Người đàn ông đứng ở cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài vườn hoa, đây là thói quen của hắn mỗi khi đang nghĩ về một điều gì đó.

Hào Kiện đứng ở phía sau lưng, cung kính cúi nhẹ đầu. Không gian yên tĩnh đến đáng sợ khiến cho anh ngay cả nước bọt cũng chẳng dám nuốt, chỉ sợ phát ra tiếng động khiến hắn không hài lòng.

" Quý tộc lại đi có hứng thú với nô lệ, còn gì nực cười hơn không?".

Ba Lạc Bá Tư trước đó vốn chẳng thèm động vào cô, nhưng sau khi lập nên một màn kịch, hắn lại phát hiện nô lệ... cũng không phải là thứ gì đó quá dơ bẩn, vậy nên hắn chạm vào cô, đêm hôm nọ còn ngấu nghiến đôi môi kia, không thấy khó chịu, chỉ thấy nó quá đỗi ngọt ngào, hệt như mật.

Nhưng kẻ có lòng tự tôn cao ngất trời nhu hắn sao có thể phá vỡ cái lý tưởng sống của bản thân từ trước đến nay? Vậy nên hắn mới buông tha cho cô, đêm đó chỉ dừng ở việc hôn hôn sờ sờ.

" Công tước, từ trước đến nay vẫn có rất nhiều quý tộc dùng nô lệ để thoả mãn, chẳng có kẻ nào chán sống dám bảo việc này là ghê tởm. Hơn nữa... có thể được phục vụ cho quý tộc, đối với nô lệ là phước phần, nếu làm tốt thì có thể đổi đời, một bước lên mây".

Người đàn ông chậm rãi đến lười biếng quét mắt lên người anh, Hào Kiện cúi đầu:

" Nếu giúp nô lệ thoát khỏi thân phận, trở lại làm thường dân thì chẳng có kẻ nào dám nói gì nữa ạ".

Hắn là công tước của Đế Quốc, kẻ nào dám dị nghị? Chỉ là tên điên này quá chú trọng thể diện, hắn đã từng tuyên bố không động chạm vào nô lệ bẩn thỉu.

Haha, bây giờ thì sao chứ? Lời đã nói sao có thể lấy lại được? Nô lệ ở Đế Quốc sẽ được đánh dấu bằng cách khắc lên đó một dấu ấn.

Nếu là nô lệ bình thương thì sẽ được dùng than hồng ấn lên da thịt, được dâng lên quý tộc thì dùng kim xăm chữ, mang tính thẩm mỹ.

Lưu Ly được dâng cho hắn vậy nên trên lưng cô có xăm một chữ Nô màu đỏ chu sa hơi chói mắt.

Ba Lạc Bá Tư biết rằng chỉ cần là điều hắn muốn thì không có ai dám ngăn cản, chỉ có điều, hắn vẫn chưa muốn giúp cô thoát khỏi cái thân phận thấp kém này.

Bên ngoài cửa sổ, dưới hoa viên cô gái đang quét dọn lá úa, bất thình lình phía sau có một chàng trai tiến tới, hắn đứng ở trên tầng, chẳng nghe bọn họ đang nói gì, chỉ thấy khung cảnh đang rất hoà hợp.

Môi mỏng nhếch lên nụ cười, nhưng đôi mắt thì hoàn toàn không, nhìn chăm chăm như muốn giết người đến nơi.

Lưu Ly sau khi làm xong việc liền đi vào trong, thỉnh thoảng cô sẽ tìm Tú Hảo để trò chuyện, cả hai vì có thể giao tiếp cho nên rất thân nhau.

Tú hảo là con gái của gia đình tử trước nghèo, may mắn được vào nơi này làm việc và học tập, dù là quý tộc nhưng chẳng hề xem thường, chê bai cô xuất thân nô lệ.

Trò chuyện với Tú Hảo chỉ được vài phút nhưng Lưu Ly cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn hẳn, Hào Kiện bảo cô vào phòng công tước đem chăn đi giặt, cô rất vui vẻ nghe theo. Đến cả anh còn ngạc nhiên vì thường ngày chỉ cần nghe đến trong câu nói có nhắc đến công tước thì cô liền lộ ra vẻ sợ sệt.

Thôi thì thích nghi được là tốt, phục vụ ngài công tước thoải mái hơn thì hắn cũng sẽ đỡ cáu gắt hơn.

Cô gái nhỏ xách theo một giỏ đồ to hơn nửa thân mình, đi trên hành lang có những khung cửa sổ to lớn, ánh nắng chiếu vào kính thuỷ tinh khiến cho hành lang trở nên sáng hơn, tâm trạng của Lưu Ly vui càng thêm vui. Cô không nhịn được mà ngân nga vài giai điệu thỉnh thoảng đã được nghe trong các buổi tiệc.

Vào trong phòng, cô nhìn ngó xung quanh, không có ai cả, liền tiếp tục ngân nga.

Không hiểu được giai điệu đó mang ý nghĩa gì, chỉ cảm thấy nghe rất vui tai cho nên cứ thế mà ngân. Cô cảm thụ âm nhạc khá tốt, giai điệu nhanh chóng truyền tải được cảm xúc trong lòng.

Người đàn ông vừa mới bước vào phòng nghe thấy chỉ có thể gật đầu thầm nghĩ:

- Khá thật đấy.

Lưu Ly lấy cái chăn trên giường to, vì khá dày cho nên chật vật một lúc cô mới có thể lấy xuống rồi bỏ vào trong giỏ.

Cô gái nhỏ mỉm cười, thở ra một cái, bộ dạng tự hào vì cuối cùng cũng làm xong, ôm cái giỏ rồi xoay người, trước mắt liền hiện ra một bóng đen to sừng sững đứng đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện