Ông Cust rời rạp chiếu phim Regal và nhìn lên trời. Một buổi chiều đẹp... Một buổi chiều thật đẹp...
Câu nói của Browning [1] bỗng dưng xuất hiện trong đầu ông. “Sáng danh Thiên chúa trên trời. Bình an dưới thế cho người trần gian”.
Ông luôn ngưỡng mộ câu nói đó.
Chỉ có điều nhiều lúc, ông rất thường cảm thấy câu nói đó không đúng....
Ông vừa thủng thẳng bước trên đường vừa cười một mình cho tới khi đến nhà nghỉ Black Swan nơi ông trọ.
Ông bước lên cầu thang dẫn lên phòng mình, căn phòng nhỏ bí bách ở tầng hai nhìn xuống khuôn viên lát gạch và nhà đỗ xe.
Khi ông bước vào phòng nụ cười trên môi ông bỗng vụt tắt. Có một vết bẩn trên tay áo cạnh cổ tay. Ông ngập ngừng chạm vào đó - nó ươn ướt và màu đỏ - máu...
Ông thọc tay vào túi lấy ra một vật - một con dao dài và mỏng. Lưỡi dao cũng dính máu đỏ còn ướt...
Ông Cust ngồi thừ hồi lâu.
Đôi mắt ông nhìn quanh phòng như con thú bị săn.
Lưỡi ông lập cập...
Ông Cust nói: “Không phải là lỗi của tôi”.
Ông nói như thể đang tranh luận với ai đó - một cậu học trò đang van xin ông hiệu trưởng.
Ông lại lập cập...
Rồi ông lại luống cuống sờ lên tay áo khoác.
Mắt ông nhìn về phía chiếc chậu rửa trong phòng.
Một lúc sau ông rót nước từ cái bình cũ kỹ vào chậu rửa tay. Ông cởi áo khoác ra, giặt phần tay áo rồi ông cẩn thận vắt cho ráo nước...
Ớ! Nước giờ chuyển sang màu đỏ...
Có tiếng gõ cửa.
Ông đứng đó như trời trồng - nhìn chằm chằm.
Cửa mở ra. Có gái trẻ dáng người đầy đặn đứng đó, tay cầm chiếc bình.
“Ôi, xin lỗi ông. Nước nóng của ông đây ạ”.
Cuối cùng ông cũng cố trả lời.
“Cảm ơn cô... Tôi vừa mới giặt bằng nước lạnh rồi...”
Sao ông lại nói thế cơ chứ? Ngay lập tức mắt cô gái nhìn về phía chậu rửa tay.
Ông ta rối rít: “Tôi... tôi vừa làm đứt tay...”
Cả hai ngừng nói - vâng, ngừng rất lâu - rồi cô gái trả lời: “Vâng, thưa ông”.
Cô gái bước ra ngoài đóng cửa lại.
Ông Cust đứng như hóa đá.
Ông lắng nghe.
Cuối cùng chuyện đã đến...
Có phải là tiếng người - tiếng cảm thán - tiếng chân người bước lên cầu thang? Ông không còn nghe gì nữa ngoài tiếng đập thình thịch của tim mình...
Rồi đột nhiên từ tư thế như trời trồng ông trở nên nhanh nhẹn.
Ông mặc áo khoác vào, đi rón rén đến cửa chính và mở cửa ra. Không có tiếng động nào ngoại trừ tiếng xì xào quen thuộc vọng từ quầy rượu. Ông bước len lén xuống cầu thang...
Cũng không có ai ở đó. May quá. Ông dừng lại ở chân cầu thang. Đi ngã nào bây giờ?
Ông quyết định trong đầu, lao nhanh về phía lối đi và ra bằng cửa sân sau. Một vài tài xế đang sửa xe và bàn về chuyện người thua kẻ thắng.
Ông Cust vội vàng băng qua khoảng sân đó và bước ra đường.
Ông rẽ vào ngã rẽ bên phải đầu tiên - rồi rẽ trái - rồi lại rẽ phải...
Ông có dám đi tới ga không?
Ừ, ở đó đông người lắm - những con tàu đặc biệt - nếu gặp may ông sẽ bình an vô sự...
Nếu ông gặp may...
Chú thích:
[1] Robert Browning (1812-1889): nhà thơ và viết kịch người Anh.
Câu nói của Browning [1] bỗng dưng xuất hiện trong đầu ông. “Sáng danh Thiên chúa trên trời. Bình an dưới thế cho người trần gian”.
Ông luôn ngưỡng mộ câu nói đó.
Chỉ có điều nhiều lúc, ông rất thường cảm thấy câu nói đó không đúng....
Ông vừa thủng thẳng bước trên đường vừa cười một mình cho tới khi đến nhà nghỉ Black Swan nơi ông trọ.
Ông bước lên cầu thang dẫn lên phòng mình, căn phòng nhỏ bí bách ở tầng hai nhìn xuống khuôn viên lát gạch và nhà đỗ xe.
Khi ông bước vào phòng nụ cười trên môi ông bỗng vụt tắt. Có một vết bẩn trên tay áo cạnh cổ tay. Ông ngập ngừng chạm vào đó - nó ươn ướt và màu đỏ - máu...
Ông thọc tay vào túi lấy ra một vật - một con dao dài và mỏng. Lưỡi dao cũng dính máu đỏ còn ướt...
Ông Cust ngồi thừ hồi lâu.
Đôi mắt ông nhìn quanh phòng như con thú bị săn.
Lưỡi ông lập cập...
Ông Cust nói: “Không phải là lỗi của tôi”.
Ông nói như thể đang tranh luận với ai đó - một cậu học trò đang van xin ông hiệu trưởng.
Ông lại lập cập...
Rồi ông lại luống cuống sờ lên tay áo khoác.
Mắt ông nhìn về phía chiếc chậu rửa trong phòng.
Một lúc sau ông rót nước từ cái bình cũ kỹ vào chậu rửa tay. Ông cởi áo khoác ra, giặt phần tay áo rồi ông cẩn thận vắt cho ráo nước...
Ớ! Nước giờ chuyển sang màu đỏ...
Có tiếng gõ cửa.
Ông đứng đó như trời trồng - nhìn chằm chằm.
Cửa mở ra. Có gái trẻ dáng người đầy đặn đứng đó, tay cầm chiếc bình.
“Ôi, xin lỗi ông. Nước nóng của ông đây ạ”.
Cuối cùng ông cũng cố trả lời.
“Cảm ơn cô... Tôi vừa mới giặt bằng nước lạnh rồi...”
Sao ông lại nói thế cơ chứ? Ngay lập tức mắt cô gái nhìn về phía chậu rửa tay.
Ông ta rối rít: “Tôi... tôi vừa làm đứt tay...”
Cả hai ngừng nói - vâng, ngừng rất lâu - rồi cô gái trả lời: “Vâng, thưa ông”.
Cô gái bước ra ngoài đóng cửa lại.
Ông Cust đứng như hóa đá.
Ông lắng nghe.
Cuối cùng chuyện đã đến...
Có phải là tiếng người - tiếng cảm thán - tiếng chân người bước lên cầu thang? Ông không còn nghe gì nữa ngoài tiếng đập thình thịch của tim mình...
Rồi đột nhiên từ tư thế như trời trồng ông trở nên nhanh nhẹn.
Ông mặc áo khoác vào, đi rón rén đến cửa chính và mở cửa ra. Không có tiếng động nào ngoại trừ tiếng xì xào quen thuộc vọng từ quầy rượu. Ông bước len lén xuống cầu thang...
Cũng không có ai ở đó. May quá. Ông dừng lại ở chân cầu thang. Đi ngã nào bây giờ?
Ông quyết định trong đầu, lao nhanh về phía lối đi và ra bằng cửa sân sau. Một vài tài xế đang sửa xe và bàn về chuyện người thua kẻ thắng.
Ông Cust vội vàng băng qua khoảng sân đó và bước ra đường.
Ông rẽ vào ngã rẽ bên phải đầu tiên - rồi rẽ trái - rồi lại rẽ phải...
Ông có dám đi tới ga không?
Ừ, ở đó đông người lắm - những con tàu đặc biệt - nếu gặp may ông sẽ bình an vô sự...
Nếu ông gặp may...
Chú thích:
[1] Robert Browning (1812-1889): nhà thơ và viết kịch người Anh.
Danh sách chương