Chương 156

Mộ Dung Tri từng nói, cô ở trên phương diện thiết kế rất có thiên phú, hình như cô sinh ra đang có tài hoa như vậy. Mộ Dung Tri nói, thiên phú thiết kế của cô có thể so sánh với thành chủ của thành Thủy Vân.

Người ta nói tác phẩm khi thành chủ thành Thủy Vân khi mới 8 tuổi giành được chức vô địch trong cuộc thi thiết kế toàn cầu.

Nhưng thiết kế không phải nghề của nghề của vị thành chủ thành Thủy Vân đó, người ta hoàn toàn là làm vì yêu thích, chỉ là vẽ chơi thôi.

Thành Thủy Vân là tôn tại không ai không biết. Đó là một tổ chức thần bí, thế lực của nó cường đại đến mức khiến bạn không thể nào tưởng tượng nổi.

Làm thành chủ của thành Thủy Vân tự nhiên không có thời gian chuyên tâm làm thiết kế, thời gian theo đuổi đam mê sợ là không có nhiều, vị thành chủ đó trước sau cho ra mắt ba tác phẩm, mỗi tác phẩm đều khiến người ta kinh diễm, khiến người ta chấn động.

Vị thành chủ đó tuyệt đối là nhân vật truyên kỳ, lúc đó có thể nói là vang danh thiên hạ, không chỉ có tác phẩm của anh ta mà còn bởi vì thành tựu khi anh ta lên làm thành chủ của thành Thủy Vân nữa.

Có điều, 12 năm trước, vị thành chủ này đột nhiên biến mất, đến nay không còn xuất hiện nữa!

Cô đương nhiên không thể so bì với vị thành chủ thành Thủy Vân đó, cô thấy Mộ Dung Tri quá khoa trương rồi, có điều, lúc đó sau khi cô học thiết kế mỹ thuật, lúc cô lặng lẽ ngủ cùng hai bảo bối đó, mấy bản vẽ thiết kế đó đương nhiên có thể nhận ra dễ dàng.

Tô Khiết lần nữa nhìn vào bản phác thảo trước mặt mà bà cụ Nguyễn bày ra, nói thật, đây chính là một trong những bản phác thảo ban đầu của cô, khóe miệng của Tô Khiết khẽ nhếch lên…

“Đây là thiết kế đặc biệt mà cô Kiều chuẩn bị cho đại thọ 70 của lão phu nhân sao?” Tô Khiết nhìn bản phác thảo trước mặt, khóe môi hơi nhếch lên…

Đặc biệt thiết kế sao? Kiều Thiên Lý thật dám nói! Cũng thật sự có mặt mũi để nói, da mặt này của cô ta thật sự không phải dày bình thường!

“Phải, sắp tới chính là đại thọ 70 tuổi của bà nội Nguyễn, tôi thật sự không nghĩ ra quà gì tốt cả, cho nên muốn đích thân thiết kế cho bà một bộ trang sức.” Kiều Thiên Lý lúc này đã che giấu đi sự tức giận và hận ý, trên mặt mang theo nụ cười khiêm tốn, nhìn vào đặc biệt lịch sự hiểu chuyện.

“Thiên Lý có lòng rồi, ta rất thích.” bà cụ Nguyễn vốn rất hài lòng với Kiều Thiên Lý, lúc này đương nhiên sẽ phối hợp với Kiêu Thiên Lý.

Bà cụ Nguyễn hận không thể đuổi Tô Khiết đi, để Kiêu Thiên Lý làm cháu dâu của bà ta.

“Bà nội Nguyễn thích là tốt rồi.” Kiều Thiên Lý mỉm cười càng rạng rỡ hơn, càng dịu dàng hiền thục.

“Hừm, thật kỳ lạ, tôi hình như đã nhìn thấy bản phác thảo này ở đâu đó rồi.” Kiều Thiên Lý vừa dứt lời, Tô Khiết đột nhiên thốt lên.

“Cô làm cái gì vậy? Ăn nói như thế là ra cái thể thống gì?” bà cụ Nguyễn rất bất mãn lườm Tô Khiết: “Không có chút giáo dưỡng nào cả.”

Kiều Thiên Lý nghe thấy lời nói đó của Tô Khiết, cơ thể lại hơi cứng nhắc, Kiêu Thiên Lý mau chóng đưa mắt nhìn Tô Khiết, tuy nói người biết chuyện năm đó không nhiều, Mộ Dung Tri cuối cùng cũng không có truy cứu, nhưng Kiều Thiên Lý dù sao vẫn làm ra chuyện có lỗi với lương tâm.

“Ô, tôi nhớ ra rồi, 4 năm trước, ở, ở…” Tô Khiết không để ý bà cụ Nguyễn, mà nhìn Kiều Thiên Lý, cố ý muốn nói nhưng lại không lập tức nói ra, dùng tay gãi đầu nghĩ ngợi.

Sắc mặt của Kiêu Thiên Lý hơi thay đổi, cố gắng che giấu sự hoảng loạn trong mắt, vô thức buột miệng nói: “Cô có phải nhìn thấy bản phác thảo giản lược lối suy nghĩ mà tôi đăng trên facebook không, khi tôi học đại học quả thực có một ý tưởng như vậy, nhưng lúc đó không có làm ra thành phẩm, gần đây nghĩ đến sinh nhật của bà nội Nguyễn sắp đến, đột nhiên có linh cảm nên đã hoàn thành như bây giờ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện