Ầm ầm! Là tiếng nổ tung, theo ánh lửa sáng lên, trước mắt Lâm Duẫn biến thành một mảnh đen kịt, ngọn lửa cực nóng thiêu đốt thân thể của hắn, nhưng đồng thời hắn không chết ngay lập tức, nhưng thân thể đã mất đi tri giác.

Lâm Duẫn còn giữ lại một chút ý thức để hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra.

Ban đầu mình là một sát thủ thất bại, dựa vào một viên đá màu đen là bảo vật gia truyền mà tay không lập nghiệp, thành lập nên Nha Sát Thủ Tổ, nhưng không ngờ lại bị tổ chức sát thủ đối địch để mắt tới, kẻ địch trực tiếp tấn công căn cứ mà mình giấu kín.

Đối mặt với số người và thực lực tuyệt đối yếu thế hơn, Lâm Duẫn biết, lần này hắn chạy không thoát.

Ôm hy vọng thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, vì không để kẻ địch lấy được viên đá màu đen kia, Lâm Duẫn lựa chọn phát nổ căn cứ đồng quy vu tận với kẻ địch.

Thế là, Lâm Duẫn vừa đi đến đỉnh cao của cuộc sống thì chết đi như vậy.

Nhưng dường như ngay cả trời cao cũng cảm thấy Lâm Duẫn đã chết rất oan ức, thế là trong khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, viên đá màu đen trong tay Lâm Duẫn sáng lên, sau đó cả nó và thi thể của Lâm Duẫn cùng biến mất tăm.

Thân ở trong một mảnh hỗn độn, Lâm Duẫn mất đi tất cả tri giác, nhưng dù cho như thế, tư duy của hắn vẫn còn đang hoạt động.

"Đây chính là linh hồn sao, sau khi mất đi sự trói buộc của thân thể, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều."

Lâm Duẫn nghĩ như vậy, mặc dù không nhìn thấy, không nghe được, cũng không có xúc cảm, nhưng trạng thái thả lỏng như vậy thật rất tốt, cách xa thế gian ngươi lừa ta gạt, tựa hồ luôn như vậy cũng là một lựa chọn không tệ.

Mà ngay lúc Lâm Duẫn nghĩ như vậy, một âm thanh tang thương vang lên.

"Ca ngợi tử vong, chúa tể thống trị tất cả bóng tối, ngài nhận được cuộc sống mới!"

Đó là một loại âm thanh vô cùng huyền ảo, nghe rất xa xôi nhưng lại giống như gần sát bên tai, ngôn ngữ tối nghĩa khó hiểu này hắn chưa từng biết đến nhưng hắn lại có thể hiểu được.

"Chúa tể bóng tối? Đó là cái gì?"

Lâm Duẫn hơi mờ mịt, nhưng giọng nói này không giải đáp nghi ngờ của hắn, trái lại có một âm thanh điện tử xuất hiện trong đầu hắn.

Hệ thống: "Đang kiểm tra trạng thái tế đàn, vui lòng chờ.

Tế đàn linh hồn: Phong bế!

Tế đàn máu tươi: Mở ra, thu hoạch được năng lực hấp thu máu tươi.

Tế đàn tử vong: Mở ra, thu hoạch được năng lực phục sinh vong linh.

Tế đàn vực sâu: Mở ra, thu hoạch được năng lực triệu hoán vực sâu.

Đang kiểm tra thân thể ký chủ để áp dụng chức nghiệp, xin chờ.

Ba loại tối ưu là:

Một, Nữ vương Huyết tộc Tế đàn máu tươi, độ phù hợp 100.

Hai, Lãnh chúa Vu Yêu Tế đàn tử vong, độ phù hợp 32.

Ba, Tín đồ Tà Thần Tế đàn tử vong, độ phù hợp 11

Tự động lựa chọn hạng mục tối ưu, chức nghiệp đầu tiên lựa chọn là Nữ vương Huyết tộc Tế đàn máu tươi, sử dụng năng lực Tế đàn máu tươi sẽ nhận được hiệu quả tăng thêm.



Chú thích: Huyết mạch ban đầu sẽ không ảnh hưởng đến việc ký chủ sử dụng năng lực của tế đàn khác, cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc ký chủ nhận được chức nghiệp của tế đàn khác.

Dung hợp thành công, hoàn tất dung hợp chức nghiệp, đang tìm thân thể thích hợp để ký chủ chuyển sinh, xin chờ."

Tin tức liên tiếp xuất hiện trong đầu Lâm Duẫn, bởi vì lượng tin tức quá lớn nên trong nhất thời hắn không phản ứng kịp.

"Đây là tình huống gì?"

Lâm Duẫn hơi buồn bực, nhưng giây tiếp theo hắn đột nhiên cảm giác một lực hút cực mạnh, cảm giác tựa như đầu của mình bị hung bạo nhét vào trong bồn cầu rồi điên cuồng nhấn xả nước.

Khiến người ta chán ghét.

Lâm Duẫn cảm thấy mờ mịt, cảm giác mờ mịt qua đi, nàng từ từ mở mắt nhìn người xung quanh, chỉ thấy bốn tên đại hán mặc giáp lụa rách rưới, tay cầm đao kiếm vây quanh mình.

Mà từ góc độ này nhìn lại, hình như mình đang nằm trên mặt đất, thế là Lâm Duẫn vô thức muốn đứng lên, nhưng trên người nàng lại truyền đến cảm giác đau đớn và bất lực.

Vì thế, Lâm Duẫn đành phải từ bỏ hành động, mà ngay tại lúc nàng còn cảm thấy choáng váng, một tên đại hán dẫn đầu trong bốn tên mở miệng.

"Mẹ nó, lão tử quất roi cũng mệt mỏi, Tiểu nương bì này không hề lên tiếng, chết rồi à?"

Hắn hỏi như vậy, mà Lâm Duẫn chỉ cảm thấy yết hầu nóng rát, nàng ho khan vài tiếng.

"Khụ khụ."

Nghe vậy, một tên khác bên cạnh tên đại hán dẫn đầu mở miệng.

"Lão đại nghe không, nàng lên tiếng, không chết!"

"Ta nghe rồi!"

Nam tử dẫn đầu hơi mất kiên nhẫn trả lời, lúc đầu còn lo lắng đánh chết người, xem ra bây giờ nàng hẳn là không sao.

"Hừ, ăn khổ vào đi, lại con mẹ nó còn la nữa, lão tử cắt lưỡi ngươi xuống."

Đại hán dẫn đầu uy hiếp như vậy, mà Lâm Duẫn còn đang trong cơn choáng váng, cho nên cũng không đáp lời.

"Lão đại, nàng bị ngươi dọa sợ."

"Con mẹ nó ngươi mới bị dọa sợ, còn không lấy chiếc nhẫn ra!"

"Ai nha."

Một tên nam nhân khác vội vàng gật đầu, sau đó hắn lấy một chiếc nhẫn màu bạc ra giao vào trong tay tên đại hán.

Tiếp theo hắn cầm chiếc nhẫn tới trước mặt thiếu nữ lắc lắc sau đó cười nham hiểm nói.

"Trông thấy không, đây chính là chiếc nhẫn khống chế tinh thần do đại ma pháp sư của đế quốc tự tay chế tác, chỉ cần đeo nó lên, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời!"

Nam nhân nói xong nắm bàn tay xinh đẹp của thiếu nữ lên muốn đeo chiếc nhẫn cho nàng, mà một nam tử bên cạnh lại đưa tay tới ngăn cản.

"Lão đại, không tốt, trước tiên đừng đeo, đeo lên cho nàng vậy không phải nàng biến thành đồ đần sao?"



Nghe tiểu đệ nói như vậy, nam nhân dẫn đầu thiếu kiên nhẫn trả lời.

"Ta thấy nàng còn chưa ngốc mà ngươi đã choáng váng trước rồi, nhiệm vụ của chúng ta chính là làm cho nàng ngốc để nàng nghe theo chúng ta, hiểu không?"

"Hắc hắc, đương nhiên là ta biết, thế nhưng lão đại, ngươi làm cho nàng choáng váng, vậy chẳng phải chơi rất nhàm chán sao."

Tiểu đệ cười ẩn ý vài tiếng, sau đó lại ra vẻ ngươi đã hiểu chưa.

Nghe vậy tên dẫn đầu sửng sốt, sau đó cũng cười len.

"Có lý nha."

"Đúng vậy."

"Con mẹ nó, ngươi nói thật là đúng!"

"Vậy trước hết chúng ta chơi một lần, sau đó lại biến nàng thành ngốc, được không lão đại."

"Được, rất được."

Nam nhân dẫn đầu nói như vậy, sau đó hắn dò xét thiếu nữ ngã trên mặt đất đang mờ mịt nhìn bọn họ một phen.

Mặt hàng tốt như vậy, nếu không phản kháng vậy rất nhàm chán, cho nên trước khi hoàn thành nhiệm vụ gì đó, mình thoải mái vui vẻ một lần mới là lẽ phải!

"Quyết định như thế, ta lên trước, các ngươi ra ngoài trông chừng!"

"Vậy lão đại, sau đó chúng ta có được…"

"Yên tâm đi, có phần của các ngươi, bây giờ ra ngoài, ra ngoài!"

"Vâng, lão đại, ngài yên tâm, một con ruồi cũng sẽ không qua được mắt của chúng ta, ngài từ từ hưởng thụ, chúng ta chờ."

"Đi thôi!"

"Được rồi!"

Ba người lui ra ngoài, mà bên trong phòng ốc chỉ còn lại thiếu nữ và một tên đại hán.

Lại nhìn thiếu nữ xinh đẹp ngã trên mặt đất vài lần, đại hán xoa xoa tay nói một câu.

"Cô nương, một chút đừng xấu hổ, đại gia đến cưỡi đây!"

Đại hán nói như vậy, thiếu nữ nhíu mày.

"Cưỡi ai?"

Thấy thiếu nữ mở miệng, đại hán hơi kinh ngạc, không biết vì sao đối phương lại hỏi vấn đề này, nhưng đại hán vẫn trả lời.

"Cưỡi ngươi!"

"Cưỡi ta?"

Lâm Duẫn cảm giác có gì không đúng, thế là hắn cúi đầu nhìn lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện