Tần Vân đương nhiên không biết hoàng đế bệ hạ đang ‘thổ lộ’ tiếng lòng mình cho toàn vũ trụ, hắn đang cố gắng tập bay cho độc giác thú, cả ngày giả vờ chính mình như con gà mái già nuôi con…

Tính tình Ishtar rất tốt, nhưng không có nghĩa là nó nghe lời, độc giác thú luôn dùng ánh mắt liên [ngươi] mẫn[1] [là] thần [tên] thánh [ngốc] đầy ôn nhu từ ái nhìn chủ nhân.

“…” – Tần Vân muốn phát điên – “Ngươi không thể cho ba ba chút mặt mũi nào sao?!”

Độc giác thú ưu nhã khép lại đôi cánh trắng muốt, nó dùng cái sừng xoắn ốc của mình cọ qua lòng bàn tay Tần Vân, hơi hơi nghiêng đầu, dưới lông mi kim sắc là cặp mắt màu lam mỹ lệ.

Tần Vân: “…” – Hắn đã triệt để tuyệt vọng với cái thế giới toàn xem mặt này a! Đẹp thành như vậy sao có thể không tha thứ được a! “Nó không muốn bay thì không bay cũng được.” – Mặc Xá Lý cơ hồ sủng nịch Ishtar đến không có nguyên tắc – “Có Trọng Diễm biết bay là đủ rồi.”

Tần Vân nhịn không được trợn trắng mắt, nói thầm một câu:

“Con hư tại mẹ.”

Mặc Xá Lý xem như không nghe thấy, vỗ vỗ thái dương Dẫn đường, thản nhiên nói:

“Chuẩn bị một chút đi, chúng ta nên trở về.”

Tần Vân không có hỏi vì sao lại về sớm, hắn biết rõ nỗi khó xử của Mặc Xá Lý, đột nhiên cảm giác tim mình mềm xốp như bông, từ sau lưng ôm siết lấy hoàng đế bệ hạ, trán dán lên bả vai đối phương.

“Không sao cả.” – Ngữ khí Tần Vân đầy nghiêm túc – “Ta sẽ bảo vệ sau lưng ngươi thật tốt, cứ yên tâm dựa vào ta là được.”

“…” – Mặc Xá Lý trầm mặc hồi lâu, mới nghiêng mặt hôn hôn thái dương Tần Vân, thản nhiên nói – “Hiếm khi nghe được ngươi nói được một câu lọt tai, Nội Các rốt cuộc xem như làm chuyện tốt một lần.”

Tần Vân: “…”

Mặc Xá Lý khởi động cánh phi cơ xám bạc cự đại, lúc đóng cửa cabin, Tần Vân lưu luyến nhìn thoáng qua cảnh sắc bên ngoài.

Dòng khí xoắn như lốc xoáy, bay lên thật cao, đại hải xanh thẳm tĩnh như mặt gương, phản chiếu màu trời cùng mây trắng.

“Ngươi có thể đặt tên cho tinh cầu này.” – Mặc Xá Lý thiết lập chế độ điều khiển tự động, dựa vào cửa cabin nhìn về phía Tần Vân – “Có nghĩ tới chưa?”

Tần Vân ngượng ngùng gãi đầu:

“Lấy tên của ngươi đặt… có phải rất buồn nôn hay không?”

“…” – Mặc Xá Lý hít sâu một hơi, cắn răng nói – “Nếu muốn cho ta kinh hỉ thì không cần phải nói ra!”

Tần Vân: “??” – Hắn có chút mờ mịt – “Không nói ra làm sao ngươi biết mà kinh hỉ? Ở trong lòng yên lặng gọi sao?”

Mặc Xá Lý: “…”

Tần Vân tiếp:

“Hơn nữa chúng ta làm qua dấu hiệu cuối cùng… ý thức cũng có thể tương thông a…”

Mặc Xá Lý giả vờ như mình đang bề bộn nhiều việc, mắc lái phi cơ đã được chuyển sang chế độ tự lái, nửa tiếng sau cũng không chịu để ý đến đối phương…

Còn chưa trở lại đế quốc, thủ đoạn lôi lệ phong hành của hoàng đế cũng đã lộ rõ, hoàng thất triệu tập hội nghị quốc hội, lấy tội danh phân liệt quốc thổ, phỉ báng thành viên hoàng thất,… quyết định hủy bỏ chức vụ Thủ tướng của Berlin phu nhân, Nội Các lấy Côn Tháp cầm đầu đoàn Dẫn đường cao cấp của học viện Averio tự nhiên không chịu để yên, cắn chặt chuyện Tần Vân là Dẫn đường cấp thấp đến chết cũng không buông.

Tần Vân rất muốn thả Ishtar ra hù bọn họ một phen, bất quá Mặc Xá Lý lại không đồng ý.

“Ta không phải vì ngươi là Thần cấp mới cùng ngươi kết hôn.” – Biểu tình hoàng đế lạnh lùng, nâng nâng cằm ý bảo Dẫn đường đeo huân chương lên cho mình – “Dù một đời này không khôi phục được, ta cũng sẽ lựa chọn ngươi.”

Tần Vân bất đắc dĩ chỉnh áo cho y:

“Phải phải, ta biết ngươi yêu ta, ta cũng yêu ngươi, bất quá…” –  Hắn nhìn Mặc Xá Lý – “Ngươi không hề nghĩ đến… tương lai nếu ta không thể khai thông cho ngươi, kết quả của ngươi sẽ thế nào sao? Tuổi tác càng tăng trưởng, khống chế ý thức vân càng thêm khó, có lẽ không đến 50, ngươi có thể sẽ…”

“Nếu thật sự đến thời điểm đó…” – Mặc Xá Lý đột ngột cắt lời hắn – “Ngươi sẽ ở bên cạnh ta sao?”

Biểu tình Tần Vân phức tạp nhìn y.

Mặc Xá Lý nâng mặt hắn lên, nhìn thẳng vào mắt đối phương, lại hỏi một lần:

“Ngươi sẽ ở bên cạnh ta sao?”

Tần Vân thở dài:

“Đương nhiên, ta đương nhiên sẽ ở bên cạnh ngươi, sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.”

“Vậy là đủ rồi.” – Lòng bàn tay khô ráo ấm áp lướt qua má Tần Vân – “Bất luận kết quả như thế nào, chỉ cần ngươi có thể ở bên cạnh ta, không có cái gì phải lo lắng.”

Berlin vẫn mặc bộ chính trang xám chì tỉ mỉ cẩn thận kia, trước mặt bà là giấy phán quyết, phía sau chỉ có ít ỏi vài thân tín ủng hộ.

Hoàng đế trẻ ngồi trên thủ vị cao cao, y nhìn thiết nương tử tuổi đã qua bán trăm, vừa là đối thủ, cũng là ân sư của mình.

“Từ hôm nay trở đi, Nội Các sẽ được tái thiết lại, Quân bộ sẽ cố định chọn lựa nhân tài từ học viện Averio để bồi dưỡng phục vụ tiền tuyến hoặc làm nguồn dự trữ cho quan chỉ huy, chuẩn bị cho cuộc chiến với Olympus.” – Lâm Đống Lương đọc đến đây, hơi dừng một chút, nhìn về phía Côn Tháp – “Người phụ trách bên học viện sẽ đổi thành Dẫn đường Thẩm Trác Phàm, mong ngài nhanh chóng chuyển giao công tác cho cậu ấy.”

Vẻ mặt Côn Tháp rất khó coi, tựa hồ vô cùng tức giận bất bình với kết quả này, ông ta thì thầm vài câu với Berlin, ánh mắt bà lúc này thì lại dừng trên người người đang đứng cạnh Mặc Xá Lý.

Mái tóc ngân bạch của Bích Ty như nguyệt quang phủ lên hai vai nàng, nàng xa xa đối diện Berlin, ánh mắt có gợn sóng, nhưng tuyệt không sợ hãi.

Lâm Đống Lương trần thuật xong câu cuối cùng, lại hỏi:

“Còn nghi vấn nào nữa không?”

Những lời này xem như vô nghĩa, quốc hội lần đầu tiên thông qua trưng cầu dân ý phán quyết chuyện này, tỉ lệ người duy trì hoàng thất vượt xa xa Nội Các, sức mạnh của dân chúng bình thường cộng lại tự nhiên là không thể khinh thường.

Berlin đứng lên, hơi hơi gật đầu với Mặc Xá Lý:

“Ta chỉ hi vọng sau này bệ hạ sẽ biết cái gì là hối hận.”

Thẩm Trác Phàm nhíu mày, hắn vừa định phản bác lại nghe thấy hoàng đế chẩm rãi mở miệng:

“Đế quốc sẽ không gạt bỏ công tích trước đây của phu nhân. Khi Olympus tự lập liên minh, đế quốc gặp phải nguy cơ lớn nhất, chính là xói mòn nhân tài, mà nhờ cố gắng của ngài, học viện Dẫn đường Averio mới không bị thương tổn.” – Y dừng một chút, nhìn về phía Berlin, biểu tình trên mặt bà lúc này có vẻ nghi hoặc.

“Nhưng ngài tựa hồ đã quên, ngài là lấy thân phận gì làm được điều đó.” – Mặc Xá Lý đứng lên, đem giấy phán quyết đưa cho Berlin ký tên, mặt không chút biểu cảm nói – “Dù có là người thường vẫn có thể đạt được chức vị quan trọng như thủ tướng, vì đế quốc cống hiến hết mình, nhưng cuối cùng ngài lại tự mình đeo vào gông xiềng.”

Mặc Xá Lý lãnh đạm nói:

“Thành tựu ngài đạt được, hết thảy đều không có quan hệ gì đến gene của ngài, nhưng ngài bây giờ lại để cho những thứ xa vời viển vông che mắt.”

Hoàng đế bệ hạ nhìn gương mặt thương lão khô héo của thiết nương tử đầy thương hại:

“Ngài hiện tại cảm thấy hối hận sao, phu nhân?”

Bởi vì từng thụ qua ân sư quan tâm, Lâm Đống Lương vẫn rất tôn trọng Côn Tháp, nhưng lão nhân hiển nhiên không hề nghĩ như vậy.

Mai kia ngã xuống, trong lòng Côn Tháp sinh ra cảm giác thua kém, ông ta không cho phép  bất kỳ kẻ nào đụng vào, cường ngạnh thẳng thắt lưng.

“Để một Dẫn đường cấp thấp làm vương  hậu?” – Biểu tình Côn Tháp đầy trào phúng mà phẫn nộ – “Đế quốc một ngày nào đó rồi cũng sẽ xong đời!”

Lâm Đống Lương bởi vì có Mặc Xá Lý dặn dò, cho nên cố nén không nói ra lời thật, Côn Tháp cho rằng ông ta đã chọc trúng chỗ đau của đối phương, cơ hồ không hề bận tâm thân phận nữa, xổ hết lời trong lòng ra:

“Thần cấp Dẫn đường Olympus, Polly, người nào chẳng so với phế vật kia mạnh hơn? Mắt Mặc Xá Lý mù rồi sao? Chính người như y mới làm đế quốc mất mặt!”

Thần sắc Lâm Đống Lương trầm xuống, hắn đang muốn nói gì đó, thấy Tần Vân từ nơi xa đi tới, đối phương đương nhiên cũng nghe được lời của Côn Tháp.

“Côn Tháp giáo thụ.” – Tần Vân cười chào hỏi – “Chúc mừng ngài về hưu.”

Côn Tháp hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Tần Vân khinh thường như nhìn một con kiến, ngay cả đáp lời cũng lười.

Ngược lại, Lâm Đống Lương thì cung kính hành lễ:

“Vương hậu điện hạ.”

Côn Tháp châm chọc nhìn hai người:

“Đừng diễn trò, ta sẽ không thừa nhận ngươi, lại càng không hành lễ với một Dẫn đường cấp thấp, đây nhất định là nằm mơ.”

Tần Vân thu hồi tiếu ý, hắn vốn cao hơn Côn Tháp không ít, lúc này mặt lạnh như băng từ trên cao nhìn xuống ông ta:

“Ta cũng không tính toán nhận.”

Côn Tháp cau mày: “?”

Tròng trắng mắt Tần Vân chậm rãi nhiễm lên một tầng kim sắc, cường đại tinh thần lực phô thiên cái địa sôi trào, sua lưng hắn đột nhiên xuất hiện một con độc giác thú tuyết trắng, tông mao kim sắc cơ hồ buông dài chạm đất.

Ishtar vừa tình ngủ, nó mở ra song đồng lam sắc, cao ngạo ngẩng cái cổ thon dài lên, ánh mắt thanh lãnh nhìn chằm chằm Côn Tháp.

“Đứng vững vàng a, đừng ngã.” – Tần Vân buồn cười nhìn thân hình đối phương run rẩy lên – “Hoàng thất luôn chú ý tính công bình, ngài đích xác không cần hành lễ với ta, chúc ngài về hưu vui vẻ, giáo thụ.”

Côn Tháp: “…”

[1] Liên mẫn là thương xót, nhân từ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện