Một tuần sau, Đường Lạc Lạc dẫn theo Trần Trần vui mừng hớn hở, cùng với cái người từng tuyên bố anh ta rất muốn nhanh hóng về với vòng tay của mẹ là Nhậm tỬ Lương, lên máy bay trở về Hoa Hạ.

Bốn năm, mặc dù thời gian không lâu, nhưng chỉ là nhớ nhung,cô chưa lần nào trở lại.Trên đường đi đường Lạc Lạc tâm trạng của cô phức tạp,cảm thấy như đã cách xa mấy đời.

Nhâm tử lương thì hàng năm đều về nhà thăm cha mẹ, lần này là trở về lâu dài, anh ta không có nhiều cảm giác giống như Đường Lạc Lạc, dọc theo đường đi ôm Trần Trần một cách vui vẻ, một lớn một nhỏ vui vẻ như hai chú hề.

Đường Lạc Lạc có bọn họ làm bạn, nên lòng cô cũng không thấy cô đơn lắm.

Đến sân bay thành phố S, là 10h sáng ngày hôm sau.

Thời tiết này, thành phố S đã vào mùa thu.

Đường Lạc Lạc mặc áo màu matcha, vạt áo bỏ vào trong chiếc quần jeans bó sát chân, bên ngoài khoát chiếc áo nhung cashmere màu nâu nhạt, chân mang bốt Chelse màu be, gương mặt hồng hào dắt theo bánh bao nhỏ Trần Trần, trần trần mặc quần yếm màu đen, áo lên màu trắng, trên đầu đội chiếc mủ nhỏ màu đen, vừa trắng trẻo trông thật đáng yêu,mẹ con họ vừa xuống sân bay liền thu hút ánh nhìn từ những người xung quanh.

Còn chưa kể bên cạnh bọn họ còn có một người đàn ông phong độ,lịch sự Nhậm Tử Lương, anh ta hôm nay còn ăn măc không qá cầu kỳ, chiếc áo khoác dài đến chân màu nâu, khí chất nho nhã nhưng dáng người vẫn to lớn, cử chỉ lịch sự,thu hút ánh nhìn mee mẩn của các cô gái

Ngay lúc này,cho dù là những người khó tính nhất cũng phải thừa nhận gia đình ba người bọn họ quá hoàn hảo về nhan sắc,sở dĩ họ nghĩ là gia đình vì bên cạnh họ không có bạn bè đi cùng.

Ngoài Ở sân bay đợi một lát, đường Lạc Lạc liền thấy một chiếc Bentley màu đen đến đón bọn họ được mặc như nguyệt phái tới,cô ôm trần trần, có chút ngại ngùng nhìn nhâm tử lương cười cười: "Đây là lần đầu tôi về nhà sau bốn năm, mẹ tôi nói muốn gặp anh, hay là anh về nhà tôi trước thăm mẹ tôi một chút, sau đóhẵng về nhà anh, được không?"

Nhâm tử lương cầu còn không được, anh ta mỉm cười nhân cười tủm tỉm đích vươn tay ôm lấy Trần Trần từ tay Đường Lạc Lạc: "Không thành vấn đề, tôi mấy tháng có về một lần,họ không còn hiếm lạ gì đâu, còn nói thấy tôi liền đau đầu, phải làm khó dì mặc rồi."

Thật ra, tuy mặc Tử Nguyệt có nhờ anh ta chăm sóc Đường Lạc Lạc, nhưng bà và anh ta không quen biết nhau lắm, chỉ là bà được ba mẹ anh ta giới thiệu qua tại các buổi tiệc,dựa vào tính cách lịch sự,tốt bụng nên đã để lại cho bà ấn tượng tốt.

Tất nhiên Đường Lạc Lạc không biết chuyện này, cô vẫn tưởng rằng nhâm tử lương cùng mặc như nguyệt rất thân thiết, chỉ có trong lòng nhâm tử lương biết rõ, mặc như nguyệt nhất định có ấn tượng với anh, tám phần đã chọn anh làm"Con rể tương lai " —— tuy rằng đường Lạc Lạc không đồng ý, nhưng đối với Mặc Như Nguyệt bà đã ngầm thừa nhận rồi.

Đối với anh ta mà nói,được sự giúp đỡ của bà chắc chắn là cơ hội tốt,vì thế anh ta rất vui vẻ lên xe cùng Đường Lạc Lạc đi thẳng đến nhà mặc như nguyệt.

Lái xe Mặc gia đi với tốc độ ổn định, đường Lạc Lạc một tay ôm lấy trần trần, một tay chỉ cho Trần TrẦn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ xe, cậu nhóc đây là lần đầu tiên được đi xa như vậy, rất hưng phấn, dọc theo đường đi ánh mắt sáng long lanh, nhìn đến cái gì đều trợn tròn mắt kinh hô, thật sự là đáng yêu.

Trong lúc bọn họ nói cười vui vẻ, xe dừng trước cổng biệt thự của mặc như nguyệt.202.2 Cô vợ trẻ thé thân tổng tài

Đường lạc Lạc bế trần trần xuống xe, nhìn căn biệt thự quen thuộc trước mắt, hoa viên yên tĩnh,xinh đẹp,vẫn giống như bốn năm trước, không còn cảm giác như xa cách mấy đời nữa.

Thời gian trôi qua thật nhanh, mọi vật vẫn như xưa, nhưng lại có cảm giác không giống so với trước kia.

Chưa đợi cô hết cảm giác xúc đông trong lòng, cánh cổng sắt có khắc hoa văn đã mở ra,mặc như nguyệt, mặc lan cùng tất cả người làm, vội vàng ra đón, nhìn đến bọn họ trong có vẻ chào đón ồng nhiệt, chỉ thiếu tấm băng rôn và tiếng hét chào mừng nữa thôi.

Đường Lạc Lạc dở khóc dở cười, không nghĩ tới mặc như nguyệt lại kêu nhiều người ra đón như vậy, không đợi cô phản ứng, mặc như nguyệt đã lao đến ôm chầm lấy cô, vừa khóc vừa vui mừng,vuốt lưng cô: "lạc Lạc, Lạc Lạc...... nha đầu chết tiệt này, còn biết trở về...... Muốn tức chết mẹ con sao...... Con thật nhẫn tâm, đi liền tận bốn năm."

"Mẹ, không phải con đã trở về rồi sao." Đường Lạc Lạc cẩn thận ngắm mặc như nguyệt, thấy bà giữ được nét trẻ trung như xưa, nhưng vì bà đã lớn tuổi, nên trên đầu đã có một ít tóc bạc, khóe mắt đã có vài nếp nhăn, nhưng mà hôm nay bà mặc vhiesc váy màu đỏ rượu,nên vẫn lịch sự,cao quý.

Tất nhiên Mặc lan ăn mặc rất trau chút rồi, cô ta đang mặc chiếc váy caro kiểu mới nhất của Chanel, nhón chân đứng ở bên cạnh, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén như dao, nhưng ở trước mặt mặc như nguyệt, cô ta làm bộ lo lắng, ân cần, chào đón cười khuyên mặc như nguyệt: "Mẹ...... xem mẹ kìa, chị không trở về thì mẹ nhớ chị ấy, chị ấy đã trở lại, mẹ còn nói những lời này nữa, nói không chừng chị ấy không vui lại bỏ đi, mẹ phải làm sao."

Lời này có ý như đang nói đùa, nhưng lại ngầm có ý chỉ trích đường Lạc Lạc bỏ rơi bà, mặc như nguyệt hiện tại tâm trạng vui mừng, nên bà không để ý tới, cúi đầu thấy đường Lạc Lạc đang nắm tay bánh bao nhỏ, bà lập tức vui mừng: "Đây là trần trần sao, cháu ngoan của bà, cho bà ngoại ôm một chút."

"cháu chào Bà ngoại." Trần trần rất lễ phép dang tay để cho Mặc như Nguyệt ôm nhóc, được mặc như nguyệt ôm, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào mặt của mặc như nguyệt, giọng nói non nớt,trong trẻo: "Bà ngoại trần trần rất nhớ bà, cuối cùng cũng được gặp bà, cháu vui lắm ạ"

Mặc như nguyệt hạnh phúc đến không thể nói thành lời, chứng kiến cháu ngoại thông minh,đáng yêu hư vậy, trong lòng giống như là vừa ăn mật,vốn sợ là cả đời bà se không tìm được con gái,nhưng không ngờ đã tìm được mà bà còn có thêm một đứa cháu ngoại thật sao? Tuy cháu ngoại là con của Lạc Lạc và Thiệu Đình......

Nhưng may mắn trần trần thân thể khỏe mạnh, lại thêm thông minh lanh lơi,đáng yêu, coi như ông trời thương xót.

Mặc như nguyệt ôm trần trần hôn thêm mấy cái, mấy năm nay bà chưa từng vui vẻ như vậy, đường Lạc Lạc ở một bên bất đắc dĩ cười nói;"Mẹ, con thấy mẹ một chút cũng không cần con rồi, sớm biếtvậy con không trở về đâu,chỉ đem Trần Trần gửi về bưu điện cho mẹ thôi."

"con nói gì vậy hả?." Mặc như nguyệt cười mắng đường Lạc Lạc, bà nhìn sang thấy Nhậm Tử Lương còn đang đứng bên cạnh Đường Lạc LẠC: "Tử lương, mấy năm này làm phiền cháu vất vả rồi, cảm ơn cháu đã quan tâm đến Lạc Lạc, chút nữa cháu ở lại ăn cơm với dì nha."

"dì Mặc khong cần khách sáo đâu,bọn cháu chỉ là giúp đỡ lẫn nhau." Nhâm tử lương khí chât vốn nho nhã,lịch sự,khi cười, càng thêm ấm áp,hấp dẫn, đúng với yêu cầu chọn con rể của người lớn.

Người một nhà đoàn tụ, không khí nhọn nhịp hẳn lên, mặc lan tuy phối hợp tươi cười trên mặt,nhưng ánh mắt cô ta lại cảnh giác quan sát xung qanh Đường Lạc LẠC.

Cô ta vốn tưởng rằng con tiện nhân đường Lạc Lạc kia sẽ thật ở lại Mỹ không bao giờ về đây nữa, không nghĩ sau vài năm cô ta lại phải gặp lại gương mặt khiến cô ta căm ghét kia.

Còn dẫn theo thằng nhãi con?

Mặc lan đánh giá trần trần, cô ta không rõ đứa con này là con của Mặc Thiệu Đình hay là con của Nhậm tỬ Lương......

Nếu là con của Mặc Thiệu Đình thì không phải là kết quả của hôn nhân họ hàng sao?

Nếu là con nhâm tử lương......

Mặc lan năm nay đã hai mươi lăm tuổi, cô ta đã đến tuổi kết hôn, lẽ ra cô ta sẽ tự chọn một người đàn ông nhà giàu, hoặc là tự cô ta tìm được, nhưng mà tiêu chuẩn cô ta rất cao thấy ai cũng không vừa mắt.

Gia cảnh của Nhâm tử Lương cực tốt, lại thêm con một trong nhà, cha làm kinh doanh công ty châu báu có tiếng, ông cũng rất tuấn tú,tài năng, sự việc là, vài năm phía trước, cô ta từng để ý tới Nhậm Tử Lương, nhưng mà không ngờ anh ta ra nước ngoài làm bác sĩ, sống chết không chịu kế thừa sự nghiệp của gia đình, hiện giờ nhâm tử lương đã trở về,thế nhưng lại bên cạnh Đường Lạc Lạc.

Thật ra Mặc Lan cô ta chưa từng tiếp xúc nhiều với Nhậm Tử Lương, chỉ là cô ta thấy thích mà thôi, cho nên hiện tại thấy Nhậm Tử Lương đi cùng Đường Lạc Lạc,lòng cô ta lại đốt lên ngọn lửa đố kị.Đọc nhanh tại Vietwriter.vn

Đường Lạc Lạc rốt cuộc có gì tốt chứ, vì sao mặc thiệu đình mù mắt còn chưa đủ, đến cả Nhậm Tử Lương cũng bị cô ta lừa?

Mặc lan đè nén cảm xúc tức giận vào trong,bên ngoài vẻ mặt thì tươi cười niềm nở,nhưng trong lòng cô ta đã muốn âm mưu muốn hãm hại Đường lẠC Lạc, trở lại Hoa Hạ, đường Nhạc Nhạc cô ta có thể thay thế được mình sao?

Cô ta sẽ làm cho tiện nhân Đường Lạc Lạc này phải đau khổ,thê thảm.

Một tia hung ác lóe lên trong đôi mắt cô ta, mặc lan tiến lên ôm nhẹ cánh tay của Đường Lạc lạc,ra vẻ nồng nhiệt nói: "Chị, chị trở về thật là tốt, nhất định mệt muốn chết rồi, mau vào trong, mẹ nghe nói chị trở về, sáng sớm đã xuống bếp phân phó người làm nhiều món ăn ngon đó."

Mặc như nguyệt bên cạnh Mặc Lan từ khi cô ta còn nhỏ,thấy cô ta đối với đường Lạc Lạc không còn thù địch, trong lòng như tảng đá được lấy ra,bà nắm tay trần trần, tiếp đón Nhậm tử Lương: "Đúng đúng rồi, mau vào thôi!"

Đường Lạc Lạc bị mặc lan kéo tay, cô cảm thấy khó chịu, nhưng không thể trước mặt mọi người mà giãy tay cô ta ra, chỉ có thể miễn cưỡng đi vào biệt thự.

Mặc như nguyệt nghe tin đường Lạc Lạc trở về, đã cho người trang hoàng lại căn biệt thự,vì thế căn biệt thự càng thêm ấm áp,thoải mái hơn, màu xanh lam làm chủ đạo,khắp nơi trong nhà sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, tại phòng ăn người làm đang bưng thức ăn lên.

Trên bàn Gỗ lim dài, phong phú các món ăn, hương thơm bay khắp nơi,mặc như nguyệt không dễ gì có được vui vẻ như hôm nay,bà nắm tay kéo đường Lạc Lạc ngồi bên cạnh mình, còn bế Trần Trần đặt trên đùi: "Đến đây đến đây, đầu bếp trong nhà làm cả đấy, không biết hợp khẩu vị con không, lạc Lạc, con thích ăn cá hồi không,nếm thử chút nhé......"

Nói xong liền gắp cho Đường Lạc lạc một đữa,nhìn chằm chằm vào cô,đợi cô ăn thư xong liền hỏi: "có ngon không?"

Mặc lan im lặng ngồi đối diện với mặc Như Nguyệt, thấy Mặc Như Nguyệt xem Đường Lạc Lạc như bảo bối, trong lòng càng thêm giận giữ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện