Chương 184

“Thực ra có phải là cô Tô trộm hay không thì khám xét là biết ngay. Nếu như thực sự không phải cô Tô trộm, vừa hay có thể chứng minh sự trong sạch của cô ấy. Còn không rõ ràng như này, nếu như truyền ra ngoài, chỉ sợ không hay.” Lương Vân Hạ lại là người biết suy nghĩ, lời cô ta nói câu nào cũng có lý.

Cậu Năm Tào nhìn chăm chú vào Tô Khiết. Anh ta vừa đến, không rõ ràng là xảy ra chuyện gì. Nhưng cảnh sát do cô báo, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đi?

Tô Khiết hơi cúi đầu, không nói gì cả. Cậu Năm Tào thấy dáng vẻ này của cô, hơi cau mày lại. Cô rốt cuộc có ý gì?

“Vậy là khám xét? Hay không khám xét?” Viên cảnh sát nhỏ nhìn cục trưởng nhà mình, lại nhìn Tô Khiết, cậu ta do dự khó quyết.

“Ha ha.” Tô Khiết bật cười rồi: “Cậu là cảnh sát, đương nhiên cậu nói thế nào thì là thế đó.”

Cảnh sát nhỏ khóc không ra nước mắt, cậu ta nói thế nào thì là thế đó? Cậu ta phải có quyền lực lớn như vậy mới được. Cục trưởng nhà cậu ta còn đang ở đây, nào đến lượt cậu ta nói chuyện.

“Vậy thì khám xét đi.” Tô Khiết đẩy túi của mình ra, hoàn toàn là dáng vẻ tràn ngập tự tin và không sao cả.

Tạ Na và Lương Vân Hạ thấy cảnh này thì âm thầm vui vẻ. Hóa ra người phụ nữ này cũng không ra sao cả, ngu ngốc đến không thể ngu hơn. Cô ta còn không biết vòng cổ đang ở trong túi của cô.

Trong lòng Tô Nghiên Nghiên càng đắc ý hơn.

Tào Du thấy dáng vẻ cực kỳ tự tin của Tô Khiết thì âm thầm thở phào, cũng không nói gì nữa.

Vài cảnh sát nhìn cậu Năm Tào, thấy Tào Du không nói gì thì đi lên trước cầm túi của Tô Khiết rôi mở ra.

Sau đó, không cần lật thì đã nhìn thấy ở trên cùng, một chiếc vòng cổ đang nằm trong túi của Tô Khiết.

Đúng là chiếc dây chuyền mà Lương Vân Hạ “mất”.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trong chốc lát ánh mắt nhìn Tô Khiết cũng thay đổi rồi. Cô cả nhà họ Tô lại thực sự trộm đồ rồi?

“Nhìn đi, tôi đã nói là cô ta trộm mà, giấu ở trong túi của cô ta. Các người còn không tin tôi.” Tạ Na lập tức lại nhảy ra, dáng vẻ đúng kiểu tiểu nhân đắc chí: “Cô Tô, cô không phải không thừa nhận sao? Bây giờ bằng chứng đã rõ rồi, xem cô còn chống chế như thế nào.”

Cậu Năm Tào cũng ngơ người rồi. Vốn nhìn dáng vẻ thản nhiên của Tô Khiết, anh ta tưởng trong bao không có đồ. Không ngờ rằng lại khám xét ra “Tang chứng”.

Chỉ sợ người khác đã âm thầm bỏ đồ vào trong túi của cô cô còn không biết đi?

Cũng đủ ngu ngốc mà.

Loại tình hống này, Tào Du cảm thấy nhất định phải nói cho anh ba biết. Trong lòng anh ta cho dù mắng Tô Khiết ngốc đến mức nào thì Tô Khiết cũng là vợ hợp pháp mà anh ba đã đăng ký kết hôn với.

“Anh ba,anh đến phòng bao 505 đi, xảy ra chuyện rồi.” Tào Du soạn một tin nhắn cho Nguyễn Hạo Thần.

Nghĩ lại, anh ta lại nhắn: “Tô Khiết xảy ra chuyện rồi.”

Trong phòng bao khác, Nguyễn Hạo Thần hơi híp mắt rồi đột nhiên đứng dậy, đi thẳng ra ngoài. Người còn lại trong phòng trợn mắt há hốc mồm, không rõ chuyện gì cả.

Lúc Nguyễn Hạo Thần đẩy cửa bước vào, lúc mọi người nhìn thấy anh, ai cũng ngơ ngác.

Cậu ba Nguyễn sao lại xuất hiện?

Cậu Liên và cậu ba Nguyễn trước nay không có giao lưu gì, cậu ba Nguyễn tuyệt đối không thể đến trợ giúp cậu Liên. Hơn nữa, chỉ sợ không có ai đủ khả năng mời nổi vị tôn phật cậu ba Nguyễn này.

Lúc phụ nữ con gái trong phòng bao nhìn Nguyễn Hạo Thần, ai ai cũng sáng mắt rồi si mê si dại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện