Chương 190

Là vì vừa rồi Tô Khiết nói với cậu chủ Liên muốn đến cục cảnh sát ghi lời khai, sau đó anh Ba tính toán? Rồi tức giận?

Đây là anh Ba luôn tỉnh táo chín chắn, không sợ hãi điều gì sao?

Náo loạn như thế làm anh ta không biết tiếp lời thế nào,

Ngược lại Tô Khiết không để trong lòng gì cả, cô cảm thấy đến cục cảnh sát là chuyện bình thường, nên muốn leo lên xe cảnh sát.

Khóe môi cậu năm Tào co giật mạnh mẽ.

Anh Ba đã náo loạn thế, vậy mà cô gái này không biết quan sát tí nào, vẫn muốn lên xe cảnh sát, cô đang muốn chết sao?

“Xe cảnh sát không còn chỗ nữa, cô ngồi xe anh Ba đi.” Cậu năm Tào chắn trước cửa xe cảnh sát, chặn Tô Khiết ở bên ngoài.

Cậu năm Tào vẫn không gọi Tô Khiết một tiếng chị Ba, trong lòng của anh ta Tô Khiết không xứng với anh Ba. Sở dĩ anh Ba kết hôn với Tô Khiết, chẳng qua là nghi ngờ Tô Khiết là cô gái năm năm trước, còn bây giờ sự thật đã chứng minh, Tô Khiết căn bản không phải là cô gái anh Ba muốn tìm, nên anh ta cảm thấy không bao lâu nữa, anh Ba sẽ ly hôn với cô.

Tô Khiết đành phải lên xe của Nguyễn Hạo Thần, sắc mặt Nguyễn Hạo Thần u ám, không nói gì, thậm chí còn không liếc nhìn cô.

Mặc dù là đến cục cảnh sát, nhưng tất nhiên cậu năm Tào không dám kéo dài quá nhiều thời gian của Nguyễn Hạo Thần, không bao lâu đã xong hết.

Ra khỏi cục cảnh sát, Tô Khiết lên xe, nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần mở miệng gọi: Chồng à…

“Em còn biết tôi là chồng em?” Nguyễn Hạo Thần dùng ánh mắt lạnh lẽo quét thẳng về phía cô, cái nhìn lạnh như băng khiến cho người ta run lên.

Vừa rồi khi có người, sao không thấy cô gọi anh.

Tô Khiết giật mình, ánh mắt chớp chớp, đây là lời gì thế?

Bọn họ đúng là đã đăng ký kết hôn, anh là chồng hợp pháp của cô, việc này cô có thể không biết sao?

Lời này của anh, thật sự khiến cô không biết phải nói tiếp thế nào.

“Camera cỡ nhỏ của em đâu?” Nguyễn Hạo Thần cũng không vội vàng lái xe, mà đột nhiên thốt ra một câu như vậy, khi hỏi câu này, ánh mắt Nguyễn Hạo Thần nhìn chăm chăm vào cô, không bỏ sót bất kỳ biến hóa nào trên mặt cô.

Dù sao anh cũng chỉ suy đoán, không thể khẳng định.

Tô Khiết giật mình, anh?

Tô Khiết giật mình, anh? Anh sẽ không phát hiện đấy chứ? Rõ ràng cậu năm nhà họ Tào cầm trong tay chơi nửa ngày cũng không phát hiện, anh còn chưa sờ, làm sao có thể phát hiện?

Tất nhiên, Tô Khiết biết rằng cậu năm nhà họ Tào vốn không nghĩ tới chuyện cô đang nói dối, hơn nữa thật ra lúc đó cậu năm nhà họ Tào cũng không có nhiều thời gian để nhìn kĩ càng, lúc đó, cô cố ý dời đi sự chú ý của cậu năm nhà họ Tào.

“Thật ra, đó không phải là máy quay thu nhỏ gì đâu, đây chỉ là một cái nút trên túi của em, thoạt trông như máy quay thôi mà, vừa nãy là em lừa họ đó.’ Tô Khiết thấy anh nghi ngờ, biết không lừa được, thế nên nói thật.

Cái này cũng không có gì để giấu cả, cô vẫn hiểu đạo lí thẳng thắn sẽ được khoan hồng.

Có vẻ như Nguyễn Hạo Thần không ngờ cô sẽ thẳng thắn thừa nhận như thế, ánh mắt lóe lên nhìn cô, sắc mặt cũng dịu đi một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện