Lục Dận Diễn vừa đẩy cửa phòng bước vào, thấy Thẩm Cảnh Liên đang ngủ say, ông thở dài rồi ngồi xuống ghế. Trời cũng đã gần sáng, ngoài biển vang vọng tiếng hải âu.
Lục Dận Diễn ngồi suy tư một lúc, đôi mắt ông quá mức mỏi mệt nên ngủ thiếp đi…
Thẩm Cảnh Liên cười cười “ba vợ cũng quá dễ thương rồi!”
Anh xuống giường và lăn xe đến bên cạnh Lục Dận Diễn, cởi áo khoác ngoài của mình rồi nhẹ nhàng khoác lên người ông.
Trời cũng đã hừng sáng, mặt biển phẳng lặng đến yên ả, thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng sóng lăn tăn vỗ nhẹ vào bờ, rồi lặng lẽ dạt ra ngoài phía khơi xa, hải âu từng đàn lang thang trên bờ cát trắng.
Thẩm Cảnh Liên lăn xe về phía trước, mắt nhìn đăm đăm ra ngoài khơi…
“Cuối cùng thì kẻ đêm qua ra tay với mình là ai?”
Thẩm Cảnh Liên từ từ lăn xe về khu vực y tế…
…………
Cô Tinh đang loay hoay chuẩn bị thuốc cho những người lính bị thương. Cô Tinh ngày nào cũng bận rộn, vì ngày nào cũng có đánh nhau. Sau trận chiến đêm qua không ít người bị thương.
Thẩm Cảnh Liên nhìn thấy Cô Tinh bận rộn nên chỉ ngồi trong một góc nhìn cô làm việc chứ không làm phiền.
Động tác nhanh nhẹn của Cô Tinh chợt khựng lại, đưa mắt nhìn người đang ngồi trên xe lăn “sao cậu ta lại vào đây chứ?”
*Thẩm nhị thiếu gia, sáng sớm có nhã hứng thế? Thẩm Cảnh Liên cười nhạt nhẽo như không cười “vào học chút kỹ năng sơ cứu vết thương, để sau này có thể tự xử lý vết thương cho bản thân. Cô Tinh không ngại chỉ bảo chứ?”
Cô Tinh nhíu mày “Thẩm thiếu gia lại đùa rồi, cậu cần gì phải động tay vào những việc như thế này!”
“Sao lại không cần, Thẩm Cảnh Liên tôi vốn nhiều kẻ thù cơ mà, đâu biết được lúc nào bị kẻ khác thừa cơ ra tay…cũng như đêm qua, ngay trên đảo này, có kẻ đột nhập vào phòng sát hại tôi!”
Cô Tinh cắn môi “Thẩm thiếu gia bị ám sát à?”
“Đúng vậy!”
Cô Tinh mỉm cười rồi bắt sang chuyện khác “Thẩm nhị thiếu gia để tôi kiểm tra đôi chân giúp cậu nhé!”
“Có lòng rồi”
Cô Tinh không nói gì, chỉ cầm lấy chiếc rìu nhỏ rồi gõ vào hai bên gối Thẩm Cảnh Liên.
*Cậu thấy đau không?
Thẩm Cảnh Liên lắc đầu “tôi không có chút cảm giác gì”.
Cô Tinh nhíu mày “vậy đôi chân này của Thẩm thiếu gia…”
“Phế rồi đúng không?”
Cô Tinh im lặng không lên tiếng!
Thẩm Cảnh Liên cũng không nói gì, anh chỉ đảo mắt nhìn vào đôi tay của Cô Tinh, vẫn với động tác nhanh nhẹn bẩm sinh, lòng anh thầm nghĩ “đôi bàn tay ấy đã cứu không ít người, nhưng có lẽ cũng chắc chắn là đôi tay sát hại con trai anh”.
Cô Tịnh bị Thẩm Cảnh Liên nhìn đến bối rối “Thẩm nhị thiếu gia, cậu sao vậy?”
“Thẩm Cảnh Liên tôi cảm thấy bản thân rất ngưỡng mộ Cô Tinh!”
*Ngưỡng mộ tôi sao?
“Phải!”
*Cậu ngưỡng mộ tôi vì điều gì?
“Đôi bàn tay của cô quá thần kỳ…có thể cứu sống người, nhưng cũng có thể giết chết người!”
Dứt câu, Thẩm Cảnh Liên lăn xe rời đi…
*Cậu nói thế là có ý gì?
“Tôi đây có ý gì, cô rõ mà”
Thẩm Cảnh Liên tiếp tục lăn xe rời đi, bỏ lại sau lưng mình là ánh mắt kinh ngạc của Cô Tinh.
………………
//Phu nhân!
Thẩm phu nhân liếc nhìn tên thuộc hạ “sao rồi?”
//Thưa phu nhân, thuộc hạ đã ném cô ta xuống biển rồi.
Thẩm phu nhân cười lạnh “chết là đáng đời, chỉ là một con hầu mà dám xen vào chuyện gia chủ!”
*Thế còn ả Trang Điềm Điềm kia thế nào rồi?
//Thuộc hạ nghe đâu là đã tỉnh lại.
*Còn tên Tạ Tân kia?
//Cả hai đều tỉnh lại rồi phu nhân.
*Lại thất bại, nhưng lần này ta tuyệt đối không để họ được an toàn rời khỏi bệnh viện.
Lục Dận Diễn ngồi suy tư một lúc, đôi mắt ông quá mức mỏi mệt nên ngủ thiếp đi…
Thẩm Cảnh Liên cười cười “ba vợ cũng quá dễ thương rồi!”
Anh xuống giường và lăn xe đến bên cạnh Lục Dận Diễn, cởi áo khoác ngoài của mình rồi nhẹ nhàng khoác lên người ông.
Trời cũng đã hừng sáng, mặt biển phẳng lặng đến yên ả, thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng sóng lăn tăn vỗ nhẹ vào bờ, rồi lặng lẽ dạt ra ngoài phía khơi xa, hải âu từng đàn lang thang trên bờ cát trắng.
Thẩm Cảnh Liên lăn xe về phía trước, mắt nhìn đăm đăm ra ngoài khơi…
“Cuối cùng thì kẻ đêm qua ra tay với mình là ai?”
Thẩm Cảnh Liên từ từ lăn xe về khu vực y tế…
…………
Cô Tinh đang loay hoay chuẩn bị thuốc cho những người lính bị thương. Cô Tinh ngày nào cũng bận rộn, vì ngày nào cũng có đánh nhau. Sau trận chiến đêm qua không ít người bị thương.
Thẩm Cảnh Liên nhìn thấy Cô Tinh bận rộn nên chỉ ngồi trong một góc nhìn cô làm việc chứ không làm phiền.
Động tác nhanh nhẹn của Cô Tinh chợt khựng lại, đưa mắt nhìn người đang ngồi trên xe lăn “sao cậu ta lại vào đây chứ?”
*Thẩm nhị thiếu gia, sáng sớm có nhã hứng thế? Thẩm Cảnh Liên cười nhạt nhẽo như không cười “vào học chút kỹ năng sơ cứu vết thương, để sau này có thể tự xử lý vết thương cho bản thân. Cô Tinh không ngại chỉ bảo chứ?”
Cô Tinh nhíu mày “Thẩm thiếu gia lại đùa rồi, cậu cần gì phải động tay vào những việc như thế này!”
“Sao lại không cần, Thẩm Cảnh Liên tôi vốn nhiều kẻ thù cơ mà, đâu biết được lúc nào bị kẻ khác thừa cơ ra tay…cũng như đêm qua, ngay trên đảo này, có kẻ đột nhập vào phòng sát hại tôi!”
Cô Tinh cắn môi “Thẩm thiếu gia bị ám sát à?”
“Đúng vậy!”
Cô Tinh mỉm cười rồi bắt sang chuyện khác “Thẩm nhị thiếu gia để tôi kiểm tra đôi chân giúp cậu nhé!”
“Có lòng rồi”
Cô Tinh không nói gì, chỉ cầm lấy chiếc rìu nhỏ rồi gõ vào hai bên gối Thẩm Cảnh Liên.
*Cậu thấy đau không?
Thẩm Cảnh Liên lắc đầu “tôi không có chút cảm giác gì”.
Cô Tinh nhíu mày “vậy đôi chân này của Thẩm thiếu gia…”
“Phế rồi đúng không?”
Cô Tinh im lặng không lên tiếng!
Thẩm Cảnh Liên cũng không nói gì, anh chỉ đảo mắt nhìn vào đôi tay của Cô Tinh, vẫn với động tác nhanh nhẹn bẩm sinh, lòng anh thầm nghĩ “đôi bàn tay ấy đã cứu không ít người, nhưng có lẽ cũng chắc chắn là đôi tay sát hại con trai anh”.
Cô Tịnh bị Thẩm Cảnh Liên nhìn đến bối rối “Thẩm nhị thiếu gia, cậu sao vậy?”
“Thẩm Cảnh Liên tôi cảm thấy bản thân rất ngưỡng mộ Cô Tinh!”
*Ngưỡng mộ tôi sao?
“Phải!”
*Cậu ngưỡng mộ tôi vì điều gì?
“Đôi bàn tay của cô quá thần kỳ…có thể cứu sống người, nhưng cũng có thể giết chết người!”
Dứt câu, Thẩm Cảnh Liên lăn xe rời đi…
*Cậu nói thế là có ý gì?
“Tôi đây có ý gì, cô rõ mà”
Thẩm Cảnh Liên tiếp tục lăn xe rời đi, bỏ lại sau lưng mình là ánh mắt kinh ngạc của Cô Tinh.
………………
//Phu nhân!
Thẩm phu nhân liếc nhìn tên thuộc hạ “sao rồi?”
//Thưa phu nhân, thuộc hạ đã ném cô ta xuống biển rồi.
Thẩm phu nhân cười lạnh “chết là đáng đời, chỉ là một con hầu mà dám xen vào chuyện gia chủ!”
*Thế còn ả Trang Điềm Điềm kia thế nào rồi?
//Thuộc hạ nghe đâu là đã tỉnh lại.
*Còn tên Tạ Tân kia?
//Cả hai đều tỉnh lại rồi phu nhân.
*Lại thất bại, nhưng lần này ta tuyệt đối không để họ được an toàn rời khỏi bệnh viện.
Danh sách chương