Editor: Tô Tô Hữu Hành
~~~
“Bình nóng lạnh?”
“Bận công việc?”
Tô Tâm Đường quấn lấy anh không buông, cái miệng nhỏ bô bô liên tục, mỗi một câu đều dùng sức chọc ngoáy Đồng Kinh Niên.
“Tôi thấy anh đang vội vàng muốn cắm tôi thì đúng hơn?”
Tô Tâm Đường vừa nói vừa tiếp tục co rút hoa huyệt, vách thịt vẫn như cũ kẹp lấy ƈôи ȶɦϊ.t thô dài.
Đồng Kinh Niên trầm mặc hai giây nhìn Tô Tâm Đường, cuối cùng đứng dậy, gian nan rút ƈôи ȶɦϊ.t từ bên trong tiểu huyệt ra.
Cự điểu như cây gậy chống trời, trêи thân còn dính đầy ɖâʍ dịch trông rất dữ tợn. Trước đó nó đã phóng thích ra rồi, nhưng gặp phải sự khiêu khích cố ý của Tô Tâm Đường nên lại một lần nữa bị đánh thức.
Đối với tiểu Đồng Kinh Niên thì vài lần trêu đùa, vuốt ve vừa rồi không là gì cả, đó mới chỉ là món khai vị thôi.
Nó muốn được rong ruổi ở bên trong, muốn đem tϊиɦ ɖϊƈh͙ tràn đầy dâng cho tiểu Tô Tâm Đường.
Nhưng chủ nhân của nó rất quật cường duy trì tôn nghiêm, rất vô tình tách nó ra khỏi hoa huyệt ấm áp, nó hiện tại vẫn còn đang hướng đến Tô Tâm Đường, đáng thương vô cùng.
Tô Tâm Đường đứng dậy, nâng một bàn tay chống lên mặt, liếc nhìn ƈôи ȶɦϊ.t cương cứng bên dưới.
“Có ổn không thế?”
“Đừng cậy mạnh nha Đồng tiên sinh, dù sao cũng đã làm rồi, còn ngại gì lúc này nữa.”
“Chế độ hổ thẹn trong lòng online rồi à?”
Đồng Kinh Niên xoay người bước xuống giường, bàn chân đạp lên mặt thảm, nhìn đến cô gái đang vui sướиɠ khi thấy người khác gặp họa, anh hít một hơi thật sâu: “Tô Tâm Đường, đừng chọc tôi.”
Dứt lời, anh liền đi về hướng phòng tắm.
Tô Tâm Đường chớp chớp mắt: “Anh lại muốn tự sướиɠ hả?” Sao phải chạy nhanh thế.
Đồng Kinh Niên lảo đảo bước chân, mạnh mẽ chịu đựng không xoay người phản ứng lại đối phương.
Không tức giận, không tức giận, tức giận chỉ làm hại đến thân thể. Nếu như mỗi lần tiếp xúc với Tô Tâm Đường mà anh không cố gắng kìm chế, thì sợ rằng anh đã sớm tức chết rồi.
…
Sau khi bước ra từ phòng tắm, Đồng Kinh Niên vẫn mang bộ dáng giống như một đóa hoa lạnh lùng, cao quý.
Ánh mắt của Tô Tâm Đường luôn đặt trêи người anh, trong đầu cô cũng bắt đầu suy nghĩ.
Cô cam đoan, cô khẳng định là anh đã tự “thẩm”. Cho dù anh có thể nhịn thì tiểu Đồng cũng nhịn không nổi nha, bên dưới quần tây bây giờ cũng không nhô lên bất thường nữa. Chính là vì Đồng Kinh Niên đã nhờ đến sự giúp đỡ của cô nương “Năm Ngón”.
Thời điểm hai người ăn mặc chỉnh tề, ngồi trước bàn ăn thì sắc trời đã tối đen.
Lần gần nhất anh và cô xuất hiện ở phòng khách rõ ràng là muốn chuẩn bị cơm trưa.
Một phen lăn lộn này thật sự rất tốn thời gian, đến chính Đồng Kinh Niên cũng không thể tưởng tượng nổi.
Đồ ăn đặt mua ở bên ngoài, dưới con mắt của Đồng Kinh Niên thì các loại cơm hộp đều là thực phẩm rác rưởi. Nhưng bây giờ anh hoàn toàn không có tâm trạng nấu nướng, cũng không có khả năng sẽ gọi dì giúp việc quay trở lại.
Đương nhiên mấy chữ “không có khả năng” này không phải đặt trêи người của dì giúp việc, mà là ở trêи người anh.
Đùa cái gì thế? Giờ này mà bắt gặp Tô Tâm Đường ở trong nhà anh thì cho dù là ai cũng sẽ suy nghĩ nhiều. Hơn nữa chứng cứ vẫn còn nằm ở trước mắt, bên trong phòng bếp là một mảnh hỗn độn.
Đồng Kinh Niên một mặt lạnh tanh dùng dĩa bạc đưa đồ ăn vào trong miệng, một bên suy nghĩ đợi đến lúc Tô Tâm Đường ra về, anh phải thu dọn lại phòng bếp.
Anh ở bên kia tâm tình không tốt, áp suất cực thấp. Cô ở bên này lại vui vẻ, đắc ý.
Lúc thì gật gù cái đầu, lúc thì ngạc nhiên “oa” một tiếng, chỉ còn thiếu mỗi lời nhận xét về từng món mỹ thực mà thôi.
Cô có một niềm đam mê rất kỳ quái, chỉ cần nhìn thấy Đồng Kinh Niên ăn phải cục tức thì cô sẽ vô cùng thoải mái.
Một loạt hành vi vừa rồi của cô quá ra vẻ, Đồng Kinh Niên cho dù muốn ngó lơ cũng không được.
Đúng lúc anh nâng mắt nhìn cô thì Tô Tâm Đường cũng mang theo một nụ cười đắc ý hướng tới anh.
Hì hì hì.
Thế nhưng Tô Tâm Đường không ngờ tới Đồng Kinh Niên lại làm ra một hành động hoàn toàn ngoài dự kiến, anh bỗng nhiên đẩy đĩa gà chiên đến trước mặt cô, hơn nữa còn bồi thêm một câu.
“Ăn nhiều một chút.”
Tô Tâm Đường: ??? Lần này cô không giữ nổi nét tươi cười trêи mặt được nữa rồi.
Hàm răng cắn lấy chiếc dĩa bạc, đánh giá người đàn ông ngồi đối diện.
Đồng Kinh Niên làm ra động tác này kỳ thật không quá thoải mái, dù sao trước đây anh cũng chưa từng đưa đồ ăn cho người khác bao giờ. Thật ra thì anh đã từng thấy qua vài cặp tình nhân có những cử chỉ thân mật thế này.
Lúc ấy Đồng Kinh Niên chỉ cảm thấy thật khó hiểu.
Đều là người trưởng thành cả rồi, không có tay sao?
Giờ đây anh lại làm chuyện “không có tay” này với Tô Tâm Đường, cũng không phải bởi vì gien thân sĩ trong xương cốt bùng nổ, hay là anh muốn cùng với cô chơi trò không đứng đắn gì đó.
Mà là vừa rồi Đồng Kinh Niên đột nhiên ý thức được —-
Chẳng phải anh ham muốn thân thể của Tô Tâm Đường sao.
Vậy nếu thân thể của cô béo lên thì liệu rằng anh còn muốn nữa không?
Anh phải thoát khỏi mối quan hệ không bình thường này trước khi Tư Nam trở về.
Đồng Kinh Niên ôm ý tưởng dưỡng béo Tô Tâm Đường nên mới cho cô một đĩa gà chiên.
Tô Tâm Đường không ăn.
Một mặt là vì tính tình của Đồng Kinh Niên đột nhiên tốt lên rất không bình thường.
Mặt khác đồng thời là lý do quan trọng nhất, cô không muốn ăn thực phẩm quá nhiều dầu mỡ, ăn những thứ này vào cần phải vận động bao nhiêu mới có thể tiêu hao được đây.
…
Kế hoạch nuôi béo Tô Tâm Đường tiến hành không thuận lợi chút nào, vừa mới bắt đầu thử đã phải khom lưng.
Tâm trạng có chút phiền muộn nên khi “Khỉ ốm” gọi điện: “Lão đại, anh có muốn ra ngoài tụ tập cùng với mấy anh em không?”
Đồng Kinh Niên cũng không cự tuyệt.
Đồng Kinh Niên cùng với nhóm người Tư Nam chơi với nhau từ ngày bé, người lớn trong nhà đều là bạn bè làm ăn buôn bán. Trước kia nhà của bọn họ cũng tương đối gần nhau, tuy rằng quan hệ với Tư Nam thân cận hơi một chút nhưng đám người giống như “Khỉ ốm” vẫn rất sùng bái anh, luôn miệng gọi anh là lão đại. Đồng Kinh Niên cũng sẵn lòng chiếu cố đến bọn họ.
Chỉ là từ trước đến giờ anh vẫn luôn bận rộn, trước kia có một khoảng thời gian dài sinh sống ở nước ngoài, hơn nữa bọn “Khỉ ốm” mỗi khi tụ tập đều sẽ dẫn theo phụ nữ đến để mua vui.
Không phải Đồng Kinh Niên cảm thấy vấn đề này đạo đức bại hoại, chỉ là anh không quá thích bầu không khí như vậy nên cứ mười lần mời thì có đến chín lần anh cự tuyệt.
Ngay lúc này Đồng Kinh Niên chợt nghĩ đến trêи đời này không phải có duy nhất Tô Tâm Đường là phụ nữ. Nếu như nói ham muốn thể xác thì chỉ cần anh mở miệng sẽ có biết bao người chen lấn xô đẩy.
“Khỉ ốm” ở đầu dây bên kia vẫn đang nói tiếp.
“Lão đại, hôm nay bọn em chỉ uống rượu bình thường thôi, sẽ không có mấy người phụ nữ lung ta lung tung…”
Đồng Kinh Niên ngắt lời hắn.
“Được, tôi sẽ qua.”
Dừng một lát rồi nói tiếp.
“Các cậu không cần phải để ý đến tôi, cứ sắp xếp như mọi khi là được.”
~~~
“Bình nóng lạnh?”
“Bận công việc?”
Tô Tâm Đường quấn lấy anh không buông, cái miệng nhỏ bô bô liên tục, mỗi một câu đều dùng sức chọc ngoáy Đồng Kinh Niên.
“Tôi thấy anh đang vội vàng muốn cắm tôi thì đúng hơn?”
Tô Tâm Đường vừa nói vừa tiếp tục co rút hoa huyệt, vách thịt vẫn như cũ kẹp lấy ƈôи ȶɦϊ.t thô dài.
Đồng Kinh Niên trầm mặc hai giây nhìn Tô Tâm Đường, cuối cùng đứng dậy, gian nan rút ƈôи ȶɦϊ.t từ bên trong tiểu huyệt ra.
Cự điểu như cây gậy chống trời, trêи thân còn dính đầy ɖâʍ dịch trông rất dữ tợn. Trước đó nó đã phóng thích ra rồi, nhưng gặp phải sự khiêu khích cố ý của Tô Tâm Đường nên lại một lần nữa bị đánh thức.
Đối với tiểu Đồng Kinh Niên thì vài lần trêu đùa, vuốt ve vừa rồi không là gì cả, đó mới chỉ là món khai vị thôi.
Nó muốn được rong ruổi ở bên trong, muốn đem tϊиɦ ɖϊƈh͙ tràn đầy dâng cho tiểu Tô Tâm Đường.
Nhưng chủ nhân của nó rất quật cường duy trì tôn nghiêm, rất vô tình tách nó ra khỏi hoa huyệt ấm áp, nó hiện tại vẫn còn đang hướng đến Tô Tâm Đường, đáng thương vô cùng.
Tô Tâm Đường đứng dậy, nâng một bàn tay chống lên mặt, liếc nhìn ƈôи ȶɦϊ.t cương cứng bên dưới.
“Có ổn không thế?”
“Đừng cậy mạnh nha Đồng tiên sinh, dù sao cũng đã làm rồi, còn ngại gì lúc này nữa.”
“Chế độ hổ thẹn trong lòng online rồi à?”
Đồng Kinh Niên xoay người bước xuống giường, bàn chân đạp lên mặt thảm, nhìn đến cô gái đang vui sướиɠ khi thấy người khác gặp họa, anh hít một hơi thật sâu: “Tô Tâm Đường, đừng chọc tôi.”
Dứt lời, anh liền đi về hướng phòng tắm.
Tô Tâm Đường chớp chớp mắt: “Anh lại muốn tự sướиɠ hả?” Sao phải chạy nhanh thế.
Đồng Kinh Niên lảo đảo bước chân, mạnh mẽ chịu đựng không xoay người phản ứng lại đối phương.
Không tức giận, không tức giận, tức giận chỉ làm hại đến thân thể. Nếu như mỗi lần tiếp xúc với Tô Tâm Đường mà anh không cố gắng kìm chế, thì sợ rằng anh đã sớm tức chết rồi.
…
Sau khi bước ra từ phòng tắm, Đồng Kinh Niên vẫn mang bộ dáng giống như một đóa hoa lạnh lùng, cao quý.
Ánh mắt của Tô Tâm Đường luôn đặt trêи người anh, trong đầu cô cũng bắt đầu suy nghĩ.
Cô cam đoan, cô khẳng định là anh đã tự “thẩm”. Cho dù anh có thể nhịn thì tiểu Đồng cũng nhịn không nổi nha, bên dưới quần tây bây giờ cũng không nhô lên bất thường nữa. Chính là vì Đồng Kinh Niên đã nhờ đến sự giúp đỡ của cô nương “Năm Ngón”.
Thời điểm hai người ăn mặc chỉnh tề, ngồi trước bàn ăn thì sắc trời đã tối đen.
Lần gần nhất anh và cô xuất hiện ở phòng khách rõ ràng là muốn chuẩn bị cơm trưa.
Một phen lăn lộn này thật sự rất tốn thời gian, đến chính Đồng Kinh Niên cũng không thể tưởng tượng nổi.
Đồ ăn đặt mua ở bên ngoài, dưới con mắt của Đồng Kinh Niên thì các loại cơm hộp đều là thực phẩm rác rưởi. Nhưng bây giờ anh hoàn toàn không có tâm trạng nấu nướng, cũng không có khả năng sẽ gọi dì giúp việc quay trở lại.
Đương nhiên mấy chữ “không có khả năng” này không phải đặt trêи người của dì giúp việc, mà là ở trêи người anh.
Đùa cái gì thế? Giờ này mà bắt gặp Tô Tâm Đường ở trong nhà anh thì cho dù là ai cũng sẽ suy nghĩ nhiều. Hơn nữa chứng cứ vẫn còn nằm ở trước mắt, bên trong phòng bếp là một mảnh hỗn độn.
Đồng Kinh Niên một mặt lạnh tanh dùng dĩa bạc đưa đồ ăn vào trong miệng, một bên suy nghĩ đợi đến lúc Tô Tâm Đường ra về, anh phải thu dọn lại phòng bếp.
Anh ở bên kia tâm tình không tốt, áp suất cực thấp. Cô ở bên này lại vui vẻ, đắc ý.
Lúc thì gật gù cái đầu, lúc thì ngạc nhiên “oa” một tiếng, chỉ còn thiếu mỗi lời nhận xét về từng món mỹ thực mà thôi.
Cô có một niềm đam mê rất kỳ quái, chỉ cần nhìn thấy Đồng Kinh Niên ăn phải cục tức thì cô sẽ vô cùng thoải mái.
Một loạt hành vi vừa rồi của cô quá ra vẻ, Đồng Kinh Niên cho dù muốn ngó lơ cũng không được.
Đúng lúc anh nâng mắt nhìn cô thì Tô Tâm Đường cũng mang theo một nụ cười đắc ý hướng tới anh.
Hì hì hì.
Thế nhưng Tô Tâm Đường không ngờ tới Đồng Kinh Niên lại làm ra một hành động hoàn toàn ngoài dự kiến, anh bỗng nhiên đẩy đĩa gà chiên đến trước mặt cô, hơn nữa còn bồi thêm một câu.
“Ăn nhiều một chút.”
Tô Tâm Đường: ??? Lần này cô không giữ nổi nét tươi cười trêи mặt được nữa rồi.
Hàm răng cắn lấy chiếc dĩa bạc, đánh giá người đàn ông ngồi đối diện.
Đồng Kinh Niên làm ra động tác này kỳ thật không quá thoải mái, dù sao trước đây anh cũng chưa từng đưa đồ ăn cho người khác bao giờ. Thật ra thì anh đã từng thấy qua vài cặp tình nhân có những cử chỉ thân mật thế này.
Lúc ấy Đồng Kinh Niên chỉ cảm thấy thật khó hiểu.
Đều là người trưởng thành cả rồi, không có tay sao?
Giờ đây anh lại làm chuyện “không có tay” này với Tô Tâm Đường, cũng không phải bởi vì gien thân sĩ trong xương cốt bùng nổ, hay là anh muốn cùng với cô chơi trò không đứng đắn gì đó.
Mà là vừa rồi Đồng Kinh Niên đột nhiên ý thức được —-
Chẳng phải anh ham muốn thân thể của Tô Tâm Đường sao.
Vậy nếu thân thể của cô béo lên thì liệu rằng anh còn muốn nữa không?
Anh phải thoát khỏi mối quan hệ không bình thường này trước khi Tư Nam trở về.
Đồng Kinh Niên ôm ý tưởng dưỡng béo Tô Tâm Đường nên mới cho cô một đĩa gà chiên.
Tô Tâm Đường không ăn.
Một mặt là vì tính tình của Đồng Kinh Niên đột nhiên tốt lên rất không bình thường.
Mặt khác đồng thời là lý do quan trọng nhất, cô không muốn ăn thực phẩm quá nhiều dầu mỡ, ăn những thứ này vào cần phải vận động bao nhiêu mới có thể tiêu hao được đây.
…
Kế hoạch nuôi béo Tô Tâm Đường tiến hành không thuận lợi chút nào, vừa mới bắt đầu thử đã phải khom lưng.
Tâm trạng có chút phiền muộn nên khi “Khỉ ốm” gọi điện: “Lão đại, anh có muốn ra ngoài tụ tập cùng với mấy anh em không?”
Đồng Kinh Niên cũng không cự tuyệt.
Đồng Kinh Niên cùng với nhóm người Tư Nam chơi với nhau từ ngày bé, người lớn trong nhà đều là bạn bè làm ăn buôn bán. Trước kia nhà của bọn họ cũng tương đối gần nhau, tuy rằng quan hệ với Tư Nam thân cận hơi một chút nhưng đám người giống như “Khỉ ốm” vẫn rất sùng bái anh, luôn miệng gọi anh là lão đại. Đồng Kinh Niên cũng sẵn lòng chiếu cố đến bọn họ.
Chỉ là từ trước đến giờ anh vẫn luôn bận rộn, trước kia có một khoảng thời gian dài sinh sống ở nước ngoài, hơn nữa bọn “Khỉ ốm” mỗi khi tụ tập đều sẽ dẫn theo phụ nữ đến để mua vui.
Không phải Đồng Kinh Niên cảm thấy vấn đề này đạo đức bại hoại, chỉ là anh không quá thích bầu không khí như vậy nên cứ mười lần mời thì có đến chín lần anh cự tuyệt.
Ngay lúc này Đồng Kinh Niên chợt nghĩ đến trêи đời này không phải có duy nhất Tô Tâm Đường là phụ nữ. Nếu như nói ham muốn thể xác thì chỉ cần anh mở miệng sẽ có biết bao người chen lấn xô đẩy.
“Khỉ ốm” ở đầu dây bên kia vẫn đang nói tiếp.
“Lão đại, hôm nay bọn em chỉ uống rượu bình thường thôi, sẽ không có mấy người phụ nữ lung ta lung tung…”
Đồng Kinh Niên ngắt lời hắn.
“Được, tôi sẽ qua.”
Dừng một lát rồi nói tiếp.
“Các cậu không cần phải để ý đến tôi, cứ sắp xếp như mọi khi là được.”
Danh sách chương