Thanh đoản kiếm sắc nhọn kia được rút ra đặt ở trên cái khay kim loại, vết thương của hắn cũng được xử lý cẩn thận, băng lại.

Bác sĩ vừa lấy những lọ thuốc cần thiết bôi vào để vết thương mau chóng bình phục vừa lên tiếng:

" Xử lý vết thương tuy không quá xuất sắc nhưng như thế là khá lắm rồi".

Hoàn toàn không ngờ lại được khen, cô gái nhỏ chỉ có thể cúi đầu, nhưng trong ánh mắt lại loé lên một tia vui vẻ.

Người đàn ông nằm ở trên sofa, lười biếng nhìn cô rồi nói:

" Tiễn bác sĩ đi".

Cô gái nhỏ gật gật đầu nghe theo, nhanh chóng đứng lên rồi đưa tay trái hướng thẳng về cửa chính, tỏ ý xin mời.

Sau khi cô cùng với bác sĩ ra khỏi phòng, bên trong chỉ còn lại ngài công tước đang bị trọng thương cùng với Hào Kiện.

Ba Lạc Bá Tư nhìn băng gạc đang quấn quanh bụng mình, cười mỉa:

" Ha, vết thương này... có vẻ nghiêm trọng".

Một giây sau liền đứng phắt dậy, chậm rãi đi đến bên cửa sổ rồi nhìn ra bên ngoài quan sát cô gái nhỏ đang nghe lời tiễn bác sĩ đi.

Hào Kiện cúi đầu rồi đáp:

" So với những vết thương oanh liệt mà ngài gặp phải ở chiến trường thì cái này chỉ là vết muỗi đốt thôi ạ".

Hắn xoay đầu, trong mắt lộ ra ý cười:

" Ngươi đang mỉa mai ta tự mình đâm chưa sâu à?".

" Tôi không dám ạ".

Thì ra vết thương này là do hắn tự làm.

Ba Lạc Bá Tư nhìn cô gái nhỏ, lười biếng lên tiếng:

" Bảo ngươi tìm vài tên tử tù, nhưng cái đám xuất hiện ở khách sạn khi nãy có biết là bao nhiêu hay không?".

"....." - " Là 25 tên ạ".

" Làm việc tận tâm thật đấy".

" Tôi làm theo lệnh chỉ tìm 10 tên, còn những kẻ còn lại là ai tôi thực sự không biết ạ".

" Xem ra có một vài kẻ thích nấp mình trong bóng tối rồi chơi trò ám sát đây mà" - Người đàn ông từ khung cửa sổ quan sát thấy cô gái đã làm xong nhiệm vụ, liền vẫy vẫy tay ra hiệu cho Hào Kiện:

" Ra ngoài đi, gọi cô ta vào".

Phụ tá có chút nhạy bén, biết được ' cô ta' trong lời nói của hắn là ai, liền nhanh chóng nghe theo lệnh đi ra ngoài.

Hắn nằm trên ghế sofa, cầm lên thanh đoản kiếm găm trong người mình đã được bác sĩ lấy ra, ánh mắt hiện lên vài phần tàn độc.

Trước khi đến nơi buôn bán nô lệ, hắn đã lên kế hoạch cho một vụ ám sát chính mình nói riêng và quý tộc nói chung. Hắn không biết những kẻ ở xung quanh có ý tốt hay xấu, dù hắn đã quen với máu tanh tạo thành giác quan nhạy bén, nhưng cũng khó ta ránh khỏi việc nhìn nhầm người.

Nếu như tìm một vài kẻ diễn kịch thì không có độ chân thực, vì thế hắn đã lệnh cho Hào Kiện tìm vài tên tử tù, đợi đến đêm liền hành động.

Ba Lạc Bá Tư không phải kẻ ngốc, hắn đâu thể dễ dàng tin tưởng kẻ khác? Đặc biệt là những kẻ thân mang tội chết chẳng hề sợ hãi bất cứ điều gì.

Đoàn người đi theo hắn đông đảo, vậy nên kế hoạch được lập lên, những binh lính sẽ được sắp xếp bao vây bìa rừng và cả khách sạn, chỉ cần kẻ nào chạy trốn liền sẽ giết chết không tha.

Nhưng tại sao lại có vài tên đột nhập vào? Theo kinh nghiệm của hắn, thì những kẻ đó rất có khả năng đã lẻn vào rừng rồi ẩn nấp từ trước đó. Vậy thì tin tức hắn sẽ đến khách sạn nghỉ lại một đêm đã bịu lộ ra ngoài từ lâu, và có kẻ lợi dụng việc này lên kế hoạch ám sát.

Lúc hắn nằm ở dưới sàn nhà, nhìn thấy cô chạy ra khỏi khách sạn, liền cảm thấy rằng chuyến đi này không giữ lại được kẻ nào.

Câm không biết rằng cô đã may mắn đến mức độ nào, nếu như lúc đó cô không ra ngoài tìm thảo dược mà là chạy vào rừng để trốn thoát thì bây giờ có lẽ cô đã nằm dưới lưỡi kiếm của binh sĩ đang mai phục ở bìa rừng mất rồi.

Cô gái nhỏ theo lệnh vào trong đại sãnh, người đàn ông nằm ở ghế dường như đang nghỉ ngơi, cô cũng không biết bản thân nên làm gì. Theo thói quen tìm một góc tối, quỳ ở đó.

Khoảng nửa tiếng sau, chỉ thấy một vài người hầu đi vào, trưởng nữ hầu cũng có mặt rồi lên tiếng:

" Công tước, nước nóng đã được chuẩn bị, có thể tắm rồi ạ".

Ba Lạc Bá Tư không quan tâm đến những người đang đứng, ngồi dậy, nhìn chăm chăm vào cô gái đang quỳ cách hắn khá xa, dùng tay ngoắc ngoắc:

" Đến đây".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện