Lúc trước,cô lựa chọn sinh ra Trần Trần, là bởi vì là một người làm mẹ, cô không muốn bỏ đi cốt nhục của mình, cũng là nghĩ muốn lưu lại đứa con của Mặc Thiệu Đình, an ủi trái tim chính mình.

Và rời khỏi Hoa Hạ, tới một đất nước xa lạ, Đường Lạc Lạc không chỉ có trốn tránh, quan trọng hơn là, muốn cho con mình lớn lên có một tuổi thơ hạnh phúc,một môi trường không có bóng ma trong cuộc đời.

Cô không dám tưởng tượng nỗi, nếu có người biết được thân phận của Trần Trần, họ đồn đại, những người đó nhìn con mình bằng ánh mắt kỳ thị, sẽ làm tổn thương đến con mình biết bao, cô rất sợ, cô cố gắng để tránh cho việc này xảy ra.

Mà giờ phút này, có người nói ra hai từ"Nghiệt chủng", giống như một con dao găm đâm thẳng vào trái tim cô.

Một đứa trẻ không biết gì chẵng lẽ làm cha mẹ đã trưởng thành lại không biết điều này hay sao? Đường Lạc Lạc đứng dậy, sắc mặt trắng bệch vì tức giận, cố gắng để giọng nói bình tĩnh, nhìn đôi cha mẹ và đứa trẻ kia,nghiêm túc nói: "Con tôi đánh người là không đúng, nhưng con trai các người lại có thể nói ra những từ làm tổn thương người khác sao? Nghiệt chủng từ này, là có thể tùy tiện nói ra sao? Con anh chị tuy còn nhỏ, mà đã biết dùng những từ như vậy, các người ở nhà dạy con thế nào vậy?"

Cô nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn đang lạnh như băng của Trần Trần, biết mình là chỗ dựa duy nhất của con trai, cho nên cô phải mạnh mẽ đứng lên, giúp con che nắng che mưa: "Tiền thuốc men, chúng tôi sẽ trả, nhưng con các người phải xin lỗi tiểu Trần, hơn nữa hứa không bao giờ nói những lời xúc phạm đến nó nữa!"

"Cô còn lý do nữa hả?" Mẹ đứa bé kia hét ầm lên: "Con cô đánh người mà cô vẫn còn lý do hả? Con tôi nói thì đã làm sao, bất luận ra sao, nó mắng chửi là bị đánh à? Cô là người đã trưởng thành mà còn đi chấp nhặt với con nít, thật không biết xấu hổ!"

Cha cậu bé kia xoắn tay áo, trực tiếp đứng trước mặt Nhậm Tử Lương, hung hãn mở miệng: "Ông xem chúng mày chính là thiếu đòn, còn giải thích, đâu dễ thế, không phục đánh với ông đây một trận, xem ông đây đánh cho chúng mày nở hoa hết!"

Nói xong, hắn ta giơ nắm đấm lên,,nhắm vào Nhậm Tử Lương mà đấm tới để trả thù cho con trai hắn.

Đường Lạc Lạc thấy vậy, vội vàng lên tiếng nhắc nhở Nhậm Tử Lương: "Cẩn thận!"

Đồng thời trong lòng luôn lo lắng, Nhậm Tử Lương là bác sĩ,bình thường rất nhã nhặn,lịch sự,chưa bao giờ đánh nhau, có đấu lại người đàn ông to béo kia không?

Lo lắng trong cổ họng, đang định hét lên, liền nhìn thấy Nhậm Tử Lương giơ tay ra,bắt lấy nhẹ nhàng,chỉ một chiêu đã đẩy hắn xuống mặt đất, cái mông to của hắn như muốn vỡ.

Hắn rên lên, sau đó liền xoa mông,không đứng dậy nỗi, miệng, kêu không ngớt: "A...... Đau quá,tôi bị thương, xương tôi gãy rồi!"

Mẹ cậu bé kia lập tức chạy tới, thật vất vả mới đỡ chồng đứng dậy được, không còn ngang tàng như vừa rồi mà lộ vẻ sợ hãi, nhìn Đường Lạc Lạc giọng nói run lên: "Nhà các người đều là bạo lực hết sao? Rất vô lý, chồng tôi nhất định bị thương rồi...... Các người...... Các người không thoát đâu......"

Nói thì hung hăng nhưng vẫn lui lại, như là sợ Nhậm Tử Lương nhìn có vẻ nhã nhặn nhưng trên thực tế có thể xông vào đánh bọn họ bất cứ lúc nào..

Nhìn thấy sự việc ồn ào đến mức này, giáo viên kia vừa mới chỉ trích Đường Lạc Lạc bây giờ bắt đầu luống cuống, bước lên phía trước khuyên can: "Các vị có thể bình tĩnh một chút, trẻ con gây nhau không có gì ảnh hưởng cả, không cần làm lớn chuyện......"

"Không cần làm lớn chuyện sao?" Nhậm Tử Lương nở nụ cười chế giễu, trên mặt dường như bình tĩnh nhã nhặn, nhưng trong con ngươi lóe lên tia sắc bén: "Chúng tôi đưa con đến trường, là hy vọng nó được giáo dục tốt, không phải muốn đưa tới để nghe lời sỉ nhục. Tiền thuốc men, chúng tôi có thể trả, nhưng lời xin lỗi, cũng nhất định phải có. Nếu không, tôi không ngại truy cứu trách nhiệm nhà trẻ các người, hay là, lấy tội sỉ nhục này kiện để răn đe cha mẹ."

Giongj nói anh tuy không lớn, ngữ khí cũng bình tĩnh hòa hoãn, nhưng mà vừa mới bị anh quật xuống mặt đất nên cha mẹ đứa trẻ kia không dám tùy tiện phản bác nữa.

Lúc nãy bọn họ cũng hiểu được con trai của họ sỉ nhục Trần Trần là không đúng, dù sao Trần Trần cũng đã đánh con trai họ, nhưng mà phụ huynh của Trần Trần, đối phương chỉ là phụ nữ châu Á nhỏ bé,yếu ớt, bên cạnh là người đàn ông ôn hòa nhã nhặn, bởi vậy không lo sợ, thầm nghĩ muốn lừa gạt kiếm chút tiền.

Nhưng vào lúc này đấu không lại, sự việc ầm ĩ lên sẽ không có lợi cho họ,đôi, vợ chồng liếc nhau, cảm thấy hảo hán không nhìn cái trước mắt, cùng lắm thì lừa tiền thuốc men một chút, đ lợi ích thực tế mới là thật.

Vì vậy, người cha to béo của cậu bé kia, chỉ có thể tức giận đẩy mạnh con trai hắn;"Đi, xin lỗi mau."

Cậu bé kia đã bị đánh cho sưng mắt, vốn nghĩ rằng cha cậu đến sẽ được hãnh diện, kết quả lại phỉa xin lỗi, nhịn không được khóc to: "Ba ba, baba nói sẽ ủng hộ con mà..... Con không đi...... Nó chính là con hoang, không có ba ba......"

Đường Lạc Lạc nắm chặt cánh tay nhỏ bé con trai mình,cảm thấy trong lòng vô cùng đau đớn.

Cô cố gắng như vậy, cố gắng che chở mọi thứ cho con trai, muốn cho Trần Trần mọi thứ tốt nhất, muốn cho con có tuổi thơ vô lo, thậm chí vì muốn cho Trần Trần lớn lên được hạnh phúc, gởi con ở trường có nhiều người Hoa, được học cả giáo dục phương Tây lẫn Trung Quốc,hy vọng sau này trở lại Hoa Hạ, có thể thích ứng cuộc sống tốt hơn.......

Nhưng dù thế nào,con trai cô vẫn bị tổn thương, mà cô không thể ngăn cản được, mà nguyên nhân chính là do cô.

Người cha kia thấy con mình khóc ồn ào, không kiên nhẫn, to tiếng lặp lại lần nữa: "Xin lỗi mau!"

Người cha kia không muốn bị Nhậm Tử Lương kiện, không muốn hầu tòa đâu, chuyện trẻ con gây nhau không lớn, thực tế là kiếm chút tiền vẫn hơn!

Cậu bé kia thấy mình khóc cũng vô dụng, chỉ biết thút thít đi tới trước mặt Trần Trần, bộ dạng không muốn nhưng vẫn mở miệng: "Tớ sai rồi, không nên mắng bạn."

Trần Trần đôi mắt tinh anh chớp chớp, biết bạn kia không thật lòng xin lỗi, đầu quay đi chỗ khác,không thèm nhìn cậu bé kia.

Cha đứa trẻ thấy con mình đã xin lỗi xong rồi, kéo con sang một bên, nhìn Nhậm Tử Lương bộ dạng không cam lòng vẫn lên tiếng: "Được rồi, con tôi đã xin lỗi anh đã hứa trả tiền thuốc men phải không? Tôi nói cho anh biết, con tôi bị thương rất nặng, nếu nó bị thương tật, mắt nó có vấn đề, sẽ ảnh hưởng đến sau này!".

Việt

200.2

Đúng thế! Phải hai ngàn đô không thể ít hơn!Mẹ cậu bé kia mặc cả ra giá

Đường Lạc Lạc nhìn Nhậm Tử Lương,thấy anh bộ dáng thong thả trả lời ;"Con các người có bị thương nặng hay không, mang đi bệnh viện kiểm tra mới biết được, vừa hay,tôi là bác sĩ, có thể kiểm tra cậu bé kia miễn phí."

Lúc này, tới lượt cha mẹ cậu bé kia nhìn nhau —— vốn nhờ vết thương của con, tới bệnh viện làm ầm một phen, đem vết thương thổi phồng nghiêm trọng lên một chút, đối phương sẽ ngaon ngoãn trả tiền, nhưng mà không ngờ người đàn ông nhã nhặn lịch sự này là thầy thuốc......

Một đứa trẻ sức lực còn yếu như Trần Trần đánh thì sao có thể nghiêm trọng được? Người hiểu biết nhìn là biết không vấn đề gì rồi, bọn họ còn lừa được sao......

Hiện tại bây giờ,đánh vẫn đánh không lại, nói đạo lý sao...... Vẫn là do con mình nói sai trước, nghĩ đi nghĩ lại,cứ có cảm giác đang bị Nhậm Tử Lương cho vào tròng.

Kết quả là,Nhậm Tử Lương dẫn cậu bé kia đến bệnh viện anh đang làm việc,kiểm tra đơn giản,bị thương nhẹ, kê một số thuốc uống chống viêm, đưa về nhà......

Đối phương tất nhiên tức nghẹn bụng, không cam lòng, nhưng Nhậm Tử Lương võ công cường thế không như vẻ bề ngoài, cho nên họ đành phải chấp nhận, rắc rối nhỏ này, cũng giải quyết xong.

Đứng ở cổng bệnh viện, Đường Lạc Lạc cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm, có chút áy náy, có chút cảm ơn nhìn Nhậm Tử Lương,cô nhẹ nhàng mở miệng: "Cám ơn anh, hôm nay nếu không có anh, tôi thật sự không biết làm thế nào."

"Cha nuôi thật lợi hại!" Trần Trần nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn lên tươi cười, hoan hô vỗ tay.

"Con đó!" Nhậm Tử Lương ôm Trần Trần lên, cốc nhẹ vào trán cậu nhóc: "Lần sau không thể nghịch ngợm như vậy biết không? Nếu có ai chửi, con thật sự nhịn không được, cũng không nên đánh vào chố dễ nhìn thấy,đánh vào chỗ khó nhìn thấy đi....."

Đường Lạc Lạc: “.... “..

Bác sĩ Lương dạy con nuôi kiểu gì thế.....

Thật sự là khó tin,có được không?!

Nàng ôm lấy Trần Trần và để con xuống đất,nghiêm túc nói với con trai: "Tiểu Trần, chuyện này con cũng có chỗ không đúng,con không nên đánh bạn,hiểu không? Cậu bé đó không đúng, nhưng con đánh bạn ấy là con cũng không đúng."

Trần Trần nửa hiểu nửa không gật đầu, sau đó, ánh mắt sáng ngời, miệng sữa cất giọng trong trẻo;"Nhưng mà mẹ ơi,con hoang là cái gì vậy ạ? Vì sao bạn ấy lại nói con như vậy?."

Một đứa nhỏ ba tuổi,đã mơ hồ hiểu được,biết"Con hoang" là mắng chửi người khác, không phải từ hay, nhưng cậu nhóc vẫn không hiểu,vì không có ba ba thì là con hoang sao?

Con hoang, là đang nói mình không có baba sao?

Nhìn vào đôi mắt còn ngay thơ của con, Đường Lạc Lạc tim cô thắt lại, đau đến không thở nỗi, cô không biết nên giải thích cho con trai như thế nào, chỉ biết ngồi xổm xuống ôm chặt lấy con trai: "Không phải, tiểu Trần là tốt nhất, là tiểu thiên sứ tốt nhất, tiểu Trần không phải con hoang."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện