Chương 178

Người nhân viên kia nhanh tay lẹ mắt, rất nhanh đã dựng ly rượu lên, nhưng vẫn đổ lên người Tô Khiết một ít.

“Xin lỗi, xin lôi” Người phục vụ liên tục xin lỗi, ngồi xổm xuống lau giúp Tô Khiết.

Mà bên kia, một người phụ nữ nhanh chóng mở túi của Tô Khiết ra, đem một vật gì đó bỏ vào trong túi của Tô Khiết.

Người phục vụ lau quần áo giúp Tô Khiết, không ngừng xin lỗi, nhưng ngoại trừ xin lỗi cũng không tỏ vẻ gì khác.

“Không sao, cô làm việc tiếp đi.” Tô Khiết liếc nhìn cô ta, mắt hơi trầm xuống.

“Cảm ơn, cảm ơn.” Người phục vụ nghe cô nói vậy, lập tức đứng dậy rời đi.

Người phục vụ đi khỏi, mắt Tô Khiết xoay chuyển, nhìn cái túi bên cạnh mình, khóe môi lập tức cong lên. Không tôi, diễn một màn rất hay, chỉ là, với chút thủ đoạn cỏn con này mà muốn qua mặt cô? Đúng là buồn cười.

Có điều Tô Khiết cũng không lộ vẻ gì khác thường, giả vờ như không phát hiện cái gì, vẫn ngồi im lặng như trước.

“Chính là cô ta, là cô ta trộm dây chuyền của tôi, các anh mau bắt cô ta lại.” Năm phút sau, hai người phụ nữ dẫn theo vài bảo vệ lao thẳng đến trước mắt Tô Khiết.

Chỗ Tô Khiết ngồi khá khuất, đèn trong phòng bao lại hơi tối, vốn không ai chú ý tới cô, nhưng giờ phút này ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Tô Khiết.

Không biết là ai, đột nhiên điều chỉnh ánh sáng cho ngọn đèn chiếu thẳng xuống Tô Khiết, lập tức sáng bừng cả khuôn mặt Tô Khiết.

Khóe môi Tô Khiết nhếch lên một cái, hổ không phát uy, thì coi cô như con mèo bệnh mà khi dễ sao?

Không tìm được người, trong lòng cô vốn đang khó chịu, ấy thế mà lại cứ có kẻ không biết sống chết tự đâm đầu vào.

Tốt, tốt lắm.

Tô Khiết không nhúc nhích, cũng không nói gì, chỉ là đôi mắt chậm rãi ngước lên, cực kỳ từ tốn, như thể không thèm quan tâm mà liếc qua hai người phụ nữ kia, sau đó ánh mắt lại liếc qua mặt từng người bảo vệ.

 

Ánh mắt cô rất hờ hững, gần như không mang theo bất cứ cảm xúc nào, nhưng lại khiến bốn người bảo vệ chấn động trong lòng, chỉ cảm thấy khi bị ánh mắt đó của cô quét qua, sau lưng liền đột nhiên rét lạnh.

Mấy người bảo vệ đều ngừng động tác, không ai dám mạo hiểm tiến về phía trước.

Mọi người đồng loạt ngẩn người.

Không ai dám tin, chỉ một ánh mắt hờ hững đến không thể hờ hững hơn nữa của người phụ kia lại khiến cả hội trường khiếp sợ.

Trong góc, một người đàn ông bưng ly rượu, nhìn cô, trong mắt dường như hiện lên vẻ hứng thú mơ hồ.

“Vị khách này, mong cô phối hợp với chúng tôi điều tra một chút.” Một bảo vệ thử thăm dò, giờ phút này thái độ rõ ràng cung kính hơn không ít.

Đôi mắt Tô Khiết hơi che dấu, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô bưng ly trà trước mặt lên, khẽ đung đưa qua lại, động tác nhàn nhã lười biếng kia khiến người ta kinh sợ, phảng phất giờ phút này chỉ có một mình cô trong phòng.

Bảo vệ cứ vậy mà đứng chờ, tất cả mọi người cũng cứ vậy mà chờ, thế mà không ai mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện