Sớm ra, Nicolas đã tỉnh cả ngủ vì tiếng bước chân bình bịch.

Chàng đành phải rời khỏi cái giường mềm mại, ra ngoài chuẩn bị bữa sáng cho ngày hôm nay.

“May là đang thu.” Chàng vừa cảm thán, vừa hái những trái cây đã chín đỏ xuống.

Vườn trái cây của Nicolas rất rộng lớn, chàng mới dạo vài bước, cái giỏ đã căng đầy.

Nicolas rất hài lòng — hễ những việc không cần làm nhiều đã xong đều khiến chàng thấy vui vẻ.

Mùi trái cây chín mọng luôn làm Nicolas cảm thấy khoan khoái — tiếc là không phải ai cũng yêu hoa quả giống chàng.

“Táo! Lại là táo!” Nàng công chúa được đồn rằng là xinh đẹp và dịu dàng nhất vương quốc Hạt Dẻ sụp đổ chỉ cái giỏ Nicolas cực khổ tha lên đỉnh tháp gào thét: “Ta không phải con khỉ! Nhà ngươi không thể đối xử với ta như thế này được!”

Nicolas hơi hoang mang, chàng vuốt mũi, bối rối nói: “Vậy thay thành lê được không? Dù hơi xa tí …”

“Ôi! Qủy tha ma bắt!” Công chúa khóc thét, nàng như sắp xỉu đi đến nơi: “Từ ngày ta đến đây hôm nào cũng quả quả quả! Chẳng lẽ thực đơn của nhà ngươi cũng chỉ có mấy cái trái cây chết tiệt này thôi sao!”

Nicolas ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nuốt cái câu “Đúng vậy” vào bụng: “Thế.” Chàng cẩn thận hỏi: “Công chúa muốn ăn gì ạ?”

Nàng công chúa sắp ngất xỉu trợn mắt, nhìn chằm chằm Nicolas.

“Ực.” Nicolas vô thức nuốt nước bọt, lạnh cả sống lưng.

Công chúa nhếch mép, răng nanh trắng sứ lóe sáng: “Nicolas thân mến ạ.” Nàng nói: “Ta muốn ăn thịt.”
Khi mặt trời lên đến đỉnh, Nicolas buồn thảm trông về tòa tháp giờ đã chỉ là một bóng mờ, rồi lần thứ một ngàn ba trăm mười hai hối hận giựt mái tóc trên đầu: “Vì sao mình lại rước cô công chúa đó về nhà chứ? Vì sao vì sao vì sao?”

“Anh sao thế? Có cần giúp gì không?” Một giọng nói bỗng vang lên.

“Ta đang đi săn.” Nicolas ai oán ngồi thu lu một cục.

“Săn ư?” Giọng nói đó đầy vẻ ngạc nhiên: “Đi săn ở giữa đường?”

“Không săn ở giữa đường được sao?” Nicolas rất ngạc nhiên: “Nhưng lần ấy ta đã săn ở đây mà …”

“Săn được cái gì vậy?” Đối phương tò mò hỏi.

“Không, không gì cả.” Giờ Nicolas mới nhận ra sự lơ là của mình, chàng thận trọng ngẩng đầu quan sát đối phương: cậu trai trước mặt chàng mặc áo giáp bạc lấp lánh nặng trịch, vì nghịch nắng nên không rõ mặt.

“Cậu là ai?” Chàng hỏi.

Cậu ta hình như nở nụ cười, giọng nói đầy vẻ tự tin: “Tôi là dũng sĩ sẽ giải cứu Felina!”

Nicolas tiếp tục hỏi: “Công chúa Felina là ai?”

“Anh không biết công chúa Felina?!” Cậu trai tự xưng là dũng sĩ rất khiếp sợ, vì để thể hiện sự khiếp sợ đó, cậu ta lùi về sau nửa bước — vậy nên mặt cậu ta đã lộ ra.

“Không đẹp trai bằng mình.” Nicolas vừa nghĩ, vừa lắc đầu.

Ánh mắt của đối phương bỗng chốc trở nên đầy thương hại: “Chắc là anh đang sống ở một vùng quê xa xôi nào đó hả?”

Nicolas thành thật gật đầu: nhà chàng quả thật rất hoang vu.

Dũng sĩ thương xót thở dài, rút kiếm, quay về phía Đông hành lễ: “Ở nơi đó,” Cậu ta nói: “Nơi thủ đô của vương quốc Hạt Dẻ, nơi ấy có công chúa Felina xinh đẹp và dịu dàng nhất vương quốc này.”

“Ồ.” Nicolas thờ ơ hùa theo.

“Nhưng con rồng tà ác thèm thuồng sắc đẹp của công chúa đã bắt nàng đi.”

Nicolas im lặng ngẩng lên trời khịt mũi khinh thường.

Dũng sĩ nắm kiếm, đầy tự tin: “Tôi phải cứu công chúa ra khỏi nanh vuốt của con Rồng tà ác!”

Nicolas đứng dậy, phủi bụi bám trên người mình, quay người định bỏ đi.

“Này này!” Dũng sĩ bị lơ đẹp ngượng ngùng hỏi chàng: “Anh có biết đường tới thành Rồng không?”

Nicolas ngẫm nghĩ, quay đầu hỏi cậu ta: “Cậu có thịt không?”

“Hả?” Dũng sĩ sửng sốt.

“Thịt, cậu có không?”

“À … Ha! Tôi có thịt khô!”

Nicolas thở phào: “Nếu cậu cho ta số thịt đó, ta sẽ dẫn cậu đến thành Rồng.”
Đến hoàng hôn, công chúa xinh đẹp dịu dàng của vương quốc Hạt Dẻ vừa nhai thịt khô vừa phàn nàn: “Cậu ta còn không đẹp trai bằng nhà ngươi.”

Nicolas gật đầu đầy tán thành.

Công chúa nốc một hớp rượu trái cây, hỏi: “Không xem tí nữa được sao?”

Nicolas khó xử trả lời: “Dũng sĩ tài năng thế này khá hiếm thấy đó …”

“Không được xem nữa ư?” Công chúa vẫn cố bám víu: “Ta sẽ thêm 1000 kim tệ!”

“Cái này ….” Nicolas hơi lung lay.

“Nghĩ lại đi, nhà ngươi một đợt hốt được hẳn 6000 kim tệ lấp lánh lấp lánh luôn đó.”

“Ặc ….”

“Ta sẽ giới thiệu nhà ngươi với mấy cô bạn của ta — tin ta đi, Nicolas thân mến.” Công chúa cười đầy mê hoặc: “Rồng và dũng sĩ, ước mơ về một tình yêu lãng mạn của các thiếu nữ sẽ cho ngươi ngủ trên núi vàng!”

“Nhưng mà ….”

“Nếu nhà ngươi thích, ta sẽ trả bằng đá quý, ruby, sapphire, ngươi muốn cái gì ta cũng chiều!”

“Vậy ….” Nicolas cắn môi, do dự hỏi: “Vậy dũng sĩ đang chiến đấu trong ảo ảnh giải quyết sao đây?”

Công chúa xinh đẹp dịu dàng mỉm cười: “Xử lý cậu ta đi.”
Arthur thương mến:

Em nghĩ chắc trong khoảng thời gian này em sẽ không đến rừng Ánh Trăng thăm anh được, bởi vì em đang thu vén của cải cho tương lai chúng mình. Còn nhớ con người mà em vô tình bắt được không? Nàng đúng là một công chúa — một công chúa khá giàu có. Nàng đã đề xuất một kế hoạch đầy thú vị với em, nếu mọi thứ thuận lợi, nhanh thôi chúng mình sẽ có núi vàng riêng.

Gần đây ở đại lục xuất hiện vài lời đồn thổi, xin anh ngàn lần đừng tin, em hoàn toàn không giết hay ăn bất cứ dũng sĩ nào cả.

Thân thương hôn lên đuôi anh.

Yêu anh, Nicolas.

Nicolas thân yêu:

Ta cảm thấy khá hứng thú với cách kiếm tiền đó đấy, cần ta giúp em một tay không?

Yêu em, Arthur.

Arthur thương mến:

Anh biết mà, em luôn mong chờ sự xuất hiện của anh.

Yêu anh, Nicolas.
“Ngày xửa ngày xưa ở lục địa Fetia trù phú có hai con Rồng, bọn nó đã bắt cóc rất nhiều công chúa và hoàng tử của các vương quốc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện