Thẩm Trác Phàm là loại học sinh tiêu biểu đứng ở đỉnh kim tự tháp tại học viện Averio, truyền thuyết kể rằng trước khi tốt nghiệp y đã xem hết toàn bộ sách báo kĩ năng về Dẫn đường trong học viện, đối với tinh thần lực, tư duy xúc tu và khống chế ý thức thực hiện vô cùng thuận buồm xuôi gió.
“Thôi miên ý thức là phần vô cùng trọng yếu, tuy rằng đối với Dẫn đường mà nói, đây được xem là cấm thuật, nhưng ta cảm giác rất hữu dụng.” – Thẩm Trác Phàm tận tình khuyên bảo, mở lớp bổ túc cho Tần Vân – “Dẫn đường thậm chí còn có thể thôi miên bản thân, đương nhiên ta chưa chứng thực qua, nghe nói chỉ có Thần cấp mới làm được.”
Tần Vân hồ nghi nhìn y một cái:
“Nói vậy, ngươi đã từng thôi miên Lính gác?”
Thẩm Trác Phàm:
“…Tuy rằng là học tra (chỉ mấy đứa ngu lâu dốt bền khó đào tạo =))), bất quá khả năng bà tám của ngươi rất lợi hại.”
“Kỳ thực, chuyện này cũng không khó đoán.” – Tần Vân nhún vai – “Ta cũng không ngốc… lấy cho ngươi cân bằng tề suốt 2 năm trời, chỉ có Dẫn đường làm qua dấu hiệu cuối cùng mới có phát tình kì mỗi tháng.”
Tần Vân ngó trộm sắc mặt Thẩm Trác Phàm:
“Ngô… ngươi vì cái gì lại rời xa Lính gác của ngươi?”
“…” – Thẩm Trác Phàm trầm mặc trong chốc lát, bình tĩnh nói – “Vì bảo hộ hắn.”
Tần Vân khó hiểu:
“Khiến hắn quên ngươi… là có thể bảo hộ hắn?”
“Kỳ thực ta cũng không biết.” – Thẩm Trác Phàm thở dài, lại giống như đang cười nhạo chính mình – “Có lẽ ta mới là kẻ nhát gan… bất luận thế nào, là ta buông tay hắn trước.”
Mặc Xá Lý trở lại thư phòng liền gặp Dẫn đường nhà mình một tay nâng cằm mà ngẩn người, trước mặt hắn là một cặp tai chuột Mickey mới đính pha lê được một nửa, cái nhíp trong tay còn xoay qua xoay lại.
“Ngươi suy nghĩ cái gì?” – Mặc Xá Lý cởi bỏ cổ áo chế phục (trang phục mặc lúc lâm triều hay nghị sự, nói chung là trong những dịp lễ nghi trang trọng) cùng bao tay, tùy ý ném lên giường, nhíu mày nói – “Đừng làm cho Trọng Diễm loại kiểu dáng này, ngươi muốn nó cả ngày mang theo cái lỗ tai nực cười này sao?”
“…” – Tần Vân câm lặng – “Ta thấy nó thật sự rất thích… ngẫu nhiên mang một chút lại không vấn đề gì.”
Sắc mặt Mặc Xá Lý không dễ nhìn chút nào, y nói thầm một câu:
“Phụ nữ thật thích chiều con lung tung.”
Tần Vân nghe không rõ lắm:
“Ân?”
“Muốn làm thì làm nhanh lên.” – Mặc Xá Lý không kiên nhẫn – “Chúng ta hôm nay phải đi một nơi khác.”
“Nga!” – Tần Vân nhanh chóng thu thập đồ đạc – “Vậy thì đi thôi.”
Mặc Xá Lý hỏi:
“Ngươi không làm cho xong sao?”
Tần Vân đắc ý nói:
“Không sao cả, trên đường làm cũng được, kĩ thuật của ta hiện giờ rất tốt!”
Mặc Xá Lý một bên điều khiển phi cơ, một bên chịu đựng Tần Vân đem pha lê vụn bày từng đống trên đài điều khiển, mà người kia cư nhiên còn có tâm tư nói đùa:
“Kỳ thực ngươi có từng suy xét qua chuyện đem pha lê gắn lên phi cơ sao? Như vậy thả Trọng Diễm ra cùng nhau bay, nó nhất định sẽ vô cùng cao hứng!”
Mặc Xá Lý trực tiếp bị tức đến phì cười:
“Ngươi cảm giác hoàng đế sẽ dùng một cái phi cơ sáng lóa đi ra ngoài?!”
Tần Vân tự động hư cấu một chút:
“Cũng không phải không thể a… kim quang lòe lòe quý khí bức người, hoàng gia thổ hào kim phi cơ!”
Mặc Xá Lý: “…”
Sắp đính xong đầu chuột Mickey, Tần Vân mới giật mình hỏi Mặc Xá Lý:
“Chúng ta đây là muốn đi đâu?”
Hoàng đế bệ hạ nhìn đến 2 cái tai chuột Mickey sáng lấp lánh kia liền đau đầu, tức giận nói:
“Phủ đệ của Garcia đại công.”
Tần Vân trừng mắt nhìn y:
“Đó không phải là đối thủ đáng gờm nhất của ngươi sao…”
Mặc Xá Lý mặt đen thui:
“Ngươi lại nghe ai nói?”
Tần Vân:
“Trên mạng viết như vậy a… Ngươi không xem Toàn Vũ Trụ 818 sao? Cái gì bảng xếp hạng các Thiết Nương Tử nơi chính đàn (diễn đàn chính trị), Tristana Ryan tướng quân xa xa dẫn đầu đâu. Còn có chuyện không thể nói ra của Quốc Vụ Khanh cùng Scart tướng quân… Bất quá lượt truy cập cao nhất vẫn là phóng sự giữa bạo quân cùng Garcia công tước, trăm năm chính trị phong vân, tương ái tương sát.”
Mặc Xá Lý: “…”
“Trên Taobao vũ trụ còn bán cháy hàng mặt nạ của ngươi.” – Tần Vân phóng đại ảnh chụp cửa hàng đưa Mặc Xá Lý xem – “Có phải làm giả giống như đúc không?”
Mặc Xá Lý vừa nhìn thoáng qua thiếu chút nữa tức giận đến bạo tẩu:
“…Bọn họ sao lại không biết xấu hổ mà dám nói giống như đúc!? Long văn trang trí là do chính tay ta tự mình thiết kế!! Đây là xâm phạm bản quyền! Xâm phạm bản quyền!!!”
Garcia gia tộc có thể nói là quý tộc cuối cùng của đế quốc. Lão Garcia đại công cũng không vừa mắt Hạ Lộ đế vương yếu nhược, càng có khuynh hướng Nội Các chấp chính. Công Tước đại nhân nắm giữ một nửa quân lực đế quốc lúc bấy giờ, có hắn ủng hộ, Nội Các có thể nói là quyền khuynh triều dã. Cho đến khi Mặc Xá Lý đăng cơ, lão Garcia đã biến thành tiểu Garcia.
Arthur Garcia, kế thừa thủ đoạn mạnh mẽ từ lão Garcia, tính tình lại so với phụ thân lại càng hỉ nộ vô thường, lãnh khốc tàn bạo, hệt như tinh thần hệ của gia tộc họ – tàn bạo sư (sư là sư tử).
Không thể không nói, Arthur khiến Mặc Xá Lý gặp không ít phiền toái. Cường đại binh quyền, lại tùy hứng không nghe mệnh lệnh, tuy nói vẫn chưa biểu hiện dã tâm về phương diện chính trị, nhưng vẫn giống như phụ thân hắn, càng thêm nghiêng về Nội Các.
“Ta nhớ rõ khi tấn công D tinh, Garcia Công Tước có xuất binh… Tuy rằng Nội Các phản đối.” – Tần Vân nhớ lại – “Hắn hiện tại khuynh hướng hoàng thất sao?”
“Không, Arthur chỉ là trung lập.” – Mặc Xá Lý trên mặt lộ vẻ khinh thường – “Hắn hai năm nay sống so với chết cũng không khác gì mấy. Bất quá, hắn có thù với Berlin, chỉ cần Berlin phản đối, hắn đều sẽ duy trì, ngây thơ như con nít.”
Tần Vân 囧 囧: “Sao có thể?”
Mặc Xá Lý nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
“Dẫn đường của hắn xảy ra chuyện. Vì không để tên kia bị phá vỡ tinh thần, Dẫn đường nhà hắn tựa hồ cấy ý thức thôi miên lên người hắn, khiến Arthur quên y đi. Nhưng làm qua dấu hiệu cuối cùng sao có thể muốn quên là quên, Arthur dù không nhớ rõ y, cũng sẽ không quên mất là ai hại ái nhân của mình.”
Tần Vân nhíu mày, hắn nhớ tới vị Thiết Nương Tử cường thế kia:
“Nhưng là Berlin phu nhân vì cái gì phải hại Dẫn đường của Công Tước đâu?”
Mặc Xá Lý châm chọc cười cười:
“Đương nhiên vì hắn dao động chính quyền của Nội Các. Trừ hôn nhân chính trị, binh quyền mà Garcia nắm giữ cũng là căn cơ giúp Nội Các cầm chính (nắm quyền) nhiều năm. Ái nhân của Arthur là học đệ của Lâm Đống Lương, ngươi cảm giác hắn sẽ thiên hướng ai?”
Giữa Lính gác cùng Dẫn đường đã hoàn thành dấu hiệu cuối cùng có 100% tín nhiệm cùng thần phục, từ tư tưởng đến hành vi đều lấy đối phương làm đầu, tôn trọng cùng ảnh hưởng lẫn nhau, đạt đến trạng thái hòa hợp hoàn hảo nhất.
“Ái nhân Arthur tín nhiệm hoàng thất, Arthur tự nhiên cũng lấy y làm trọng. Nội Các phát hiện mình sắp bị đục khoét nền tảng, như thế nào có thể nhẫn được?” – Mặc Xá Lý đầy lạnh lùng – “Berlin thậm chí ngay từ đầu đã tính toán khiến Arthur phá vỡ tinh thần, mất đi binh quyền. Đáng tiếc Dẫn đường của hắn cũng không phải đèn cạn dầu (người vô dụng). Thôi miên ý thức vốn là cấm thuật, nguy hiểm cho bản thân y cũng không nhỏ, y có thể làm đến bước này, đã hoàn toàn không để ý khả năng sống sót.”
Tần Vân trầm mặc hồi lâu, nhịn không được hỏi:
“Vậy y cuối cùng thế nào… chết sao?”
Mặc Xá Lý lắc đầu:
“Không biết… nhưng dù không chết, năng lực Dẫn đường cũng không còn. Kết quả cuối cùng của Dẫn đường bị tiêm vào thuốc hủy diệt thần kinh chỉ có một.”
Thuốc hủy diệt thần kinh tương đương với án tử hình dành cho Dẫn đường. Bởi vì ╙Luật vũ trụ bảo hộ Dẫn đường╜ tồn tại, Dẫn đường phạm trọng tội tuy rằng sẽ không bị xử cực hình về thể xác, nhưng sẽ bị cưỡng chế tiêm vào thuốc hủy diệt thần kinh, vĩnh viễn mất đi năng lực Dẫn đường. Dẫn đường không bị dấu hiệu thì không khác gì người bình thường, mà Dẫn đường đã làm qua dấu hiệu cuối cùng thì sẽ dị thường thống khổ, không thể trấn an Lính gác của mình, thân thể vẫn sẽ bị tin tức tố Lính gác lưu lại mà bị bắt phát tình mỗi tháng, trơ mắt nhìn Lính gác của mình phá vỡ tinh thần, cuối cùng bản thân mình cũng hậm hực mà chết.
“Vài năm nay Arthur vẫn dựa vào cân bằng tề ức chế nóng nảy, nhưng tình huống ngày càng không lạc quan.” – Mặc Xá Lý hạ cánh phi cơ ngoài phủ công tước – “Hắn thật sự nên cảm tạ Dẫn đường nhà mình, cuối cùng cư nhiên hạ ý thức thôi miên lên người hắn, bằng không hiện tại liền không chỉ đơn giản là ức chế cuồng táo mà thôi.”
Mặc Xá Lý lãnh khốc khinh thường nói:
“Lính gác không thể bảo hộ Dẫn đường của mình, tuyệt đối chính là phế vật.”
Tần Vân:
“Nhân gia bị bổng đả uyên ương (bị ép chia ly) đã thực đáng thương, bệ hạ ngươi liền không thể có chút lòng đồng tình nào sao?!”
Phủ công tước cũng không nhỏ hơn hoàng cung bao nhiêu, nếu không phải có Mặc Xá Lý phía trước dẫn đường, Tần Vân đại khái sẽ mất mặt giống lần đầu tiên vào cung.
Quản gia trong phủ là một nam hài phổ thông trẻ tuổi, Tần Vân nhìn thấy cậu lần đầu tiên liền cảm giác có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra là giống ai.
Mặc Xá Lý gật gật đầu nói:
“Đã lâu không gặp, Kha Thanh.”
Kha Thanh cười cười:
“Bệ hạ ngài thật sự là quá khách khí.” – Cậu nhìn về phía Tần Vân, cung kính cúi người – “Hoan nghênh ngài, Tần tiên sinh.”
Tần Vân vội vàng đáp lễ, hắn nhìn chằm chằm mặt đối phương, vẫn nghĩ hoài không ra.
“Ngươi có phải cảm giác cậu ta giống ai đó hay không?” – Trên đường đến hậu hoa viên, Tần Vân nhịn không được hỏi Mặc Xá Lý – “Gương mặt này cũng quá đại chúng (mặt bình thường, nhìn là quên) đi…”
Mặc Xá Lý trợn trắng mắt nhìn hắn:
“Không phải đại chúng, ngươi không phát hiện trong phủ này, chỉ cần là nam đều có chung một khuôn mặt sao.”
Tần Vân hoảng sợ, hắn lấm lét nhìn chung quanh, phát hiện cư nhiên đúng là thật! Mặc Xá Lý hừ lạnh nói:
“Tuy nói quên mất người kia, nhưng trong tiềm thức vẫn là có ma chướng. Dòng họ Garcia này, hai chữ “cố chấp” đã khắc sâu trong họ, đến tận linh hồn.”
“Thôi miên ý thức là phần vô cùng trọng yếu, tuy rằng đối với Dẫn đường mà nói, đây được xem là cấm thuật, nhưng ta cảm giác rất hữu dụng.” – Thẩm Trác Phàm tận tình khuyên bảo, mở lớp bổ túc cho Tần Vân – “Dẫn đường thậm chí còn có thể thôi miên bản thân, đương nhiên ta chưa chứng thực qua, nghe nói chỉ có Thần cấp mới làm được.”
Tần Vân hồ nghi nhìn y một cái:
“Nói vậy, ngươi đã từng thôi miên Lính gác?”
Thẩm Trác Phàm:
“…Tuy rằng là học tra (chỉ mấy đứa ngu lâu dốt bền khó đào tạo =))), bất quá khả năng bà tám của ngươi rất lợi hại.”
“Kỳ thực, chuyện này cũng không khó đoán.” – Tần Vân nhún vai – “Ta cũng không ngốc… lấy cho ngươi cân bằng tề suốt 2 năm trời, chỉ có Dẫn đường làm qua dấu hiệu cuối cùng mới có phát tình kì mỗi tháng.”
Tần Vân ngó trộm sắc mặt Thẩm Trác Phàm:
“Ngô… ngươi vì cái gì lại rời xa Lính gác của ngươi?”
“…” – Thẩm Trác Phàm trầm mặc trong chốc lát, bình tĩnh nói – “Vì bảo hộ hắn.”
Tần Vân khó hiểu:
“Khiến hắn quên ngươi… là có thể bảo hộ hắn?”
“Kỳ thực ta cũng không biết.” – Thẩm Trác Phàm thở dài, lại giống như đang cười nhạo chính mình – “Có lẽ ta mới là kẻ nhát gan… bất luận thế nào, là ta buông tay hắn trước.”
Mặc Xá Lý trở lại thư phòng liền gặp Dẫn đường nhà mình một tay nâng cằm mà ngẩn người, trước mặt hắn là một cặp tai chuột Mickey mới đính pha lê được một nửa, cái nhíp trong tay còn xoay qua xoay lại.
“Ngươi suy nghĩ cái gì?” – Mặc Xá Lý cởi bỏ cổ áo chế phục (trang phục mặc lúc lâm triều hay nghị sự, nói chung là trong những dịp lễ nghi trang trọng) cùng bao tay, tùy ý ném lên giường, nhíu mày nói – “Đừng làm cho Trọng Diễm loại kiểu dáng này, ngươi muốn nó cả ngày mang theo cái lỗ tai nực cười này sao?”
“…” – Tần Vân câm lặng – “Ta thấy nó thật sự rất thích… ngẫu nhiên mang một chút lại không vấn đề gì.”
Sắc mặt Mặc Xá Lý không dễ nhìn chút nào, y nói thầm một câu:
“Phụ nữ thật thích chiều con lung tung.”
Tần Vân nghe không rõ lắm:
“Ân?”
“Muốn làm thì làm nhanh lên.” – Mặc Xá Lý không kiên nhẫn – “Chúng ta hôm nay phải đi một nơi khác.”
“Nga!” – Tần Vân nhanh chóng thu thập đồ đạc – “Vậy thì đi thôi.”
Mặc Xá Lý hỏi:
“Ngươi không làm cho xong sao?”
Tần Vân đắc ý nói:
“Không sao cả, trên đường làm cũng được, kĩ thuật của ta hiện giờ rất tốt!”
Mặc Xá Lý một bên điều khiển phi cơ, một bên chịu đựng Tần Vân đem pha lê vụn bày từng đống trên đài điều khiển, mà người kia cư nhiên còn có tâm tư nói đùa:
“Kỳ thực ngươi có từng suy xét qua chuyện đem pha lê gắn lên phi cơ sao? Như vậy thả Trọng Diễm ra cùng nhau bay, nó nhất định sẽ vô cùng cao hứng!”
Mặc Xá Lý trực tiếp bị tức đến phì cười:
“Ngươi cảm giác hoàng đế sẽ dùng một cái phi cơ sáng lóa đi ra ngoài?!”
Tần Vân tự động hư cấu một chút:
“Cũng không phải không thể a… kim quang lòe lòe quý khí bức người, hoàng gia thổ hào kim phi cơ!”
Mặc Xá Lý: “…”
Sắp đính xong đầu chuột Mickey, Tần Vân mới giật mình hỏi Mặc Xá Lý:
“Chúng ta đây là muốn đi đâu?”
Hoàng đế bệ hạ nhìn đến 2 cái tai chuột Mickey sáng lấp lánh kia liền đau đầu, tức giận nói:
“Phủ đệ của Garcia đại công.”
Tần Vân trừng mắt nhìn y:
“Đó không phải là đối thủ đáng gờm nhất của ngươi sao…”
Mặc Xá Lý mặt đen thui:
“Ngươi lại nghe ai nói?”
Tần Vân:
“Trên mạng viết như vậy a… Ngươi không xem Toàn Vũ Trụ 818 sao? Cái gì bảng xếp hạng các Thiết Nương Tử nơi chính đàn (diễn đàn chính trị), Tristana Ryan tướng quân xa xa dẫn đầu đâu. Còn có chuyện không thể nói ra của Quốc Vụ Khanh cùng Scart tướng quân… Bất quá lượt truy cập cao nhất vẫn là phóng sự giữa bạo quân cùng Garcia công tước, trăm năm chính trị phong vân, tương ái tương sát.”
Mặc Xá Lý: “…”
“Trên Taobao vũ trụ còn bán cháy hàng mặt nạ của ngươi.” – Tần Vân phóng đại ảnh chụp cửa hàng đưa Mặc Xá Lý xem – “Có phải làm giả giống như đúc không?”
Mặc Xá Lý vừa nhìn thoáng qua thiếu chút nữa tức giận đến bạo tẩu:
“…Bọn họ sao lại không biết xấu hổ mà dám nói giống như đúc!? Long văn trang trí là do chính tay ta tự mình thiết kế!! Đây là xâm phạm bản quyền! Xâm phạm bản quyền!!!”
Garcia gia tộc có thể nói là quý tộc cuối cùng của đế quốc. Lão Garcia đại công cũng không vừa mắt Hạ Lộ đế vương yếu nhược, càng có khuynh hướng Nội Các chấp chính. Công Tước đại nhân nắm giữ một nửa quân lực đế quốc lúc bấy giờ, có hắn ủng hộ, Nội Các có thể nói là quyền khuynh triều dã. Cho đến khi Mặc Xá Lý đăng cơ, lão Garcia đã biến thành tiểu Garcia.
Arthur Garcia, kế thừa thủ đoạn mạnh mẽ từ lão Garcia, tính tình lại so với phụ thân lại càng hỉ nộ vô thường, lãnh khốc tàn bạo, hệt như tinh thần hệ của gia tộc họ – tàn bạo sư (sư là sư tử).
Không thể không nói, Arthur khiến Mặc Xá Lý gặp không ít phiền toái. Cường đại binh quyền, lại tùy hứng không nghe mệnh lệnh, tuy nói vẫn chưa biểu hiện dã tâm về phương diện chính trị, nhưng vẫn giống như phụ thân hắn, càng thêm nghiêng về Nội Các.
“Ta nhớ rõ khi tấn công D tinh, Garcia Công Tước có xuất binh… Tuy rằng Nội Các phản đối.” – Tần Vân nhớ lại – “Hắn hiện tại khuynh hướng hoàng thất sao?”
“Không, Arthur chỉ là trung lập.” – Mặc Xá Lý trên mặt lộ vẻ khinh thường – “Hắn hai năm nay sống so với chết cũng không khác gì mấy. Bất quá, hắn có thù với Berlin, chỉ cần Berlin phản đối, hắn đều sẽ duy trì, ngây thơ như con nít.”
Tần Vân 囧 囧: “Sao có thể?”
Mặc Xá Lý nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
“Dẫn đường của hắn xảy ra chuyện. Vì không để tên kia bị phá vỡ tinh thần, Dẫn đường nhà hắn tựa hồ cấy ý thức thôi miên lên người hắn, khiến Arthur quên y đi. Nhưng làm qua dấu hiệu cuối cùng sao có thể muốn quên là quên, Arthur dù không nhớ rõ y, cũng sẽ không quên mất là ai hại ái nhân của mình.”
Tần Vân nhíu mày, hắn nhớ tới vị Thiết Nương Tử cường thế kia:
“Nhưng là Berlin phu nhân vì cái gì phải hại Dẫn đường của Công Tước đâu?”
Mặc Xá Lý châm chọc cười cười:
“Đương nhiên vì hắn dao động chính quyền của Nội Các. Trừ hôn nhân chính trị, binh quyền mà Garcia nắm giữ cũng là căn cơ giúp Nội Các cầm chính (nắm quyền) nhiều năm. Ái nhân của Arthur là học đệ của Lâm Đống Lương, ngươi cảm giác hắn sẽ thiên hướng ai?”
Giữa Lính gác cùng Dẫn đường đã hoàn thành dấu hiệu cuối cùng có 100% tín nhiệm cùng thần phục, từ tư tưởng đến hành vi đều lấy đối phương làm đầu, tôn trọng cùng ảnh hưởng lẫn nhau, đạt đến trạng thái hòa hợp hoàn hảo nhất.
“Ái nhân Arthur tín nhiệm hoàng thất, Arthur tự nhiên cũng lấy y làm trọng. Nội Các phát hiện mình sắp bị đục khoét nền tảng, như thế nào có thể nhẫn được?” – Mặc Xá Lý đầy lạnh lùng – “Berlin thậm chí ngay từ đầu đã tính toán khiến Arthur phá vỡ tinh thần, mất đi binh quyền. Đáng tiếc Dẫn đường của hắn cũng không phải đèn cạn dầu (người vô dụng). Thôi miên ý thức vốn là cấm thuật, nguy hiểm cho bản thân y cũng không nhỏ, y có thể làm đến bước này, đã hoàn toàn không để ý khả năng sống sót.”
Tần Vân trầm mặc hồi lâu, nhịn không được hỏi:
“Vậy y cuối cùng thế nào… chết sao?”
Mặc Xá Lý lắc đầu:
“Không biết… nhưng dù không chết, năng lực Dẫn đường cũng không còn. Kết quả cuối cùng của Dẫn đường bị tiêm vào thuốc hủy diệt thần kinh chỉ có một.”
Thuốc hủy diệt thần kinh tương đương với án tử hình dành cho Dẫn đường. Bởi vì ╙Luật vũ trụ bảo hộ Dẫn đường╜ tồn tại, Dẫn đường phạm trọng tội tuy rằng sẽ không bị xử cực hình về thể xác, nhưng sẽ bị cưỡng chế tiêm vào thuốc hủy diệt thần kinh, vĩnh viễn mất đi năng lực Dẫn đường. Dẫn đường không bị dấu hiệu thì không khác gì người bình thường, mà Dẫn đường đã làm qua dấu hiệu cuối cùng thì sẽ dị thường thống khổ, không thể trấn an Lính gác của mình, thân thể vẫn sẽ bị tin tức tố Lính gác lưu lại mà bị bắt phát tình mỗi tháng, trơ mắt nhìn Lính gác của mình phá vỡ tinh thần, cuối cùng bản thân mình cũng hậm hực mà chết.
“Vài năm nay Arthur vẫn dựa vào cân bằng tề ức chế nóng nảy, nhưng tình huống ngày càng không lạc quan.” – Mặc Xá Lý hạ cánh phi cơ ngoài phủ công tước – “Hắn thật sự nên cảm tạ Dẫn đường nhà mình, cuối cùng cư nhiên hạ ý thức thôi miên lên người hắn, bằng không hiện tại liền không chỉ đơn giản là ức chế cuồng táo mà thôi.”
Mặc Xá Lý lãnh khốc khinh thường nói:
“Lính gác không thể bảo hộ Dẫn đường của mình, tuyệt đối chính là phế vật.”
Tần Vân:
“Nhân gia bị bổng đả uyên ương (bị ép chia ly) đã thực đáng thương, bệ hạ ngươi liền không thể có chút lòng đồng tình nào sao?!”
Phủ công tước cũng không nhỏ hơn hoàng cung bao nhiêu, nếu không phải có Mặc Xá Lý phía trước dẫn đường, Tần Vân đại khái sẽ mất mặt giống lần đầu tiên vào cung.
Quản gia trong phủ là một nam hài phổ thông trẻ tuổi, Tần Vân nhìn thấy cậu lần đầu tiên liền cảm giác có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra là giống ai.
Mặc Xá Lý gật gật đầu nói:
“Đã lâu không gặp, Kha Thanh.”
Kha Thanh cười cười:
“Bệ hạ ngài thật sự là quá khách khí.” – Cậu nhìn về phía Tần Vân, cung kính cúi người – “Hoan nghênh ngài, Tần tiên sinh.”
Tần Vân vội vàng đáp lễ, hắn nhìn chằm chằm mặt đối phương, vẫn nghĩ hoài không ra.
“Ngươi có phải cảm giác cậu ta giống ai đó hay không?” – Trên đường đến hậu hoa viên, Tần Vân nhịn không được hỏi Mặc Xá Lý – “Gương mặt này cũng quá đại chúng (mặt bình thường, nhìn là quên) đi…”
Mặc Xá Lý trợn trắng mắt nhìn hắn:
“Không phải đại chúng, ngươi không phát hiện trong phủ này, chỉ cần là nam đều có chung một khuôn mặt sao.”
Tần Vân hoảng sợ, hắn lấm lét nhìn chung quanh, phát hiện cư nhiên đúng là thật! Mặc Xá Lý hừ lạnh nói:
“Tuy nói quên mất người kia, nhưng trong tiềm thức vẫn là có ma chướng. Dòng họ Garcia này, hai chữ “cố chấp” đã khắc sâu trong họ, đến tận linh hồn.”
Danh sách chương