Chỉ cần là người Mạc Đình Quân yêu, anh ấy sẽ cưng chiều? Nhan Tiểu Linh phì cười, tuy lời Nhữ Y nói là vậy, nhưng với những gì Tiểu Linh biết, Tiểu Linh sẽ không nghĩ đến một Mạc Đình Quân sẽ biết yêu thương chân quý thứ gì đó.
"Anh ta cũng biết yêu thương người khác sao? Tớ mới không dám tin."
Lăng Nhữ Y khẽ cười, cầm lên cốc rượu uống cạn, cổ họng đắng chát cay nồng.
"Chờ một chút..." Cô đứng dậy đi vào phòng ngủ, đến hộp tủ bàn làm việc của anh lấy quyển album của anh và chị đem ra cho Nhan Tiểu Linh xem.
Bởi vì Tiểu Linh không tin tưởng lời cô nói, một Mạc Đình Quân yêu thương cưng chiều người con gái của anh ấy.
"Xem đi."
Đặt quyển album trước mặt Tiểu Linh, Tiểu Linh ngạc nhiên ngơ ngác, tay mở ra quyển album, những hình ảnh hạnh phúc của Mạc tổng và một người con gái khác. Gương mặt Mạc tổng thời niên thiếu cùng nụ cười trên môi, gương mặt hạnh phúc mỹ mãn ôm lấy người con gái trong lòng, Tiểu Linh liền ngơ ngác.
"Người này là..."
Nhữ Y đáp khẽ "Chị của tớ, Lăng Nhữ Nhi."
Trước giờ Tiểu Linh chưa từng được nhìn thấy Nhữ Nhi, cô chỉ nghe Nhữ Y kể qua, rằng cô ấy là cô nhi được cha mẹ Lăng nhận nuôi, làm chị đỡ đầu cho Nhữ Y. Sau tiệc mừng thọ thì thầm lặng yêu đương với Mạc Đình Quân bốn năm, sau đó vì việc hôn ước của hai gia đình mới bại lộ.
Lần đầu nhìn thấy Lăng Nhữ Nhi, Tiểu Linh ngạc nhiên, bàn tay lật qua những tấm ảnh ngắm nhìn Mạc Đình Quân và Lăng Nhữ Nhi, quả thật hai người họ trong ảnh vô cùng hạnh phúc. Tấm ảnh nào cũng tươi cười đầy mãn nguyện, tấm ảnh nào cả hai cũng dính lấy nhau, tay nắm tay, tay níu tay.
Nhìn người đàn ông với ánh mắt dịu dàng trong ảnh cùng người con gái ấy, Nhan Tiểu Linh cuối cùng cũng hiểu câu nói vừa nãy của Nhữ Y.
Không phải anh ấy tàn độc với Nhữ Y, mà là vì dịu dàng của anh ấy không dành cho Nhữ Y.
Quả thật là vậy... Mạc Đình Quân có thể dịu dàng với mọi người, chỉ trừ Lăng Nhữ Y.
Tiểu Linh xem ảnh, dần dần đắm say vào những bức hình kia, trước mắt cô như hiện ra một dòng thời gian khác có hai người yêu nhau, dắt tay nhau đi trên những con đường đầy hoa, người con gái xinh đẹp được bảo vệ trong lòng chàng thiếu niên ấm áp. Một tình yêu đẹp đến mức khiến người ta ghen tị, không khỏi suýt xoa lồng ngực.
"Thì ra... Mạc tổng đã từng hạnh phúc như vậy."
Lăng Nhữ Y cười trừ, nụ cười không có vui vẻ, chỉ có chua xót đáp.
"Ừ... Hạnh phúc đó đều bị tớ phá nát cả rồi, cậu nghĩ thử xem, tớ có đáng trách không chứ? Nếu là cậu... Cậu cũng sẽ hận tớ đến tận cùng như vậy thôi."
Nhan tiểu Linh im lặng, bàn tay lật sang những trang album, lật đến trang cuối cùng của album là một bức ảnh có rất nhiều người, trang trí bên trong ảnh giống như một bữa tiệc. Nhan Tiểu Linh nheo mày, nhìn kỹ vào tấm ảnh, nhìn thấy cô gái quen mặt, Tiểu Linh há hốc kéo tấm ảnh đó ra khỏi trang album.
"Nhữ Y Nhữ Y, cái này là cậu đúng không, cậu đứng cạnh Mạc tổng này."
Lăng Nhữ Y đang trầm ngâm, tiếng gọi có phần hớn hở của Tiểu Linh đánh tỉnh cô, cô nhìn vào tấm ảnh trên tay Tiểu Linh. Lăng Nhữ Y cũng ngỡ ngàng, quyển album này ngày hôm đó cô chưa xem hết, cho nên cũng chưa xem đến tấm ảnh đó.
Đôi mắt tròn xoe mở to lên, Lăng Nhữ Y hướng lại gần tấm ảnh, đó là một bức ảnh gia đình chụp trong tiệc mừng thọ, trong ảnh có đầy đủ mọi người, Lăng Nhữ Y đứng ở tay trái của Mạc Đình Quân, hai vai chạm nhau, cả hai đều nhìn ống kính vui vẻ tươi cười.
"Ôi trời đất, anh ta còn giữ ảnh của hai người mà" Nhan Tiểu Linh giống như nhìn thấy thứ khủng khiếp mà kinh hô. Lăng Nhữ Y vội lắc đầu, đáp lại ngay.
"Hai người cái gì mà hai người, cậu không thấy đây là ảnh gia đình à?"
Có rất nhiều người nha, đâu có hai người.
"Nhưng trong ảnh này không có cô Nhữ Nhi kia chứ bộ, cậu nhìn coi, chỉ toàn là người lớn với hai người, anh ta lại còn giữ ảnh của hai người trong album ảnh của anh ta và Nhữ Nhi nữa."
Lăng Nhữ Y không nghĩ gì nhiều, chắc hẳn là anh chỉ tiện tay cho vào, dù sau lúc trước quan hệ của hai người rất tốt, lúc chưa xảy ra chuyện anh đối với cô vô cùng tốt, việc giữ ảnh của nhau là chuyện bình thường.
Nhữ Y giải đáp "Khi chưa xảy ra chuyện thì tớ và anh ấy có quan hệ rất tốt, đều là con của hai trưởng bối thân hữu nên cũng hay gặp mặt mà, quan hệ khi đó rất tốt, giữ ảnh cũng chỉ là chuyện thường."
"Hừ..." Nhan Tiểu Linh hụt hẫng đặt lại tấm ảnh về vị trí cũ, gương mặt lộ ra chán chường "Cậu thật là... Không có suy nghĩ gì hết sao? Tớ còn đang mong anh ta có ý tốt gì đó với cậu mà giữ nó đấy, thật là cục hứng mà."
Nhan Tiểu Linh trả lại bức ảnh vào trang album, cô cũng đã lật đến trang cuối cùng, một phong bì màu giấy cũ nằm giữa trang cuối cùng và trang bìa cuốn album. Nhan Tiểu Linh đang chán chường liền ngạc liên lần nữa, đôi mắt nhìn phong bì giống như một bức thư.
"Ô... Có thư này."
Lăng Nhữ Y vừa mới ngữa đầu uống một ngụm rượu trái cây, nghe giọng trầm thấp của Tiểu Linh, cô xoay đầu nhìn Nhan Tiểu Linh cầm lên phong bì màu nâu nhạt.
Chiếc phong bì màu nâu nhạt, hoa văn hình hoa cúc đã cũ có dán một hình trái tim nhỏ màu đỏ.
Lăng Nhữ Y ngưng lại hoạt động, đôi mắt mở to, trong đôi mắt vô thần của cô hiện lên một tia sáng. Tiểu Linh không nhận ra biểu hiện lạ của Nhữ Y, cầm phong thư cũ tò mò hỏi.
"Cái này... Ừm ừm... Nhìn giống như mấy thư tình hồi đó ha, cái trái tim sến súa này nè, rồi phong thư, bên trong chắc chắn là thư tình rồi. Cậu có đọc cái này chưa?"
Nhìn phong thư trên tay Tiểu Linh, động tác dòm ngó phong thư đủ khiến trái tim Nhữ Y đập loạn, trái tim vỗ như thể nhảy ra khỏi lồng ngực. Tiểu Linh tò mò mở ra phong thư, Lăng Nhữ Y nín thở, hai tay vội vàng vung lên chụp lấy phong thư trên tay Tiểu Linh.
"Không... Không được đọc" Lăng Nhữ Y cướp lại thư kia, gương mặt đỏ bừng bừng như thể người bị thiêu chín, Nhan Tiểu Linh bị cướp thư, không hiểu gì ngơ ngác.
"Ơ..."
"Cậu không... Không được tự tiện xem thư của người khác, đó... Đó... Đó là xâm phạm... Thì... Xâm phạm riêng tư đó" Lăng Nhữ Y cảm giác mặt mình sắp nổ, hai tay giữ lấy phong thư cũng phát nóng, la ba lấp bấp nói lung tung.
Nhan Tiểu Linh ngu ngơ nhìn Nhữ Y, không hiểu vì sao Nhữ Y lại thẹn "Cậu rối cái gì, đây là thư của Mạc tổng mà, cũng chẳng phải là của cậu. Mạc tổng không có nhà, hay là chúng ta... He he."
Tiểu Linh có mưu đồ muốn xem trộm, Lăng Nhữ Y càng đỏ ửng, tưởng chừng như núi lửa phung trào trên đầu của cô, nhanh chóng bác bỏ.
"Không được, đây là riêng tư của người khác, cậu làm vậy là phạm pháp đó."
Nhan Tiểu Linh bĩu môi, hắc giọng "Chỉ là xem trộm một chút thôi mà!"
"Không được!!!"
Lăng Nhữ Y hắc giọng lại, cô tuyệt đối không cho phép Tiểu Linh đọc.
Bởi... Bởi vì nó là, thư tình đầu đời của cô, sẽ rất xấu hổ nếu người khác đọc được.
Thư tình của cô thì ra anh vẫn còn giữ, thì ra anh có nhận được nó, thế thì... Vì sao anh không hồi âm?
Cho dù là anh từ chối tâm tình của cô thì cũng phải hồi âm chứ? Vì sao không hồi âm?
Còn tiếp...
(P/s Mọi người đoán thử xem là vì sao?)
_ThanhDii
"Anh ta cũng biết yêu thương người khác sao? Tớ mới không dám tin."
Lăng Nhữ Y khẽ cười, cầm lên cốc rượu uống cạn, cổ họng đắng chát cay nồng.
"Chờ một chút..." Cô đứng dậy đi vào phòng ngủ, đến hộp tủ bàn làm việc của anh lấy quyển album của anh và chị đem ra cho Nhan Tiểu Linh xem.
Bởi vì Tiểu Linh không tin tưởng lời cô nói, một Mạc Đình Quân yêu thương cưng chiều người con gái của anh ấy.
"Xem đi."
Đặt quyển album trước mặt Tiểu Linh, Tiểu Linh ngạc nhiên ngơ ngác, tay mở ra quyển album, những hình ảnh hạnh phúc của Mạc tổng và một người con gái khác. Gương mặt Mạc tổng thời niên thiếu cùng nụ cười trên môi, gương mặt hạnh phúc mỹ mãn ôm lấy người con gái trong lòng, Tiểu Linh liền ngơ ngác.
"Người này là..."
Nhữ Y đáp khẽ "Chị của tớ, Lăng Nhữ Nhi."
Trước giờ Tiểu Linh chưa từng được nhìn thấy Nhữ Nhi, cô chỉ nghe Nhữ Y kể qua, rằng cô ấy là cô nhi được cha mẹ Lăng nhận nuôi, làm chị đỡ đầu cho Nhữ Y. Sau tiệc mừng thọ thì thầm lặng yêu đương với Mạc Đình Quân bốn năm, sau đó vì việc hôn ước của hai gia đình mới bại lộ.
Lần đầu nhìn thấy Lăng Nhữ Nhi, Tiểu Linh ngạc nhiên, bàn tay lật qua những tấm ảnh ngắm nhìn Mạc Đình Quân và Lăng Nhữ Nhi, quả thật hai người họ trong ảnh vô cùng hạnh phúc. Tấm ảnh nào cũng tươi cười đầy mãn nguyện, tấm ảnh nào cả hai cũng dính lấy nhau, tay nắm tay, tay níu tay.
Nhìn người đàn ông với ánh mắt dịu dàng trong ảnh cùng người con gái ấy, Nhan Tiểu Linh cuối cùng cũng hiểu câu nói vừa nãy của Nhữ Y.
Không phải anh ấy tàn độc với Nhữ Y, mà là vì dịu dàng của anh ấy không dành cho Nhữ Y.
Quả thật là vậy... Mạc Đình Quân có thể dịu dàng với mọi người, chỉ trừ Lăng Nhữ Y.
Tiểu Linh xem ảnh, dần dần đắm say vào những bức hình kia, trước mắt cô như hiện ra một dòng thời gian khác có hai người yêu nhau, dắt tay nhau đi trên những con đường đầy hoa, người con gái xinh đẹp được bảo vệ trong lòng chàng thiếu niên ấm áp. Một tình yêu đẹp đến mức khiến người ta ghen tị, không khỏi suýt xoa lồng ngực.
"Thì ra... Mạc tổng đã từng hạnh phúc như vậy."
Lăng Nhữ Y cười trừ, nụ cười không có vui vẻ, chỉ có chua xót đáp.
"Ừ... Hạnh phúc đó đều bị tớ phá nát cả rồi, cậu nghĩ thử xem, tớ có đáng trách không chứ? Nếu là cậu... Cậu cũng sẽ hận tớ đến tận cùng như vậy thôi."
Nhan tiểu Linh im lặng, bàn tay lật sang những trang album, lật đến trang cuối cùng của album là một bức ảnh có rất nhiều người, trang trí bên trong ảnh giống như một bữa tiệc. Nhan Tiểu Linh nheo mày, nhìn kỹ vào tấm ảnh, nhìn thấy cô gái quen mặt, Tiểu Linh há hốc kéo tấm ảnh đó ra khỏi trang album.
"Nhữ Y Nhữ Y, cái này là cậu đúng không, cậu đứng cạnh Mạc tổng này."
Lăng Nhữ Y đang trầm ngâm, tiếng gọi có phần hớn hở của Tiểu Linh đánh tỉnh cô, cô nhìn vào tấm ảnh trên tay Tiểu Linh. Lăng Nhữ Y cũng ngỡ ngàng, quyển album này ngày hôm đó cô chưa xem hết, cho nên cũng chưa xem đến tấm ảnh đó.
Đôi mắt tròn xoe mở to lên, Lăng Nhữ Y hướng lại gần tấm ảnh, đó là một bức ảnh gia đình chụp trong tiệc mừng thọ, trong ảnh có đầy đủ mọi người, Lăng Nhữ Y đứng ở tay trái của Mạc Đình Quân, hai vai chạm nhau, cả hai đều nhìn ống kính vui vẻ tươi cười.
"Ôi trời đất, anh ta còn giữ ảnh của hai người mà" Nhan Tiểu Linh giống như nhìn thấy thứ khủng khiếp mà kinh hô. Lăng Nhữ Y vội lắc đầu, đáp lại ngay.
"Hai người cái gì mà hai người, cậu không thấy đây là ảnh gia đình à?"
Có rất nhiều người nha, đâu có hai người.
"Nhưng trong ảnh này không có cô Nhữ Nhi kia chứ bộ, cậu nhìn coi, chỉ toàn là người lớn với hai người, anh ta lại còn giữ ảnh của hai người trong album ảnh của anh ta và Nhữ Nhi nữa."
Lăng Nhữ Y không nghĩ gì nhiều, chắc hẳn là anh chỉ tiện tay cho vào, dù sau lúc trước quan hệ của hai người rất tốt, lúc chưa xảy ra chuyện anh đối với cô vô cùng tốt, việc giữ ảnh của nhau là chuyện bình thường.
Nhữ Y giải đáp "Khi chưa xảy ra chuyện thì tớ và anh ấy có quan hệ rất tốt, đều là con của hai trưởng bối thân hữu nên cũng hay gặp mặt mà, quan hệ khi đó rất tốt, giữ ảnh cũng chỉ là chuyện thường."
"Hừ..." Nhan Tiểu Linh hụt hẫng đặt lại tấm ảnh về vị trí cũ, gương mặt lộ ra chán chường "Cậu thật là... Không có suy nghĩ gì hết sao? Tớ còn đang mong anh ta có ý tốt gì đó với cậu mà giữ nó đấy, thật là cục hứng mà."
Nhan Tiểu Linh trả lại bức ảnh vào trang album, cô cũng đã lật đến trang cuối cùng, một phong bì màu giấy cũ nằm giữa trang cuối cùng và trang bìa cuốn album. Nhan Tiểu Linh đang chán chường liền ngạc liên lần nữa, đôi mắt nhìn phong bì giống như một bức thư.
"Ô... Có thư này."
Lăng Nhữ Y vừa mới ngữa đầu uống một ngụm rượu trái cây, nghe giọng trầm thấp của Tiểu Linh, cô xoay đầu nhìn Nhan Tiểu Linh cầm lên phong bì màu nâu nhạt.
Chiếc phong bì màu nâu nhạt, hoa văn hình hoa cúc đã cũ có dán một hình trái tim nhỏ màu đỏ.
Lăng Nhữ Y ngưng lại hoạt động, đôi mắt mở to, trong đôi mắt vô thần của cô hiện lên một tia sáng. Tiểu Linh không nhận ra biểu hiện lạ của Nhữ Y, cầm phong thư cũ tò mò hỏi.
"Cái này... Ừm ừm... Nhìn giống như mấy thư tình hồi đó ha, cái trái tim sến súa này nè, rồi phong thư, bên trong chắc chắn là thư tình rồi. Cậu có đọc cái này chưa?"
Nhìn phong thư trên tay Tiểu Linh, động tác dòm ngó phong thư đủ khiến trái tim Nhữ Y đập loạn, trái tim vỗ như thể nhảy ra khỏi lồng ngực. Tiểu Linh tò mò mở ra phong thư, Lăng Nhữ Y nín thở, hai tay vội vàng vung lên chụp lấy phong thư trên tay Tiểu Linh.
"Không... Không được đọc" Lăng Nhữ Y cướp lại thư kia, gương mặt đỏ bừng bừng như thể người bị thiêu chín, Nhan Tiểu Linh bị cướp thư, không hiểu gì ngơ ngác.
"Ơ..."
"Cậu không... Không được tự tiện xem thư của người khác, đó... Đó... Đó là xâm phạm... Thì... Xâm phạm riêng tư đó" Lăng Nhữ Y cảm giác mặt mình sắp nổ, hai tay giữ lấy phong thư cũng phát nóng, la ba lấp bấp nói lung tung.
Nhan Tiểu Linh ngu ngơ nhìn Nhữ Y, không hiểu vì sao Nhữ Y lại thẹn "Cậu rối cái gì, đây là thư của Mạc tổng mà, cũng chẳng phải là của cậu. Mạc tổng không có nhà, hay là chúng ta... He he."
Tiểu Linh có mưu đồ muốn xem trộm, Lăng Nhữ Y càng đỏ ửng, tưởng chừng như núi lửa phung trào trên đầu của cô, nhanh chóng bác bỏ.
"Không được, đây là riêng tư của người khác, cậu làm vậy là phạm pháp đó."
Nhan Tiểu Linh bĩu môi, hắc giọng "Chỉ là xem trộm một chút thôi mà!"
"Không được!!!"
Lăng Nhữ Y hắc giọng lại, cô tuyệt đối không cho phép Tiểu Linh đọc.
Bởi... Bởi vì nó là, thư tình đầu đời của cô, sẽ rất xấu hổ nếu người khác đọc được.
Thư tình của cô thì ra anh vẫn còn giữ, thì ra anh có nhận được nó, thế thì... Vì sao anh không hồi âm?
Cho dù là anh từ chối tâm tình của cô thì cũng phải hồi âm chứ? Vì sao không hồi âm?
Còn tiếp...
(P/s Mọi người đoán thử xem là vì sao?)
_ThanhDii
Danh sách chương