Editor: Tô Tô Hữu Hành

~~~

Người đàn ông chợt ngơ ngẩn.

Sau khi nếm được mùi vị thắng lợi, Tô Tâm Đường liền thay đổi sắc mặt. Cô dùng phần đùi trong nhẹ nhàng cọ xát lên thân thể của người đàn ông, làn da của anh trắng nõn, cảm giác lúc sờ rất mềm mại tinh tế.

Gương mặt cô gái tràn đầy mị sắc, thanh âm nũng nịu, gọi Đồng Kinh Niên: “Anh, động đi nào.”

Côn thịt sưng to vẫn đang cắm ở bên trong tiểu huyệt lầy lội, vừa căng vừa trướng. Lúc Đồng Kinh Niên liên tục rút ra cắm vào, Tô Tâm Đường cảm thấy thật sự quá nhanh quá mệt mỏi, cô muốn anh chậm lại một chút. Nhưng đến khi anh dừng lại thật rồi thì cô lại thấy hụt hẫng.

Loại cảm giác bất động như thế này rất khó chịu, tận sâu bên trong tiểu huyệt vừa ngứa ngáy lại vừa trống trải, tựa như rất muốn được côn thịt hung hăng đâm chọc.

Đồng Kinh Niên: “…”

Vừa rồi cô gái này còn cùng với anh tranh tài cao thấp, khiến anh á khẩu không nói được câu nào. Vậy mà trong nháy mắt cô lại có thể làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, la hét muốn được anh chơi. Thậm chí anh còn có ảo giác, ở trong mắt cô anh chẳng khác nào một cái gậy mát-xa.

Cô luôn có khả năng mang đến cho người ta sóng to gió lớn, rồi sau đó bản thân lại nhẹ nhàng rút lui.

Đồng Kinh Niên có chút bực bội, tất nhiên anh sẽ không để lộ ra ngoài mà chỉ mím chặt đôi môi mỏng. Đối diện với ánh mắt chờ mong của Tô Tâm Đường, anh liền tiếp tục đẩy eo phập phồng ở trêи người cô.

Kẽo kẹt, kẽo kẹt —-

Chiếc giường phát ra âm thanh theo từng động tác của anh.

Tô Tâm Đường rất thoải mái, cảm giác ngứa ngáy và trống rỗng ở bên trong hoa huyệt dần biến mất. Cô thật sự rất thích kỹ thuật tiến bộ vượt bậc của Đồng Kinh Niên đấy.

Hơn nữa mấy lời vừa rồi của cô gãi đúng chỗ ngứa nên anh mới không nói được gì.

Hẳn là kết thúc chuyện này ở đây nhỉ? Thời điểm Tô Tâm Đường vươn tay ôm lấy cổ của người đàn ông, anh lại mở miệng thêm một lần nữa. Hơn nữa lần này còn khiến cho cô tưởng rằng bản thân mình sinh ảo giác.

“Vì sao lại không muốn kết giao với tôi?”

Đôi mắt đẹp của Tô Tâm Đường hơi mở, bên trong còn mang theo tư vị tình ɖu͙ƈ chưa phai.

Nếu cô nhớ không nhầm thì đây là lần thứ hai Đồng Kinh Niên dò hỏi về vấn đề này. Lần đầu là nhắn tin Wechat cô không trả lời anh, mà bây giờ mặt đối mặt anh lại lôi ra để nói.

Là vì lòng hiếu thắng chết tiệt của đàn ông, hay anh thật sự…



Cô gái có đôi mắt đẫm lệ môиɠ lung, đuôi mắt phiếm hồng, đây là do bị Đồng Kinh Niên bắt nạt ở trêи giường. Cô cắn môi dưới đánh giá anh, Đồng Kinh Niên cũng không trốn tránh.

Anh đang chờ đợi câu trả lời của Tô Tâm Đường.

“Thế nào?”

Vẫn là Tô Tâm Đường phá vỡ khung cảnh yên tĩnh này trước.

Cánh tay tinh tế chậm rãi trượt từ trêи cổ của người đàn ông xuống, cuối cùng dừng ở trêи lồng ngực rắn chắc, nắm tay nhỏ đấm nhẹ mấy cái.

“Thích tôi rồi?”

“Một hai phải kết giao cùng với tôi?”

Người đàn ông lạnh lùng nhăn mày, tựa như đã bị mạo phạm. Cho dù anh không hé răng thì cô cũng có thể đọc được ý nghĩ từ bên trong đôi mắt anh.

—- Có phải em điên rồi không, nói mê sảng cái gì thế?

Giây tiếp theo, bàn tay to lớn của anh túm lấy nắm đấm đang nghịch ngợm kia, không cho cô vẽ loạn ở trêи ngực mình.

Chậc.

Tô Tâm Đường tặc lưỡi ở trong lòng, rút bàn tay về: “Anh làm tôi đau.”

Một bên cô lắc lư thân thể quyến rũ bắt chước động tác thọc vào rút ra của Đồng Kinh Niên, một bên khẽ nói: “Việc tôi không đồng ý qua lại cùng với anh đã đả kϊƈɦ lòng tin của anh rồi à?”

“Dù sao thì anh cũng không để bụng và cũng không thích tôi. Hơn nữa tôi chẳng phải là kiểu người anh thích, anh cứ nhất quyết hỏi đến làm gì?”

Tô Tâm Đường chưa quên ba gương mặt trứng ngỗng kia đâu.

Đồng Kinh Niên: “Đừng ngắt lời.”

Anh chỉ muốn một đáp án.

Tô Tâm Đường híp mắt suy nghĩ, ý xấu nói: “Thật ra lần trước tôi đã nói rõ rồi, anh là đồ easy boy.”



Easy boy.

Cô biết Đồng Kinh Niên không thích cách gọi này, cả khuôn mặt anh khi ấy đều đen sì.

Lúc sau về nhà ngẫm lại phản ứng của anh, cô không nhịn được mà cười ha ha.

Giờ đây hai chữ “Easy boy” lại được lôi ra một lần nữa, hiệu quả vẫn mạnh mẽ như vậy.

Bàn tay của Đồng Kinh Niên siết chặt eo nhỏ, Tô Tâm Đường thấy trêи trán của anh đã nổi gân xanh.

“Không phải.”

“Tôi chưa từng lên giường cùng với những cô gái kia!”

Người đàn ông không bình tĩnh được nữa, giọng nói của anh mang theo áp bức, tức giận.

Đồng Kinh Niên không chỉ có thói ở sạch, ngay cả phương diện tình cảm cũng phải sạch theo, kỳ thật anh cũng không quá hứng thú với chuyện tình ɖu͙ƈ. Kế hoạch tương lai của anh chính là tìm một tiểu thư danh viện ưu tú, có gia cảnh trong sạch để kết hôn. Sau đó hai người sẽ tự nhiên mà tiến hành sinh hoạt vợ chồng.

Vậy nên hiển nhiên cả ba cô bạn gái cũ trước kia đều không tiến triển đến bước cuối cùng đó.

Sao có thể gán cho anh cái danh “Easy boy” này được chứ.

Đồng Kinh Niên không suy nghĩ gì nhiều, chờ đến khi trêи gương mặt cô gái lộ rõ vẻ nghi hoặc, anh mới phát giác ra được những điều mình vừa nói.

Nhưng đã chậm mất rồi.

Tô Tâm Đường có cảm giác như đang chịu bạo kϊƈɦ, thế là cô đã biết được bí mật to lớn động trời của Đồng Kinh Niên rồi đấy.

Thì ra trước đây anh chưa từng lên giường với bất kỳ một cô gái nào.

“Cho nên, anh thật sự là xử nam?”

Ahahaha.

Tô Tâm Đường vừa dứt lời liền trực tiếp cười phun ra, vô cùng vui vẻ mà cười, cười đến mức không biết mình là ai.

Kỹ năng làᘻ ȶìиɦ của Đồng Kinh Niên trước đây thật sự quá kém, quá thiếu sót. Khi ấy cô còn cười chê là trình độ xử nam, thì ra anh đúng là xử nam thật!

Tổn thọ quá. Cô thế mà lại làm người phụ nữ đầu tiên của thần tiên cơ đấy.

“Ha ha ha… Không được… Buồn cười chết mất.”

Tô Tâm Đường cười đến mức hít thở không thông, hai bầu ngực no đủ cũng run rẩy theo.

“Theo lý mà nói thì tôi đã phá thân anh rồi nha.”

“Anh sẽ không la hét bắt tôi phải phụ trách đấy chứ.”

Mặt của Đồng Kinh Niên dùng từ đen để hình dung thì không đủ, mà phải là đen thành than luôn rồi. Vốn dĩ khí chất của anh luôn lạnh nhạt, còn giờ đây toàn thân anh tỏa ra hơi thở người sống chớ lại gần.

“Câm miệng.”

Anh trầm giọng quát lớn.

Anh vô cùng hối hận vì vừa rồi đã lơ đãng nói cho Tô Tâm Đường nghe chuyện đó.

“Không.”

Tô Tâm Đường nhếch môi, dứt khoát cự tuyệt.

Không câm đấy, không câm miệng đấy.

Miệng mọc ở trêи người cô mà lại không cho cô nói chắc?

Anh cho rằng mình là bạo quân sao?

Cái miệng nhỏ của Tô Tâm Đường càng mấp máy lợi hại hơn nữa, khiêu khích người đàn ông.

“Tiểu xử nam ~”

Đồng Kinh Niên nắm chặt bàn tay, cười lạnh một tiếng.

Tô Tâm Đường không quá sợ hãi nhưng cô đã ngửi được mùi nguy hiểm rồi.

“Anh muốn làm gì… Ưm.”

Âm thanh đột nhiên im bặt.

Tô Tâm Đường chớp chớp mắt, hàng mi dài khẽ run lên, dường như muốn đánh nhau với lông mi của người đàn ông.

Khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, từ trước đến giờ anh và cô chưa từng sát gần nhau đến vậy. Cho dù đã làᘻ ȶìиɦ vô số lần, cho dù ƈôи ȶɦϊ.t của anh cũng đều được khảm ở trong thân thể cô.

Lần này không giống thế nữa.

Hô hấp của hai người đan chéo, vẫn là hơi thở mang theo hương gỗ tuyết tùng quen thuộc. Nhưng lần này nó được in dấu ở trêи môi cô.

Anh hôn cô.

———————————————————————

Editor: Đừng quên ném sao nhỏ nhé các tiểu tình nhân của tôi. (⁎⁍̴̛ᴗ⁍̴̛⁎)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện