"Hai người tới thật trùng hợp, hôm nay trong cửa tiệm chúng tôi có hoạt động dành cho cặp đôi!"

"Cặp đôi?"

Thời Dược, người đang đi phía sau sửng sốt một lúc, sau đó cô mới nhận ra rằng đối phương đã hiểu nhầm mối quan hệ giữa mình và Thích Thần. Hai má cô nhanh chóng ửng hồng, "Chúng tôi không phải là một đôi, chúng tôi chỉ là ..."

Trước khi Thời Dược nói xong, ánh mắt của người phục vụ đã đặt vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau của cô và Thích Thần.

Thời Dược theo tầm mắt của người kia cúi đầu nhìn xuống, khi nhìn thấy nửa cái bàn tay của mình đã bị lòng bàn tay của chàng trai bao phủ, mặt cô càng đỏ hơn, trong tiềm thức muốn rút tay ra.

Chỉ là ngay khi Thời Dược vừa có động tác, cô liền cảm thấy lực nắm của Thích Thần đột ngột tăng lên.

Thời Dược sững sờ nhìn về người đối diện.

Thích Thần không nhìn cô mà duỗi một cái tay khác kéo thực đơn trên quầy bar đưa cho Thời Dược.

"Nhìn thực đơn xem, em muốn ăn món nào?"

Giọng điệu của chàng trai rất bình tĩnh và tự nhiên, như thể anh hoàn toàn không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa người phục vụ và Thời Dược.

Lúc này, người phục vụ phía sau quầy đã am hiểu lòng người mà tiếp lời: "Cho dù không phải là một cặp tình nhân, chỉ cần là một đôi khác giới đều có thể tham gia hoạt động cặp đôi của chúng tôi."

Thích Thần nghe vậy liền nhướng mi nhìn về phía Thời Dược, "Có hứng thú sao?"

Thời Dược do dự, sau đó hỏi người phục vụ: "Hoạt động này... Cụ thể là làm cái gì?"

Người phục vụ nói: "Rất đơn giản. Nếu hai người dùng bữa trong cửa tiệm, vui lòng cho phép nhân viên của chúng tôi chụp ảnh lại, ảnh này sau đó sẽ được đưa vào việc quảng cáo cho cửa tiệm. Như một phần thưởng khi tham gia, khách hàng có thể nhận được món bánh ngọt kiểu Tây Âu sắp ra mắt của cửa hàng chưa chính thức có mặt trên thị trường."

"Món mới sao?" Thời Dược mắt sáng lên.

"Đúng vậy, đây là một sản phẩm bất ngờ mà các đầu bếp bánh ngọt của chúng tôi đã cùng nhau nghiên cứu trong một thời gian dài - quý cô này có muốn thử không?"

"..." Thời Dược muốn mở miệng đồng ý, nhưng ngập ngừng một giây mới nói ra được. Cô quay lại nhìn Thích Thần, nhỏ giọng hỏi: "Anh trai, chúng ta có thể ..."

Thích Thần nhướng mày liếc nhìn Thời Dược rồi quay sang người phục vụ.

"Nếu chúng tôi tham gia hoạt động thì có thể sao lưu những bức ảnh đã chụp không?"

Người phục vụ sửng sốt, lập tức gật đầu cười: "Đương nhiên."

"Được." Thích Thần đưa ra quyết định cuối cùng.

Thời Dược vui mừng khôn xiết.

"Em có thể chọn một món khác mà em muốn ăn." Thích Thần đẩy thực đơn cho Thời Dược.

Thời Dược ngạc nhiên nhìn anh một cái, lập tức chọn một món, giống như sợ Thích Thần đổi ý.

Trả tiền xong, Thích Thần chậm rãi đuổi theo, "Nhưng mỗi cái chỉ có thể ăn một nửa."

Thời Dược đang cao hứng nhìn món bánh ngọt chuẩn bị được mang ra , khuôn mặt tươi cười nhất thời đông cứng lại: "—— ???" Sau hai giây, cô mới phản ứng lại, hấp hỗi giãy giụa, "Anh trai, như vậy sẽ quá lãng phí..."

"Được, vậy nói với họ rằng chúng ta không tham gia hoạt động?"

Thời Dược: QAQ

"Được rồi ... Em sẽ nghe lời anh, một nửa thì một nửa."

Đôi vai cô muốn sụp xuống.

Khi những món đồ ngọt ngon lành được dọn ra, Thời Dược ngay lập tức lấy lại tâm trạng sau một thời gian chán nản. Cầm khay bánh và tìm một chỗ trống trong cửa tiệm, Thời Dược đưa cho Thích Thần một chiếc thìa nhỏ.

"Anh trai, anh không nếm thử sao?"

Thích Thần chống tay lên gò má, sau đó đảo mắt rơi vào trên bàn tay đang duỗi của cô gái.

Anh dừng một chút.

"Em ăn đi."

Anh luôn không thích đồ ngọt. Ăn vào sẽ cảm thấy mệt mỏi, thật sự không hiểu tại sao thứ này lại có sức hút với Thời Dược như vậy.

Thời Dược nhìn thấy Thích Thần không có chút cảm tình nào với đồ ngọt, tiếc nuối mà cảm khái: "Nếu không thích bánh Tây Âu, anh sẽ bỏ lỡ một niềm vui lớn trong đời."

Thích Thần nghe vậy cười khẩy.

"Tôi lại nghĩ rằng đó là niềm vui duy nhất trong cuộc đời của em."

Thời Dược: "..."

Thời Dược: "Nói như vậy cũng không sai. Chẳng lẽ anh không có sao?"

"Có cái gì?"

"Niềm vui của cuộc sống, thứ duy nhất ... thứ mà anh luôn muốn có được ấy?"

Thời Dược nếm thử món bánh ngọt mới nhất, sau đó nheo mắt vui vẻ và tiếp tục cười nói: "Ví dụ như khi em còn học tiểu học, em chỉ muốn bố mẹ đi chơi với mình, vì vậy em luôn chờ đợi đến mỗi kỳ nghỉ; đến khi trở thành học sinh trung học thì thích đọc thật nhiều sách, mỗi ngày một cuốn sách là hạnh phúc nhất; em bị mẹ cấm ăn đồ ngọt ở trường trung học, sau một thời gian dài em liền cảm thấy mình sống vì nó ... "

Cô nói một mạch rồi nhìn về phía Thích Thần, "Còn anh thì sao? Anh hẳn là có thứ mà mình đặc biệt thích và muốn có được, đúng không?"

"..." Thích Thần trầm mặc vài giây, hơi rũ mắt xuống, "Có."

Khi còn nhỏ, người cha phát điên và người mẹ cuồng loạn ...

Cửa phòng khóa chặt, căn phòng trống trơn thậm chí không có tay nắm cửa, tiếng trẻ con khóc đến khàn đặc.

Từ chiều đến hoàng hôn, lại từ hoàng hôn đến tối đen, nhìn những đứa trẻ khác được đón còn mình đứng lẻ loi một chỗ chờ đợi bóng tối bao chùm và nuốt chửng.

Nếu không có điều bản thân muốn có được, nếu không muốn hoặc yêu cầu bất cứ điều gì trên thế giới này, anh sẽ ch.ết.

Anh đã tự cho phép mình ch.ết như vậy.

Dù đã được cứu nhưng anh luôn nghĩ mình không thể thoát khỏi kết cục kia

Cho đến khi......

... "Đừng ở một mình, sẽ rất buồn." ...

... "Chúng ta chơi cùng nhau, được không?" ...

Cho đến khi giữa mọi ánh mắt lạnh lùng, chế giễu, xa lánh và lăng mạ ở ngoài kia, có một cô bé mặc váy đỏ bước ra khỏi đám người trong thế giới xám xịt ấy.

Màu đỏ tươi chói mắt, nhưng đó là màu sắc duy nhất trong thế giới của anh.

"Có."

Thích Thần lặp lại một lần nữa.

Tất nhiên là có.

Cho dù đau đớn và chật vật như thế nào, anh cũng sẽ liều mạng mà sống sót, và tất nhiên anh phải có được thứ mà anh luôn muốn có được.

Thích Thần nhướng mi, ánh mắt tối sầm lại. Cô gái trong tầm mắt tò mò nghiêng người nhìn lên, "Em chưa từng nghe anh nói qua, là thứ gì thế?"

Là em.

Đôi môi mỏng của Thích Thần khẽ nhúc nhích,

"... Hoa hồng của tôi."

"... Ỏ?" Thời Dược giật mình, suy nghĩ vài giây, "Anh thích hoa hồng sao? "Tôi không thích hoa hồng." Thích Thần nói, "Tôi chỉ thích một loại như vậy."

Thời Dược suy nghĩ một chút, cười hỏi: "Có phải giống như đóa hoa hồng độc nhất vô nhị trong "Hoàng Tử Bé" không?"

"Ừ, đại loại thế." Thích Thần từ từ nhắm hai mắt lại, "Đó là loại hoa hồng mà cho dù phải chết một lần cũng phải trở về nhìn mới có thể rời đi."

Thời Dược chống cằm nhớ lại âm mưu cuối cùng của hoàng tử bé rồi rầu rĩ nói: "Thật ra, em vẫn luôn không hiểu được tại sao hoàng tử bé lại nhất định phải trở về? Ở lại đó cùng tiểu hồ ly và phi công không tốt sao? Hành tinh đó chỉ có cậu ấy... "

"Không, chỗ đó còn có hoa hồng của cậu ấy. Bởi vì chỉ có hoa hồng là thứ duy nhất cậu ấy quan tâm, nên cho dù là ch.ết, cậu ấy cũng muốn quay lại nhìn xem."

Thích Thần nương theo đường nét của cô gái bằng đôi mắt của mình, giọng nói bình tĩnh——

"Cậu ấy muốn nhìn bông hồng của chính mình ...lớn lên trông như thế nào."

"Thì ra là thế."

Thời Dược có điểm suy tư gật đầu, theo tiếng nói quay lại, sau đó sững sờ nhìn Thích Thần đối diện với mình.

Đây dường như không phải là lần đầu tiên cô thấy ánh mắt Thích Thần trông như thế này.

Nhưng xem ra cũng chưa từng có mãnh liệt như bây giờ, nhìn đối diện như có một loại ảo giác bị thiêu đốt.

Thời Dược bỗng hoảng sợ không thể giải thích được, không hề nghĩ ngợi gì nữa, cô dùng thìa xúc một miếng bánh ngọt nhỏ và đưa ra trước mặt Thích Thần.

Thích Thần: "......?"

Thiếu niên khẽ nhướng mày, đôi mắt đào hoa khẽ cong lên mang theo một chút cảm xúc như cười như không.

Thời Dược ngượng ngùng, "Anh trai ... em muốn cho anh nếm thử. Thực sự rất ngon."

Thích Thần trầm mặc không nói, rũ mắt nhìn miếng bánh ngọt trên thìa trước mặt. Ngay khi Thời Dược nghĩ rằng anh sẽ từ chối một cách tàn nhẫn, cô lại thấy Thích Thần đang há miệng cắn chiếc thìa.

Sau đó nam sinh theo bản năng cau mày.

...... Quá ngọt.

Chỉ thấy anh ăn một miếng này, cô gái ngồi đối diện đã bật cười. Đôi mắt đẹp như hoa mai cong lên như vầng trăng non, "Thế nào hả anh?"

Nói xong, Thời Dược định rút thìa lại.

——

Không rút lại được.

Lực cản lớn đến không ngờ, ngoài ý muốn làm cô buông tay.

"Anh trai?" Thời Dược kinh ngạc nhìn lên phía đối diện.

Chàng trai cầm thìa bánh ngọt, tự mình nắm chặt cán thìa ngắn và mảnh, liếm vết kem còn đọng trên môi, "Đây là của tôi."

Thời Dược nhìn anh, sau đó ánh mắt đặt vào đôi môi mỏng dính kem màu nhạt, cuối cùng rơi xuống thìa bánh ngọt bằng kim loại.

Sau đó cô mới chậm chạp phản ứng lại --

Vừa rồi, cô đưa thìa của chính mình cho anh...? ?

Thời Dược thiếu chút nữa xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ chui xuống.

...

Trước khi rời khỏi cửa hàng bánh ngọt, Thích Thần đi đến quầy và có vẻ như đã gọi một thứ gì đó để mang đi.

Thời Dược đã suy nghĩ rất lâu, mãi đến nhà ga mới nhớ tới..

"Anh trai, có phải anh có ảnh chụp của chúng ta không?"

Thích Thần, người đã thu hút sự chú ý của nhiều người qua đường khi đi dạo gần đó, nhếch khóe môi, "Không."

Thời Dược: "..." Vừa nghe đã biết là gạt người.

Cô nghiêng người về phía trước, "Anh trai, anh cũng để em xem một chút được không?"

"Xem cái gì?"

"Ảnh chụp chứ gì nữa, họ chụp khi nào vậy? Trông đẹp không?"

Thích Thần cười khẽ, dùng ngón tay đẩy cái đầu nhỏ đang đến gần, "Không đẹp, đừng xem."

"Anh trai, em chỉ xem một chút thôi mà..."

Thích Thần cũng quay đầu lại, "Thật sự là không đẹp."

"Ảnh chụp anh làm sao có thể không đẹp được? Anh rõ ràng là nói dối em, còn muốn chiếm nó làm của riêng."

"..."

Thích Thần chậm rãi liếm liếm hàm trên, ánh mắt sâu thăm thẳm. Sau đó anh dừng lại, quay người sang một bên nhìn cô gái bên cạnh không cao đến vai mình, "... Tôi đẹp?"

Thời Dược không hề nghĩ ngợi trả lời, "Tất nhiên rồi." Sau đó cô mỉm cười, "Anh trai của em là người đẹp nhất mà em từng thấy. Anh không biết có bao nhiêu nữ sinh trong trường thích anh đâu – những ngày này anh không có ở trường, cửa lớp ban 7 cũng trở nên vắng vẻ, ngay cả Tiểu Ngữ cũng chạy đến tìm em nói vì anh không có ở đây nên cô ấy cũng trở nên phờ phạc-- "

"Vậy em có thích không?"

Giọng nói trầm ấm đột ngột cắt ngang lời của Thời Dược.

"...?"

Thời Dược sững sờ quay lại nhìn Thích Thần. Cô gần như nghĩ rằng những gì mình vừa nghe thấy chỉ là ảo giác.

Đầu óc trống rỗng trong vài giây, Thời Dược mới nhìn về phía Thích Thần cười gượng, "Anh trai, anh vừa nói ... cái gì?"

Vẻ mặt Thích Thần bình tĩnh như thể cô mới là người nói ra điều gì kì quái. Anh cụp mắt xuống, như cười như không, cảm xúc đang cuộn trào trong đôi mắt ánh lên——

"Không phải em nói tôi là người đẹp nhất em từng thấy sao, vậy em thích tôi sao?"

Thời Dược không hề nghĩ ngợi mà nói, "Anh là anh trai của em, tất nhiên em thích anh rồi."

...... Vừa đến thời điểm mấu chốt, con thỏ lại trở nên tinh ranh như một con cáo.

Thích Thần hơi nhíu mi, không tiếp tục với đề tài kia nữa, chỉ hạ thấp giọng, hơi nghiêng người ——

"Nếu thích, tôi cho em ... được không?"

Thì thầm như mê muội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện