Chương 188

Sau đó cô ta nhận được một bó hoa, cô ta tưởng rằng do cậu chủ Liên tặng, những người khác cũng nghĩ như thế, có điều sau này cô ta cũng biết được bó hoa đó không phải do cậu chủ Liên tặng, nhưng nhìn vẻ mặt hâm mộ của mọi người, cô ta không giải thích nữa.

Cô ta biết rõ cậu chủ Liên là ai, cô ta cũng muốn dính chút quan hệ với cậu chủ Liên .

Sau đó việc này cứ truyền ra ngoài như vậy, cậu chủ Liên cũng chưa từng nói điều gì, nên cô ta cũng không đứng ra giải thích thêm.

Cô ta không ngờ được lúc này cậu chủ Liên lại phủ nhận trước mặt mọi người như thế, vả thẳng vào mặt cô ta bôm bốp.

“Gây chuyện trên địa bàn của tôi, các cô nên biết hậu quả thế nào, nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Đôi mắt của cậu chủ Liên giống như vô tình liếc nhìn Tô Khiết, lời này của anh ta rõ ràng có ý giúp đỡ Tô Khiết lại bỏ hiềm nghi.

Con mắt Nguyễn Hạo Thần u ám, người phụ nữ của anh cần người đàn ông khác bảo vệ sao?

“Cô Tô, không phải tôi cố ý hại cô, là do Tô Nghiên Nghiên, do cô ta sai chúng tôi làm như vậy, Tô Nghiên Nghiên nói, nếu tôi giúp cô ta, thì cô ta sẽ cho tôi đến Tô thị làm người mẫu, tôi cũng chỉ là nhất thời mị ma xui quỷ khiến.”

Cả người Lương Vân Hạ run rẩy, cô ta biết cậu chủ Liên rất tàn nhẫn, lúc này cô ta nào dám ôm tâm lý cầu may nữa, cậu chủ Liên vừa dứt lời, cô ta đã khai ra toàn bộ.

“Cô Tô, những lời tôi nói đều là sự thật, vốn dĩ tôi n không quen biết cô, không có lý do gì để hãm hại cô như thế, đúng là do Tô Nghiên Nghiên sai tôi làm, tất cả đều là ý của Tô Nghiên Nghiên.” Lương Vân Hạ sợ Tô Khiết không tin, liên tục giải thích.

“Cô nói bậy bạ gì đó, không bằng chứng không chứng cứ, cô đừng mơ hãm hại được tôi.” Sắc mặt Tô Nghiên Nghiên nhanh chóng thay đổi, có điều đương nhiên là cô ta sẽ không thừa nhận.

“Không, tôi có chứng cứ, tôi sợ sau đó cô ta sẽ không thực hiện lời hứa của mình, cho nên tôi đã ghi âm lại.” Mặc dù Lương Vân Hạ chỉ là người mẫu nhỏ, nhưng mà cũng đã lăn lộn trong giới nghệ sĩ nhiều năm rồi, đã trông thấy quá nhiều chuyện xấu xí, tất nhiên cũng đã học được một ít mánh khóe..

Khi đang nói chuyện, cô ta lấy điện thoại ra, ấn mở đoạn vừa mới ghi âm.

“Cô giúp tôi một chuyện này, tôi cho cô đến Tô thị làm người mẫu.” Câu đầu tiên chính là giọng nói của Tô Nghiên Nghiên.

“Cô muốn tôi giúp cô làm gì?”

“Cô tìm cơ hội thả vòng cổ của cô vào trong túi xách của cô ta, sau đó vu hãm cô ta ăn trộm vòng cổ của cô, sau khi chuyện này hoàn thành, tôi sẽ cho cô vào Tô thị.

Đoạn ghi âm này đủ để chứng minh tất cả.

Ngay lập tức mặt Tô Nghiên Nghiên xám như tro, cô ta muốn cãi lại, nhưng mà lúc này chứng cứ đang nằm trước mặt, cô ta không có cách nào ngụy biện được.

“A, hóa ra là em gái tôi, nếu là em gái tôi, vậy …’ Tô Khiết nhìn về phía Tô Nghiên Nghiên, lông mày hơi nhăn lại, cố ý dừng lại lời đang nói.

Mọi người nghe thấy lời này của cô, đều cho rằng cô biết người hại cô là Tô Nghiên Nghiên, là em gái của mình, nên sẽ không so đo, dù có nói thế nào, thì hai người vẫn là người một nhà.

Sắc mặt cậu năm Tào sa sầm xuống, cô gái ngốc này sẽ không định buông tha như vậy chứ?

Tô Nghiên Nghiên làm hại cô còn ít sao? Thế mà cô vẫn không tính toán gì.

“Làm phiền mấy vị cảnh sát giải quyết việc này vậy.” Đang lúc mọi người nghi ngờ vô căn cứ, thì Tô Khiết không nhanh không chậm bổ sung hết lời nói của mình.

Cậu năm Tào giật mình, mẹ kiếp, có thể đừng nhấn mạnh như thế hay không?

“A, được.” Cảnh sát trẻ không nhịn được cười.

“Nếu như chuyện này đã rõ ràng, cũng không phải xem cái gì nữa, cục trưởng Tào có thể trả lại cho tôi đồ của mình không?” Tô Khiết chuyển ánh mắt về phía cameras cỡ nhỏ trong tay Cậu năm Tào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện