Có điều Giang Thần Hy vừa đi đến cửa, đã bị Giang Tiểu ngữ hét lên gọi: “ Anh chẳng lẽ không muốn biết rốt cuộc là ai hại chết chị em sao?”

Giang Thần Hy dừng bước quay đầu nhìn Giang Tiểu Ngữ, sắc mặt khẽ trùng xuống nói: “ Không muốn, cũng không cần thiết, có những chuyện đã xảy ra rồi, cũng không thay đổi được gì cả.” nói rồi anh khẽ thở dài: “ Giang Tiểu Ngữ, chị của em vì em mà hy sinh cả mạng sống, còn em thì sao? Em có dám nói rằng cái chết của chị em không hề liên quan gì đến em không? Mặc dù em không phải hung thủ, nhưng cũng là một trong những kẻ tiếp tay, anh nói đúng chứ? Đến bây giờ em còn có thể tự cho mình là trong sạch được sao?”

Nói rồi, anh khẽ cười, quay người rời khỏi.

Ban đầu, không có ai có thể ngờ được, đến Giang Thần Hy còn không ngờ, anh vì Lạc Nhan và đứa con bị hại mà điều tra tất cả, năm đó Lạc Nhan cũng là được những người trong nhà họ Giang “ có lòng tốt” đón về Giang gia, mọi người trong nhà đều ra sức chăm sóc. Nhưng rồi kết quả cuối cùng thì sao? Đứa bé sinh ra bị chết non, Lạc Nhan có lẽ có thể sống thêm được vài năm cũng vì chuyện này mà mất đi nửa mạng sống, chính vì cái lợi ích đáng buồn cười này, bọn họ đều không mong muốn Lạc Nhan sinh ra đứa trẻ này.

Tất cả người trong nhà họ Giang đều là hung thủ, đây cũng chính là nguyên nhân Giang Thần Hy không để bọn họ lại gần Tô Lê và tiểu Gạo Nếp. Anh tuyệt đối không để chuyện năm đó xảy ra thêm một lần nữa.

Giang Thần Hy trước giờ không hề nghĩ rằng Giang tiểu ngữ cũng là một trong những người tiếp tay trong chuyện này, từ những nghi ngờ ban đầu cho đến những lời cô vừa nói lúc nãy, anh càng khẳng định hơn những gì mình đã suy đoán.

Nhưng bây giờ truy cứu thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ?Anh nhìn ra ngoài cửa xe, không biết lúc nào ngoài trời tuyết đã rơi, tất cả đều là ý trời, đều được chú định cả.

Có lẽ anh nên hối hận, năm đó anh không nên đồng ý với Lạc Nhan đem tim hiến cho Giang Tiểu Ngữ, nhưng nói những lời này căn bản chẳng còn ý nghĩa gì nữa, tất cả đã được an bài.

Có những lúc con người không thể không tin vào số mệnh, vì những gì đang bày ra rành rành trước mắt, bạn không thể không tin đây đều do số mệnh đã an bài.

Giang Thần Hy trở về nhà.

Hôm nay Tô Lê ở nhà nghỉ ngơi, hôm qua phát hiện cô quay phim bị dây an toàn xiết chặt eo để lại vết bầm, cô không nói, anh cũng không chú ý, tối hôm qua mới phát hiện, trong lòng vừa giận vừa thương.

Về tới nhà lúc 5h chiều, trời đã tối sầm lại.

Vừa vào nhà đã nghe tiếng tiểu Gạo Nếp khóc oe oe, Tô Lê đang múa chân múa tay dỗ con nín.

“ Sao thế, khóc đến mức này rồi?” Giang Thần Hy nhìn thấy, không kịp cởi áo khoác lập tức đi đến.

Tô Lê nói: “ Vừa này trong nhà đột nhiên ngắt điện, tiểu Gạo Nếp bị dọa cho khóc.”

Giang Thần Hy chau mày: “ Sao lại đột nhiên ngắt điện?” Giang Thần hy đưa tay bế lấy tiểu Gạo Nếp, nhóc con khóc thút thít, giống như đang chịu ấm ức vậy.

Lúc này, dì Trương và hai thợ sửa điện bước vào, kiểm tra trong ngoài, không thấy có gì bất thường mới yên tâm.

Buổi tối, Tô Lê ôm kịch bản nhìn Giang Thần Hy nựng con, đột nhiên ngẩn người ra.

Tiểu Gạo Nếp lớn từng này, căn bản là ăn no thì ngủ, ngủ dậy lại ăn, thật ra cũng không hề quấy khóc gì nhiều.

Tô Lê cảm thấy tiểu Gạo Nếp cũng nghe hiểu được lời người lớn nói, lúc đó Giang Thần Hy nói với nó, đừng có tính toán với Tô Lê, lần đầu tiên làm mẹ không có kinh nghiệm, vì vậy mỗi lần Tô Lê chăm tiểu Gạo Nếp, nó đều rất ngoan, chỉ cần không quá khó chịu thì đều ổn.

Giang Thần Hy dỗ Tiểu Gạo Nếp ngủ say, anh cẩn thận đắp chăn cho con, nghiêng đầu nhìn sang Tô Lê: “ Sao thế? Nhìn anh đến ngẩn ra thế kia?”

Tô Lê đặt cuốn kịch bản xuống đi đến bên Giang Thần Hy cười nói: “ Giang thiếu gia dỗ người tình bé nhỏ cũng thật biết cách.”

Giang Thần Hy nghe xong bỗng bật cười, vuốt nhẹ sống mũi cô rồi nói: “ Đi nào, chúng ta xuống lầu nói chuyện một chút.”

Tô Lê “ Ừm” một tiếng.

Giang Thần Hy ôm Tô Lê đi xuống lầu, ngủ thì quá sớm, anh rót hai ly rượu vang, đưa một ly cho Tô Lê.

Hai người ngồi trước cửa sổ trong phòng khách, ngoài trời tuyết đang rơi.

“ Hôm nay đi dạo phố với Hoa Hoa, lại gặp phải Lục đại thiếu gia.”Tô Lê lắc lắc ly rượu trên tay nói.

Giang Thần Hy cũng rất điềm tĩnh: “Thế à.”

Tô Lê “ Ừm” một tiếng: “ Em nói với anh ấy là hôm nay anh đi gặp Giang Tiểu Ngữ…” suy nghĩ một lúc cô lại nhìn Giang Thần Hy nói: “ Giang Tiểu Ngữ rốt cuộc đang tính toán điều gì? Có thể nhìn ra được, vị Lục thiếu gia đó không hề quan tâm cô ta, vả lại cô ta hết lần này tới lần khác chống lại em, thậm chí còn mưu tính hại em, cô ta rốt cuộc muốn gì?”

Giang Thần Hy trầm giọng đáp: “ Từ lúc bắt đầu chỉ là một mình cô ấy tình nguyện, Lục Tử Thần không phải chưa từng nói rõ ràng, lúc đầu anh cũng phản đối, nhưng lão gia và phía nhà họ Lục cũng vì lợi ích nên mới hợp tác, còn về việc cô ấy có thù hận với em, chắc ít nhiều cũng do Lục Tử Thần có tình cảm với em.”

Tô Lê khẽ cười rồi nói: “ Nói toạt ra là tự cô ta chuốt lấy đau khổ, có những lúc những chuyện người ta không hề để tâm thì cô ta cứ canh cánh trong lòng.”

Giang Thần Hy khẽ vuốt nhẹ sống mũi cô nói: “ Anh chính là thích tính cách này của em, chỉ là anh không thích em một mình chịu đựng mọi chuyện.”

Tô Lê dựa vào người anh, nhắm hờ mắt: “Sau này không như vậy nữa.”

Không có ai sinh ra có thể chịu đựng tất cả, chỉ là một mình quen rồi, rất nhiều chuyện một mình quen rồi thì tự giải quyết, tự gánh vác.

Giang Thần Hy ngẩn đầu uống một ngụm rượu điềm đạm nói: “ Anh nghe Thiệu Phương nói, hai ngày nữa em phải đi quay ngoại cảnh.”

Tô Lê nhìn anh nói: “ Cái này em vẫn chưa biết, chị Thiệu Phương vẫn chưa nói với em.” nói rồi cô khẽ cười: “ Chắc là chị ấy muốn anh đồng ý trước.”

Giang Thần Hy “ Ừm” một tiếng: “ Chuyện của em nhất định phải được anh đồng ý, bao gồm cả 15 cảnh hôn và một cảnh giường chiếu.”

Tô Lê không nhịn được bật cười nói: “ Vậy Giang thiếu gia có đồng ý để em đi quay mấy ngày ngoại cảnh đó không?”

Giang Thần Hy “ Ừm” một tiếng: “ anh chỉ đồng ý 3 ngày, đến ngày thứ 4 phải trở về, biết chưa?” nói rồi anh nhìn cô, khẽ vuốt nhẹ sống mũi thanh mảnh của cô “ tiểu Gạo Nếp cứ để anh chăm sóc, em cứ yên tâm đi quay, đừng lo gì cả, biết chưa?”

Tô Lê nhìn anh bĩu môi, gật đầu.

Tuy rằng Tiểu Gạo Nếp vẫn chưa cai sữa, cô cũng không nỡ,nhưng sau khi cân nhắc lại, cô vẫn quyết đinh không làm trễ tiến độ, cô cũng không thể chỉ vì cô là vợ của Giang Thần Hy mà để cả đoàn phim đợi cô được.

Vì vậy rất nhanh thì Tô Lê nhận được thông báo của Thiệu Phương, đoàn phim phải đi đến Tân Thành để quay.

Tân Thành khí hậu rất ấm áp.

Thật bất ngờ lại gặp Lục Tử Thần.

“ Lục thiếu gia sao lại đến đây?” Tô Lê đang mặc trang phục quay phim.

Lục Tử Thần nhìn cô cười nói: “ Đến để giải quyết một vụ kiện, nghe nói cô quay phim ở đây, chưa bao giờ thấy quay phim như thế nào cả, nên qua đây xem thử.” Anh nhìn qua đám người đang quay đằng kia: “ có vẻ rất thú vị.”

Sau lưng Tô Lê đang có thợ makup đang giúp cô đổi kiểu tóc, cô cười nói: “ thật xin lỗi Lục thiếu gia, thời gian tôi quay thật sự rất gấp, nên không thể tiếp đãi anh đàng hoàng được.”

“ Không cần đâu, tôi chỉ tiện đường ghé qua đây thăm cô, nghe nói đoàn phim vất vả, nên mang đến cho mọi người ít đồ ăn, tôi vừa đưa cho trợ lý của cô rồi.” Lục Tử Thần cười đáp.

Tô Lê cảm ơn, cũng không nói được hai ba câu liền bị gọi qua kia, Tô Lê liền đeo dây an toàn quay phim.

Quay xong thì đã hơn 8 giờ, Lục Tử Thần đã rời đi từ sớm, vì anh phải trở về chỉnh lại một số tư liệu, Tô Lê cũng không giữ lại, chỉ nói trở về có thời gian thì cùng ăn cơm.

Tô Lê cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Tô Lê trở về liền gọi điện cho Giang Thần Hy, lại nhớ Tiểu Gạo Nếp rồi, nói ra thì vẫn chưa cai sữa, tiểu Gạo Nếp hai ngày này chỉ có thể bú bình, nghĩ đến thôi đã thấy thương rồi.

Điện thoại rất nhanh được kết nối Giang Thần Hy ở đầu dây bên kia “ A lô”

Tô Lê vẫn chưa nói gì thì Giang Thần Hy đã nói: “ Anh cũng đang ở Tân Thành.”

Tô Lê sửng người.

Sau đó nghe tiếng chuông ngoài cửa phòng, cùng lúc cô nghe đầu giây bên kia cũng vang lên tiếng chuông cửa, Giang Thần Hy trầm giọng nói: “ Mở cửa đi, anh đang ở ngoài.”

Tô Lê có chút không dám tin, lập tức chạy ra mở cửa.

Cửa vừa mở, Giang Thần Hy bỗng ôm chặt cô vào lòng, một cái quay người đi thẳng vào phòng, sau đó anh áp chặt Tô Lê vào tường, cúi đầu điên cuồng hôn cô, anh bóp chặt cằm cô, hôn rất mạnh, hai người cứ như thế quyện vào nhau không rời.

Môi Tô Lê đỏ lên, ngẩn đầu nhìn anh: “ Sao anh lại đến đây?”

Giang Thần Hy nhép miệng cười rồi nói: “ Anh nhớ em.”

Tô Lê nhìn anh, rõ ràng là không giống, nhưng cô cảm thấy lời của anh cũng không phải là giả.

“ Không bị phóng viên bám theo đấy chứ?” Tô Lê cũng không biết bản thân làm sao, cứ nhìn anh hỏi.

Giang Thần Hy nhìn cô, khuôn miệng nhép lên càng rõ ràng rồi nói: “ ừm, cái này cũng khôn chú ý lắm, lát nữa chúng ta ra ngoài xem sao.”

Tô Lê khẽ cười, không biết tại sao mình lại hỏi câu ngu ngốc như vậy.

Lẽ nào mang thai xong ngốc ba năm thật sự linh nghiệm? “ Quay phim sao rồi?” Giang Thần Hy kéo cô ngồi xuống sô pha hỏi.

Tô Lê tựa vào người anh đáp: “ Cũng sắp xong rồi, ngày mai còn ba cảnh nữa là có thể về rồi.”

Nói là ba ngày, nhưng Tô Lê nhớ tiểu Gạo Nếp, nên muốn nhanh chóng trở về.

“ Anh đến đây, tiểu Gạo Nếp chẳng phải ở một mình sao?” Tô Lê hỏi, có chút lo lắng.

Giang Thần Hy nói: “ Yên tâm, ở nhà có người chăm sóc, anh ở lại đây một ngày, tối mai sẽ trở về.”

Tô Lê nhìn anh nói: “Có phải xảy ra chuyện gì không?” nếu không thì Giang Thần Hy sao lại đích thân đến chứ.

Giang Thần Hy nói: “ Không phải, chỉ là anh đến đây thì có thành ý hơn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện