Thời điểm Thời Dược chạy ra khỏi biệt thự, đầu óc có chút choáng váng.
Gió đêm ở phía đối diện thổi tới, đem theo hơi rượu xông thẳng lên đầu khiến lý trí cùng suy nghĩ bị gió thổi bay đến sạch sẽ.
Có chút mát mẻ...
Thời Dược ôm lấy cánh tay, vô thức chạy về phía vườn hoa bên ngoài biệt thự.
Nhận ra mình đã ra đường, cô theo tuyến đường quen thuộc trong đầu mình mà chạy về hướng đó.
Thời Dược đã quên đi mình là ai, đến đây làm gì. Chỉ thấy tim mình bị đè nén đến mức khó chịu, sau lưng luôn có cảm giác có quái vật ăn thịt người đuổi theo, cô muốn chạy đi càng xa càng tốt, chạy đến nơi mà không ai có thể nhìn thấy mình.
Chí ít...
Đừng để hắn trông thấy. Như vậy sẽ rất khó coi...
Chạy được một đoạn đường, Thời Dược nhìn thấy đèn đường sau lưng kéo đến chân mình một cái bóng dài nhỏ. Nam sinh trên người chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi vẫn đang đuổi theo cô, đến khi cách lưng cô mấy mét mới dừng lại. Trời thu mát mẻ, gió đêm nhẹ thổi, ánh mắt yên tĩnh của hắn nhìn cô.
Thời Dược rất chán ghét loại cảm giác này, nó giống với cảm giác vừa nãy của cô khi hắn ở trên bàn ăn nói mình có yêu mến một cô gái.
"Em nói... Anh đừng để ý đến em." Thời Dược giọng run run, "Anh cách xa em chút đi. Em không muốn nhìn thấy anh một giây nào."
Nói xong, Thời Dược quay người chạy đi, muốn dựa vào tốc độ mà bỏ lại người phía sau lưng mình.
Nếu như lúc ấy Thời Dược còn tỉnh táo thì vô cùng dễ dàng nhận ra, dựa theo độ dài sải chân của hai người, điều này hiển nhiên là không thể.
Nhưng rất đáng tiếc, dưới tác dụng của lượng lớn rượu trái cây mà trước đó cô uống, sự tỉnh táo đã sớm không còn nữa.
Cô một đường chạy đến cái đình nhỏ mà mình cùng Thời Vân và Lí Thiên Hạo thỉnh thoảng đến đợi, sau đó mới chống đầu gối thở gấp – con đường này quá kì quái, quanh quanh co co, rẽ đông rẽ tây, một lúc quẹo trái lại một lúc quẹo phải, hại cô phải chạy một đoạn đường dài thật dài.
Thực sự không còn sức nữa rồi.
Thời Dược mơ mơ hồ hồ nhìn thềm đá phía dưới cái đình nhỏ, không suy nghĩ gì thêm mà ngồi xuống cái thềm đá lạnh buốt ấy.
Thích Thần đuổi theo đến bên ngoài cái đình nhỏ ấy thì dừng lại, nhăn nhăn đôi mày.
Chần chờ vài giây, hắn không kìm được, đi về phía Thời Dược.
Cô gái nhỏ hãy còn đang say khướt ngẩng mặt lên, nhíu mày, mất hứng nhìn hắn.
"Làm sao anh... lại theo em tới..."
Thích Thần dừng lại, cúi xuống nhìn cô gái
"Trên thềm lạnh lắm, đừng ngồi ở đó."
"... Em không lạnh." Thời Dược dùng sức lắc đầu khiến cô chóng mặt không nhẹ, thiếu chút nữa là không ngồi vững được rồi.
Thích Thần nhanh tay đỡ lấy vai cô gái.
"... Anh đừng, đừng đụng vào em."
Thời Dược cau mày, giơ tay muốn đẩy tay Thích Thần ra, nhưng lại mấy lần đánh trượt, đến một đầu ngón tay của hắn cũng không chạm vào được.
Lặp đi lặp lại mấy lần sau đều thất bại, cô vừa tức giận, vừa ấm ức, "Ngay cả anh cũng khi dễ em..."
Hơi cồn khiến giọng nói ấy lộ ra sự yếu đuối, nũng nịu, hướng thẳng nơi mềm yếu nhất trong tim Thích Thần mà bất ngờ chạm tới.
Hắn cúi người, nghiêng mặt nhìn thẳng cô gái ấy. Sau đó Thích Thần vươn tay cầm lấy một lọn tóc rủ xuống bên gương mặt của Thời Dược, nhẹ nhàng mơn trớn lọn tóc mềm mượt ấy.
"Dược Dược, tôi sai rồi, đừng giận nữa... Cùng tôi về nhà, được không?"
Khoảng cách này cũng quá gần, quá thân mật rồi đi, khiến cho Thời Dược có chút không kịp phản ứng người trước mắt là ai.
Cô do dự một chút, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt quen thuộc. Mi mắt dài nhỏ mà mềm mại, cào nhẹ vào đầu ngón tay cô, đuôi mắt xinh đẹp tựa như cánh bướm...
Thời Dược cứ nhìn vậy một lúc, trong chốc lát nở một nụ cười mềm mại, hơi cồn cùng sự si mê khiến gương mặt xinh đẹp kia ửng đỏ.
"Mắt anh... Thật là đẹp... Chúng sao có thể đẹp đến như thế nhỉ?"
Thích Thần biết Thời Dược lúc này đã hoàn toàn rơi vào trạng thái say khướt, chỉ là dường như có ma xui quỉ khiến, hắn lại hỏi lại cô, "... Muốn biết không?"
Giọng nam từ tính trong gang tấc càng khiến cho người ta mê hoặc.
Thời Dược gật gật đầu: "Muốn."
"Vậy em nhắm mắt lại." Ánh mắt Thích Thần sâu xa hơn một chút, âm thanh khàn khàn, "Nhắm mắt lại đi, tôi sẽ nói cho em biết."
"... Được."
Cô gái nhỏ lúc này đã quên đi khoảnh khắc khó chịu trên bàn ăn, đối với người trước mặt này, cô theo nội tâm và bản năng mà hoàn toàn tin tưởng hắn, cho nên Thời Dược không chút hoài nghi mà ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Đôi môi mềm của cô gái dưới tác dụng của rượu cùng ánh đèn đường mờ mờ, ánh trăng thanh khiết, hiện lên một chút sáng bóng trong suốt.
Thích Thần cảm tưởng nghe thấy có ai đó ở bên tai mình nói nhỏ
Hôn lên đi.
Nơi này không có người khác. Không ai thấy, cũng không ai biết.
Huống hồ... mày thích em ấy từ rất lâu rồi, không phải sao.
Suy nghĩ cuối cùng đã khiến Thích Thần hạ quyết tâm. Hắn vươn tay ôm lấy gáy Thời Dược, bàn tay tham lam vuốt ve vùng da mịn màng trơn nhẵn, gợi lên cho người ta cảm giác quyến luyến. Sau đó, hắn chậm rãi cúi xuống, muốn tinh tế mà dịu dàng hôn lên môi cô gái.
Bỗng nhiên, sau lưng truyền đến tiếng bước chân đang đi tới.
Thích Thần dừng lại.
Không thể không đè nén cảm xúc trong lòng mình xuống, Thích Thần ngũ quan băng lãnh, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Hắn giữ nguyên tư thế kia, chuyển tầm mắt nhìn lại.
Nữ sinh kia đứng dưới ánh đèn đường, nụ cười dường như cứng lại trên khuôn mặt, tròn mắt không thể tin được nhìn về hướng hai bọn họ.
Là Thời Vân.
Chị họ của Thời Dược.
Không phải tệ nhất, nhưng cũng không phải kết quả tốt nhất.
Thích Thần mặt không biểu cảm, hơi híp mắt nghĩ thầm.
Trong lúc Thích Thần trong lòng còn đang phân tích nhược điểm tính cách của Thời Vân, thì cô gái trong tay hắn dường như có chút cựa quậy.
"Em suýt chút nữa ngủ gật. Sao anh không gọi em?"
Cô gái nhỏ giọng lầu bầu, một tay dụi dụi mắt, sau đó ngẩn ngơ, "mình vừa nói chuyện gì nhỉ..."
Thích Thần không chú ý đến phản ứng của Thời Vân nữa, quay lại muốn tiếp tục dỗ dành Thời Dược.
Vừa quay lại, hắn đã thấy Thời Dược trừng mắt nhìn mình, đột nhiên nước mắt lưng tròng khiến hắn không kịp trở tay.
"Em... Em nhớ ra rồi..." Cô gái nhỏ vẫn còn say khướt ủy khuất nhìn hắn, "Anh gạt em... Anh có người trong lòng... Vậy mà lúc trước còn lừa gạt em nói anh không thích bọn họ - anh là đồ lừa gạt..."
Thanh âm kia không to cũng không nhỏ, nhưng vẫn đủ để Thời Vân nghe thấy.
Thích Thần cũng chẳng nghĩ nhiều như thế, vừa nhìn thấy Thời Dược nước mắt trào trực, hắn chỉ cảm thấy mình bối rối, không biết phải làm sao cho tốt.
"Thỏ con ngốc, tôi không lừa em, tôi không thích ai cả."
Thích Thần ôm lấy Thời Dược, nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào hắn. Nhìn đôi mắt đẫm lệ kia, hắn hận không thể moi trái tim mình ra cho nàng thấy người bên trong đó là ai.
Thích Thần chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn khắc chế lại không đặt một nụ hôn lên môi Thời Dược, mà hắn nhẹ nhàng hôn lấy khóe mắt còn vương lệ của cô. Sau đó Thích Thần ôm chặt cô gái, đến bên tai cô từng chữ từng câu nhẹ nói,
"... Tôi không thích ai cả, tôi chỉ thích em."
Thời Dược nghe vậy, càng khóc to hơn, "Lúc ăn cơm anh không có nói như thế. Anh còn không để ý đến em...hức..."
Nói chưa dứt lời, cô gái nhỏ liền khóc đến nghẹn ngào. Thích Thần bị cô làm cho vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, mà tự nhiên như cũ vẫn là đau lòng.
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu cô, lại mở miệng, "Nếu lúc ấy tôi giải thích cho em, em sẽ không khóc?"
Thời Dược nghĩ nghĩ 1 giây, tác dụng của cồn trong người nàng chưa giảm, cùng với trực giác không chịu chấp nhận câu trả lời của Thích Thần, thế là giây thứ 2 cô liền từ bỏ suy nghĩ, lại khóc òa lên
"Anh... Anh chính là gạt em... Không để ý đến em... Còn mắng em..."
"..."
Người say rượu đúng là nói chuyện hoàn toàn không theo lí lẽ nào. Thích Thần bất đắc dĩ đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt cô gái, "Vậy con thỏ nhà em nói đi, em muốn tôi làm thế nào?"
Bị nhéo, Thời Dược sững sờ, ngây người vài giây, lại khóc nấc.
Thích Thần nhịn không được, bật cười
"... Con thỏ ngốc."
Đôi lông mày nhỏ nhắn của Thời Dược dựng lên, theo bản năng phản bác "... Anh mới là con thỏ ngốc!"
"Ừ, tôi mới là thỏ ngốc."
Giọng nói của Thích Thần mang theo sự dung túng, " Nói đi, tôi phải làm thế nào để em hết giận tôi, sau đó cùng tôi trở về?"
"Em không muốn trở về..."
Cô gái có chút ủ rũ, chậm rãi cúi đầu xuống. Thích Thần hơi run lên. Hắn đang muốn hỏi lại, đột nhiên thấy cô gái ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn.
"Hôn một cái được không?"
Thích Thần ngẩn người. Rất lâu sau, hắn quay mặt đi, nở nụ cười nhẹ
"Em là ăn gan hùm mật báo sao, thỏ con?"
Âm thanh cô gái vẫn mềm mại
"Có được hay không... Ngay bây giờ?"
Thích Thần quay lại, con ngươi tối đen như mực, có thể khiến người ra rơi vào đó lúc nào không hay.
Sau một lúc lâu, hắn cự tuyệt, "... Không được."
"Vì sao?" Cô gái giọng ủy khuất giống như vừa đánh mất một bình kẹo đường vậy.
... Bởi vì anh sẽ không nhịn được.
Thích Thần siết chặt nắm tay, "Không vì cái gì cả... Ít nhất là hôm nay không thể."
"Vậy em sẽ không về đâu!" Thời Dược tức giận.
Thích Thần thở dài, " Nếu mai tỉnh rượu em có thể nhớ lại mọi chuyện, thì nhất định em sẽ hối hận vì những gì em đã làm, những câu em đã nói đêm nay, thỏ con."
Thời Dược lắc lắc đầu, "Em không say, em không muốn đi về..."
"Không quay về cũng được." Thích Thần thỏa hiệp, "Nhưng chẳng lẽ em cứ ngồi trên ghế đá thế này, đêm nay hơi lạnh không tốt cho sức khỏe... Kỳ sinh lý của em cũng sắp đến rồi, càng không thể ngồi ở đây."
Thời Dược có chút choáng váng, " Anh... anh làm sao biết em..."
Sắc mặt Thích Thần có chút mất tự nhiên, nhưng hắn không nói thêm với Thời Dược nữa, trực tiếp cường ngạnh ôm cô gái từ dưới ghế đá lạnh buốt lên.
Thời Dược được ôm trong ngực Thích Thần, vô ý thức vươn tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của đối phương
"Em không muốn về... Em không muốn về nhà đâu..."
"Ừ, vậy không quay về nữa." Thích Thần thở dài, ôm cô gái xoay người ngồi xuống băng ghế đá.
Hắn để trán Thời Dược tựa vào vai mình, nói: "... Tôi ngồi cùng em, chờ em ngủ rồi tôi đưa em trở về, được chứ?"
"Ừ..." Cô gái nhỏ vùi mặt vào cổ hắn.
Thời Vân vẫn đứng đó, cảm giác trong đầu mình bao nhiêu ý nghĩ rối như tơ vò xuất hiện.
Cô đứng ở chỗ này không biết đã bao lâu, chỉ biết hai chân đã đứng đến tê dại, có chút chết lặng mà mình vẫn không hay biết gì.
Mà, ánh mắt không thể rời khỏi cái đình nhỏ kia.
Cô nhìn người được các trưởng bối trong nhà khen đến mức mặt mày nở hoa – Thích Thần khi đứng trước mặt Thời Dược, nhìn hắn thấp giọng mắng em ấy, thân mật với em ấy, nhìn ánh mắt của hắn dành cho em ấy...
Thời Vân chậm rãi tỉnh táo lại, dĩ nhiên vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn có cảm giác " Thảo nào như thế", "Hóa ra là thế"
Thích Thần đối với tất cả trưởng bối, vãn bối trong nhà vĩnh viễn đều là sắc mặt bình tĩnh vô cảm, duy chỉ có mỗi cô em gái này là toát ra các loại cảm xúc khác.
Khó trách cô lơ đãng thấy được ánh mắt của Thích Thần nhìn Dược Dược, dường như đó là ánh mắt biết rằng không nên nhưng vẫn không kìm chế nổi.
Nguyên lai Thích Thần quả thật là đối với Dược Dược...
Vậy Dược Dược đối với hắn là loại tình cảm gì? Nếu như chỉ là tình anh em bình thường, lúc nãy trên bàn ăn có lẽ cô ấy sẽ không hành động thiếu kiểm soát như vậy.
Thời Vân tâm tình vô cùng phức tạp.
Khi bình tĩnh lại, cô đưa mắt nhìn thấy cách đó không xa, Thích Thần đã ngồi ôm em họ mình trong ngực, hờ hững nhìn sang.
Khuôn mặt hắn vẫn như cũ, lạnh lùng âm trầm.
Lúc Thích Thần ra hiệu một chút, Thời Vân mới phản ứng được, biểu tình phức tạp, gượng gạo đi tới.
Đến phía dưới ngôi đình, Thời Vân dừng lại, nhìn Thời Dược trong tay Thích Thần một chút.
"Cô ấy đang ngủ thiếp đi."
Hình như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Thích Thần nói.
Thời Vân quay đầu lại
"Anh... Thích Thần..."
Chỉ là một tiếng gọi đơn giản, nhưng Thời Vân lại không thốt ra được. đến cùng, hai người họ vốn chỉ là người xa lạ. Cô tôn trọng ý kiến của Quan Tuệ Thời Hằng, tiếp nhận và coi hắn như một thành viên mới trong gia đình đã khó, huống chi là cô còn vừa nhìn thấy một màn như thế.
Mà trước mặt mình, Thích Thần lại phản ứng một cách lạnh nhạt và thản nhiên khiến cho Thời Vân có chút tức giận.
Cô không khỏi mở miệng, âm thanh có chút cứng ngắc
"Anh Thích Thần... Trong nhà, cho dù chú thím em có đồng ý, thì vẫn còn bố mẹ em hoặc những người khác... bọn họ đều sẽ không đồng ý."
"Tôi biết."
Âm thanh kia không chút gợn sóng, hệt như trong dự liệu của Thời Vân. Trong lòng cô hạ quyết tâm, ngẩng đầu đối mặt với hắn, "Vậy anh có thể buông tay Dược Dược không?"
"Không."
Thích Thần không chút do dự đáp lại.
Thời Vân siết chặt tay, hít thở sâu lấy dũng khí,
"Anh Thích Thần, anh có thể không sợ chú thím, cũng không quan tâm người trong nhà sẽ nghĩ thế nào - nhưng còn Dược Dược thì không, em ấy vẫn luôn là một phần trong gia đình chúng ta, em ấy sẽ không thể bỏ ngoài tai mọi lời nói và làm chú thím buồn lòng. Nếu như có một ngày chuyện của hai người bại lộ, đến lúc đó người đau khổ nhất chính là Dược Dược, như vậy anh vẫn nghĩ là sẽ tốt sao?"
Ánh mắt Thích Thần lóe lên.
Một lát sau, hắn bình tĩnh nhìn Thời Vân
"Không tốt. Nhìn em ấy đau khổ tôi càng đau khổ hơn. Nhưng nếu chỉ có một cách là từ bỏ em ấy, tôi thà lựa chọn đau khổ."
Thời Vân bị lời này chặn họng một chút, mặt đỏ bừng, mãi mới phản bác lại, "Nhưng như thế, chẳng lẽ anh không cảm thấy mình rất ích kỉ sao?"
"Ích kỷ?"
Thích Thần cười nhạt.
Cho dù vẫn đang tức giận, Thời Vân cũng phải thừa nhận nụ cười này khiến cô có chút kinh hãi.
Sau đó cô liền trông thấy người con trai kia ngẩng đầu lên, ngũ quan tuấn tú, đôi mắt xinh đẹp nhìn cô, con ngươi giống như phủ một tầng băng mỏng.
"Chỉ vì sự thoải mái dễ chịu của mình mà ngăn cấm tình cảm của người khác, cô lại cho rằng như vậy là không ích kỷ?"
Thích Thần nói xong, cong môi cười một tiếng, đôi mắt như có như không mang theo sự đùa cợt, "Còn nữa, nếu như tôi ích kỷ thì sao? Tôi thậm chí còn không biết mình có thể sống thêm vài giây, vài năm, hay là vài chục năm nữa, vậy thì việc tôi thích ai sao lại đến lượt các người quản?"
Thời Vân giật mình.
Thường ngày Thích Thần kiệm lời, lạnh lùng thờ ơ, bây giờ mỗi lời nói ra đều sắc bén như thế, cơ hồ khiến cô cảm thấy người này có chút xa lạ.
Nhưng ở một chiều hướng khác, Thời Vân nhíu mày. Cô lại cảm thấy như, cảm thấy như những lời nói của đối phương rất có lý? Có lý đến mức làm cô cũng muốn tự mình trải nghiệm một lần.
Nhìn thấy sự dao động của Thời Vân, Thích Thần cũng chẳng suy nghĩ thêm nữa.
Trước đó, khi phân tích qua tính cách và nhược điểm của cô, hắn đã xác định Thời Vân sẽ không nói chuyện này cho người khác biết.
Cho nên hắn mới yên tâm không chút kiêng kị mà hành động.
Mà đoạn đối thoại vừa rồi, cũng coi như một lần kiểm chứng.
Thích Thần ôm lấy Thời Dược đã ngủ say đứng lên, đi về phía trước
"Đêm nay cô cái gì cũng không thấy, cũng không tìm được chúng tôi. Chỉ là tình cờ gặp trên đường trở về thôi"
Thời Vân cắn môi, cuối cùng đành phải đi theo hắn.
Sáng sớm hôm sau.
Thời Dược tỉnh dậy, đầu nặng như chì chậm rãi từ trong chăn chui ra. "Kì quái, mình làm sao thế nhỉ? Sao lại choáng thế này?"
Thời Dược híp mắt lầu bầu tự nhủ. Cô ngồi trên giường lớn ước chừng hai phút, chậm rãi gom những ký ức vụn vặt đêm qua còn sót lại trong lý trí
... "Hôn một cái có được không?"...
... "Em là ăn gan hùm mật báo sao, thỏ con?"...
... "Có được hay không... Ngay bây giờ?"...
Thời Dược ngây ngốc ngồi trên giường, gần một phút sau gào thét một tiếng, đem đầu mình trực tiếp vùi vào trong chăn
"Mày điên rồi sao Thời Dược??? Nhất định là mày điên rồi, hoặc là say khướt không còn biết gì nữa rồi? Bằng không tại sao mày lại nói ra câu nói đó, làm ra loại sự tình đó a a a a..."
Thời Dược vừa xấu hổ vừa vô cùng tức giận, ôm đống chăn mềm mà lăn qua lăn lại trên giường.
Sau một lúc lâu cô mới dừng lại, thò đầu ra khỏi chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt vọng nhìn chằm chằm trần nhà.
"Vậy... rốt cuộc là có hôn hay không..."
Bỗng ngay lúc đó, một tiếng cười nhẹ từ hướng cửa phòng truyền tới
"Vấn đề này, em không muốn hỏi người trong cuộc sao?"
__________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đêm ấy
Thỏ con (uống say) (mặt đỏ bừng) (cười ngây ngô): anh... hôn, hôn một chút...
Thích Thần:... Không được.
Sáng hôm sau.
Thích Thần: không phải muốn hôn một chút sao? Hiện tại có thể, tới đây.
Thỏ con (hoảng sợ) (co lại thành một đoàn) (ủi chăn mền): em không phải em không có anh nói bậy!
Gió đêm ở phía đối diện thổi tới, đem theo hơi rượu xông thẳng lên đầu khiến lý trí cùng suy nghĩ bị gió thổi bay đến sạch sẽ.
Có chút mát mẻ...
Thời Dược ôm lấy cánh tay, vô thức chạy về phía vườn hoa bên ngoài biệt thự.
Nhận ra mình đã ra đường, cô theo tuyến đường quen thuộc trong đầu mình mà chạy về hướng đó.
Thời Dược đã quên đi mình là ai, đến đây làm gì. Chỉ thấy tim mình bị đè nén đến mức khó chịu, sau lưng luôn có cảm giác có quái vật ăn thịt người đuổi theo, cô muốn chạy đi càng xa càng tốt, chạy đến nơi mà không ai có thể nhìn thấy mình.
Chí ít...
Đừng để hắn trông thấy. Như vậy sẽ rất khó coi...
Chạy được một đoạn đường, Thời Dược nhìn thấy đèn đường sau lưng kéo đến chân mình một cái bóng dài nhỏ. Nam sinh trên người chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi vẫn đang đuổi theo cô, đến khi cách lưng cô mấy mét mới dừng lại. Trời thu mát mẻ, gió đêm nhẹ thổi, ánh mắt yên tĩnh của hắn nhìn cô.
Thời Dược rất chán ghét loại cảm giác này, nó giống với cảm giác vừa nãy của cô khi hắn ở trên bàn ăn nói mình có yêu mến một cô gái.
"Em nói... Anh đừng để ý đến em." Thời Dược giọng run run, "Anh cách xa em chút đi. Em không muốn nhìn thấy anh một giây nào."
Nói xong, Thời Dược quay người chạy đi, muốn dựa vào tốc độ mà bỏ lại người phía sau lưng mình.
Nếu như lúc ấy Thời Dược còn tỉnh táo thì vô cùng dễ dàng nhận ra, dựa theo độ dài sải chân của hai người, điều này hiển nhiên là không thể.
Nhưng rất đáng tiếc, dưới tác dụng của lượng lớn rượu trái cây mà trước đó cô uống, sự tỉnh táo đã sớm không còn nữa.
Cô một đường chạy đến cái đình nhỏ mà mình cùng Thời Vân và Lí Thiên Hạo thỉnh thoảng đến đợi, sau đó mới chống đầu gối thở gấp – con đường này quá kì quái, quanh quanh co co, rẽ đông rẽ tây, một lúc quẹo trái lại một lúc quẹo phải, hại cô phải chạy một đoạn đường dài thật dài.
Thực sự không còn sức nữa rồi.
Thời Dược mơ mơ hồ hồ nhìn thềm đá phía dưới cái đình nhỏ, không suy nghĩ gì thêm mà ngồi xuống cái thềm đá lạnh buốt ấy.
Thích Thần đuổi theo đến bên ngoài cái đình nhỏ ấy thì dừng lại, nhăn nhăn đôi mày.
Chần chờ vài giây, hắn không kìm được, đi về phía Thời Dược.
Cô gái nhỏ hãy còn đang say khướt ngẩng mặt lên, nhíu mày, mất hứng nhìn hắn.
"Làm sao anh... lại theo em tới..."
Thích Thần dừng lại, cúi xuống nhìn cô gái
"Trên thềm lạnh lắm, đừng ngồi ở đó."
"... Em không lạnh." Thời Dược dùng sức lắc đầu khiến cô chóng mặt không nhẹ, thiếu chút nữa là không ngồi vững được rồi.
Thích Thần nhanh tay đỡ lấy vai cô gái.
"... Anh đừng, đừng đụng vào em."
Thời Dược cau mày, giơ tay muốn đẩy tay Thích Thần ra, nhưng lại mấy lần đánh trượt, đến một đầu ngón tay của hắn cũng không chạm vào được.
Lặp đi lặp lại mấy lần sau đều thất bại, cô vừa tức giận, vừa ấm ức, "Ngay cả anh cũng khi dễ em..."
Hơi cồn khiến giọng nói ấy lộ ra sự yếu đuối, nũng nịu, hướng thẳng nơi mềm yếu nhất trong tim Thích Thần mà bất ngờ chạm tới.
Hắn cúi người, nghiêng mặt nhìn thẳng cô gái ấy. Sau đó Thích Thần vươn tay cầm lấy một lọn tóc rủ xuống bên gương mặt của Thời Dược, nhẹ nhàng mơn trớn lọn tóc mềm mượt ấy.
"Dược Dược, tôi sai rồi, đừng giận nữa... Cùng tôi về nhà, được không?"
Khoảng cách này cũng quá gần, quá thân mật rồi đi, khiến cho Thời Dược có chút không kịp phản ứng người trước mắt là ai.
Cô do dự một chút, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt quen thuộc. Mi mắt dài nhỏ mà mềm mại, cào nhẹ vào đầu ngón tay cô, đuôi mắt xinh đẹp tựa như cánh bướm...
Thời Dược cứ nhìn vậy một lúc, trong chốc lát nở một nụ cười mềm mại, hơi cồn cùng sự si mê khiến gương mặt xinh đẹp kia ửng đỏ.
"Mắt anh... Thật là đẹp... Chúng sao có thể đẹp đến như thế nhỉ?"
Thích Thần biết Thời Dược lúc này đã hoàn toàn rơi vào trạng thái say khướt, chỉ là dường như có ma xui quỉ khiến, hắn lại hỏi lại cô, "... Muốn biết không?"
Giọng nam từ tính trong gang tấc càng khiến cho người ta mê hoặc.
Thời Dược gật gật đầu: "Muốn."
"Vậy em nhắm mắt lại." Ánh mắt Thích Thần sâu xa hơn một chút, âm thanh khàn khàn, "Nhắm mắt lại đi, tôi sẽ nói cho em biết."
"... Được."
Cô gái nhỏ lúc này đã quên đi khoảnh khắc khó chịu trên bàn ăn, đối với người trước mặt này, cô theo nội tâm và bản năng mà hoàn toàn tin tưởng hắn, cho nên Thời Dược không chút hoài nghi mà ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Đôi môi mềm của cô gái dưới tác dụng của rượu cùng ánh đèn đường mờ mờ, ánh trăng thanh khiết, hiện lên một chút sáng bóng trong suốt.
Thích Thần cảm tưởng nghe thấy có ai đó ở bên tai mình nói nhỏ
Hôn lên đi.
Nơi này không có người khác. Không ai thấy, cũng không ai biết.
Huống hồ... mày thích em ấy từ rất lâu rồi, không phải sao.
Suy nghĩ cuối cùng đã khiến Thích Thần hạ quyết tâm. Hắn vươn tay ôm lấy gáy Thời Dược, bàn tay tham lam vuốt ve vùng da mịn màng trơn nhẵn, gợi lên cho người ta cảm giác quyến luyến. Sau đó, hắn chậm rãi cúi xuống, muốn tinh tế mà dịu dàng hôn lên môi cô gái.
Bỗng nhiên, sau lưng truyền đến tiếng bước chân đang đi tới.
Thích Thần dừng lại.
Không thể không đè nén cảm xúc trong lòng mình xuống, Thích Thần ngũ quan băng lãnh, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Hắn giữ nguyên tư thế kia, chuyển tầm mắt nhìn lại.
Nữ sinh kia đứng dưới ánh đèn đường, nụ cười dường như cứng lại trên khuôn mặt, tròn mắt không thể tin được nhìn về hướng hai bọn họ.
Là Thời Vân.
Chị họ của Thời Dược.
Không phải tệ nhất, nhưng cũng không phải kết quả tốt nhất.
Thích Thần mặt không biểu cảm, hơi híp mắt nghĩ thầm.
Trong lúc Thích Thần trong lòng còn đang phân tích nhược điểm tính cách của Thời Vân, thì cô gái trong tay hắn dường như có chút cựa quậy.
"Em suýt chút nữa ngủ gật. Sao anh không gọi em?"
Cô gái nhỏ giọng lầu bầu, một tay dụi dụi mắt, sau đó ngẩn ngơ, "mình vừa nói chuyện gì nhỉ..."
Thích Thần không chú ý đến phản ứng của Thời Vân nữa, quay lại muốn tiếp tục dỗ dành Thời Dược.
Vừa quay lại, hắn đã thấy Thời Dược trừng mắt nhìn mình, đột nhiên nước mắt lưng tròng khiến hắn không kịp trở tay.
"Em... Em nhớ ra rồi..." Cô gái nhỏ vẫn còn say khướt ủy khuất nhìn hắn, "Anh gạt em... Anh có người trong lòng... Vậy mà lúc trước còn lừa gạt em nói anh không thích bọn họ - anh là đồ lừa gạt..."
Thanh âm kia không to cũng không nhỏ, nhưng vẫn đủ để Thời Vân nghe thấy.
Thích Thần cũng chẳng nghĩ nhiều như thế, vừa nhìn thấy Thời Dược nước mắt trào trực, hắn chỉ cảm thấy mình bối rối, không biết phải làm sao cho tốt.
"Thỏ con ngốc, tôi không lừa em, tôi không thích ai cả."
Thích Thần ôm lấy Thời Dược, nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào hắn. Nhìn đôi mắt đẫm lệ kia, hắn hận không thể moi trái tim mình ra cho nàng thấy người bên trong đó là ai.
Thích Thần chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn khắc chế lại không đặt một nụ hôn lên môi Thời Dược, mà hắn nhẹ nhàng hôn lấy khóe mắt còn vương lệ của cô. Sau đó Thích Thần ôm chặt cô gái, đến bên tai cô từng chữ từng câu nhẹ nói,
"... Tôi không thích ai cả, tôi chỉ thích em."
Thời Dược nghe vậy, càng khóc to hơn, "Lúc ăn cơm anh không có nói như thế. Anh còn không để ý đến em...hức..."
Nói chưa dứt lời, cô gái nhỏ liền khóc đến nghẹn ngào. Thích Thần bị cô làm cho vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, mà tự nhiên như cũ vẫn là đau lòng.
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu cô, lại mở miệng, "Nếu lúc ấy tôi giải thích cho em, em sẽ không khóc?"
Thời Dược nghĩ nghĩ 1 giây, tác dụng của cồn trong người nàng chưa giảm, cùng với trực giác không chịu chấp nhận câu trả lời của Thích Thần, thế là giây thứ 2 cô liền từ bỏ suy nghĩ, lại khóc òa lên
"Anh... Anh chính là gạt em... Không để ý đến em... Còn mắng em..."
"..."
Người say rượu đúng là nói chuyện hoàn toàn không theo lí lẽ nào. Thích Thần bất đắc dĩ đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt cô gái, "Vậy con thỏ nhà em nói đi, em muốn tôi làm thế nào?"
Bị nhéo, Thời Dược sững sờ, ngây người vài giây, lại khóc nấc.
Thích Thần nhịn không được, bật cười
"... Con thỏ ngốc."
Đôi lông mày nhỏ nhắn của Thời Dược dựng lên, theo bản năng phản bác "... Anh mới là con thỏ ngốc!"
"Ừ, tôi mới là thỏ ngốc."
Giọng nói của Thích Thần mang theo sự dung túng, " Nói đi, tôi phải làm thế nào để em hết giận tôi, sau đó cùng tôi trở về?"
"Em không muốn trở về..."
Cô gái có chút ủ rũ, chậm rãi cúi đầu xuống. Thích Thần hơi run lên. Hắn đang muốn hỏi lại, đột nhiên thấy cô gái ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn.
"Hôn một cái được không?"
Thích Thần ngẩn người. Rất lâu sau, hắn quay mặt đi, nở nụ cười nhẹ
"Em là ăn gan hùm mật báo sao, thỏ con?"
Âm thanh cô gái vẫn mềm mại
"Có được hay không... Ngay bây giờ?"
Thích Thần quay lại, con ngươi tối đen như mực, có thể khiến người ra rơi vào đó lúc nào không hay.
Sau một lúc lâu, hắn cự tuyệt, "... Không được."
"Vì sao?" Cô gái giọng ủy khuất giống như vừa đánh mất một bình kẹo đường vậy.
... Bởi vì anh sẽ không nhịn được.
Thích Thần siết chặt nắm tay, "Không vì cái gì cả... Ít nhất là hôm nay không thể."
"Vậy em sẽ không về đâu!" Thời Dược tức giận.
Thích Thần thở dài, " Nếu mai tỉnh rượu em có thể nhớ lại mọi chuyện, thì nhất định em sẽ hối hận vì những gì em đã làm, những câu em đã nói đêm nay, thỏ con."
Thời Dược lắc lắc đầu, "Em không say, em không muốn đi về..."
"Không quay về cũng được." Thích Thần thỏa hiệp, "Nhưng chẳng lẽ em cứ ngồi trên ghế đá thế này, đêm nay hơi lạnh không tốt cho sức khỏe... Kỳ sinh lý của em cũng sắp đến rồi, càng không thể ngồi ở đây."
Thời Dược có chút choáng váng, " Anh... anh làm sao biết em..."
Sắc mặt Thích Thần có chút mất tự nhiên, nhưng hắn không nói thêm với Thời Dược nữa, trực tiếp cường ngạnh ôm cô gái từ dưới ghế đá lạnh buốt lên.
Thời Dược được ôm trong ngực Thích Thần, vô ý thức vươn tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của đối phương
"Em không muốn về... Em không muốn về nhà đâu..."
"Ừ, vậy không quay về nữa." Thích Thần thở dài, ôm cô gái xoay người ngồi xuống băng ghế đá.
Hắn để trán Thời Dược tựa vào vai mình, nói: "... Tôi ngồi cùng em, chờ em ngủ rồi tôi đưa em trở về, được chứ?"
"Ừ..." Cô gái nhỏ vùi mặt vào cổ hắn.
Thời Vân vẫn đứng đó, cảm giác trong đầu mình bao nhiêu ý nghĩ rối như tơ vò xuất hiện.
Cô đứng ở chỗ này không biết đã bao lâu, chỉ biết hai chân đã đứng đến tê dại, có chút chết lặng mà mình vẫn không hay biết gì.
Mà, ánh mắt không thể rời khỏi cái đình nhỏ kia.
Cô nhìn người được các trưởng bối trong nhà khen đến mức mặt mày nở hoa – Thích Thần khi đứng trước mặt Thời Dược, nhìn hắn thấp giọng mắng em ấy, thân mật với em ấy, nhìn ánh mắt của hắn dành cho em ấy...
Thời Vân chậm rãi tỉnh táo lại, dĩ nhiên vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn có cảm giác " Thảo nào như thế", "Hóa ra là thế"
Thích Thần đối với tất cả trưởng bối, vãn bối trong nhà vĩnh viễn đều là sắc mặt bình tĩnh vô cảm, duy chỉ có mỗi cô em gái này là toát ra các loại cảm xúc khác.
Khó trách cô lơ đãng thấy được ánh mắt của Thích Thần nhìn Dược Dược, dường như đó là ánh mắt biết rằng không nên nhưng vẫn không kìm chế nổi.
Nguyên lai Thích Thần quả thật là đối với Dược Dược...
Vậy Dược Dược đối với hắn là loại tình cảm gì? Nếu như chỉ là tình anh em bình thường, lúc nãy trên bàn ăn có lẽ cô ấy sẽ không hành động thiếu kiểm soát như vậy.
Thời Vân tâm tình vô cùng phức tạp.
Khi bình tĩnh lại, cô đưa mắt nhìn thấy cách đó không xa, Thích Thần đã ngồi ôm em họ mình trong ngực, hờ hững nhìn sang.
Khuôn mặt hắn vẫn như cũ, lạnh lùng âm trầm.
Lúc Thích Thần ra hiệu một chút, Thời Vân mới phản ứng được, biểu tình phức tạp, gượng gạo đi tới.
Đến phía dưới ngôi đình, Thời Vân dừng lại, nhìn Thời Dược trong tay Thích Thần một chút.
"Cô ấy đang ngủ thiếp đi."
Hình như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Thích Thần nói.
Thời Vân quay đầu lại
"Anh... Thích Thần..."
Chỉ là một tiếng gọi đơn giản, nhưng Thời Vân lại không thốt ra được. đến cùng, hai người họ vốn chỉ là người xa lạ. Cô tôn trọng ý kiến của Quan Tuệ Thời Hằng, tiếp nhận và coi hắn như một thành viên mới trong gia đình đã khó, huống chi là cô còn vừa nhìn thấy một màn như thế.
Mà trước mặt mình, Thích Thần lại phản ứng một cách lạnh nhạt và thản nhiên khiến cho Thời Vân có chút tức giận.
Cô không khỏi mở miệng, âm thanh có chút cứng ngắc
"Anh Thích Thần... Trong nhà, cho dù chú thím em có đồng ý, thì vẫn còn bố mẹ em hoặc những người khác... bọn họ đều sẽ không đồng ý."
"Tôi biết."
Âm thanh kia không chút gợn sóng, hệt như trong dự liệu của Thời Vân. Trong lòng cô hạ quyết tâm, ngẩng đầu đối mặt với hắn, "Vậy anh có thể buông tay Dược Dược không?"
"Không."
Thích Thần không chút do dự đáp lại.
Thời Vân siết chặt tay, hít thở sâu lấy dũng khí,
"Anh Thích Thần, anh có thể không sợ chú thím, cũng không quan tâm người trong nhà sẽ nghĩ thế nào - nhưng còn Dược Dược thì không, em ấy vẫn luôn là một phần trong gia đình chúng ta, em ấy sẽ không thể bỏ ngoài tai mọi lời nói và làm chú thím buồn lòng. Nếu như có một ngày chuyện của hai người bại lộ, đến lúc đó người đau khổ nhất chính là Dược Dược, như vậy anh vẫn nghĩ là sẽ tốt sao?"
Ánh mắt Thích Thần lóe lên.
Một lát sau, hắn bình tĩnh nhìn Thời Vân
"Không tốt. Nhìn em ấy đau khổ tôi càng đau khổ hơn. Nhưng nếu chỉ có một cách là từ bỏ em ấy, tôi thà lựa chọn đau khổ."
Thời Vân bị lời này chặn họng một chút, mặt đỏ bừng, mãi mới phản bác lại, "Nhưng như thế, chẳng lẽ anh không cảm thấy mình rất ích kỉ sao?"
"Ích kỷ?"
Thích Thần cười nhạt.
Cho dù vẫn đang tức giận, Thời Vân cũng phải thừa nhận nụ cười này khiến cô có chút kinh hãi.
Sau đó cô liền trông thấy người con trai kia ngẩng đầu lên, ngũ quan tuấn tú, đôi mắt xinh đẹp nhìn cô, con ngươi giống như phủ một tầng băng mỏng.
"Chỉ vì sự thoải mái dễ chịu của mình mà ngăn cấm tình cảm của người khác, cô lại cho rằng như vậy là không ích kỷ?"
Thích Thần nói xong, cong môi cười một tiếng, đôi mắt như có như không mang theo sự đùa cợt, "Còn nữa, nếu như tôi ích kỷ thì sao? Tôi thậm chí còn không biết mình có thể sống thêm vài giây, vài năm, hay là vài chục năm nữa, vậy thì việc tôi thích ai sao lại đến lượt các người quản?"
Thời Vân giật mình.
Thường ngày Thích Thần kiệm lời, lạnh lùng thờ ơ, bây giờ mỗi lời nói ra đều sắc bén như thế, cơ hồ khiến cô cảm thấy người này có chút xa lạ.
Nhưng ở một chiều hướng khác, Thời Vân nhíu mày. Cô lại cảm thấy như, cảm thấy như những lời nói của đối phương rất có lý? Có lý đến mức làm cô cũng muốn tự mình trải nghiệm một lần.
Nhìn thấy sự dao động của Thời Vân, Thích Thần cũng chẳng suy nghĩ thêm nữa.
Trước đó, khi phân tích qua tính cách và nhược điểm của cô, hắn đã xác định Thời Vân sẽ không nói chuyện này cho người khác biết.
Cho nên hắn mới yên tâm không chút kiêng kị mà hành động.
Mà đoạn đối thoại vừa rồi, cũng coi như một lần kiểm chứng.
Thích Thần ôm lấy Thời Dược đã ngủ say đứng lên, đi về phía trước
"Đêm nay cô cái gì cũng không thấy, cũng không tìm được chúng tôi. Chỉ là tình cờ gặp trên đường trở về thôi"
Thời Vân cắn môi, cuối cùng đành phải đi theo hắn.
Sáng sớm hôm sau.
Thời Dược tỉnh dậy, đầu nặng như chì chậm rãi từ trong chăn chui ra. "Kì quái, mình làm sao thế nhỉ? Sao lại choáng thế này?"
Thời Dược híp mắt lầu bầu tự nhủ. Cô ngồi trên giường lớn ước chừng hai phút, chậm rãi gom những ký ức vụn vặt đêm qua còn sót lại trong lý trí
... "Hôn một cái có được không?"...
... "Em là ăn gan hùm mật báo sao, thỏ con?"...
... "Có được hay không... Ngay bây giờ?"...
Thời Dược ngây ngốc ngồi trên giường, gần một phút sau gào thét một tiếng, đem đầu mình trực tiếp vùi vào trong chăn
"Mày điên rồi sao Thời Dược??? Nhất định là mày điên rồi, hoặc là say khướt không còn biết gì nữa rồi? Bằng không tại sao mày lại nói ra câu nói đó, làm ra loại sự tình đó a a a a..."
Thời Dược vừa xấu hổ vừa vô cùng tức giận, ôm đống chăn mềm mà lăn qua lăn lại trên giường.
Sau một lúc lâu cô mới dừng lại, thò đầu ra khỏi chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt vọng nhìn chằm chằm trần nhà.
"Vậy... rốt cuộc là có hôn hay không..."
Bỗng ngay lúc đó, một tiếng cười nhẹ từ hướng cửa phòng truyền tới
"Vấn đề này, em không muốn hỏi người trong cuộc sao?"
__________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đêm ấy
Thỏ con (uống say) (mặt đỏ bừng) (cười ngây ngô): anh... hôn, hôn một chút...
Thích Thần:... Không được.
Sáng hôm sau.
Thích Thần: không phải muốn hôn một chút sao? Hiện tại có thể, tới đây.
Thỏ con (hoảng sợ) (co lại thành một đoàn) (ủi chăn mền): em không phải em không có anh nói bậy!
Danh sách chương