Mặc Thiệu Đình lạnh lùng từ gian phòng bước ra, bước nhanh vài bước, đứng lại ở hành lang ánh đèn tăm tối.

Hoặc không muốn bị anh tìm thấy, hoặc là, có thể người đã không còn nữa…

Bốn năm rồi.

Từ khi Đường Lạc Lạc mất tích đến đây, đã bốn năm rồi, anh chưa từng dừng việc tìm kiếm.

Từ lúc mới đầu hoảng loạn, sốt ruột, đau khổ tột cùng, đến sau này là chịu đựng, kiên trì, liều lĩnh, bốn năm nay, đầu óc anh nhiều lần, không lúc nào là không nghĩ đến Đường Lạc Lạc.

Cô đang ở đâu, vì sao cô rời khỏi, cô sẽ quay về không.

Vốn định sau khi cùng Đường Lạc Lạc kết hôn bù, chuyển đến Anh quốc cùng sống cuộc đời còn lại, khiến toàn bộ kế hoạch cuộc đời của anh, đều hoàn toàn tan vỡ.

Anh nghĩ suốt bốn năm, cũng không nghĩ ra nguyên nhân, tại sao lại im hơi lặng tiếng rời khỏi? Bọn họ rõ ràng rất yêu thương nhau.

Mặc Thiệu Đình luôn ở lại thành phố S, chỉ vì trong lòng còn chút mong ước, nếu như Đường Lạc Lạc có thể có ngày quay về, thì có thể nhìn thấy anh.

Anh ở đây đợi cô, tìm kiếm cô, không tin cô thật sự sẽ biến mất.

Nhưng con người cũng sẽ mệt mà.

Bốn năm…

Mặc Thiệu Đình ngước mặt lên dưới ánh đèm mờ ảo, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít một hơi, sự chờ đợi dong dài này, không biết đến khi nào mới là tận cùng.

Từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước, nếu nói như vậy, Đường Lạc Lạc có lẽ chính là Bắc Băng Dương mà anh không vượt qua được rồi.

Mặc Thiệu Đình rũ mắt xuống, tâm trạng lơ đãng đi ra ngoài, đến nơi như vậy để tiêu khiển, chẳng qua cũng là muốn đi ra chỗ nhiều người một chút, người nhiều rồi, ồn ào rồi, thì không có nhiều thời gian lo nghĩ nữa, sáng bận rộn, tối ăn chơi, có lẽ tâm sự sẽ ít đi một chút.

Nhưng nhắm mắt mở mắt, đều là bóng dáng của Đường Lạc Lạc.

Anh mới phát hiện, có một số người căn bản sớm đã khắc sâu trong lòng, trốn tránh cách nào cũng không trốn được, trừ khi ngay cả trái tim cũng vứt đi thôi.

Mặc Thiệu Đình từ từ đi ra khỏi Tiêu Kim Quật, vừa bước ra khỏi cửa, gió lạnh lúc ban đêm thổi qua, khiến người ta thoải mái rất nhiều.

Vừa sải bước đi trước cửa chiếc Ferrari, liền thấy một thân hình nhỏ nhắn chạy về phía mình.

Trong phút chốc, Mặc Thiệu Đình lại cảm thấy huyệt thái dương của mình đau nhức.

Thật là…

Đường Phù Dung tối nay lại dày công ăn mặc, tuy là do đợi ở cửa quán bar quá lâu, lớp trang điểm trên khuôn mặt tinh tế cũng bị gió thổi nhoè đi, nhưng biểu cảm vẫn đáng thương như thế, chiếc áy trắng mỏng manh trên người theo gió bay đi, hay lộ ra bàn chân và đôi chân thon thả, nhìn thấy Mặc Thiệu Đình bước ra, đôi mắt Đường Phù Dung lập tức sáng lên, nhanh chóng chạy đến trước mặt Mặc Thiệu Đình, nắm lấy cánh tay anh.

- Thiệu Đình… em cũng đợi anh hơn hai tiếng rồi, anh nói chuyện với em lát có được không? Người ta lạnh lắm… có thể lên xe anh giữ ấm một tí được không?

Giọng nói nũng nịu, phối hợp vói biểu cảm đáng thương, ánh mắt Đường Phù Dung thoáng qua chút toan tính, hai tay càng ra sức đưa đẩy.

Bốn năm trước, cô ta tưởng Mặc Thiệu Đình thất bại hoàn toàn, lập tức quyết định vứt bỏ Mặc Thiệu Đình cái “gánh nặng” này, tránh rước hoạ vào người, nhưng không lâu sau này, mới thấy Mặc Thiệu Đình mua một hòn đảo cho Đường Lạc Lạc, huy động nhân lực tìm kiếm tung tích của Đường Lạc Lạc…

Đường Phù Dung là một người phụ nữ thông minh, sau một hồi suy nghĩ, lập tức phát hiện bản thân bị Mặc Thiệu Đình lừa rồi, còn ngu ngốc tưởng Mặc Thiệu Đình thật sự sắp sửa phá sản nữa, liền hối hận không kịp.

Cũng may ông trời có mắt, Đường Lạc Lạc con tiện nhân này không biết nổi cơn điên gì, lại biến mất bặt vô âm tín, đây há không phải tạo cho cô ta một cơ hội hiếm có sao?

Từ giờ tiếp cận Mặc Thiệu Đình đã trở thành mục tiêu đời người của Đường Phù Dung, cho dù Mặc Thiệu Đình đối với cô ta cực kỳ lạnh lùng, cũng vẫn không từ bỏ, kiên trì day dưa không ngừng.

Mặc Thiệu Đình ở thành phố S thành lập công ty kĩ thuật Huệ Thiên, cô ta liền đứng làm ồn trước toà nhà làm việc, Mặc Thiệu Đình quay về khu bờ biển, cô ta ta liền đi theo làm thân với những bà vợ giàu có bên khu bờ biển, lúc nào cũng xuất hiện ở gần nhà Mặc Thiệu Đình, cửa nhà, tất cả những yến tiệc buổi đấu giá Mặc Thiệu Đình tham gia, Đường Phù Dung luôn lẽo đẽo đi theo.

Người đàn ông Đường Lạc Lạc có thể thu phục được, tại sao không thể động lòng với cô?

Đường Phù Dung không thể chấp nhận sự thật người đàn ông mà mình muốn, trong lòng chỉ có Đường Lạc Lạc, huống hồ Đường Lạc Lạc bây giờ bặt vô âm tín, không khác gì người chết.

Mặc Thiệu Đình nhất định sẽ yêu cô, cũng sẽ nhất định yêu cô ta.

Lúc này, nhìn thấy khuôn mặt giả tạo của Đường Phù Dung, Mặc Thiệu Đình ngay cả tính nhẫn nại sự lễ phép cơ bản nhất cũng không còn nữa, những lần day dưa sớm đã hao mòn tính nhẫn nại của anh, Mặc Thiệu Đình đẩy Đường Phù Dung ra, giọng nói lạnh nhạt vô tình.

- Cô Đường, nếu như cô mang tâm tư để vào bản thân nhiều hơn, chứ không phải dùng để day dưa với tôi, cuộc sống tốt đẹp mà cô muốn, có lẽ đã tới tay rồi.

Nói xong không nhìn qua Đường Phù Dung nữa, tiếp tục đi về phía chiếc Ferrari của mình, Tần Việt sớm đã đợi ở bên cạnh vội mở cửa ra, Mặc Thiệu Đình ngồi vào trong, liền dứt khoát đóng cửa lại, trước tiếng kêu không cam lòng của Đường Phù Dung, ngồi lên ghế lái, lái xe đi rồi.

Đường Phù Dung đã đợi hơn hai tiếng đồng hồ trong đêm gió lạnh, vốn muốn dùng khổ nhục kế, khiến Mặc Thiệu Đình thương hại cô, không ngờ đối phương lại vô tình như gió thu cuốn hết lá vàng vậy, một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, lại một mình ngồi lên xe rồi, lập tức cảm thấy mất mặt hoàn toàn.

Tiêu Kim Quật xung quanh qua lại đều là quan lớn hiển hách, bản thân ở đây cực khổ chờ đợi bị cho leo cây, thực sự xấu mặt, trong lòng Đường Phù Dung gấp gáp, mắt nhìn chiếc xe của Mặc Thiệu Đình chạy đi, dứt khoát vứt đi giày cao gót còn lại, đuổi theo xe của Mặc Thiệu Đình.

Tần Việt nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn thấy cảnh kinh hãi này, thực sự dở khóc dở cười, thế mà, miễn cưỡng áp chế lại trong lòng cảm động nói.

- Cậu chủ, tôi… hình như tra được một chút tin tức của cô chủ.

Mặc Thiệu Đình đang nhắm nghiền mắt lại lập tức mở to mắt ra, ánh mắt thoáng qua vẻ chờ đợi và hưng phấn.

- Thật ư? Nói mau!

Bốn năm nay, cũng không phải không tra ra được vết tích gì, nhưng sau cùng đều thất bại, nhưng cho dù như vậy, khi nghe lại được tin tức như thế, Mặc Thiệu Đình bất cứ lúc nào cũng có thể nhóm lên hy vọng như trước.

- Lần này một chín mươi phần trăm là thật, cậu chủ, cậu nghe tôi nói, mấy năm nay chúng ta luôn tìm kiếm tung tích của cô chủ, nhưng lại không có tiến triển gì, mấy ngày trước tôi nghĩ có phải phương hướng của chúng ta có vấn đề không, cứ luôn tìm kiếm trong nước? Sau này tôi mở rộng phạm vi tìm kiếm một chút, cậu đoán xem? Hình như bốn năm trước, cô chủ đã đến nước Mỹ, ở Princeton đào tạo chuyên sâu một năm, sau đó làm nhà thiết kế cấp cao ở một công ty thiết kế ở Mỹ, trung tâm thiết kế Lyme, tin tức này, tôi đã xác thực qua rồi, căn bản không sai.

Ở nước Mỹ…

Đường Lạc Lạc năm đó, còn là lính mới, ngây thơ đơn thuần, Mặc Thiệu Đình không ngờ đến một mình cô đến một đất nước khác, tìm kiếm bốn năm, từ lúc bắt đầu lục soát ở thành phố S, mở rộng phạm vi đến cả Hoa Hạ, lại không ngờ Đường Lạc Lạc lại ở nước Mỹ…

Chỉ là, Đường Lạc Lạc năm đó tại sao muốn đi?

Đến Princeton đào tạo chuyên sâu?

Đây lại rất phù hợp với tính cầu tiến của Đường Lạc Lạc.

Khuôn mặt Mặc Thiệu Đình thả lỏng, tiếp đến, lại mang chút căng thẳng và nghi ngờ nói.

- Cậu chắn chắc không? Tên nước ngoài của cô ấy…

- Không có đổi.

Tần Việt cười khổ.

- Chúng tôi tra hết trong nước, lại không biết bốn năm nay cô chủ luôn sống ở nước ngoại vô cùng bình thương, chính vì cô ấy không sửa gì cả, quang minh chính đại, trái lại ẩn giấu được lâu như thế…

Vốn dĩ, anh còn tưởng Đường Lạc Lạc xuất ngoại rồi, ít nhất sẽ đổi một biệt danh khác.

Kết quả, chính là lợi dụng điểm mù và suy nghĩ vốn có của bọn họ, Đường Lạc Lạc yên bình sống ở nước ngoài lâu như vậy.

Khoé miệng Mặc Thiệu Đình lộ ra một nụ cười khổ, tin tức này, chắc chắn là mang đến hy vọng cho anh, nhưng trước khi chưa nhìn thấy người, cái gì cũng không dám bảo đảm.

Cho dù đối phương là Đường Lạc Lạc, chẳng lẽ anh phải mang người đến nước Mỹ cướp Đường Lạc Lạc về sao?

Anh ở Hoa Hạ có thể mặc ý làm bừa, xuất ngoại cũng nên chú ý một chút, chủ yếu phạm vi thực lực không phải ở đấy, hành động cũng có chút bất tiện…

Mặc Thiệu Đình cau mày, mới đầu rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, một hồi lâu, ngước mắt lên.

- Cậu là nói, cô ấy bây giờ đang là nhà thiết kế cấp cao ở Lyme?

- Phải.

Tần Việt gật đầu.

- Gửi một bưu kiện cho công ty Lyme, đồng thời gọi điện mời, nói tôi sắp cử hành hôn lễ, nhờ Đường Lạc Lạc thiết kế một bộ váy cưới cho cô dâu.

Mặc Thiệu Đình nhẹ nhàng ngước mắt, ánh mắt thoáng qua chút gian xảo.

- Bất kỳ giá nào, đều không thành vấn đề.

Tần Việt đang lái xe yên ổn, nghe thấy lời nói này vội thắng xe lại, ngẩn ngơ khựng lại, thực sự không dám tin vào tai mình.

- Anh muốn kết hôn? Cô dâu là ai thế?

Bốn năm nay, rất nhiều người khuyên qua Mặc Thiệu Đình, hôn nhân không thể miễn cưỡng, cho dù Đường Lạc Lạc đi không hề quay đầu lại một chút đường lui cũng không cho, cũng không cần nhớ mãi không quên, nhưng Mặc Thiệu Đình chỉ xem như gió thoảng qua tai, những người khuyên nhủ không có được hồi ứng, còn thường bị chửi đến mất mặt, về lâu về dài, cũng không ai dám khuyên nữa.

Lúc trước Mặc Thiệu Đình không gần nữ sắc giữ mình trong sạch, còn có người tưởng anh là gay, không dễ gì cùng Đường Lạc Lạc hoà thuận vui vẻ, tin đồn bị phá vỡ, nhưng lại xảy ra chuyện này, ngay cả Tần Việt cũng hoài nghi chủ nhân nhà mình bây giờ có phải thật sự tính đi xuất tu không, nhưng bây giờ, anh không nghe nhầm chứ, Mặc Thiệu Đình muốn kết hôn?

Trang phục hôn lễ còn muốn mời Đường Lạc Lạc thiết kế?

Mặc Thiệu Đình cong môi, nụ cười trong cảnh đêm hiện lên cực kỳ thần bí và mê hoặc, quay đầu qua nhìn thấy bóng dánh không ngừng chạy theo ngày càng bị bỏ xa của Đường Phù Dung, từ từ nói.

- Cô dâu à… là Đường Phù Dung đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện