Hành lang phòng thí nghiệm ẩm ướt âm u, Tần Vân vừa đi vừa nhịn không được mà hít ngửi tin tức tố Mặc Xá Lý lưu lại trên người mình, vài thủ vệ đều không hề hoài nghi thân phận “Lính gác” của hắn, liếc nhìn số hiệu một cái liền thả hắn đi qua.

Giày lính đạp trên mặt đất vang lên thanh âm “cộp cộp”, giữa hành lang vắng nghe có vẻ chói tai. Tần Vân đè thấp vành nón, chậm rãi nhìn trộm qua một lại một cửa sổ, vẻ mặt hắn buộc chặt, thật cẩn thận mở rộng lưới tư duy.

Đến khi sắp đi đến cuối thì có người cản hắn lại.

“Hôm nay sao lại chậm như vậy?” – Người đến là Lính gác, miệng đầy oán giận đẩy đẩy lưng Tần Vân – “Gian cuối cùng trong kia, nhanh đưa vào đi.”

Tần Vân hàm hồ gật đầu, hắn bị đẩy đến có chút lảo đảo, vội vàng bước nhanh lên vài bước lấy cân bằng, thiếu chút nữa đụng thẳng vào trên cửa, may mắn cửa chỉ khép hờ.

Dùng khay cơm đẩy cửa ra, Tần Vân phát hiện đây là một gian phòng thí nghiệm vô cùng lớn, chỉ có hai điểu nhân đã hôn mê bị trói trong góc, nửa người dưới vết thương luy luy.

Vài Lính gác cường tráng đạt một thiếu niên gầy yếu lên đài thực nghiệm, một chút cũng không để ý tới đối phương gào thét giãy dụa.

“Ống châm đâu?” – Tần Vân nghe được một người trong số đó hỏi – “Thử xem có bài xích hay không…”

Đối phương tâm tình tựa hồ rất tốt, cười cười:

“Nghe nói máu của đám súc sinh này có tác dụng như thuốc kích dục đối với nhân loại?”

“Đừng đùa quá trớn.” – Một người khác dặn dò.

“Chỉ là tìm việc vui xem, sẽ không gây ra tai nạn chết người.”

Tần Vân cứng người đứng tại chỗ, khay ăn trong tay “bịch” một tiếng, rơi xuống đất…

Lam Chỉ nhìn thấy Lính gác đang đè mình đột nhiên ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự liền đình chỉ phản kháng, cậu ngốc ngốc ngửa đầu nhìn Tần Vân, lại kinh ngạc nhìn chằm chằm mặt đất:

“Bọn họ… chết sao?”

Tròng trắng mắt Tần Vân phiếm lên thiển kim sắc, hắn cởi áo phủ lên người thiếu niên:

“Không có, chỉ là bị thôi miên.” – Dừng một chút, hắn nhìn về phía Lam Chỉ – “Có thể đứng lên sao? Ta mang ngươi rời đi nơi này.”

Thiếu niên thử cố một phen, nản lòng nói:

“Không được… Chân không có sức…”

Tần Vân nhíu mày, cúi lưng đi qua, cánh tay vừa vòng qua lưng thiếu niên, xương bả vai đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, trong tay Lam Chỉ không biết khi nào thì nhiều ra một thanh chủy thủ ngưng tụ từ tinh thần lực.

Tần Vân đẩy mạnh cậu ra, kinh nộ nói:

“Ngươi là Dẫn đường?!”

Lam Chỉ không nói gì, chỉ quỷ dị cười cười, làm một thủ thế kỳ quái. Tần Vân còn chưa phục hồi tinh thần từ cơn đau, liền bị người bắt chéo hai tay sau lưng, mặt hướng về phía dưới, đập người vào trên đài thực nghiệm.

“…” – Tần Vân đau thiếu chút nữa không ngất xỉu đi, sắc mặt hắn tái nhợt, nhắm chặt mắt lại.

“Là Dẫn đường.” – Lính gác ấn hắn khẽ ngửi ngửi – “Làm qua dấu hiệu tinh thần.”

Tần Vân không lên tiếng, hắn bị Lam Chỉ nắm tóc kéo lên, bắt buộc phải ngẩng đầu:

“Lính gác của ngươi đâu?”

Không nhận được câu trả lời cũng nằm trong dự kiến, Lam Chỉ không ngại, cậu đứng lên, chỉ huy một Lính gác đang đứng khác:

“Đem vật đó lấy ra.”

Đối phương tựa hồ do dự, từ trong túi áo cầm ra một ống thuốc thử.

“Biết đây là cái gì sao?” – Lam Chỉ lắc lắc ống tiêm, cậu thò tay ấn động mạch cảnh Tần Vân – “Nói cho ta biết Lính gác của ngươi ở đâu?”

Tần Vân nắm chặt tay.

Lam Chỉ chậc chậc lắc đầu:

“Thật sự là đáng tiếc… Ngươi cư nhiên không thành lập dấu hiệu cuối cùng với người đó sao? Ngươi rõ ràng là cấp thấp…”

Hai mắt thiếu niên đột nhiên trợn to, cả người không thể khống chế mà run rẩy lên, Lính gác phát hiện tình hình không đúng vội vàng ôm lấy cậu, vừa quay đầu lại liền thấy Tần Vân không biết khi nào mở ra hai mắt, trong mắt là kim sắc nồng đậm như hóa thành thực thể chảy ra.

“Tiêm… tiêm vào…!” – Lam Chỉ liều mạng giành ra một tia ý thức thét to, ngay sau đó cậu giống như một con rối gỗ đứt dây, trong giây lát liền không còn sinh khí.

Kim sắc nơi đáy mắt Tần Vân chậm rãi rút đi, cả người hắn như vừa ở trong nước vớt ra, tóc mai ướt nhẹp dính bết trên gương mặt nhợt nhạt.

Lính gác ôm Lam Chỉ sắc mặt có chút khó coi:

“Chết não?… Ngươi làm như thế nào.”

Tần Vân giật giật môi, hắn đã không còn khí lực nói cái gì.

Lính gác nheo mắt, gã phải dùng chút lực mới rút ra được kim tiêm bị Lam Chỉ nắm chặt, sải bước về phía trước, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Tần Vân:

“Ngươi là Dẫn đường của người nọ.”

Ngữ khí gã vô cùng khẳng định, sau đó vươn tay đè cổ Tần Vân lại.

Ngay lúc kim tiêm lạnh lẽo dán vào cổ họng, Tần Vân theo bản năng run run, hắn cúi đầu, dư quang khóe mắt nhìn chất lỏng trong ống chậm rãi giảm bớt.

“Không còn kịp rồi.” – Một người khác hoảng sợ nói – “Người nọđến đây.”

Vừa dứt lời, một cái long trảo cự đại từ bên ngoài xốc tung toàn bộ mái nhà lên.

Tần Vân giãy dụa từ đài thực nghiệm bò lên, xương bả vai hắn ẩn ẩn đau đớn, thử vài lần mới lột được nhãn dán trên ống xuống, đợi đến khi thấy rõ được mặt chữ, Mặc Xá Lý đã xách kiếm đi đến trước mặt hắn.

Tần Vân trì độn chậm rãi ngẩng đầu, hoàng đế không nói một lời ôm chặt hắn vào trong ngực.

Thần phong lạnh lẽo từ mái nhà thổi vào phòng, Tần Vân run run vươn tay siết lấy lưng Mặc Xá Lý. Hắn buông ra bàn tay vốn đang nắm chặt, nhãn dán thuận theo chiều gió bị cuốn bay ra ngoài, lộn lộn mấy vòng mới từ xa xa hạ xuống, lộ ra mặt chữ.

Số đăng ký: Cấm dược cấp 1.

Tên: Thuốc hủy thần kinh não.

“Đi thôi.” – Mặc Xá Lý ôm đủ mới nâng ngang Tần Vân lên – “Chúng ta rời khỏi nơi này.” – Y nói, tĩnh tâm lại cẩn thận kiểm tra ngoại thương trên người đối phương – “Trên cổ là cái gì?”

Tần Vân thái độ không mấy để ý, có lệ trả lời:

“A, họ tiêm thuốc ức chế cho ta…”

“Tiêm thuốc ức chế cho một Dẫn đường cấp thấp như ngươi làm cái gì?” – Mặc Xá Lý nhíu mày, y vươn ngón tay đè lại lỗ kim – “Đau sao?”

Tần Vân há miệng thở dốc, hắn không biết nên trả lời thế nào.

Mặc Xá Lý quan sát vẻ mặt hắn:

“Đau đến thế sao?” – Y cúi đầu, dựa sát vào cổ Tần Vân – “Ta giúp ngươi liếm liếm…”

Tần Vân không nói lời nào, nắm chặt bả vai Mặc Xá Lý, chôn mặt vào hõm vai đối phương.

Mặc Xá Lý có chút đắc ý, lại làm bộ ghét bỏ nói:

“Lớn như vậy còn làm nũng.”

Tay lại đem người ôm chặt một chút.

Ngoài tòa nhà thí nghiệm đã vây quanh không thiếu điểu nhân và Lính gác, Mặc Xá Lý lại cũng không để vào mắt. Y ngồi trên lưng rồng, ý bảo Trọng Diễm trực tiếp công kích đệ nhị thể của điểu nhân trên không trung.

“Ngươi phụ trợ giúp Trọng Diễm mở đường, ta giải quyết đám người phía sau.” – Mặc Xá Lý rút ra trường kiếm, nâng ót Tần Vân cúi đầu hôn trụ môi đối phương.

Tần Vân chỉ hôn trong chốc lát, liền miễn cưỡng đẩy mặt hoàng đế ra, chật vật lau miệng:

“Đủ…”

Mặc Xá Lý không mấy cao hứng, lại ngại mặt mũi gọi người lại thân thân một ngụm, vì thế chỉ có thể căm giận hừ một tiếng, xách kiếm nhảy khỏi lưng rồng.

Tần Vân nhẹ nhàng thở ra, hắn run tay lấy trong bao thuốc kích phát ra, không chút do dự tiêm vào một mũi.

Nhưng tinh thần lực vẫn đang không ngừng khô kiệt.

Tần Vân cắn răng vươn ra xúc tu tư duy, dùng đến ống thuốc kích phát thứ hai.

Trọng Diễm phát ra long khiếu trầm thấp, Tần Vân khống chế xúc tu của mình phân liệt thành dạng võng, bao lại trước ngực cùng sau lưng cự long, thoạt nhìn tựa như một bộ khải giáp.

Hàng phòng thủ của Điểu nhân trên không trung bị Trọng Diễm hung hăng xé ra một chỗ hổng, cự dực đen huyền thế tới như mưa rền gió dữ, không gì không thể phá.

Tần Vân bóp nát một ống tiêm cuối cùng, trước mắt hắn một mảnh mơ hồ, hai bên cổ tay vết máu loang lổ.

Mặc Xá Lý đã chạy tới cạnh phi thuyền, trong khoang điều khiển, Chris vội vàng kéo tay cầm lên, Trọng Diễm nhanh nhẹn hạ xuống, Mặc Xá Lý mở ra hai tay ôm lấy Tần Vân, tại một khắc cửa cabin sắp đóng kín, nháy mắt lăn vào bên trong.

======================

P/S: Đã đến đoạn ngược nhoe =3=

Xì poi:

“Bọn họ đến cùng tiêm cho ngươi cái gì?”

“…Không có gì.” – Tần Vân yếu ớt lảng tránh, hắn giả vờ nhìn chung quanh một vòng, đổi đề tài nói – “Trọng Diễm đâu”

Trong nháy mắt đó, hắn nhìn thấy biểu tình Mặc Xá Lý cơ hồ như phá vỡ.

“Nó ngay tại bên chân ngươi, ngươi nhìn không thấy sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện