Người đàn ông gương mặt yêu chiều, giây sau liền quét mắt sang cô gái nhỏ đang đứng nép vào một góc rồi lạnh lung nói:
" Đến đây, phục vụ cho khách".
Lưu Ly đứng đó, chẳng biết đang có suy nghĩ gì mà chẳng hề di chuyển, cũng chẳng hề lên tiếng, chỉ cúi gầm mặt xuống. Đến khi một nữ hầu bên cạnh huých nhẹ vào vai, cô mới ngẩng đầu, chậm chạp tiến tới.
" Nữ hầu này đúng là không nhanh nhẹ gì hết, gương mặt... đúng là khiến cho người ta chán ghét" - Thu Yên gương mặt lộ rõ sự đố kỵ lên tiếng.
" Nếu khiến cho em không vui thì ta lập tức tống cổ đi" - Người đàn ông vuốt ve gò má mềm mịn của cô gái, sủng nịch mà nói.
Lưu Ly chẳng hề biết hai người trước mắt đang làm trò gì, chỉ biết lúc này cần phải làm tốt nhiệm vụ, cô tiến tới quỳ xuống dưới chân của cô gái kia, đưa tay định đấm bóp thì bàn tay nhỏ liền bị đôi chân thon dài kia đá trúng.
Nét mặt Thu Yên trở nên giận dữ, tiếp theo đó liền nép vào lòng hắn, dáng vẻ yếu đuối như cần che chở:
" Công tước, em sợ bẩn\~".
Lưu Ly bị đá trúng tay, đau đến mức ngã về phía sau, lưng của cô va trúng cái bàn gỗ, những thứ đắt tiền có trên đó như rượu, hoa quả, bánh ngọt... đều bị hất văng tung toé, vươn vãi khắp nền nhà.
Cô gái nhỏ té ngã xuống đất, khuỷu tay đập lên bàn, đau đến không chịu được, gương mặt tái xanh, mồ hôi bắt đầu xuất hiện.
" Ưm...".
Nghe thấy âm thanh yếu ớt của cô, Thu Yên không vui nhíu mày:
" Không mau dọn dẹp sạch sẽ đi, còn ngồi ở đó làm gì? Ăn vạ?".
Vẫn còn chưa bước vào mà đã nghĩ bản thân sắp trở thành chủ nhà, giọng nói cũng thực sự có uy lực nha.
Thu Yên nhìn cô chật vật trên đất, hoàn toàn không thấy được gương mặt của người đàn ông lúc này đã đen như đáy nồi.
Lưu Ly lồm cầm đứng lên, dọn dẹp hết tất cả những thứ rơi trên nền đất, sau đó liền đứng lên cúi đầu muốn lui xuống.
" Nền nhà bị bẩn rồi, đem nước đến lau đi, nhớ... lau bằng tay" - Thu Yên lên tiếng.
Cô gái nhỏ nghe theo, lặng lẽ đi ra ngoài vườn múc nước từ giếng lên.
Trong đại sãnh nhìn ra ngoài có thể thấy được tất cả mọi hành động của cô gái nhỏ, người đàn ông vẫn chăm chăm dán chặt mắt lên người Lưu Ly, lạnh giọng:
" Xem ra tiểu thư bá tước lúc ở nhà rất quen với những trò bắt nạt kẻ khác".
" Người ta chỉ là cảm thấy nữ hầu này của ngài thực sự quá phận, ánh mắt của cô ta cứ như đang muốn quyến rũ ngài vậy\~".
" Quyến rũ?" - Người đàn ông lạnh nhạt hỏi, tiếp theo chỉ cười nhạt:
" Nếu cô ta làm như thế thì lúc này người ngồi đây e là không phải là tiểu thư".
Thu Yên nhíu mày, chẳng hiểu hắn nói thế là có ý gì, song, cũng không dám hỏi lại, chỉ đành giả vờ nhu thuận nép vào lòng hắn.
Lưu Ly đem một thùng nước vào đại sãnh, từ nãy đến giờ cảm thấy rất kỳ lạ, đầu óc nhẹ tênh nhưng lại khiến cho cô không thoải mái, đầu thỉnh thoảng sẽ cảm thấy nhói đau.
Cô gái nhỏ không biết sắc mặt của bản thân như thế nào, nhưng một vài người hầu chú ý đến cô từ nãy đến giờ thì thấy rõ.
Gương mặt trắng bệch, đôi mắt hạnh nhân to tròn nay mở chẳng lên, đôi môi khô nức.
Có vài người nổi lòng trắc ẩn muốn tiến lên giúp nhưng trưởng nữ hầu ngăn lại, không phải vì nhìn thấy cô chật vật liền cảm thấy vui mà là vì không thể nào làm hắn tức giận, họ chỉ có một cái mạng mà thôi.
Cô gái nhỏ bê thùng gỗ chứa đầy nước từ sân vườn vào đại sãnh, động tác cứng nhắc như máy móc, rõ ràng đang rất mệt mỏi nhưng lại cố gắng gượng.
Người đàn ông nhìn thấy thì càng nổi điên, nữ nhân này đúng là giỏi lắm.
Được, hắn cũng muốn xem cô có thể chống đối hắn đến bao giờ.
Bê đến một đoạn cách hắn không xa, cô gái nhỏ cắn răng chịu đựng, đầu óc ngày càng mơ hồ, cho đến khi trước mắt là một mảng tối tăm, chẳng còn biết xung quanh đang diễn ra những gì thì Lưu Ly mới ngừng lại.
Bộp...
Thùng gỗ rơi xuống đất, nước ở bên trong tung toé khắp sàn, cô gái nhỏ đột nhiên đưa tay lên trán sờ sờ vài cái, tiếp theo đó liền ngã xuống đất.
Người đàn ông nhìn thấy, tim như chậm đi một nhịp, hắn nhanh chóng đứng lên, cô gái nào đó đang ngồi trong lòng không kịp phòng bị liền té nhào xuống đất.
Danh sách chương