Hầu hết những lời mà Hoa Hoa nói cũng chỉ để làm cho cô vui, nghe cũng được.

Ngày tháng cứ thế yên lành cũng trôi qua được hai tuần, lễ cưới của Trần Miễn và Kiều Vy cũng đang trong giai đoạn mời gọi mọi nơi, nhìn có vẻ hai gia đình cũng rất coi trọng cuộc hôn nhân này.

Nghe nói bộ váy cưới trị giá cả triệu đô la, đang trong quá trình gấp rút làm ra.

Trời vào thu, thời tiết rất tốt, hôn lễ được tổ chức ở bên ngoài, một hôn lễ lãng mạn trên đồng cỏ.

Tô Lê đang trong phòng phối quần áo.

Cô thử mấy bộ rồi mà chưa ưng ý lại cảm thấy chán chán.

Giang Thần Hy đẩy cửa bước vào, nhìn bộ dạng của cô bất lực cười cười, “Sao vậy, Chị Đường nói em đuổi người thầy trang điểm đi rồi?”

Tô Lê quay đầu lại nhìn anh, rồi lại nhìn bản thân mình trong gương, nói “Em không ra ngoài nữa, cứ nói em không được khỏe.”

Giang Thần Hy nhìn thấy mấy bộ đồ đó, cười nói: "Hôm nay có rất nhiều người tới, em là thiếu phu nhân của Giang gia, em lại không có mặt ở buổi hôn lễ sẽ bị người ta nói đó."

Hai ngày trước Hoa Hoa đã nói với anh rồi, mấy ngày nay Tô Lê vì chuyện mang bầu mà không thể diện những bộ váy đẹp nên không vui.

Tô Lê là diễn viên, nên rất chú ý vấn đề dáng vóc của mình, với lại chuyện mang bầu sinh con vốn dĩ lại ảnh hưởng tới những chuyện này, nên cô sẽ không vui cũng là chuyện bình thường, với lại khi mang bầu rồi tâm trạng của Tô Lê cũng lúc lên lúc xuống thất thường, tuy rằng hàng ngày công việc bận rộn, nhưng những chuyện này anh đều thấy rõ.

Rất là thương xót cô.

Anh đi tới bên cạnh cô, ôm lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng dụi dụi lên trán cô, nói: "Không tức giận nữa, anh chọn cho em một bộ, được không nào?"

Tô Lê nhìn nhìn anh, không từ chối, nhưng mà hiện giờ cô lại rất ưa cách này của anh.

Tô Lê không mặc được chiếc váy dài tím, cũng không đi được giày cao gót nên cảm thấy nhìn bộ nào cũng thấy không thoải mái.

Giang Thần Hy để cô thay một chiếc váy ngắn, đi đôi giày bệt loại chống trơn.

Tô Lê nhìn anh hỏi: "Đẹp không?"

Giang Thần Hy gật gật đầu: " Đẹp." Anh bước tới, từ phía sau ôm lấy cô, khẽ xoa xoa lên bụng cô, nói: "Đừng cố chú ý vào cái bụng quá, cũng không phải che đi, rất là đẹp, không xấu một chút nào.”

Anh nói rồi, khẽ cắn nhẹ lên vành tai cô nói: "Xin lỗi."

Cô nhắm nhắm mắt lại, thở dài một cái nói: " Gần đây cũng không hiểu tại sao, trong lòng luôn thấy không thoải mái, buồn bực khó chịu.”

“Sao vậy, lại gặp phải chuyện gì rồi sao?” Giang Thần Hy véo véo má cô, quay lại nhìn cô, bình thường anh quá bận rộn, mặc dù đã cố gắng hết sức dành thời gian cho cô rồi, nhưng mà bác sỹ cũng nói rồi, phải chú ý nhiều hơn đến cảm xúc của phụ nữ mang thai, rất nhiều người vì sợ hãi sinh đẻ hoặc là vì một nguyên nhân nào khác nữa, sẽ sinh ra trầm cảm trước và sau khi sinh, đều này đương nhiên là không tốt.

Tô Lê lắc lắc đầu,nói: “Không biết, chính là cảm thấy hoảng loạn.”

Giang Thần Hy nói: “Không phải sợ, bất luận xảy ra chuyện gì đi nữa, anh cũng sẽ không rời xa em?”

Tô Lê nhìn anh, gật gật đầu, dựa vào ngực anh một lúc, thấy yên tâm hơn rất nhiều …

Hôn lễ bắt đầu vào lúc sau 12 giờ trưa một chút, Tô Lê thay đồ xong, Giang Thần Hy nắm tay cô đi về ngả hội trường.

Tô Lê và Giang Thần Hy chưa có tổ chức đám cưới, nhưng mà Tô Lê lại cũng không ngưỡng mộ kiểu hôn lễ như thế này.

Tuy rằng hào nhoáng long trọng, nhưng mà lại chỉ là để cho người khác coi.

Hiện trường hôn lễ bố trí rất đẹp, Tô Lê cảm thấy hơi nắng một chút.

Cô đội một chiếc mũ vành rộng, mặc dù ánh nắng không gay gắt như mùa hè nhưng mà cũng khá là oi ả.

Tô Lê lấy một chiếc quạt phe phẩy, nói: “Nắng nóng như thế này, sao mà không tổ chức ở trong nhà chứ?”

Giang Thần Hy nãy giờ vẫn ôm lấy cô, anh hỏi: “Sau này đám cưới của em muốn tổ chức ở đâu?”

Tô Lê phe phẩy chiếc quạt trong tay nói: "Dù sao cũng không thích ở bên ngoài nắng gắt như thế này, hôn lễ ngoài tuy là lãng mạn, nhưng trời nắng như thế này, em cũng không thích, nắng đen hết người rồi."

Giang Thần Hy cười nói: "Được. Không chọn những ngày như thế này."

Tô Lê dựa dựa vào người anh, tìm một tư thế thoải mái nhất, nói: "Em chưa hề nghĩ tới chuyện đám cưới, loại lễ nghi này không quan trọng, như bây giờ cũng khá là tốt rồi."

Giang Thần Hy khẽ hôn lên trán cô, nhưng mà cũng không nói gì cả, nhưng trong lòng anh cũng cảm thấy khá là hài lòng.

Cái gì mà thề non hẹn biển đều không quan trọng, quan trọng là người bên cạnh anh giờ này, anh hy vọng có thể mãi mãi ở bên nhau như thế, vậy là đủ rồi.

Sau khi hôn lễ kết thúc, Tô Lê cũng khá là mệt, tìm một chỗ mát mẻ ngồi xuống, lấy một chút đồ ăn.

Nhìn Trần Miễn từ xa xa, trong lòng Tô Lê cũng suy nghĩ không ít.

Rất nhiều chuyện không có ai nói với cô, nhưng mà cô cũng biết rất rõ.

Quan tâm để ý, cô cũng làm hết chức trách của mình, chẳng có gì phải cảm thấy áy náy hay gì khác cả.

Giang Thần Hy cùng với mấy người họp hành một chút sau đó anh cũng trở về luôn.

Anh nói rốt cuộc anh vẫn không thể yên tâm khi để cô một mình.

Tô Lê bưng một miếng bánh gato, lấy miếng anh đào ở bên trên bỏ vào miệng, nhìn Giang Thần Hy hỏi: "Giang thiếu sao mà trở về sớm thế, sao không nói chuyện với họ thêm một lúc nữa."

Giang Thần Hy rút một tờ giấy ăn ở bên cạnh, lau lau miệng cho Tô Lê, nói: "Không yên tâm em ở một mình, lo cho em một mình nhàm chán."

Tô Lê dùng dĩa lấy một miếng bánh gato bỏ vào miệng Giang Thần Hy, nói: "Giang thiếu yên tâm, em không sao, vừa nãy không biết hiểu vì sao đột nhiên cảm thấy lạc lõng một chút, giờ thì tốt rồi."

Giang Thần Hy mím mím miếng bánh gato trong miệng, nhìn cô cười nói: "Có thể nhìn ra được, tâm trạng của em giờ không tệ chút nào."

Tô Lê nghiêng nghiêng đầu nhìn anh, cười nói: " Giang thiếu sao mà nhìn ra được chứ?"

Giang Thần Hy khẽ nhẹ nhẹ vuốt lên sống mũi cô, cười nói: "Cảm giác được chứ."

Tô Lê khẽ cười một cái, nói: " Từ lúc nào mà Giang thiếu cũng bắt đầu biết dựa vào cảm giác để phán đoán ra thế."

Giang Thần Hy nhìn nhìn cô, rồi lại ôm lấy eo cô, khẽ quay người sang, hôn nhẹ lên môi cô, Tô Lê cũng hơi ngơ người một chút, nhưng cũng không hề từ chối, sau đó cũng khẽ nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn của Giang Thần Hy…

Mới đầu thử xong, Giang Thần Hy sau đó buông cô ra, đầu lưỡi lướt qua môi cô, miệng anh khẽ cong lên, trầm ngâm nói: “Ngọt ngào quá.”

Tô Lê quay đầu lại khẽ cười một tiếng …

Giang Thần Hy nhìn Trần Miễn và Kiều Vy đang bị nhóm phóng viên vây quanh, liền nói với Tô Lê: “Chúng ta qua bên kia uống chúc mừng một ly đi?”

Tô Lê cũng không do dự, gật gật đầu, nói: “Được.” Cô không cảm thấy có gì bất tiện cả.

Giang Thần Hy một tay dìu cô đứng lên, Giang Thần Hy lấy từ chỗ nhân viên phục vụ lấy một cốc rượu sâm banh và một cốc nước ép, đưa cốc nước ép cho Tô Lê.

Tô Lê nhìn nói: “Em muốn uống nước soda chanh.”

“Không thể uống đồ uống có ga được.” Giang Thần Hy khá là nghiêm túc trong vấn đề này.

Tô Lê nhìn anh, đưa tay lấy cốc nước ép anh đưa.

Giang Thần Hy sau đó nắm lấy tay cô, bước tới trước mặt Trần Miễn, nâng cốc lên, cười, “Vẫn chưa chúc mừng hai vị.”

Trần Miễn quay nhìn anh, cũng mỉm cười, nhưng cười khá lạnh nhạt, sau đó từ bên cạnh cũng nâng cốc rượu sâm banh lên, nhẹ nhàng hướng phía anh tỏ ý, “khách sáo rồi.”

Hai người dù cho có thể hiện sự nhiệt tình tới đâu, thì sự kì lạ đó cũng khiến những người xung quanh chú ý tới.

Kiều Vy cười nhẹ một cái, nhìn ra được cười rất miễn cưỡng, cô khẽ nhếch môi cười, cũng nâng ly rượu lên, nói: “Thần Hy, gần đây luôn phải bận chuyện cưới xin, cũng chưa kịp chúc mừng anh đã lên chức bố rồi.”

Trần Miễn bên cạnh nhìn Tô Lê một cái, rất nhanh liền thu lại tầm nhìn, tâm trạng hiển nhiên có chút lơ đãng.

Tô Lê cười, gật gật đầu, rồi lại nhìn Trần Miễn bên cạnh im lặng nãy giờ, cười, trong trường hợp như thế này, nói nhiều cũng không có ích lợi gì, dù sao bên cạnh cũng có rất nhiều phóng viên để ý, nhất cử nhất động đều dưới tầm kiểm soát của người khác,tránh gây ra phiền phức gì đó.

Cô lập tức thu lại ánh nhìn nhìn về hướng Kiều Vy, cười nói: “Chúc mừng hai người, sau này đều là người một nhà rồi, đừng khách sáo với nhau quá.”

Tô Lê đương nhiên phải giễu ra chức vụ Giang thiếu phu nhân của Giang gia trước mặt bao nhiêu người như thế.

Kiều Vy khẽ cười, lãnh đạm nói: “Đương nhiên.”

Sau khi chúc mừng đơn giản xong, mấy người phóng viên còn yêu cầu họ chụp một tấm ảnh chung, đều là những người có máu mặt, đóng giả tạo thân mật trước ống kính cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Sau cùng Tô Lê nói trời nắng quá, muốn đi nghỉ ngơi một chút, Giang Thần Hy bèn đưa cô rời đi trước.

Tô Lê phe phẩy chiếc quạt trong tay, cười rồi lại thở dài, nói: “Những người phóng viên này, luôn phiền tới mức thiên hạ náo loạn lên mới thôi.”

Tay của Giang Thần Hy vẫn ôm lấy eo cô, cười nói: “Nếu không vậy thì một đám cưới có gì để viết chứ?”

Tô Lê cười như được mùa nói: “Giang thiếu cảm thấy ngày mai em sẽ bị viết cái gì đây?”

Giang Thần Hy nhìn cô, cười nói: “Em muốn có tin đồn sao?”

Tô Lê cúi đầu xoa xoa chiếc bụng của mình nói: “Chỉ cần không viết chuyện em có thai sau thay đổi vóc dáng, trở nên xấu đi là được.”

Giang Thần Hy nhấn nhấn mũi cô, cười nói: “Ai dám viết bừa chứ?”

Người Tô Lê khẽ dựa dựa vào người anh, hai người thân mật hết sức …

Trong hôn lễ, khó tránh khỏi có người của Giang gia ở đó, bác gái càng muốn lôi kéo Tô Lê đi gặp những người phu nhân của những nhà danh giá.

Tô Lê xoa xoa eo mình cười nói: “Bác gái à, con không đi đâu, con giờ rất lười, ngồi một chỗ con cũng không muốn động đậy.”

Bác gái dường như bị đánh cụt hứng, nhưng cũng không nói gì cả.

Tô Lê bưng đĩa đồ ăn trong tay lên, rồi lại ăn một chút, hiện giờ rất dễ đói, cô lại bắt đầu ăn.

Bác gái ngậm ngùi quay đi, mấy bà phu nhân kia hỏi: “Thiếu phu nhân của nhà bà đâu? Mang bầu con trai hay con gái đấy?”

Trần Như Nguyệt ngồi bên kia bưng cốc cà phê lên từ tốn uống rồi cười nói: “Để mọi người cười chê rồi, rốt cuộc không phải thiên kim nhà danh giá,nên cũng không biết chút lịch sự nào cả.”

Bác gái bên cạnh cũng không khách sáo gì nói: “Đây không phải là sợ không dám tới, ngộ nhỡ có chuyện gì bất trắc xảy ra, ai chịu trách nhiệm đây? Tuy rằng hiện giờ Tô Lê mang thai con gái, ai biết được đứa sau lại là đứa bé trai, quá là tốt chứ, mọi người nói xem có đúng không?”

Bên cạnh có người càng cười lớn nói: “Con gái ngoan, nhà tôi có cô cháu gái nhỏ rất là thông minh và ngoan ngoãn, không phải lo lắng bận tâm gì cả.”

Trần Như Nguyệt đương nhiên biết lời bác gái nói có ý gì, quay đầu nhìn bà với ánh mắt sắc bén.

Tô Lê từ xa nhìn những bà phu nhân bên đó, cô bưng cốc trong tay lên, uống một ngụm nước ngọt, ánh nhìn đổ vào Phương Nghiên đang tiến đến chỗ cô, khẽ cười một cái.

Phương Nghiên bước thẳng tới trước mặt cô dừng lại, cười nói: “Sớm đã biết tin cô mang thai, vẫn chưa tới thăm cô được, chúc mừng cô nhé.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện