Mặc Tây Thành theo Mặc Như Nguyệt ngồi ở một quán cà phê ở trung tâm thương mại.

Hương cà phê toả ra không trung, Mặc Tây Thành cầm một ly cacao nóng hổi, cảm thấy đôi tay lạnh ngắt của mình cuối cùng cũng có cảm giác rồi, cuối đầu húp một cái, cậu giờ mới ngẩng đầu lên, dường như ra quyết tâm.

- Cô, cô còn nhớ… cô em họ đã mất tích của con không? Toàn thân Mặc Như Nguyệt rúng động, gần như không cầm được chiếc ly trong tay…

Cô em họ bị mất tích… con gái của bà…

Đó là bí mật của bà ấy, cũng là cấm địa của bà, nhiều năm nay, người nhà đều cẩn thận không nhắc chuyện này, tránh mang lại tổn thương lần hai cho Mặc Như Nguyệt, vốn bà tưởng bản thân đã dần quên đi mọi thứ, nhưng khoảnh khắc nghe thấy Mặc Tây Thành nhắc đến, bà vẫn cảm thấy trời đất quay cuồng.

Cố gắng bình phục tâm trạng của mình, trên mặt Mặc Như Nguyệt lộ ra một nụ cười gượng.

- Đương nhiên là nhớ. Đừng nói chỉ qua hơn hai mươi mấy năm, nhưng đó là con cô mà, cho dù qua đi thêm bốn mươi năm, sáu mươi năm nữa, ngày cô còn sống, thì nhất định còn nhớ. Không biết nó hiện giờ đang ở đâu, sống có tốt hay không, cô thậm chí còn không biết, nó còn sống hay không, e là, cô chính là người mẹ thất bại nhất trên thế giới này rồi…

Mặc Tây Thành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đau thương của Mặc Như Nguyệt, từng câu từng chữ nói.

- Em ấy còn sống… cô, em ấy còn sống… con biết, em họ hiện giờ đang ở đâu, con biết, em ấy là ai, con, có thể tìm thấy em ấy.

“Binh” một tiếng, lần này chiếc ly trong tay Mặc Như Nguyệt cuối cùng cũng không cầm được nữa, chốc lát rớt xuống đất, lập tức vỡ tan ra, chỉ để lại mảnh vỡ đầy trên sàn.

Bà giống như bị điểm huyệt vậy, ngẩn ngơ ngồi ở đó, trên mặt mang biểu cảm ngẩn ngơ như mộng du, qua một lúc lâu, mới nghe thấy giọng nói thấp thoáng của mình.

- Con nói gì cơ?

… …

Sáng sớm, một tia nắng từ cửa sổ sát tường chiếu qua, dịu dàng và đều đặn rọi vào khuôn mặt say ngủ của Đường Lạc Lạc.

Da cô dường như chọt một cái là có thể vỡ ngay, đôi lông mi dài rung nhẹ, trên người đắp chiếc chăn bông lông thiên nga dày, lộ ra bờ vai và cái cổ trắng trẻo, trên đó lờ mờ xuất hiện, dấu hôn màu đỏ.

Một cánh tay Mặc Thiệu Đình để trên giường, còn mang nụ cuời không kiềm chế được, ngắm nhìn tư thế ngủ của Đường Lạc Lạc, miệng mỉm cười vui vẻ.

Lúc Đường Lạc Lạc đi ngủ, đặc biệt ngoan ngoãn, gió thổi mưa rơi sét đánh cũng không đánh thức được cô, cho dù cài báo thức đều phải mở âm lượng lớn, mà Đường Lạc Lạc khi đang ngủ luôn cho người ta cảm giác như mơ một giấc mơ đẹp, có thể do khoé miệng vốn hay cong lên của cô, mí mẳt cong cong, nói chung nhìn rất lâu, cảm thấy cả thế giới đều đáng yêu không chịu được.

Như người hâm mộ nhìn chằm chằm vào vợ mình cười ngây ngô, là bài tập phải làm mỗi sáng của Mặc Thiệu Đình, hôm nay anh mới nhìn chưa lâu, Đường Lạc Lạc liền động đậy mi mắt, từ từ mở mắt ra.

- A… mấy giờ rồi…

Đường Lạc Lạc dụi dụi mắt, ánh mắt trong veo như con nai nhỏ nhìn Mặc Thiệu Đình.

- Còn sớm, chúng ta nên ngủ thêm giấc nữa, em bé còn chưa đến nữa, còn cần phải cố gắng.

Mặc Thiệu Đình nói, liền sáp đến hôn vào cổ Đường Lạc Lạc…

Lại bị Đường Lạc Lạc đẩy ra một phát, khuôn mặt ửng đỏ hết.

- Anh dơ quá! Dơ quá dơ quá!

Tối qua giày vò cô nửa đêm còn chưa tính, sáng sớm còn muốn tiếp tục tạo em bé?

Trời thương xót, cái này so với đi làm còn mệt hơn, đi làm còn được nghỉ phép định kỳ.

Nói cái gì mà tạo em bé, cái gì mà ngênh đón em bé, cái tên này một khi đã hứng lên, hoàn toàn không ngừng lại đó được không!

Con sói xám đói ùng ục bị một phát đẩy qua, bất lực nhìn Đường Lạc Lạc.

- Nghênh đón sinh mệnh mới là một chuyện nghiêm túc như thế, dơ chỗ nào chứ, chúng ta chẳng lẽ không nên cố gắng sao?

- Thì quá trình cố gắng dơ!

Đường Lạc Lạc nhân khoảnh khắc được tự do, vội càu nhàu.

- Hôm nay em hẹn Diệp Tiểu Manh đi ăn điểm tâm sáng rồi, không ăn sáng với anh nữa, bọn em hẹn sẵn thời gian rồi, a, tám giờ mấy rồi ư, không nói nữa không nói nữa, em phải đi đây.

Nói xong Đường Lạc Lạc liền vội vào chạy vào phòng tắm, sau đó chưa đầy một lúc liền vội vàng chạy ra, trong tay xách theo vài bộ đồ đi vào phòng thay đồ, không mất mấy thời gian thì đã sửa soạn xong rồi, vẫy tay với Mặc Thiệu Đình.

- Tiểu Ca Ca… đợi em về nha!

Mặc Thiệu Đình: …

Sao anh cứ cảm thấy, từ khi bản thân bắt đầu nghỉ phép, mỗi ngày đều giống một nội trợ gia đình vậy, ở nhà đợi Đường Lạc Lạc dạo phố tham quan triễn lãm thiết kế về, thực sự sắp đợi thành hòn vọng thê rồi…

Nghĩ như vậy, trong lòng Mặc Thiệu Đình liền dâng lên sự đau lòng nhè nhẹ, sau đó đi đến cửa phòng, chặn lại đường đi của Đường Lạc Lạc, chỉ vào má của mình.

- Thế là đi rồi sao?

Đường Lạc Lạc không nói nên lời, chỉ có thể nhón gót chân, dựa vào vai Mặc Thiệu Đình, hôn vào mặt anh một cái.

Đôi môi cô gái mềm mại lại ngọt ngào, khiến trong lòng Mặc Thiệu Đình lơ lửng, giờ mới dịu dàng, giờ mới sắc mặt ôn nhu, lập tức cảm thấy một chút không cam trong lòng đều tiêu tan đi hết, quen đưa tay xoa đầu Đường Lạc Lạc, dặn dò nói.

- Quay về sớm, gần đây trời tối khá nhanh, có lẽ buổi chiều anh phải đi công tác… nhiều nhất là một hai ngày mới quay về, em phải ngoan.

Nói là đi công tác, thực ra Mặc Thiệu Đình chỉ là muốn đến xem hòn đảo mà bọn họ sắp làm hôn lễ bù, xem bố trí ra sao rồi, còn có thể thêm một số thứ mà Đường Lạc Lạc có thể thích…

Đương, tất cả những thứ này đều phải tiến hành một cách bí mật, như vậy mới có thể cho tiểu nha đầu một bất ngờ.

Đường Lạc Lạc chớp chớp mắt, đưa tay xoa mặt Mặc Thiệu Đình.

- Phải đi công tác hả. Thế anh về sớm, em đi đây.

Tuy có một chút không nỡ, nhưng nhiều nhất một hai ngày là quay về Đường Lạc Lạc cảm thấy bản thân vẫn có thể nhẫn nhịn được, đi công tác là chuyện như cơm bữa của Mặc Thiệu Đình, chẳng qua khoảng thời gian này ở nhà lâu hơn một chút, Đường Lạc Lạc biết bản thân dù sao cũng phải học cách thích ứng.

Lập tức vẫy tay với Mặc Thiệu Đình, người người đi ra khỏi cửa.

Cô muốn đi tìm Diệp Tiểu Manh, nhưng không phải đi ăn điểm tâm, mà là, muốn Diệp Tiểu Manh cùng cô đi bệnh viện một chuyến.

Từ khi cô và Mặc Thiệu Đình quyết định không dùng biện pháp bảo vệ, nghênh đón một em bé, chớp mắt đã qua một khoảng thời gian rồi, mà kỳ kinh nguyệt trước giờ luôn rất đúng giờ của Đường Lạc Lạc, tháng này đã quá ngày, vẫn chưa có bất kỳ phản ứng gì.

Mà ăn uống cũng không ngon lành như hồi trước, gần như ăn cái gì cũng ói, Mặc Thiệu Đình hỏi, thì cô nói gần đây dạ dày không tốt, thực ra trong lòng đã có chút hoài nghi có phải đã có em bé rồi không?

Chỉ là chuyện này, phải đi bệnh viện xem sao, vì vậy không nên mang suy đoán của mình nói cho Mặc Thiệu Đình – trải qua khoảng thời gian tiếp xúc này, Đường Lạc Lạc phát hiện Mặc Thiệu Đình thực ra rất thích trẻ con, chỉ là trước kia sợ cô sẽ có áp lực, luôn không thể hiện qua.

Vì vậy, trước khi chưa làm rõ tình hình, vẫn là không nên làm anh mừng hụt.

Nghĩ như vậy, tâm trạng Đường Lạc Lạc có chút thấp thỏm đi ra khỏi cửa nhà, đến kho xe lấy một chiếc Porsche, đến bệnh viện đã hẹn sẵn với Diệp Tiểu Manh.

Bệnh viện tư nhân tốt nhất gần bờ biển, nổi danh với thu phí đắt đỏ phục vụ chu toàn, Đường Lạc Lạc xuống xe, đứng yên trước toà bệnh viện trắng tinh, chưa một lúc sau liền thấy Diệp Tiểu Manh vội chạy đến.

- A xin lỗi Lạc Lạc, chậm trễ một chút, hôm nay có một đoạn phim phải quay, mình xin nghỉ phép với đạo diễn, thì bị trễ rồi.

Diệp Tiểu Manh vừa từ phim trường chạy tới đây, trên người còn mặc bộ đồ thuỷ thủ trắng xanh đan xen, Đường Lạc Lạc nhìn mà không nhịn được cười.

- Ha ha ha, đồ thuỷ thủ, được đó, Diệp Tiểu Manh, cậu là càng sống lâu càng không như trước nữa rồi, lúc đi học, cũng không thấy cậu mặc ** như thế.

Đường Lạc Lạc nhịn không được chọc ghẹo Diệp Tiểu Manh, ăn mặc kiểu này cũng quá đáng yêu rồi.

Diệp Tiểu Manh bĩu môi, khuôn mặt ửng đỏ thực sự ngượng tức chết.

- Mình cũng không muốn mà, nhưng cậu biết đó, nhóm nhạc nữ bây giờ không phải mỗi người đều có vai trò riêng sao? Mình… mình bị bọn họ đặt cho vị trí cô em tham ăn dễ thương, mỗi ngày đều thắt bím mặc váy ngắn, xấu hổ quá!

- Phù.

Đường Lạc Lạc cười ra thành tiếng.

- Nhưng mình cảm thấy bọn họ cũng không làm sai mà.

Diệp Tiểu Manh chẳng phải thiên thần nhỏ ham ăn sao?

Xem ra Tinh Huy quả nhiên rất biết chăm lo cho nghệ sĩ, hiểu được tố chất của mỗi người, có lẽ Diệp Tiểu Manh thật sự sẽ nổi tiếng cũng không chừng?

Diệp Tiểu Manh tràn đầy oán giận trợn mắt với Đường Lạc Lạc.

- Cậu lại cười mình, à đúng rồi, Lạc Lạc, cậu gọi mình ra đây làm gì vậy? Người cậu không khoẻ sao? Phải đi bác sĩ? Thế cậu chủ Mặc thì sao?

Cô nhìn xung quanh, phát hiện không có bóng dáng của cậu chủ Mặc, có chút tò mò nhìn Đường Lạc Lạc, chẳng lẽ hai người lại cãi nhau rồi.

- Không có chuyện gì.

Khuôn mặt Đường Lạc Lạc có chút ửng đỏ, cúi đầu nhẹ.

- Chỉ là… chỉ là… cái đó tháng này còn chưa tới, mình tới kiểm tra một chút, xem xem có phải…

- Cái đó? Cái nào chứ?

Diệp Tiểu Manh lơ mơ, sau cùng cuối cũng cũng được giác ngộ dưới ánh mắt khó xử của Diệp Tiểu Manh.

- Cậu có em bé rồi? Tốt quá rồi, cậu chủ Mặc có biết không? Người sắp làm ba sẽ vui mừng chết mất. Mà hai người đều ưa nhìn như vậy, em bé có phải đẹp như tiên không! Aaaa, mình muốn làm mẹ nuôi! Là trai hay gái vậy, nếu là thai song sinh thì tốt rồi… à đúng rồi, cậu đặt tên cho chúng nó chưa…

Nhìn thấy Diệp Tiểu Manh lải nhải, Đường Lạc Lạc thật sự không biết nói gì, đây còn chưa kiểm tra ra được gì, mà đã khiến Diệp Tiểu Manh mừng đến như vậy rồi, tuy rất cảm động, nhưng em bé là một hai đứa, tên cũng đặt sẵn rồi thì có phải nhanh quá không.

Đường Lạc Lạc bất lực kéo lấy Diệp Tiểu Manh.

- Đừng nhanh thấy đỏ tưởng chín như thế, còn chưa chắc chắn mà, đi, cùng mình đi kiểm tra!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện