Cô gái nhỏ ngồi ở trên giường, ngoan ngoãn để cho hắn vuốt ve. Trong lòng người đàn ông dường như đang suy tính gì đó, không trả lời nữ bác sĩ mà bảo cô ấy lui ra ngoài.

Việc khôi phục trí nhớ của cô chẳng cần phải làm, thế này tốt hơn nhiều. Còn về việc giúp cô có thể nói chuyện bình thường... rất đáng để thử.

Từ ngày hôm đó trở đi, người đàn ông luôn túc trực bên cạnh cô, ban ngày thì chăm sóc, ban đêm thì nằm ngủ ở sofa canh chừng.

Lưu Ly nằm ở trong phòng suốt ngày suốt đêm không được ra ngoài, nhưng cô rất ngoan ngoãn, chẳng náo loạn gì.

Lý do hắn không để cho cô ra ngoài không phải vì muốn nhốt cô cả đời, mà là vì vết thương ở phần đầu chưa ổn định, hơn nữa, chuyện ở trong dinh thự vẫn còn chưa đâu vào đâu.

Hắn là người lo xa, không muốn có bất cứ điều gì chệch hướng làm ảnh hưởng đến kế hoạch.

_______

Một tháng sau...

Trong đại sãnh rộng lớn ở dinh thự nào đó, người đàn ông ngồi ở sofa, tay phải cầm một thanh kiếm, mũi kiếm hướng xuống dưới sàn nhà đâm xuyên qua tấm thảm dày khiến cho tất cả người hầu ở đó sợ hãi đến mức đông cứng.

Gì vậy? Lại có ai chán sống dám làm việc gì bậy bạ sau lưng công tước có phải không? Ba Lạc Bá Tư giơ mũi kiếm lên, sau đó dứt khoát hạ một đường xuống, tạo thêm một vết thủng trên tấm thảm đáng thương.

Vài người hầu ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng khóc cạn nước mắt.

Xong rồi, tại sao không là cái gì khác mà lại là thảm? Điềm báo?

Báo hiệu tương lai chúng ta sẽ rất 'thảm'.

Người đàn ông trong đôi mắt chẳng có lấy một tia dịu dàng, tràn đầy sát khí mở miệng:

" Lời nói tiếp theo đây mong rằng sẽ lọt tai các ngươi, từ ngày mai trở đi ta sẽ giao việc kiểm tra cho Hào Kiện để xem lời mà ta nói các ngươi nhớ đến đâu".

Moá, công việc nhiều như nước biển mà còn kiểm tra bài? Đã không còn đi học nữa vẫn phải lâm vào tình trạng này ư?

Ba Lạc Bá Tư không cho bất cứ ai có thời gian than khóc, hắn mở miệng bắt đầu lên tiếng.

Chẳng biết đã nói gì mà tất cả người hầu có mặt nói chung và hào Kiện nói chung đều muốn rớt nước mắt.

Gương mặt kinh ngạc nhưng phải cố tỏ ra bình thường trông như đồ ngốc, tiếp đó lại sợ bản thân nghe nhầm nín thở vễnh tai lên mà tập trung vào lời của người đàn ông. Hắn nói đến đâu, áp lực dâng cao đến đấy.

Sau khi đã dặn dò xong xuôi, ngài công tước đứng lên, lười biếng nói:

" Những điều ta nói đã nghe rõ rồi chứ?".

" Vâng".

Ba Lạc Bá Tư nhận được câu trả lời hài lòng liền vẫy vẫy tay ý bảo lui về làm việc rồi bỏ lên tầng.

Bóng dáng hắn xa dần rồi biến mất, tất cả người hầu trong dinh thự mới thở phào nhẹ nhõm.

" Ôi trời, tôi có nghe nhầm hay không? Sao lại... sao lại biến thành như vậy rồi?".

" Nghe nhầm gì chứ? Công tước nói rõ ràng quá rồi còn gì".

" Nhưng mà... từ nô lệ biến thành vợ công tước, có vô lý quá không?".

" Haha, kịch bản hay ho thật nha. Nữ nô lệ và công tước gặp nhau ở phía Nam, cô giúp ngài ấy trị thương rồi hai người nảy sinh tình cảm, sau đó bị gia đình phản đối, cô bị một thành phần quá khích hãm hại cho nên mất trí nhớ. Ôi đệck... chủ nhân không viết tiểu thuyết đúng là uổng phí tài năng...".

" Ai có ý định với công tước thì chết tâm đi là vừa, kẻo lại giống như Tú Hảo đấy".

Đám người nghe thấy cái tên này, không khỏi rét run.

Nghe nói Tú Hảo bị nhốt vào trong nhà giam vẫn chứng nào tật nấy cảm thấy bản thân hoàn toàn không sai, theo như Hải Quỳ nói thì tinh thân của cô ta không được ổn định cho lắm. Ba Lạc Bá Tư đươg nhiên không để yên chuyện này, hắn muốn cả gia đình của cô ả phải chết chung cho nên liền nhờ vào thế lực khiến cho bọn họ không thể sống yên nếu còn ở Đế Quốc. Còn phần của Tú Hảo, đương nhiên là cô ta không được tự do, cả đời phải sống trong bóng tối của ngục tù để sám hối cho hành động tàn nhẫn mà mình gây ra.

Cô ta ở trong nhà giam không ngừng chửi rủa, lời nói vô cùng cay độc, giam được hơn một tháng chẳng biết là vì bị giam lâu cho nên u uất sinh bệnh hay là vì người đàn ông âm thầm gây khó dễ mà không chịu nỗi, ngừng thở.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện