Như tôi kể, những lời của Megan Barnard với giọng điệu gọn gàng, dứt khoát khiến tôi giật mình.
Tuy nhiên, Poirot chỉ lặng lẽ gật đầu.
“A la bonne heure. [1] Cô rất thông minh”.
Megan Barnard nói vẫn với giọng điệu khách quan:
“Tôi cực kỳ thích Betty. Nhưng thích em đến mấy thì tôi vẫn nhìn ra em là một con bé đại ngốc và tôi đã nói thẳng với em vài lần! Chị em là vậy”.
“Thế cô ấy có nghe lời khuyên của cô không?”
“Chắc là không”, Megan trả lời vẻ hoài nghi.
“Cô có thể nói rõ hơn được không?”
Cô gái ngập ngừng vài phút. Poirot mỉm cười nói:
“Tôi sẽ gợi ý cho cô. Tôi nghe cô nói chuyện với Hastings. Rằng em gái cô thông minh, vui vẻ và không có bạn trai. Có vẻ như hơi trái với thực tế, đúng không nào?”
Megan chậm rãi trả lời:
“Betty không làm gì xấu cả. Tôi muốn ông hiểu thế. Con bé lúc nào cũng thẳng thắn. Em không phải loại con gái thích tiệc tùng cuối tuần. Không phải kiểu ấy. Nhưng em thích được đưa đi chơi và khiêu vũ và thích được tán tỉnh, tâng bốc, đại loại thế”.
“Cô ấy xinh xắn lắm - đúng không?”
Câu hỏi này tôi đã nghe đến lần thứ ba mới nhận được câu trả lời thích đáng.
Megan tuột xuống khỏi bàn bước đến cái va-li, mở va-li ra và lấy gì đó đưa cho Poirot.
Trong khung ảnh bằng da là hình bán thân của một cô gái tóc vàng đang mỉm cười. Rõ ràng cô ấy mới uốn tóc và đầu tóc vẫn còn xoăn tít. Nụ cười lém lỉnh và hơi gượng gạo. Dĩ nhiên đó không phải là khuôn mặt mà người ta cho là đẹp nhưng rõ ràng có nét xinh xắn dễ nhìn.
Poirot trả lại khung ảnh và nói:
“Cô và em gái cô không hề giống nhau”.
“Ôi, trong gia đình, tôi chỉ là con bé bình thường thôi. Tôi vẫn biết thế mà”. Cô gạt đi như chẳng có gì quan trọng.
“Cô có thể nói rõ hơn những hành vi nào của em ấy mà cô cho là khờ dại không? Chắc ý cô là trong mối quan hệ với anh Donald Fraser?”
“Chính xác. Don là người ít nói nhưng anh ta... ừm, hay bực bội và rồi...”
“Và rồi sao nữa?”
Ông điềm tĩnh nhìn cô gái.
Có thể tôi tướng tượng ra nhưng tôi thấy cô có vẻ do dự vài giây trước khi trả lời.
“Tôi sợ anh ta sẽ... bỏ em ấy. Mà như vậy thì thật là đáng tiếc. Anh ấy rất đứng đắn và chăm làm và sẽ là một người chồng tốt của em gái tôi”.
Poirot vẫn nhìn cô gái chằm chằm. Cô gái không đỏ mặt trước cái nhìn của ông mà cũng bình thản nhìn lại ông và ánh nhìn của cô có pha chút gì đó khác nữa - nhắc tôi nhớ đến thái độ thách thức và khinh khỉnh của cô lúc đầu.
Cuối cùng Poirot nói: “Vậy là chúng ta lại không nói thật với nhau rồi”.
Cô nhún vai rồi quay về phía cửa ra vào.
“Tôi đã giúp ông hết mình rồi”, cô nói.
Poirot gọi giữ cô lại.
“Gượm đã nào, cô gái. Tôi có điều cần nói với cô. Quay lại đây”.
Tôi thấy cô miễn cưỡng làm theo.
Tôi hơi ngạc nhiên là Poirot kể ngay toàn bộ vụ lá thư A B C, vụ án ở Andover và quyển thông tin đường sắt được tìm thấy cạnh thi thể nạn nhân.
Cô gái rất quan tâm đến chuyện ông kể. Miệng cô mở tròn, mắt cô sáng lên và cô nuốt từng lời ông nói.
“Tất cả chuyện đó là thật sao, ông Poirot?”
“Vâng, đó là sự thật”.
“Ý ông là em gái tôi bị một kẻ cuồng sát giết sao?”
“Đúng thế”.
Cô hít một hơi thật sâu.
“Ôi! Betty... Betty ơi... Rùng rợn... quá!”
“Cô biết rồi đấy, thông tin mà tôi yêu cầu cô cung cấp sẽ chẳng làm tổn thương ai đâu”.
“Vâng, giờ thì tôi hiểu rồi”.
“Vậy chúng ta nói tiếp nhé. Tôi hình dung ra anh chàng Donald Fraser này có lẽ là người dữ dằn và hay ghen, đúng không nào?”
Megan Barnard bình thản nói:
“Giờ thì tôi tin ông rồi, ông Poirot ạ. Tôi sẽ cung cấp cho ông toàn bộ sự thật. Như tôi đã kể, Don là người rất ít nói và hay kìm nén cảm xúc, ông hiểu ý tôi không. Không phải lúc nào anh ta cũng diễn đạt được cảm xúc của mình thành lời. Nhưng sâu thẳm bên trong anh ta là người hay để bụng. Và anh có thói hay ghen. Anh ta lúc nào cũng ghen Betty. Don rất chung thủy với em ấy và dĩ nhiên em ấy cũng rất thích anh ta nhưng tính Betty thì không có chuyện chỉ thích một người và không để ý đến ai khác. Tính em ấy không phải thế. Em ấy, ờ, hay để ý mấy anh chàng điển trai mà em gặp hằng ngày. Và đương nhiên, vì làm ở Ginger Cat nên em luôn chạm mặt bọn đàn ông, đặc biệt vào những kỳ nghỉ hè. Em ấy rất nhanh mồm nhanh miệng nên nếu họ trêu em thì em cũng trêu lại ngay. Và rồi có thể em hẹn họ đi xem phim hay đại loại thế. Không có gì nghiêm trọng cả - không có chuyện gì hết - nhưng em ấy chỉ thích được vui vẻ vậy thôi. Em hay nói nếu sau này lập gia đình với Don thì giờ em phải vui chơi cho thỏa sức khi vẫn còn chơi được”.
Megan ngừng nói và Poirot đáp: “Tôi hiểu rồi. Cô cứ tiếp tục kể đi”.
“Chỉ có điều Don không tài nào hiểu được cách nghĩ của em ấy. Nếu em ấy thích anh ta thật thì anh ta không hiểu được tại sao em vẫn muốn đi chơi với người khác. Có đôi lần họ cãi nhau rất to”.
“Vậy là anh Don không còn ít nói nữa à?”
“Giống như những người ít nói khác, một khi đã giận lên thì họ giận ghê gớm. Don hung dữ đến độ Betty phát khiếp”.
“Việc này xảy ra lúc nào?”
“Họ cãi nhau một lần cách đây một năm và một lần khác cãi to hơn chỉ cách đây hơn một tháng. Tôi về nhà dịp cuối tuần và hòa giải cho hai người và lúc đó tôi cố gắng khuyên giải thiệt hơn cho Betty. Tôi mắng em là đồ ngốc. Em chỉ trả lời vỏn vẹn rằng em chẳng hại đến ai cả. Ừm, đúng thế, nhưng lúc nào em ấy cũng toàn chuốc vạ vào thân, ông biết không, sau vụ cãi vã năm ngoái, em bắt đầu quen thói nói dối với kiểu biện hộ nếu không biết thì sẽ không buồn. Lần xung đột cuối cùng đó xảy ra vì em nói với Don là em đi Hastings gặp bạn gái nhưng rồi anh ta phát hiện em đi Eastbourne với một gã nào đó. Té ra gã đó đã có vợ nên gã hẹn hò rất bí mật - thế mới càng khiến sự việc trở nên trầm trọng. Họ cãi nhau dữ dội và Betty nói em ấy chưa cưới anh ta thì em có quyền đi chơi với ai mà em thích, thế là Don giận run lên và nói một ngày nào đó... một ngày nào đó...”
“Sao cơ?”
Megan hạ giọng: “Anh ấy sẽ giết...”
Cô bỏ lửng câu và nhìn Poirot chằm chằm.
Ông gật đầu lia lịa vẻ trầm trọng.
“Và dĩ nhiên cô sợ rằng...”
“Tôi nghĩ chắc anh ấy không làm thế... không bao giờ nghĩ thế! Nhưng tôi sợ biết đâu lại làm dấy lên - một cuộc tranh cãi và những gì anh ấy nói - nhiều người cũng biết”.
Poirot lại gật gù.
“Ra vậy. Và tôi có thể nói là dù tên giết người có cao ngạo ích kỷ đến mấy thì chuyện đó cũng đã xảy ra. Nếu Donald Fraser không bị nghi ngờ, chính là nhờ vào tính ưa khoe khoang lộ liễu của cái gã điên cuồng A B C”.
Ông im lặng vài phút rồi nói tiếp:
“Gần đây em gái cô có gặp người đàn ông có vợ đó hay anh chàng nào khác không?”
Megan lắc đầu.
“Tôi không biết. Tôi đi vắng mà”.
“Nhưng cô nghĩ sao?”
“Có thể em ấy không gặp lại người đàn ông đó. Có thể hắn ta tránh đi vì thấy chỉ là chuyện qua đường, nhưng tôi không ngạc nhiên nếu Betty lại... ờ... nói dối Don. Ông biết đấy, con bé rất thích khiêu vũ và xem phim và đương nhiên không phải lúc nào Don cũng đưa em ấy đi được”.
“Nếu thế, chắc cô ấy sẽ tâm sự với ai đó chứ? Ví dụ, cô gái ở quán trà chẳng hạn?”
“Tôi không nghĩ thế. Betty không thích Higley lắm đâu. Em ấy nghĩ cô kia tầm thường. Còn mấy cô khác thì mới vào làm. Với lại, Betty không phải loại người ưa tâm sự với người khác”.
Chiếc chuông điện phía trên đầu cô gái reo lên.
Cô đi đến cửa sổ và nhoài người ra ngoài. Rồi cô rụt đầu lại tức thì.
“Don đến...”
Poirot nói nhanh: “Mời anh ta vào đây. Tôi muốn nói với anh ấy vài lời trước khi ông thanh tra giỏi giang của chúng ta tóm được anh ấy”.
Nhanh như chớp, Megan Barnard biến khỏi căn bếp, và vài giây sau cô quay lại kéo tay Donald Fraser vào theo.
Chú thích:
[1] Đúng lúc lắm.
Tuy nhiên, Poirot chỉ lặng lẽ gật đầu.
“A la bonne heure. [1] Cô rất thông minh”.
Megan Barnard nói vẫn với giọng điệu khách quan:
“Tôi cực kỳ thích Betty. Nhưng thích em đến mấy thì tôi vẫn nhìn ra em là một con bé đại ngốc và tôi đã nói thẳng với em vài lần! Chị em là vậy”.
“Thế cô ấy có nghe lời khuyên của cô không?”
“Chắc là không”, Megan trả lời vẻ hoài nghi.
“Cô có thể nói rõ hơn được không?”
Cô gái ngập ngừng vài phút. Poirot mỉm cười nói:
“Tôi sẽ gợi ý cho cô. Tôi nghe cô nói chuyện với Hastings. Rằng em gái cô thông minh, vui vẻ và không có bạn trai. Có vẻ như hơi trái với thực tế, đúng không nào?”
Megan chậm rãi trả lời:
“Betty không làm gì xấu cả. Tôi muốn ông hiểu thế. Con bé lúc nào cũng thẳng thắn. Em không phải loại con gái thích tiệc tùng cuối tuần. Không phải kiểu ấy. Nhưng em thích được đưa đi chơi và khiêu vũ và thích được tán tỉnh, tâng bốc, đại loại thế”.
“Cô ấy xinh xắn lắm - đúng không?”
Câu hỏi này tôi đã nghe đến lần thứ ba mới nhận được câu trả lời thích đáng.
Megan tuột xuống khỏi bàn bước đến cái va-li, mở va-li ra và lấy gì đó đưa cho Poirot.
Trong khung ảnh bằng da là hình bán thân của một cô gái tóc vàng đang mỉm cười. Rõ ràng cô ấy mới uốn tóc và đầu tóc vẫn còn xoăn tít. Nụ cười lém lỉnh và hơi gượng gạo. Dĩ nhiên đó không phải là khuôn mặt mà người ta cho là đẹp nhưng rõ ràng có nét xinh xắn dễ nhìn.
Poirot trả lại khung ảnh và nói:
“Cô và em gái cô không hề giống nhau”.
“Ôi, trong gia đình, tôi chỉ là con bé bình thường thôi. Tôi vẫn biết thế mà”. Cô gạt đi như chẳng có gì quan trọng.
“Cô có thể nói rõ hơn những hành vi nào của em ấy mà cô cho là khờ dại không? Chắc ý cô là trong mối quan hệ với anh Donald Fraser?”
“Chính xác. Don là người ít nói nhưng anh ta... ừm, hay bực bội và rồi...”
“Và rồi sao nữa?”
Ông điềm tĩnh nhìn cô gái.
Có thể tôi tướng tượng ra nhưng tôi thấy cô có vẻ do dự vài giây trước khi trả lời.
“Tôi sợ anh ta sẽ... bỏ em ấy. Mà như vậy thì thật là đáng tiếc. Anh ấy rất đứng đắn và chăm làm và sẽ là một người chồng tốt của em gái tôi”.
Poirot vẫn nhìn cô gái chằm chằm. Cô gái không đỏ mặt trước cái nhìn của ông mà cũng bình thản nhìn lại ông và ánh nhìn của cô có pha chút gì đó khác nữa - nhắc tôi nhớ đến thái độ thách thức và khinh khỉnh của cô lúc đầu.
Cuối cùng Poirot nói: “Vậy là chúng ta lại không nói thật với nhau rồi”.
Cô nhún vai rồi quay về phía cửa ra vào.
“Tôi đã giúp ông hết mình rồi”, cô nói.
Poirot gọi giữ cô lại.
“Gượm đã nào, cô gái. Tôi có điều cần nói với cô. Quay lại đây”.
Tôi thấy cô miễn cưỡng làm theo.
Tôi hơi ngạc nhiên là Poirot kể ngay toàn bộ vụ lá thư A B C, vụ án ở Andover và quyển thông tin đường sắt được tìm thấy cạnh thi thể nạn nhân.
Cô gái rất quan tâm đến chuyện ông kể. Miệng cô mở tròn, mắt cô sáng lên và cô nuốt từng lời ông nói.
“Tất cả chuyện đó là thật sao, ông Poirot?”
“Vâng, đó là sự thật”.
“Ý ông là em gái tôi bị một kẻ cuồng sát giết sao?”
“Đúng thế”.
Cô hít một hơi thật sâu.
“Ôi! Betty... Betty ơi... Rùng rợn... quá!”
“Cô biết rồi đấy, thông tin mà tôi yêu cầu cô cung cấp sẽ chẳng làm tổn thương ai đâu”.
“Vâng, giờ thì tôi hiểu rồi”.
“Vậy chúng ta nói tiếp nhé. Tôi hình dung ra anh chàng Donald Fraser này có lẽ là người dữ dằn và hay ghen, đúng không nào?”
Megan Barnard bình thản nói:
“Giờ thì tôi tin ông rồi, ông Poirot ạ. Tôi sẽ cung cấp cho ông toàn bộ sự thật. Như tôi đã kể, Don là người rất ít nói và hay kìm nén cảm xúc, ông hiểu ý tôi không. Không phải lúc nào anh ta cũng diễn đạt được cảm xúc của mình thành lời. Nhưng sâu thẳm bên trong anh ta là người hay để bụng. Và anh có thói hay ghen. Anh ta lúc nào cũng ghen Betty. Don rất chung thủy với em ấy và dĩ nhiên em ấy cũng rất thích anh ta nhưng tính Betty thì không có chuyện chỉ thích một người và không để ý đến ai khác. Tính em ấy không phải thế. Em ấy, ờ, hay để ý mấy anh chàng điển trai mà em gặp hằng ngày. Và đương nhiên, vì làm ở Ginger Cat nên em luôn chạm mặt bọn đàn ông, đặc biệt vào những kỳ nghỉ hè. Em ấy rất nhanh mồm nhanh miệng nên nếu họ trêu em thì em cũng trêu lại ngay. Và rồi có thể em hẹn họ đi xem phim hay đại loại thế. Không có gì nghiêm trọng cả - không có chuyện gì hết - nhưng em ấy chỉ thích được vui vẻ vậy thôi. Em hay nói nếu sau này lập gia đình với Don thì giờ em phải vui chơi cho thỏa sức khi vẫn còn chơi được”.
Megan ngừng nói và Poirot đáp: “Tôi hiểu rồi. Cô cứ tiếp tục kể đi”.
“Chỉ có điều Don không tài nào hiểu được cách nghĩ của em ấy. Nếu em ấy thích anh ta thật thì anh ta không hiểu được tại sao em vẫn muốn đi chơi với người khác. Có đôi lần họ cãi nhau rất to”.
“Vậy là anh Don không còn ít nói nữa à?”
“Giống như những người ít nói khác, một khi đã giận lên thì họ giận ghê gớm. Don hung dữ đến độ Betty phát khiếp”.
“Việc này xảy ra lúc nào?”
“Họ cãi nhau một lần cách đây một năm và một lần khác cãi to hơn chỉ cách đây hơn một tháng. Tôi về nhà dịp cuối tuần và hòa giải cho hai người và lúc đó tôi cố gắng khuyên giải thiệt hơn cho Betty. Tôi mắng em là đồ ngốc. Em chỉ trả lời vỏn vẹn rằng em chẳng hại đến ai cả. Ừm, đúng thế, nhưng lúc nào em ấy cũng toàn chuốc vạ vào thân, ông biết không, sau vụ cãi vã năm ngoái, em bắt đầu quen thói nói dối với kiểu biện hộ nếu không biết thì sẽ không buồn. Lần xung đột cuối cùng đó xảy ra vì em nói với Don là em đi Hastings gặp bạn gái nhưng rồi anh ta phát hiện em đi Eastbourne với một gã nào đó. Té ra gã đó đã có vợ nên gã hẹn hò rất bí mật - thế mới càng khiến sự việc trở nên trầm trọng. Họ cãi nhau dữ dội và Betty nói em ấy chưa cưới anh ta thì em có quyền đi chơi với ai mà em thích, thế là Don giận run lên và nói một ngày nào đó... một ngày nào đó...”
“Sao cơ?”
Megan hạ giọng: “Anh ấy sẽ giết...”
Cô bỏ lửng câu và nhìn Poirot chằm chằm.
Ông gật đầu lia lịa vẻ trầm trọng.
“Và dĩ nhiên cô sợ rằng...”
“Tôi nghĩ chắc anh ấy không làm thế... không bao giờ nghĩ thế! Nhưng tôi sợ biết đâu lại làm dấy lên - một cuộc tranh cãi và những gì anh ấy nói - nhiều người cũng biết”.
Poirot lại gật gù.
“Ra vậy. Và tôi có thể nói là dù tên giết người có cao ngạo ích kỷ đến mấy thì chuyện đó cũng đã xảy ra. Nếu Donald Fraser không bị nghi ngờ, chính là nhờ vào tính ưa khoe khoang lộ liễu của cái gã điên cuồng A B C”.
Ông im lặng vài phút rồi nói tiếp:
“Gần đây em gái cô có gặp người đàn ông có vợ đó hay anh chàng nào khác không?”
Megan lắc đầu.
“Tôi không biết. Tôi đi vắng mà”.
“Nhưng cô nghĩ sao?”
“Có thể em ấy không gặp lại người đàn ông đó. Có thể hắn ta tránh đi vì thấy chỉ là chuyện qua đường, nhưng tôi không ngạc nhiên nếu Betty lại... ờ... nói dối Don. Ông biết đấy, con bé rất thích khiêu vũ và xem phim và đương nhiên không phải lúc nào Don cũng đưa em ấy đi được”.
“Nếu thế, chắc cô ấy sẽ tâm sự với ai đó chứ? Ví dụ, cô gái ở quán trà chẳng hạn?”
“Tôi không nghĩ thế. Betty không thích Higley lắm đâu. Em ấy nghĩ cô kia tầm thường. Còn mấy cô khác thì mới vào làm. Với lại, Betty không phải loại người ưa tâm sự với người khác”.
Chiếc chuông điện phía trên đầu cô gái reo lên.
Cô đi đến cửa sổ và nhoài người ra ngoài. Rồi cô rụt đầu lại tức thì.
“Don đến...”
Poirot nói nhanh: “Mời anh ta vào đây. Tôi muốn nói với anh ấy vài lời trước khi ông thanh tra giỏi giang của chúng ta tóm được anh ấy”.
Nhanh như chớp, Megan Barnard biến khỏi căn bếp, và vài giây sau cô quay lại kéo tay Donald Fraser vào theo.
Chú thích:
[1] Đúng lúc lắm.
Danh sách chương