Editor: Tô Tô Hữu Hành

~~~

Phương Chính học xong rồi.

Đồng nghĩa với việc Tô Tâm Đường sẽ không đến nhà anh nữa.

Không những vậy, ngày hôm sau Đồng Kinh Niên ma xui quỷ khiến còn lái xe đến trường học, toàn bộ sân trường đều trống không. Dừng xe đợi nửa ngày mới có một sinh viên đi ngang qua.

Đồng Kinh Niên không biết vì sao anh lại muốn đến Đại học A, nhưng đến thì cũng đã đến rồi, anh liền bước xuống xe hỏi thăm một chút.

Sinh viên đang kéo hành lý là một cô gái. Vì xung quanh vắng tanh nên khi nghe thấy có tiếng người gọi mình, cô nàng bị dọa nhảy dựng. Nhưng sau khi nhìn thấy diện mạo của Đồng Kinh Niên thì từ giật mình hoảng sợ lại biến ngay thành vui mừng.

Cô nàng đỏ mặt trả lời rằng trường học cho nghỉ sớm nên hầu hết sinh viên đều về nhà hết rồi.

Bởi vì cô nàng không săn được vé tàu sớm nên hôm nay mới rời đi.

Đồng Kinh Niên nói lời cảm ơn với cô gái, anh cũng không để ý đến ánh mắt nóng bỏng của đối phương mà trực tiếp lên xe.

Tô Tâm Đường không đến nhà anh dạy học, Wechat thì bị kéo đen, đến trường cũng không gặp được cô.

Trong nháy mắt cô liền biến thành một người dân mất tích.

Ngày trước cho dù ở nơi nào thì cô gái kia cũng không ngừng lắc lư ở trước mặt anh, vậy mà đùng một cái lại chẳng còn dính líu gì đến anh nữa.

Đồng Kinh Niên thừa nhận anh không thích loại cảm giác này, so với việc quy tắc bị phá bỏ hay điểm giới hạn không ngừng bị chạm đến, thì nó còn khiến anh xao động hơn.

Kính xe được hạ xuống, gió lạnh từ bên ngoài tràn vào đẩy lùi nhiệt độ ấm áp ban đầu. Từng cơn gió thổi đến làm gương mặt anh đau rát nhưng anh cũng không có ý định kéo cửa kính lên.

Có chút buồn.

Anh đã làm gì? Làm cô tức giận rồi sao?



Trái ngược với Đồng Kinh Niên ở bên này buồn bã, ở bên kia Tô Tâm Đường vẫn vui vẻ như cũ.

Nào là party, nào là nhảy múa, nào là những buổi tụ tập với bạn bè. Tất cả đều không nhàm chán chút nào.

Thật ra lúc quyết định kéo đen Đồng Kinh Niên thì Tô Tâm Đường cũng mất ba giây đồng hồ để cân nhắc, cân nhắc đến thân thể và khí chất như thần tiên kia. Không biết cô còn có cơ hội gặp được người nào giống như anh hay không.

Thế nhưng cũng chỉ có ba giây mà thôi, rất nhanh sau đó cô liền chìm vào cuộc vui của chính mình.

Người trước ra đi thì người sau lại càng ngoan. Khả năng giá trị nhan sắc và khí chất đều thua kém Đồng Kinh Niên nhưng ít nhất sẽ không làm cô phải tức giận.

Diệt được uy phong của anh cũng khá tốt đấy chứ.

Tô Tâm Đường có thể tưởng tượng ra vẻ mặt kinh ngạc của Đồng Kinh Niên khi anh phát hiện ra mình bị kéo đen. Mỗi lần nghĩ đến đó thì cô lại bật cười.

Ôi thật là quá đáng.

Nếu để nói từ khi nào bắt đầu nảy sinh sự thay đổi thì có thể là ở một tuần sau đó.

Cô đột nhiên thường xuyên nhận được đồ chuyển phát nhanh. Tất cả đều là những món đồ quý giá rất khó để mua được hàng mới 100%, hơn nữa còn là thứ mà Tô Tâm Đường thích. Nếu tiện tay đăng một vật bất kỳ lên vòng bạn bè cũng đủ để nhóm chị em plastic hận đến ngứa răng.

Ở trêи bưu kiện còn cố tình không ghi tên người gửi.

Tô Tâm Đường đem những thứ này đặt hết ở trong một căn phòng.

Thật ra cô đã có suy đoán ở trong lòng.

Người có thể mua được những món đồ xa xỉ số lượng giới hạn dễ dàng như uống nước thế này, cô quen biết không nhiều.

Không phải là Tư Nam.

Khả năng cao nhất chính là người kia… Ngẫm lại cũng có hơi không thể tưởng tượng được anh sẽ dùng những món quà này để lấy lòng cô?

Tô Tâm Đường bắt đầu ngứa ngáy ở trong lòng nhưng trêи phương diện nào đó thì cô vẫn là một thợ săn kiên nhẫn. Khi con mồi đã không nhịn được mà nhúc nhích thì chuyện mà cô cần làm chính là chờ đợi.

Chờ anh nhảy ra.



Sau khi số quà tặng chất được thành một ngọn núi nhỏ, Tô Tâm Đường cũng nhận được một cuộc điện thoại.

Nếu cô nhớ không nhầm thì đây là số điện thoại của vị trợ lý đã từng liên lạc với cô về chuyện dạy học cho Phương Chính, họ Khương, là một người đàn ông trẻ tuổi nói chuyện rất khách khí, rất đúng mực.

“Trợ lý Khương?”

Tô Tâm Đường một bên thoa kem dưỡng thể, một bên hỏi lại danh tính của đầu dây bên kia.

Người bên kia mãi không nói câu nào, Tô Tâm Đường chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng giống như cách điện thoại mà phả thẳng vào tai của cô.

Ngứa muốn chết.

Lúc cô định đưa điện thoại cách xa một chút thì đầu dây bên kia vang lên âm thanh.

“Tô Tâm Đường.”

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, nếu như vừa rồi là phả lên vành tai thì bây giờ chính là cắn thẳng vào tai luôn rồi.

Anh không cần phải thông báo tên của mình.

Vì đó chính là Đồng Kinh Niên.

Tô Tâm Đường không rảnh để lo dưỡng tay dưỡng chân gì nữa hết, cô lạnh hết cả người rồi đây này, không vì điều gì khác mà là vì hưng phấn.

Giống như một người lính ham muốn xông pha vào trận chiến, lại như một thợ săn kiên nhẫn chờ con mồi bước tới để chuẩn bị thu lưới.

Đương nhiên biểu hiện của cô vẫn rất bình tĩnh, còn giả vờ như không nhận ra là ai.

“Trợ lý Khương?”

Người bên kia dừng lại một chút: “Anh là Đồng Kinh Niên.”

Mức độ nhận diện giọng nói của anh thấp đến thế sao?

“À, thì ra là Đồng tổng.” Tô Tâm Đường vừa nhịn cười vừa tỏ vẻ chợt bừng tỉnh, “Chủ yếu là không nghĩ tới Đồng tổng trăm công ngàn việc lại có thể gọi điện thoại cho tôi. Không biết Đồng tổng tìm tôi có việc gì thế?”

Không phải là Đồng tiên sinh nữa, mà thăng cấp lên Đồng tổng rồi.

Đồng Kinh Niên cũng không trả lời câu hỏi của Tô Tâm Đường.

“Nhận được đồ rồi chứ?”

Đồ gì, tất nhiên là những món hàng xa xỉ chất như núi kia rồi.

“Thì ra là Đồng tổng đưa, người này sao chẳng biết xấu hổ gì thế…”

Cái miệng nhỏ của cô bô bô.

Thật đúng là do Đồng Kinh Niên gửi cho cô. Mặc dù trong lòng đã sớm đoán ra, nhưng khi tận tai nghe được đáp án chính xác lại là một chuyện khác.

Quá kinh khủng, hơn nữa còn rất sảng kɧօáϊ.

“Đây là do anh tự tay chọn sao?”

Tô Tâm Đường cầm điện thoại, trêи gương mặt tràn đầy ý cười.

Người bên kia thở mạnh một tiếng, hai giây sau mới đáp lại: “Không phải, là trợ lý của anh.”

Còn bổ sung thêm: “Anh rất bận.”

Ý muốn nói là anh bận lắm, làm sao có thể có thời gian đi chọn lựa những món đồ dành cho cô gái nhỏ được chứ.

“Ồ —-“

Câu trả lời như trong dự kiến, Tô Tâm Đường còn kéo dài âm cuối.

Nói thật là cô không thể nào tin.

Nhất thời hai người đều không nói thêm câu gì, chỉ cho nhau nghe tiếng hít thở của đối phương. Tô Tâm Đường chỉ muốn trêu Đồng Kinh Niên mà thôi, cô muốn xem xem anh còn có thể thả ra được câu nào nữa.

Thời gian dài im lặng khiến cho người đàn ông vẫn luôn bình tĩnh bắt đầu xuất hiện cảm giác không khỏe cho lắm.

“Em còn ở đó không?”

Anh cho rằng Tô Tâm Đường chạy đi đâu mất rồi.

Ngay sau khi hỏi xong câu đó, Đồng Kinh Niên liền cảm thấy thật thừa thãi. Bởi vì anh có thể nghe thấy tiếng hít thở của cô rất rõ ràng.

Tô Tâm Đường dứt khoát trả lời: “Không ở!”

Đồng Kinh Niên: “…”

Hai người cùng nhau chơi trò ấu trĩ nhưng Đồng Kinh Niên ở bên kia còn có việc phải làm. Anh liền hạ xuống cho Tô Tâm Đường một mệnh lệnh.

“Ngày mai mọi người có buổi tụ tập, ở đảo Cá Voi, em với Tư Nam cùng đến.”

Sau khi bỏ lại những lời này, anh liền thẳng tay ngắt máy, không cho Tô Tâm Đường có cơ hội để từ chối hay phản bác.

Tô Tâm Đường chớp chớp mắt, nhìn vào cuộc gọi đã ngắt kết nối.

Tụ tập?

Không báo với Tư Nam mà lại vòng qua bạn gái của Tư Nam.

Thú vị.



Ở nơi khác, Đồng Kinh Niên trả lại điện thoại cho trợ lý Tiểu Khương đang đứng đợi ở bên ngoài.

Tiểu Khương thử thăm dò đặt câu hỏi: “Đồng tổng, có phải ngài thấy nóng không, trêи mặt có hơi hồng hồng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện