Mục Diễn mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, yên lặng đứng một bên nghe nàng nói. Khương Linh cũng không cần hắn đáp lại, luyên thuyên nói không ngừng, bên môi bắt đầu vẽ nên nụ cười nhàn nhạt.
Chính ngay lúc này, một tiểu thái giám vội vàng bước vào cửa cung, ghé sát vào tai Hồng Lăng nói nhỏ, Hồng Lăng lập tức thay đổi sắc mặt, hùng hổ dẫn người lao tới cửa cung.
Bên ngoài có tiếng ồn ào, Khương Linh sững sờ, ngẩng mặt lên nhìn thì thấy Hồng Lăng bị người ta đẩy một cái, xém chút ngã xuống đất.
“Có chuyện gì vậy?” Khương Linh hỏi.
Một nhóm cung nữ bưng một số bình sứ và bạch ngọc trắng tinh xảo vào trong Chiêu Dương Cung, Hồng Lăng nhìn bọn họ, nghiến răng nói: "Điện hạ, bọn họ muốn vào chính điện đặt những thứ này, nói là chuẩn bị yến tiệc sinh thần cho người."
Chính điện là nơi ở trước đây của hoàng hậu, cũng là nơi bà ấy mất.
{__________}
Chiêu Dương Cung.
Hồng Lăng và một đám cung nữ trừng mắt nhìn nữ quan đứng ở phía trước, tức giận đến đỏ cả mặt, ai nấy đều hận không thể xắn tay áo lên đánh nhau một trận.
Trước đây bọn họ theo hầu tiền hoàng hậu, sau đó lại hầu hạ tiểu công chúa được sủng nhất trong cung là Khương Linh, có bao giờ phải chịu uất ức như thế? Nhưng từ sau khi Huyên phi vào cung, ngày tháng của bọn họ không còn êm đẹp như trước kia.
Điện hạ và Huyên phi đôi khi có xích mích, vốn cũng không có gì quan trọng, nhưng sau khi Huyên phi nắm đại quyền trong hậu cung, bề ngoài tuy không giảm, nhưng chất lượng lại kém hơn thường ngày một chút, nhưng bọn họ lại không thể nói, nếu không thì chính là làm việc không chu đáo.
Hồng Lăng giấu nhẹm chuyện này không dám nói cho Khương Linh biết, ai ngờ chỉ mới mấy ngày, phía Vĩnh Phúc Cung đã muốn động tay tới Chiêu Dương Cung của bọn họ rồi.
Những năm trước, hậu cung không có người nắm quyền, hai phi tần địa vị quá thấp, không dám tùy tiện dựa vào Khương Linh, sinh thần của nàng vẫn luôn do đại thái giám Triệu Võ đi theo hầu hạ bên cạnh Khương Chiếu đích thân đôn đốc.
Huyên phi năm nay mới vừa nhập cung, chỉ có điều ả ỷ gia thế nhà mẹ mình tốt, nên muốn đè lên đầu chủ tử bọn họ? Nằm mơ!
Hồng Lăng từng hầu hạ hoàng hậu tức giận đến đỏ cả mặt, quay đầu nhìn về phía Khương Linh, nói: "Điện hạ, chính điện tuyệt đối không thể động vào."
“Nô tỳ thỉnh an công chúa điện hạ.” Cung nữ đi đầu mỉm cười lấy khăn che mặt nhìn sang: “Công chúa điện hạ, chúng nô tỳ chỉ là phụng mệnh hành sự, người bảo cái đám không biết điều này nhường đường đi, đừng cản trở chuyện chính, chỉ là một căn phòng thôi mà, nói thế nào, Huyên phi nương nương cũng rất khổ tâm chuẩn bị tiệc sinh thần cho người mà."
Gương mặt nhỏ nhắn của Khương Linh vô cùng bình tĩnh, đôi mắt ươn ướt xinh đẹp khẽ đóng lại, để lộ hàng lông mi dài cong vút.
"Làm phiền Huyên phi nương nương rồi, chỉ có điều, Chiêu Dương Cung là nơi nào, bà ấy phải hiểu rõ hơn ta chứ."
Liên Châu hơi giật mình, nàng ta vốn tưởng rằng tiểu công chúa của Chiêu Dương Cung sẽ không nhịn được mà nhảy dựng lên, không ngờ chỉ nói vài câu không mặn không nhạt kia, giống như không quan tâm vậy.
Chiêu Dương Cung là nơi gì, không ai hiểu rõ hơn Huyên phi, nhưng dù thế nào thì tiên hoàng hậu cũng đã ra đi hơn mười năm rồi, lẽ nào người ở trong mắt hoàng thượng còn có thể so sánh được với người đang đứng trước mặt sao? "Điện hạ nói đùa rồi." Vẻ mặt Liên Châu không thay đổi, mỉm cười nói: "Ai mà không biết Chiêu Dương cung chính là tẩm cung của người, Huyên phi nương nương của chúng nô tì cũng chỉ vì nghĩ cho người nên mới quyết định tổ chức sinh thần ở đây."
Khương Linh bình tĩnh nhìn nàng ta, dưới chân cũng không nhúc nhích gì, nàng biết hành động thích hợp nhất bây giờ chính là tránh mấy mũi nhọn đó ra, nhưng cho dù chuyện này có khiến phụ hoàng ghét bỏ nàng, nàng cũng sẽ không đồng ý.
Đó là nơi mẫu hậu mất đi, sao nàng có thể lấy nơi này tổ chức sinh thần, dung túng Huyên phi ngang ngược làm loạn nói từng sống của mẫu hậu được chứ?
"Công chúa điện hạ, đây là khẩu dụ của hoàng thượng, tất cả đều do Huyên phi nương nương làm chủ, tổ chức sinh thần này cho người." Liên Châu nói: "Hoàng thượng đã nói, chuyện người đồng ý với ngài ấy, nhất định sẽ làm được."
Khương Linh khẽ giật mình, Liên Châu nháy mắt với đám cung nữ, đám cung nữ bưng bình sứ lập tức xếp hàng đi vào trong chính điện.
“Điện hạ!”
Trong mắt Khương Linh thoáng chút lạnh lùng, nàng quả thật đã hứa với phụ hoàng sẽ không chống đối Huyên phi nữa, nhưng không có nghĩa nàng phải nhẫn nhịn để Huyên phi mặc sức ức hiếp.
Trong nháy mắt, đám cung nữ bưng khay đến trước chính điện, trước cửa có một thiếu niên gầy ốm tay cầm gậy gỗ, trên gương mặt hắn không chút cảm xúc, đôi mắt đen láy trầm ưu quét qua khiến người ta toát mồ hôi lạnh.
Đám cung nữ bất giác dừng bước, Liên Châu sững sờ, nghiến răng nói: "Còn không mau vào trong, chậm trễ việc lớn của Huyên phi nương nương, các ngươi có gánh vác nỗi không?"
Một cung nữ thận trọng đi về phía trước vài bước vươn tay định đẩy cửa, không ngờ cánh tay vừa duỗi ra giống như bị gãy vậy, cả người ngã về phía sau như quay cuồng, lăn thẳng xuống bậc thềm.
Mọi người được một phen kinh hãi, chỉ thấy Mục Diễn đứng ở trước cửa vẫn không cảm xúc, trong tay cầm chặt cây trượng gỗ, tựa hồ không hề động đậy.
Khương Linh bỗng chốc mỉm cười, nghiêng đầu, chỉ vào Liên Châu và nói: "Hồng Lăng, đánh nàng ta và mấy người kia ra ngoài cho ta."
Cung nữ thái giám trong Chiêu Dương Cung lập tức đứng thẳng người, khí thế hừng hực đẩy mấy người kia ra khỏi cung, mấy tiểu cung nữ rõ ràng là đang trút giận cho Hồng Lăng, âm thầm cào Liên Châu mấy cái.
Chính ngay lúc này, một tiểu thái giám vội vàng bước vào cửa cung, ghé sát vào tai Hồng Lăng nói nhỏ, Hồng Lăng lập tức thay đổi sắc mặt, hùng hổ dẫn người lao tới cửa cung.
Bên ngoài có tiếng ồn ào, Khương Linh sững sờ, ngẩng mặt lên nhìn thì thấy Hồng Lăng bị người ta đẩy một cái, xém chút ngã xuống đất.
“Có chuyện gì vậy?” Khương Linh hỏi.
Một nhóm cung nữ bưng một số bình sứ và bạch ngọc trắng tinh xảo vào trong Chiêu Dương Cung, Hồng Lăng nhìn bọn họ, nghiến răng nói: "Điện hạ, bọn họ muốn vào chính điện đặt những thứ này, nói là chuẩn bị yến tiệc sinh thần cho người."
Chính điện là nơi ở trước đây của hoàng hậu, cũng là nơi bà ấy mất.
{__________}
Chiêu Dương Cung.
Hồng Lăng và một đám cung nữ trừng mắt nhìn nữ quan đứng ở phía trước, tức giận đến đỏ cả mặt, ai nấy đều hận không thể xắn tay áo lên đánh nhau một trận.
Trước đây bọn họ theo hầu tiền hoàng hậu, sau đó lại hầu hạ tiểu công chúa được sủng nhất trong cung là Khương Linh, có bao giờ phải chịu uất ức như thế? Nhưng từ sau khi Huyên phi vào cung, ngày tháng của bọn họ không còn êm đẹp như trước kia.
Điện hạ và Huyên phi đôi khi có xích mích, vốn cũng không có gì quan trọng, nhưng sau khi Huyên phi nắm đại quyền trong hậu cung, bề ngoài tuy không giảm, nhưng chất lượng lại kém hơn thường ngày một chút, nhưng bọn họ lại không thể nói, nếu không thì chính là làm việc không chu đáo.
Hồng Lăng giấu nhẹm chuyện này không dám nói cho Khương Linh biết, ai ngờ chỉ mới mấy ngày, phía Vĩnh Phúc Cung đã muốn động tay tới Chiêu Dương Cung của bọn họ rồi.
Những năm trước, hậu cung không có người nắm quyền, hai phi tần địa vị quá thấp, không dám tùy tiện dựa vào Khương Linh, sinh thần của nàng vẫn luôn do đại thái giám Triệu Võ đi theo hầu hạ bên cạnh Khương Chiếu đích thân đôn đốc.
Huyên phi năm nay mới vừa nhập cung, chỉ có điều ả ỷ gia thế nhà mẹ mình tốt, nên muốn đè lên đầu chủ tử bọn họ? Nằm mơ!
Hồng Lăng từng hầu hạ hoàng hậu tức giận đến đỏ cả mặt, quay đầu nhìn về phía Khương Linh, nói: "Điện hạ, chính điện tuyệt đối không thể động vào."
“Nô tỳ thỉnh an công chúa điện hạ.” Cung nữ đi đầu mỉm cười lấy khăn che mặt nhìn sang: “Công chúa điện hạ, chúng nô tỳ chỉ là phụng mệnh hành sự, người bảo cái đám không biết điều này nhường đường đi, đừng cản trở chuyện chính, chỉ là một căn phòng thôi mà, nói thế nào, Huyên phi nương nương cũng rất khổ tâm chuẩn bị tiệc sinh thần cho người mà."
Gương mặt nhỏ nhắn của Khương Linh vô cùng bình tĩnh, đôi mắt ươn ướt xinh đẹp khẽ đóng lại, để lộ hàng lông mi dài cong vút.
"Làm phiền Huyên phi nương nương rồi, chỉ có điều, Chiêu Dương Cung là nơi nào, bà ấy phải hiểu rõ hơn ta chứ."
Liên Châu hơi giật mình, nàng ta vốn tưởng rằng tiểu công chúa của Chiêu Dương Cung sẽ không nhịn được mà nhảy dựng lên, không ngờ chỉ nói vài câu không mặn không nhạt kia, giống như không quan tâm vậy.
Chiêu Dương Cung là nơi gì, không ai hiểu rõ hơn Huyên phi, nhưng dù thế nào thì tiên hoàng hậu cũng đã ra đi hơn mười năm rồi, lẽ nào người ở trong mắt hoàng thượng còn có thể so sánh được với người đang đứng trước mặt sao? "Điện hạ nói đùa rồi." Vẻ mặt Liên Châu không thay đổi, mỉm cười nói: "Ai mà không biết Chiêu Dương cung chính là tẩm cung của người, Huyên phi nương nương của chúng nô tì cũng chỉ vì nghĩ cho người nên mới quyết định tổ chức sinh thần ở đây."
Khương Linh bình tĩnh nhìn nàng ta, dưới chân cũng không nhúc nhích gì, nàng biết hành động thích hợp nhất bây giờ chính là tránh mấy mũi nhọn đó ra, nhưng cho dù chuyện này có khiến phụ hoàng ghét bỏ nàng, nàng cũng sẽ không đồng ý.
Đó là nơi mẫu hậu mất đi, sao nàng có thể lấy nơi này tổ chức sinh thần, dung túng Huyên phi ngang ngược làm loạn nói từng sống của mẫu hậu được chứ?
"Công chúa điện hạ, đây là khẩu dụ của hoàng thượng, tất cả đều do Huyên phi nương nương làm chủ, tổ chức sinh thần này cho người." Liên Châu nói: "Hoàng thượng đã nói, chuyện người đồng ý với ngài ấy, nhất định sẽ làm được."
Khương Linh khẽ giật mình, Liên Châu nháy mắt với đám cung nữ, đám cung nữ bưng bình sứ lập tức xếp hàng đi vào trong chính điện.
“Điện hạ!”
Trong mắt Khương Linh thoáng chút lạnh lùng, nàng quả thật đã hứa với phụ hoàng sẽ không chống đối Huyên phi nữa, nhưng không có nghĩa nàng phải nhẫn nhịn để Huyên phi mặc sức ức hiếp.
Trong nháy mắt, đám cung nữ bưng khay đến trước chính điện, trước cửa có một thiếu niên gầy ốm tay cầm gậy gỗ, trên gương mặt hắn không chút cảm xúc, đôi mắt đen láy trầm ưu quét qua khiến người ta toát mồ hôi lạnh.
Đám cung nữ bất giác dừng bước, Liên Châu sững sờ, nghiến răng nói: "Còn không mau vào trong, chậm trễ việc lớn của Huyên phi nương nương, các ngươi có gánh vác nỗi không?"
Một cung nữ thận trọng đi về phía trước vài bước vươn tay định đẩy cửa, không ngờ cánh tay vừa duỗi ra giống như bị gãy vậy, cả người ngã về phía sau như quay cuồng, lăn thẳng xuống bậc thềm.
Mọi người được một phen kinh hãi, chỉ thấy Mục Diễn đứng ở trước cửa vẫn không cảm xúc, trong tay cầm chặt cây trượng gỗ, tựa hồ không hề động đậy.
Khương Linh bỗng chốc mỉm cười, nghiêng đầu, chỉ vào Liên Châu và nói: "Hồng Lăng, đánh nàng ta và mấy người kia ra ngoài cho ta."
Cung nữ thái giám trong Chiêu Dương Cung lập tức đứng thẳng người, khí thế hừng hực đẩy mấy người kia ra khỏi cung, mấy tiểu cung nữ rõ ràng là đang trút giận cho Hồng Lăng, âm thầm cào Liên Châu mấy cái.
Danh sách chương