nhiệm vụ vào tối nay."
Khi đang nói chuyện, bàn tay vừa giơ lên của hắn lật nhanh, hai cái kim thêu nhỏ dài chợt lóe lên trong bóng đêm. Huyền Minh né tránh từng cái, nhưng cái thứ ba có thuốc đánh trúng vào cánh tay, hắn chỉ cảm thấy cơ thể mềm nhũn, nội lực nhanh chóng cạn kiệt rồi ngã mạnh xuống đất.
Trong mắt Mục Diễn có chút do dự, cuối cùng vẫn cắn răng đẩy cửa ra.
Tâm pháp của Mục gia mà hắn tu luyện thật sự có tác dụng làm trẻ hóa, mặc dù không biết có thể giúp được nàng hay không nhưng phải thử một chút thì mới biết được.
Chỉ cần nó có hiệu quả, nếu không thì nàng muốn giết hay xử lý hắn thế nào cũng được.
Danh sách chương